Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 501: Thư Hàng, Định Bao Giờ Thì Lên Trời Đây?




Đây là tiết tấu chỉ cần đợi mình vừa về đến nhà là “biu~” một cái đưa mình lên vũ trụ chơi với sao trời luôn sao?

Đừng tàn nhẫn như thế mà, Lưu Huỳnh Tiên Tử.

Vốn là chung một gốc, sao phải đốt thiêu nhau???

Mọi người đều là tu sĩ mà. Ít nhất thì cũng chờ hắn về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tận hưởng tình cảm gia đình vui vẻ ấm áp với nhóc sư con, Lý Âm Trúc và bố mẹ đã… sau đó chuẩn bị sẵn sàng rồi tìm cớ để lên trời cũng không muộn mà.

Mẹ Tống thấy mãi mà Tống Thư Hàng không trả lời thì tự nhiên nghĩ đến một việc:

- Thư Hàng à, con không bắt cá hai tay đấy chứ?

- Phụt! - Tống Thư Hàng phì một cái: - Mẹ à, mẹ nói cái gì vớ vẩn thế? Vũ Nhu Tử và Lưu Huỳnh Tiên…đều là bạn của con, không phải như mẹ tưởng tượng ra đâu. Từ từ, mình mau chóng về nhà cái đã. À đúng rồi mẹ ơi, mẹ giúp con chuẩn bị ít thức ăn chay không thêm mỡ heo nhé, con muốn đưa một đứa nhóc về nhà.

- Đứa nhóc ăn chay hả? - Mẹ Tống gật đầu rồi nói tiếp: - Nhưng trẻ con thì sao mà chỉ ăn chay được? Phải cân bằng dinh dưỡng mới lớn khỏe được chứ.

Tống Thư Hàng cười nói:

- Mẹ ơi, nhóc nó là một bé sư con.

- Ra là thế, vậy để mẹ đi chuẩn bị ít thức ăn chay. Thôi không nói nữa, về sớm chút, cô bé Lưu Huỳnh kia còn đang chờ con đấy. Gác trước nha. - Mẹ Tống nói xong thì cúp máy.

Tống Thư Hàng hít vào một hơi thật sâu rồi đạp nghiến chân ga, lái xe lao nhanh về nhà mình.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được.

Nếu Lưu Huỳnh Tiên Tử thực sự muốn đưa hắn “biu~” lên vũ trụ… cùng lắm thì, à không, nhất định phải van nài cô ấy thư thả cho hai hôm.



Khi Tống Thư Hàng về đến nhà, vừa đẩy cửa vào thì đã thấy ngay Lưu Huỳnh Tiên Tử đang vui vẻ chơi trò chơi với ba Tống trong phòng khách.

Bọn họ đang chơi một trò chơi xạ kích phát hành năm 2017.

Cách điều khiển trò chơi này cũng giống như trò CS 1 cổ lỗ sĩ ngày xưa. Nhà chế tác kết hợp hình thức trò chơi này vào bối cảnh khoa học viễn tưởng tương lai, biến nó thành game online xạ kích tương lai khoa học viễn tưởng.

Chi phí chế tác thường thường, vốn cũng không định thu hút quá nhiều người chơi. Thế nhưng bất ngờ là cái game không mấy ấn tượng này lại hấp dẫn người chơi một cách đông đảo. Đến ba Tống ở nhà nhàn rỗi đôi khi cũng chơi một lúc.

Tống Thư Hàng còn nhớ trong kì nghỉ đông, để quét được một linh kiện súng ống trong phó bản mà ba Tống còn lập clone, kéo hắn cày phó bản cùng luôn.

Lúc này, Lưu Huỳnh Tiên Tử log clone của Tống Thư Hàng và ba Tống đang nhét hành người ta đến chết trong chiến trường PK.

Đúng là một thảm án máu chảy thành sông mà.

Tuy chỉ là clone sát thương cùi, nhưng với năng lực thao tác đáng sợ của Lưu Huỳnh Tiên Tử, nó vẫn có thể giết địch tháo chạy tan tác. Cho dù chỉ là một bóng người vụt qua khe hở, Lưu Huỳnh Tiên Tử cũng có thể mau chóng nã cho một phát.

Y như là bật hack vậy.

Lúc Tống Thư Hàng vào nhà còn nghe thấy tiếng cười ha hả sang sảng của ba Tống:

- Lưu Huỳnh à, không ngờ cháu cũng là mọt cao thủ đấy.

- Bình thường thôi. - Lưu Huỳnh Tiên Tử khiêm tốn nói.

Tống Thư Hàng nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên nhớ tới một việc… khoảng ba năm trước, khi hắn vẫn còn là học sinh trung học thì cũngchơi một game online với đám bạn bè trong kí túc.

Trong trò chơi ấy, bọn họ gặp phải một kẻ địch cường đại y như vậy.

Rõ ràng level không cao, trang bị cũng không xịn, thế nhưng khi PK thì đối phương qua lại vô hình vô ảnh như bật hack, công kích tầm xa thì hệt như buff thêm pháp thuật lần theo dấu vết, bắn phát nào là trúng liền phát đó.

Bốn người nhóm Tống Thư Hàng ở cùng một phòng kí túc, thông báo tình báo trực tiếp cho nhau mà bị một mình đối phương nhét hành cả đám.

Sau đó có một người bạn kiên quyết cho rằng đối phương bật hack, bèn khiếu nại lên ban điều hành game.

Ban điều hành trả lời là trạng thái trò chơi của người nọ hoàn toàn bình thường, tuyệt đối không hề bật hack.

Vụ này làm cho bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng tức tối mấy ngày liền…. nhìn kiểu gì cũng giống người ta bật hack mà!

Bây giờ Tống Thư Hàng nhớ lại lúc ấy…. đậu má, người mà năm đó bốn anh em ta đối mặt có phải cũng là một “tu sĩ” nhàm chán đi chơi game online không?

Nếu đúng là tu sĩ thì người ta bật hack thật còn gì nữa. Không phải bật phần mềm hack trong trò chơi, mà là hack “tu sĩ” kìa. Đỡ không nổi đúng quá chứ còn gì.





- Ồ, cuối cùng thì Thư Hàng tiểu hữu cũng về rồi. - Lưu Huỳnh Tiên Tử ngẩng đầu lên nhìn Tống Thư Hàng một cái rồi nói: - Ta chờ ngươi suốt buổi, ăn cả cơm trưa ở nhà ngươi luôn rồi đấy.

- Đã để tiên…để cô đợi lâu rồi. Ta xuống khỏi du thuyền thì đi tới nhà bạn một chút để lấy một món đồ ấy mà. - Tống Thư Hàng đáp.

Nói đoạn, Tống Thư Hàng đi vào nhà, đặt hai két nước đựng “Hải Long Mã” xuống.

Lý Âm Trúc sau lưng Tống Thư Hàng một tay dụi mắt, một tay nắm góc áo hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngả người ngủ luôn. Trạng thái của cô vẫn bị ảnh hưởng bởi hàn bệnh nên rất dễ buồn ngủ như thế.

Nhóc sư con vào sau cùng, nhìn thấy ngay ba Tống và Lưu Huỳnh Tiên Tử.

- Chào Lưu Huỳnh tiền bối, chào chú Tống ạ. - Nhóc sư con nghiêm túc hành lễ với hai người.

- Chào sư phụ nhỏ. - Ba Tống gật đầu cười hiền lành.

Sau đó ông lại lướt ngón tay gõ lạch cạch trên bàn phím, nhân vật trong trò chơi của ông đang lâm vào nguy cơ sinh tử đấy.

Truyện đ.ược dịch trực tiếp .tại iRE.AD.- Chào Tiểu Quả Quả, ồ? Cô bé đằng sau ngươi là ai vậy? - Lưu Huỳnh Tiên Tử nhìn Lý Âm Trúc mà không khỏi cả kinh.

Trên người cô bé này có chân khí hùng hậu pha khí tức tiên thiên. Đây là tiên thiên chân khí, tu sĩ cảnh giới tứ phẩm sao? Nhìn cô bé này thì có vẻ còn chưa tới năm mươi tuổi đúng không?

Đương nhiên Lưu Huỳnh Tiên Tử không nhìn vẻ bề ngoài, các tu sĩ đương nhiên là có phương pháp để xác định được “tuổi” thực của nhau.

Tống Thư Hàng cảm thán nói:

- Cô ấy là con gái của một tiền bối đã qua đời, ta phụ trách chăm sóc cho cô ấy một thời gian.

Lưu Huỳnh Tiên Tử gật đầu, không nói tiếp đề tài này nữa.

Cô tiếp tục nhấp chuột điên cuồng, vừa đánh vừa nói:

- Đúng rồi, Thư Hàng à, lần này ta đến là muốn nói với ngươi, 1000 bao linh mễ của ngươi tới nơi rồi, đang chất trong ngôi nhà bỏ không của ta đấy. Ngươi có rảnh thì qua đó xách mấy bao về đây. Này, cho ngươi chìa khóa, nhớ địa chỉ rồi chứ?

Lưu Huỳnh Tiên Tử nhẹ nhàng vung tay một cái, ném chùm chìa khóa cho Tống Thư Hàng.

Thì ra là chuyện linh mễ chứ không phải là đến đưa hắn vào vũ trụ luôn à?

Tống Thư Hàng vững lòng hẳn. Hắn đã quên mất vụ linh mễ sẽ được vận chuyển vào một ngôi nhà của Lưu Huỳnh Tiên Tử ở thành phố Văn Châu.

Hắn đương nhiên biết địa chỉ, lúc mua linh mễ xong thì địa chỉ gửi hàng chính là ở đó mà.

Sau khi nhận lấy chìa khóa, Tống Thư Hàng nhìn thời gian đã sắp tới giờ cơm chiều, vừa hay có thể đi lấy hai bao linh mễ về để nấu cơm.

- Chờ đã. - Ba Tống đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: - Mấy bao gạo cơ?

Lưu Huỳnh Tiên Tử không ngẩng đầu lên mà đáp luôn:

- 1000 bao.

Tống Thư Hàng lập tức toát mồ hôi lạnh đẫm trán.

- 1000 bao gạo? - Ba Tống nhìn thẳng vào Tống Thư Hàng.

Đừng đùa, nhà ông mỗi tháng chỉ ăn hết có một bao gạo, 1000 bao là muốn ăn cả ngàn tháng à?

Ăn cả đời luôn sao?

Quan trọng hơn là Tống Thư Hàng lấy đâu ra tiền? Cứ cho mỗi bao gạo là 100 thì 1000 bao cũng là 10 vạn đấy.

Không phải con trai mình bị người ta lừa rồi chứ?

- Có trả được không con? - Ba Tống lập tức hỏi với vẻ lo âu.

Lưu Huỳnh Tiên Tử lại đáp:

- Không trả được đâu, tiền nong thanh toán xong rồi, muốn trả cũng không có chỗ mà trả.

Ba Tống cắn chặt răng, cuối cùng thở dài u oán, thôi thôi, con người phải trải nghiệm nhiều thì mới trưởng thành lên được. Con mình bị lừa cũng coi như là tiêu tiền để mua bài học vậy.

- Con bị lừa bao nhiêu? Nói thật cho ba biết. - Ba Tống nói: - Con mua nhiều gạo như thế có phải vay tiền ai không? Thiếu người ta bao nhiêu? Ba bù vào cho. Tuyệt đối đừng có vay nặng lãi, không được phép động vào mấy vụ đó hiểu không?

Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì ấm sực trong lòng.

- Ba yên tâm đi, con không bị lừa đâu. - Tống Thư Hàng nói.

1000 túi linh mễ này là chủ tiệm người ta nể mặt Bạch Tôn Giả mới ưu đãi bán cho hắn đấy.

Tống Thư Hàng nói thêm:

- Con cũng không vay tiền, vì gạo này không phải mua bằng tiền, mà là dùng một viên… một viên đá quý để đổi.

- Đá quý? - Ba Tống lặng lẽ mân mê ngón tay.

Sát khí! Ba Tống nổi sát khí!

Một viên đá quý đổi được 1000 bao gạo? Thôi được rồi, trên thế gian này đúng là có viên đá quý đắt giá như thế. Thế nhưng đừng nói với ông là… Tống Thư Hàng trùng hợp nhặt được viên đá quý giá như thế ở đâu nhé?

Đúng lúc này thì Lưu Huỳnh Tiên Tử bổ sung:

- Nói là đá quý cũng không sai, ừm, đúng là dùng một viên đá quý tứ phẩm đổi 1000 bao linh mễ, không liên quan gì đến tiền.

- Thật không? - Ba Tống nhìn về phía Lưu Huỳnh Tiên Tử.

Con người đôi khi rất chi là thú vị, ba người thì thành hổ. Có một số việc khi có nhân chứng thì độ tin cậy sẽ tăng lên gấp mấy lần.

- Đương nhiên là thật. - Tống Thư Hàng đáp: - Hơn nữa ba à, chỗ gạo kia tốt lắm. Lưu Huỳnh cô nương, chúng ta đi lấy mấy bao về đây, tối nay dùng gạo này nấu cơm đi.

- Không thành vấn đề, để ta giết tên kia thêm lần nữa đã. - Lưu Huỳnh Tiên Tử nói.

Pằng pằng pằng ! Trong máy tính truyền ra tiếng súng.

- Xong rồi, giết hắn 10 lần rồi. - Lưu Huỳnh Tiên Tử đứng lên, thoát game: - Chúng ta đi lấy linh mễ đi.

Mặc niệm cho bạn người chơi càng chiến càng thua, càng thua càng chiến nọ.





- Mẹ ơi, trong hai két nước này của con là hải mã để ngắm đấy, mẹ đừng đem cắt ra nấu ăn nhé. Giờ con với Lưu Huỳnh đi ra ngoài lấy ít gạo về, sẽ về sớm thôi ạ. - Tống Thư Hàng gọi vọng vào nhà bếp.

- Đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn - Tiếng của mẹ Tống từ phòng bếp vọng ra.

Lý Âm Trúc đã buồn ngủ rũ rượi, bèn nằm luôn trên ghế sô pha ngủ say Nhóc sư con thì hiếu kì đi khám phá hết một lượt nhà của Tống Thư Hàng.

**********

Khi đang lái xe đến tòa nhà của Lưu Huỳnh Tiên Tử thì tiên tử đột nhiên nói: "Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, ta đã chuẩn bị cho ngươi một bộ trang phục du hành vũ trụ rất hiện đại, còn có một số thứ mà lên vũ trụ có thể dùng được nữa. Ngươi định bao giờ thì bay vào vũ trụ? Ta xem thời gian của các ngươi thì hình như chỉ hơn một tháng nữa là ngươi khai giảng rồi đúng không?

Quả nhiên, đề tài vẫn quay lại chuyện này rồi.

- Mấy hôm nữa đi, để ta ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm rồi xuất phát. - Tống Thư Hàng đáp.

- Không thành vấn đề, bao giờ nghĩ ra thì bảo ta một tiếng, gọi lúc nào là có mặt lúc đó. - Lưu Huỳnh Tiên Tử nói.

Vừa nói xong thì tiên tử nhớ ra, hình như ba ngày nữa mình còn có việc quan trọng phải làm!