Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 496: Không Thể Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong




Nguyên nhân chính là do trên nhẫn đồng cổ này có khí tức của Lý Thiên Tố đạo trưởng, vì thế nên Lý Trúc Âm mới đến gần mình theo bản năng sao?

Tống Thư Hàng vỗ nhẹ vào lưng của Lý Âm Trúc, dịu dàng nói: - Đừng sợ, hai vị tỷ tỷ ấy chỉ thay quần áo cho ngươi thôi mà.

Sau khi nghe được giọng nói của hắn, Lý Âm Trúc run rẩy gật đầu. Sau đó, cô ấy dè dặt giơ tay mình về phía hai nữ đệ tử Sở gia ở trước mặt.

Nữ đệ tử Sở gia cười khẽ, ôm lấy Lý Âm Trúc, đưa

cô ấy đến căn phòng bên cạnh tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Tống Thư Hàng thở phào một hơi, hắn cảm thấy trạng thái của Lý Âm Trúc có hơi không bình thường.

Trong kí ức khi hắn ‘nhập mộng’ của hắn, tuổi của Lý Âm Trúc chắc hẳn không còn nhỏ nữa.

Trước khi hàn bệnh của cô ấy phát tác lần đầu tiên thì cô ấy đã mười hai tuổi rồi. Vì hàn bệnh của cô ấy mà Lý Thiên Tố tán gia bại sản, tìm đủ mọi cách để chữa trị cho cô, lần chữa trị này cũng mất rất nhiều năm.

Nhưng bây giờ, bất kể là ngoại hình hay là hành vi cử chỉ của cô ấy đều không khác gì một đứa trẻ mới chỉ ba, bốn tuổi cả.

Chẳng lẽ sau khi cơ thể thoái hóa thành trẻ con xong thì thần trí của cô ấy cũng trở nên giống một đứa trẻ luôn sao?

*********

- Ha ha, Thư Hàng tiểu hữu, xem bộ dạng của ngươi thì có vẻ ngươi rất biết chăm sóc trẻ con đấy. - Lão tổ Sở gia Sở Khang Bá cười ha ha nói, hắn liếc nhìn tiểu hòa thượng luôn theo sau Tống Thư Hàng, một bước cũng không rời kia.

Sau khi đến Hoa Hạ, tiểu hòa thượng không quay về Thiên Nhai Vân Du Tự mà vẫn tiếp tục đi theo bên người Tống Thư Hàng, đợi Tam Nhật sư huynh đến đón nó trở về.

Lúc thấy lão tổ Sở gia chú ý đến nó, thì tiểu hòa thượng chắp hai tay lại, lịch sự thi lễ một cái.

Lão tổ Sở gia mỉm cười đáp lễ.

Tống Thư Hàng cười gượng, giỏi chăm sóc trẻ con ư? - Chẳng lẽ trên người của hắn có vầng sáng của vua bầy nhỏ, vì vậy dưới tác dụng của vầng sáng ấy mà tiểu hòa thượng Qủa Qủa, kinh ba Đậu Đậu, Vũ Nhu Tử, A Thập Lục, còn có cả Ngư Kiều Kiều nữa, từng người từng người xuất hiện bên cạnh hắn sao?

Trong lúc nói chuyện, hai vị nữ đệ tử Sở gia kia đã đưa Lý Âm Trúc ra ngoài.

Sau khi rửa mặt chải đầu sạch sẽ, tóc của Lý Âm Trúc được tháo ra, xõa tung đằng sau lưng, mái tóc vừa dài vừa dày, nhìn qua càng thấy đáng yêu hơn.

Điều không hoàn mỹ chính là, trên người cô ấy mặc một chiếc áo len dày cộm, ở ngoài còn khoác thêm một chiếc áo cà sa màu xanh ngọc, nhìn có vẻ vô cùng quái lạ.

Vừa nhìn thấy Tống Thư Hàng, Lý Âm Trúc vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, vươn bàn tay nhỏ bé từ trong áo cà sa ra, túm lấy góc áo của Tống Thư Hàng, không chịu buông ra.

Lúc cơ thể cùa Tống Thư Hàng chạm vào chiếc áo cà sa màu ngọc bích choàng bên ngoài của Lý Âm Trúc, hắn nói: - Sao lại nóng như vậy?

Chiếc Bích Ngọc cà sa này có thể tự động điểu chỉnh nhiệt độ, vì vậy lúc cảm thấy thân nhiệt của Lý Âm Trúc thấp, chiếc áo này sẽ không ngừng tăng độ ấm lên. Lúc này, chiếc áo cà sa giống như là chiếc đèn sưởi dùng để sưởi ấm trong mùa đông vậy, có cảm giác nóng bỏng tay.

Nghe được tiếng lẩm bẩm của Tống Thư Hàng, Lý Âm Trúc nghi hoặc nhìn lại hắn.

- Không sao đâu. - Tống Thư Hàng vỗ nhẹ người cô, chỉ có tí nhiệt độ thế này thì hoàn toàn không là vấn đề với Tống Thư Hàng của bây giờ.

Đúng lúc này, lão tổ Sở gia Sở Khang Bá nói: - Mời tiểu hữu đi theo ta.

Hắn đi phía trước dẫn đường. Tống Thư Hàng đi theo sau, tiểu hòa thượng thì bám sát Tống Thư Hàng.

Tiểu hòa thượng thỉnh thoảng lại nhìn sang Lý Âm Trúc, nó vô cùng tò mò đối với cô gái chui ra từ tảng băng này - Đều nói trẻ con chui ra từ trong tảng đá, nhưng trẻ con chui ra từ tảng băng thế này thì tiểu hòa thượng chỉ mới nhìn thấy lần đầu.

******************

Tộc địa Sở gia.

Tống Thư Hàng ngồi ở trên sô pha, tiểu hòa thượng và Lý Âm Trúc lần lượt ngồi ở hai bên trái phải của hắn, Ngư Kiều Kiều thì ngồi ở trên vai hắn.

Chiếc áo cà sa bích ngọc trên người cô ấy đã cởi ra trả lại cho Tống Thư Hàng, tộc lão Sở gia đã thay cho cô ấy một chiếc pháp y vô cùng xinh xắn dành cho nữ tu.

Dù sao đi nữa thì lão tổ Sở gia cũng là linh hoàng ngũ phẩm, hồi còn trẻ hắn đã cùng Lý Thiên Tố đi qua không ít di tích, bảo vật mà hắn cất giữ cũng không ít, chỉ là một chiếc pháp y cỏn con thì có là gì đâu.

Tiếp đó, Sở Bá Khang ghi lại bản đồ ‘cấm địa’ và tin tức về khu vực xung quanh cấm địa mà hắn là Lý Thiên Tố đã từng thăm dò trên một cuộn giấy dài, đưa cho Tống Thư Hàng.

Cái ‘cấm địa’ kia, Sở Khang Bá quả thật không dám đến nữa.

Đến cửa lớn của cấm địa mà hắn còn chưa nhìn thấy thì đã bị trọng thương, phải dưỡng thương bao nhiêu năm nay. Còn người bạn tốt Lý Thiên Tố của hắn thì lại mất mạng bên trong cấm địa, cấm địa này không phải là nơi mà Kim Đan Linh Hoàng ngũ phẩm có thể dò xét được.

- Tiểu hữu, đây chính là vị trí của cấm địa và một số bố trí của vùng xung quanh cấm địa. Có điều đã nhiều năm trôi qua rồi, không biết vùng xung quanh cấm địa có thay đổi gì không, cho nên những gì lão phu và Lý đạo hữu từng thăm dò được chỉ có thể dùng để tham khảo mà thôi. - Sở Khang Bá lên tiếng.

- Cám ơn tiền bối. - Tống Thư Hàng lại cam đoan: - Ngoài ra, xin tiền bối yên tâm, nếu như trong cấm địa đó có phương pháp để trị bệnh cho Lý Âm Trúc, thì chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức mình để mang nó về.

Sở Khang Bá nghe vậy thì cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Sau đó, hai người lại nói chuyện với nhau rất lâu.

Những kinh nghiệm mạo hiểm khi còn trẻ của Sở Khang Bá khiến cho Tống Thư Hàng nhận được rất nhiều lợi ích.

Cuối cùng, hai người trao đổi số điện thoại với nhau, nếu như chuyến hành trình đến cấm địa của Tống Thư Hàng có thu hoạch gì thì có thể trực tiếp liên lạc với Sở Khang Bá.

**********

- Sở tiền bối, vãn bối còn có việc gấp phải về nhà một chuyến. Hẹn gặp tiền bối sau! - Tống Thư Hàng chắp tay chào Sở Khang Bá.

- Hẹn gặp lại. - Sở Khang Bá đứng lên tiễn khách.

Ng.uồn: i..r.ead.vnSau khi ra đến vùng đất trống bên ngoài phòng, Tống Thư Hàng lấy ‘con rối ngân long’ từ trong túi thu nhỏ ra.

Lúc Thất Sinh Phù tiền bối tặng con rối ngân long này cho hắn, trong con rối đã lắp sẵn một viên linh thạch tam phẩm, đủ cho con rối ngân long bay một khoảng thời gian dài rồi.

Cũng may là ở bên trong con rối ngân long này đã có sẵn linh thạch… nếu không thì với một kẻ nghèo rớt mùng tơi, đến nửa viên linh thạch cũng không có như Tống Thư Hàng, con rối ngân long này chẳng khác gì đồ để trưng cho đẹp!

Sau khi tiểu hòa thượng nhìn thấy con rối ngân long thì lập tức lên tiếng hoan hô, ‘vèo’ một cái lẻn lên trên lưng rồng. Cho dù bình thường có ra vẻ ông cụ non như thế nào đi chăng nữa thì khi nhìn thấy thứ mình yêu thích, nó cũng khó để khắc chế tính trẻ con của mình.

Tống Thư Hàng vỗ nhẹ người đang kéo góc áo của mình là Lý Âm Trúc: - Ngoan nào, Âm Trúc, trước tiên ở cùng với Sở tiền bối đi nhé… một thời gian nữa ta lại tới thăm ngươi, được không?

Lý Âm Trúc chớp chớp hai mắt, vẻ mặt ngơ ngác. Tay của cô ấy vẫn nắm chặt lấy góc áo của Tống Thư Hàng, không muốn buông tay.

Ngư Kiều Kiều ngồi trên vai hắn nói: - He he, cô bé quấn ngươi rồi, Thư Hàng.

- Chắc là do chiếc nhẫn trên tay ta có mang theo vị đạo quen thuộc với cô ấy. - Tống Thư Hàng sờ sờ chiếc nhẫn đồng cổ.

Trên chiếc nhẫn này có ‘Hỏa Diễm Đao’, ‘Trì Dũ Thuật’, còn có trận pháp tụ linh tam phẩm nữa, đối với phẩm cấp hiện giờ của Tống Thư Hàng, đây là một bảo vật hiếm có.

‘Hỏa Diễm Đao’ trên chiếc nhẫn này đã nhiều lần hỗ trợ cho Tống Thư Hàng thoát khỏi hiểm cảnh sinh tử, Trì Dũ Thuật còn trân quý hơn, nó thật sự là pháp thuật cứu mạng.

Nhưng sau khi suy nghĩ, Tống Thư Hàng vẫn tháo chiếc nhẫn từ trên tay xuống.

Hắn ngồi xổm xuống, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Âm Trúc, đặt chiếc nhẫn đồng cổ vào lòng bàn tay của cô ấy - Đây là di vật của phụ thân cô ấy để lại, nên về tình về lí thì đều phải trả cho cô ấy. Đây coi như là vật về chủ cũ.

- Tạm biệt, bảo trọng nhé. - Tống Thư Hàng nhẹ nhàng nói với cô ấy.

Đôi mắt màu bạc của Lý Âm Trúc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.

Sở Khang Bá tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vào người Lý Âm Trúc, ôm cô ấy lên.

- Sở tiền bối, tạm biệt.- Tống Thư Hàng nhảy lên con rối ngân long, chắp tay chào. Hai mắt của con rối ngân long hiện lên ánh sáng màu vàng, đôi cánh to lớn vỗ nhẹ một cái, bay thẳng lên trời.

Đệ tử Sở gia nhìn con rối kia với vẻ hâm mộ - họ cảm thấy con rối phi hành này ngầu vô cùng. Đáng tiếc, đối với đệ tử Sở gia, đừng nói là con rối phi hành, đến cả con rối chạy dưới đất cũng là giá trên trời. Có tiền mua con rối còn không bằng lấy tiền đó đi đổi tài nguyên tu luyện.

- Đi thôi, chúng ta trở về. - Sở Khang Bá lên tiếng.

Nằm trong lòng hắn, Lý Âm Trúc vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, cũng không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì nữa.

Sở Khang Bá vỗ về con gái của cố nhân: - Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ sống cùng nhau nhé.

Hắn sẽ coi Lý Âm Trúc như con gái ruột của mình, dốc lòng dạy dỗ, nuôi dưỡng cô thật tốt.

Nếu như có một ngày, có thể trị tận gốc hàn độc trên người cô thì coi như mình cũng có thể không thẹn với người bạn cũ rồi.





Lúc Sở Khang Bá ôm Lý Âm Trúc đi được năm sáu bước thì Lý Âm Trúc đột nhiên mở miệng, thốt ra một từ: - Đốt.

Ngay sau đó, có một vật có kích cỡ bằng một viên dược hoàn nhỏ bay ra từ trong miệng của Lý Âm Trúc.

Đó là… kiếm hoàn!

Kiếm hoàn do lưỡi đao sắc bén có hình dáng sợi tơ cực kì mỏng manh quấn thành hình viên tròn, chỉ cần được rót chân khí hoặc là linh lực vào thì kiếm hoàn sẽ lập tức biến thành một thanh trường kiếm sắc bén, hoặc cũng có thể trực tiếp dùng hình dạng kiếm hoàn để giết địch.

Luyện chế kiếm hoàn rất khó khăn, giá trị của nó cao hơn từ năm đến mười lần giá trị của phi kiếm bình thường có cùng cấp bậc trở lên.

Kiếm hoàn này bay ra từ trong miệng của Lý Âm Trúc, vọt lên không trung, hóa thành kiếm quang hoàn chỉnh.

Sở Khang Bá giật mình sửng sốt nửa khắc: - Thuật ngự kiếm!

Mà đúng lúc này, Lý Âm Trúc ở trong ngực hắn giãy giụa, cô ấy nhảy lên một cái, cơ thể bé nhỏ rơi xuống trên kiếm quang, sau đó, cô cẩn thận nằm sấp trên kiếm quang, giống như một con vật nhỏ đáng yêu vậy.

‘Vèo!’

Kiếm quang bay đi, trong chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời… Nhìn phương hướng kia chắc là đuổi theo bọn Tống Thư Hàng rồi.

- Tiên thiên tứ phẩm.- Sở Khang Bá cười khổ.

Hắn thế mà lại nhìn nhầm, cô con gái của ông bạn cũ của hắn là tu sĩ có cảnh giới tiên thiên tứ phẩm đấy!

Cô mới từng đó tuôi, thế mà đã có tu vi tứ phẩm rồi.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, vì để trị khỏi hàn bệnh trên người con gái, Lý Thiên Tố đã dốc sạch gia sản, còn nợ nần chồng chất, hơn nữa còn vào sinh ra tử vô số lần ở các bí cảnh và di tích nữa, những tài nguyên lấy được thì đều để cho con gái dùng cả.

Đó là thiên tài địa bảo vô cùng quý giá, cho dù phần lớn được dùng để chông lại ‘hàn khí’ trong cơ thể nhưng một phần dược lực nhỏ còn lại cũng đủ để đẩy Lý Âm Trúc lên cảnh giới tiên thiên tứ phẩm.

Sau khi suy nghĩ xong thì Sở Khang Bá lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tống Thư Hàng.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

- Ố? Sở tiền bối, có chuyện gì sao? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi, lẽ nào mình để quên đồ gì đó ở Sở gia sao?

Sở Khang Bá ngượng ngùng nói: - Tống tiểu hữu, Lý Âm Trúc bay đến chỗ của các ngươi rồi.

- Cái gì? Cô ấy bay tới đây á? Cô ấy bay kiểu gì chứ? - Tống Thư Hàng hỏi.

Sở Khang Bá: - Ngự kiếm phi hành.

- Tiên thiên tứ phẩm? - Tống Thư Hàng ngu người luôn.

Sở Khang Bá: - Ừm, tiên thiên tứ phẩm.

Tống Thư Hàng: …

Đầu năm nay, thiên tài trở nên rẻ bèo thế sao? Trước đây các vị tiền bối phải mất vài trăm năm mới tấn thăng lên được cảnh giới tiên thiên tứ phẩm đấy nhé.