Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 390: Đứng Ở Góc Độ Khác Để Nhìn Nhận Sự Việc!




Thật ra thì, có một vài sự vật, chúng ta có thể đổi một góc độ khác để nhìn nhận nó, thể ngộ nó - Linh Điệp Tôn Giả.





- Không thể nào! - Gã đàn ông quái dị tứ phẩm kia cảm thấy vô cùng kinh hãi. Thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên tứ phẩm, hơn nữa huyết thống trong cơ thể hắn là yêu loại thuần chủng, tinh thần lực và các giác quan của hắn nhạy bén hơn tu sĩ nhân loại rất nhiều.

Hơn nữa, theo sự cảm nhận của hắn thì phía sau lưng hắn căn bản trống không, chẳng có bất kỳ khí tức nào.

Nhưng lúc này, giọng nói thâm trầm của đàn ông lại đột ngột vang lên phía sau lưng hắn!

Chẳng lẽ thật sự có người có thể tránh được sự thăm dò của tinh thần lực và giác quan của hắn mà xuất hiện phía sau lưng hắn một cách vô thanh vô tức như thế sao?

Thật đáng sợ! Thực lực của người này phải cường đại đến mức nào đây?

Gã to con quái dị tứ phẩm này cơ hồ lăn nhanh sang bên cạnh theo bản năng … Bất luận như thế nào, cứ kéo dài khoảng cách với kẻ kia trước đã, rồi tính sau!

Trong lúc lăn tròn né tránh, hắn cũng đưa mắt nhìn về vị trí sau lưng mình một cái.

Ở đó, có một người đàn ông đang đứng chắp tay ra sau lưng. Trên người hắn mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, ngoại hình vô cùng anh tuấn, là cái loại đẹp trai cướp hết ánh sáng đến mức không có nổi bạn bè ấy.

Lúc này, người đàn ông này nhíu chặt mày, trông qua thôi cũng có thể biết được tâm trạng của hắn rất tệ!

Trong lúc gã to con quái dị tứ phẩm kia đang điên cuồng lăn mình tránh né, người đàn ông này lại trầm giọng xuống nói:

- Ta cho ngươi lăn đi lúc nào vậy hả?

Chỉ là một câu chất vấn như thế thôi, người đàn ông đó thậm chí còn cử động một ngón tay, nhưng dường như trong những lời hắn nói ra lại mang theo năng lực như kiểu ‘ngôn xuất pháp tùy’ vậy.

Gã to con tứ phẩm đang lăn đi giống như bị trúng phải định thân thuật vậy. Cả người hắn cứ duy trì cái tư thế kỳ quái cứng ngắc đó tại chỗ, lăn về phía trước cũng không được mà lui về phía sau cũng không xong!

Gã to con tứ phẩm đó vô cùng sợ hãi. Chuyện gì thế này? Tại sao thân thể của mình lại không nhúc nhích được thế này!

- Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mau động đậy đi, đáng chết! Cái cơ thể này, mau động đậy cho ta!! - Gã to con tứ phẩm kia thét lớn trong lòng. Nhưng dường như từng bắp thịt, từng đường kinh mạch của hắn đều đang run rẩy, đang sợ hãi. Trong trạng thái như vậy, cơ thể của hắn căn bản không thể nào phối hợp với ý thức của hắn được.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thực lực của người đàn ông này đã đạt đến cảnh giới nào rồi?

Một câu, chỉ là một câu nói thôi cũng khiến hắn không còn chút sức lực kháng cự nào!

- Chỉ bằng tên phế vật nhà ngươi cũng dám to mồm đòi giết sạch cả nhà ta sao? - Linh Điệp Tôn Giả nói một cách lạnh lùng.

Trong lúc Linh Điệp Tôn Giả lên tiếng, có một con linh điệp âm thầm xuất hiện trên bả vai của hắn.

Con linh điệp đó bay lên phía trước, đôi cánh xinh đẹp mềm mại của nó giống như một đạo kiếm quang, trong nháy mắt đã cắt qua cổ họng của gã to con tứ phẩm kia.

Máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, máu của gã to con tứ phẩm đó nhuộm đỏ cả con linh điệp, khiến nó trông càng trở nên kiều diễm và xinh đẹp hơn.

Sau đó nó nhẹ nhàng vỗ đôi cánh xinh đẹp của mình, chỗ máu tươi trên người nó lập tức bị hấp thu, màu đỏ kiều diễm dung nhập với những màu sắc rực rỡ trên người nó, khiến nó càng trở nên sặc sỡ hơn.

Ánh mắt của gã to con tứ phẩm kia dần dần mất đi tiêu cự. Cho đến lúc chết hắn vẫn duy trì tư thế lăn đi của mình!

Sau đó con linh điệp kia lại bay trở về, đậu xuống trên bả vai của tôn giả, vỗ cánh một cách nhẹ nhàng.

Mặt mày tôn giả ra vẻ hài lòng, gật đầu một cái rồi nói: - Nhớ kỹ khí tức của loại huyết mạch này.... Từ nay về sau không cho phép sinh vật có khí tức huyết mạch này đến gần Linh Điệp Đảo trong phạm vi một nghìn dặm!

Hay nói cách khác, một khi có loài sinh vật nào mang huyết mạch chiến sĩ nhím biển đến gần Linh Điệp Đảo trong phạm vi một nghìn dặm, cho dù là kẻ không biết chuyện đi ngang qua, Linh Điệp Đảo cũng sẽ giết ngay lập tức!

Đối với cái tên gọi là chiến sĩ nhím biển này, Linh Điệp Tôn Giả không có chút hứng thú nào, cũng không có ham muốn đi nghiên cứu bọn chúng.

Sau đó, Linh Điệp Tôn Giả không buồn nhìn gã to con tứ phẩm kia nữa, mà quay đầu lại, nhìn về phía con gái Vũ Nhu Tử của mình.

Chỉ trong khoảnh khắc quay đầu đó, sắc mặt của tôn giả đã thay đổi ngay lập tức. Vốn là khuôn mặt đầy nặng nề, khó chịu, sau khi quay đầu thì đã trở nên dịu dàng thân thiện, giống như vừa được đắm mình trong gió xuân vậy. Hắn khẽ gọi một tiếng: - Vũ Nhu Tử!

- Cha! - Vũ Nhu Tử cười hắc hắc, giơ tay vẫy vẫy tôn giả.

Gặp được cha mình trong hoàn cảnh này, dù ít dù nhiều cô cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Bởi vì lần này cô lại lén lút rời khỏi Linh Điệp Đảo. Chắc mọi còn nhớ nhỉ, cô ấy tự chui vào trong một cái thùng lớn rồi gửi chuyển phát nhanh bản thân ra ngoài.

Đứa con gái bỏ nhà ra đi đối mặt với người cha lặn lội từ nơi xa xôi tìm đến… Trường hợp thế này thật sự là có phần lúng túng.

- Lần này ra ngoài chơi đủ chưa? - Linh Điệp Tôn Giả khẽ nheo mắt lại, cười rộ lên.

Nhìn thấy nụ cười này của hắn, lá gan của Vũ Nhu Tử nhất thời to hơn rất nhiều - Cô hiểu rất rõ cha mình, chỉ cần cha cô cười như thế, chắc chắn ông sẽ không tính toán chuyện cô bỏ nhà ra đi nữa.

- Hì hì, cha, cha là tốt nhất! - Giống như yến non về rừng, Vũ Nhu Tử mặc khôi giáp, lao thật nhanh về phía cha mình, cho tôn giả một cái ôm nồng nhiệt - Nếu không phải thực lực của Linh Điệp Tôn Giả rất cao cường, thì sau khi bị một bộ giáp sắt to đùng như thế đâm sầm vào người chắc là sẽ hộc cả máu mất.

Linh Điệp Tôn Giả cũng giang tay ra ôm con gái mình vào lòng, sau đó lại gõ mạnh vào nón sắt trên đầu cô một cái rồi nói: - Ngươi ấy…

Tôn giả vốn đã nghĩ ra rất nhiều lời để trách mắng con gái mình, nhưng khi thấy con gái làm nũng thế này, ông lại không thể thốt ra nổi một lời.

Sau đó, Linh Điệp Tôn Giả đưa mắt nhìn về phía Tống Thư Hàng đang trong hình dạng của Sở Sở, mình dính đầy máu tươi đang đứng cách đó không xa.

- Kia là bạn mới của Vũ Nhu Tử à? - Linh Điệp Tôn Giả hỏi.

Vũ Nhu Tử cười hì hì nói: - Không phải đâu cha, vị này chính là Tống tiền bối mà ta đã từng nhắc đến với cha đó.

- Tống Thư Hàng tiểu hữu đấy sao? - Linh Điệp Tôn Giả quay sang nhìn Tống Thư Hàng một lần nữa. Tiểu cô nương mặc váy đen này chính là Thư Hàng tiểu hữu được thêm nhầm vào Nhóm Cửu Châu Số 1 đó sao?

Truyệ-n- đ-ược dịch trực- tiếp tại iREAD- Kỳ lạ, hắn nhớ rõ ràng Tống Thư Hàng trong miệng đám đạo hữu của Nhóm Cửu Châu Số 1 là trai mà!

Tôn giả chắc chắn rằng mình không hề mắc chứng đãng trí tuổi già, hắn nhớ rõ ràng, Tống Thư Hàng là một chàng trai!

Vậy cô nương mặc váy đen trước mắt này là thế nào đây?

Tôn giả lại đánh giá Tống Thư Hàng từ trên xuống dưới một lần nữa.

Ý? Khoan đã… Thứ kia không phải là ghim cài áo biến hình nằm trong danh sách đồ chơi của Vũ Nhu Tử mà lần trước hắn đã chế tạo ra sao?

Khi còn bé Vũ Nhu Tử rất thích nghịch cái ghim cài biến hình này.

Nhưng bây giờ lại có một đạo hữu có kỹ thuật cao minh, dùng trận pháp làm gia tăng khả năng huyễn hình của cái ghim cài áo biến hình này, khiến cả tôn giả như hắn nhìn qua cũng không phát hiện ra được đây là ghim cài áo biến hình.

Thật thú vị!

Trong ánh mắt của Linh Điệp Tôn Giả có một tia sáng bất chợt lóe lên. Sau đó hắn dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Tống Thư Hàng xuyên qua ghim cài áo biến hình.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi, cao tầm một mét tám, ngũ quan đàng hoàng, quả đầu trụi lủi rất nổi bật. Xét tổng thể mà nói thì tướng mạo của chàng trai này trông có vẻ thanh tú hiền lành.

Nhưng điều khiến khóe miệng tôn giả co giật là trên người Tống Thư Hàng mặc một cái váy ngắn màu đen, một đôi tất lưới, bên chân còn gài một thanh đoản kiếm.

“Biến thái thích mặc đồ con gái!” - Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Linh Điệp Tôn Giả về Tống Thư Hàng tiểu hữu, một ấn tượng khá là bắt mắt.

Thật không ngờ Tống Thư Hàng tiểu hữu được các đạo hữu trong nhóm nhất trí ngợi khen lại là người thích mặc đồ con gái!





- Xin chào Linh Điệp tiền bối. - Tống Thư Hàng dùng cách hành lễ học được từ các tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1, hành lễ với Linh Điệp Tôn Giả một cách tôn kính.

Lúc trước, khi đọc đoạn chat của các tiền bối trong nhóm, hắn được biết rằng cha của Vũ Nhu Tử - Linh Điệp Tôn Giả là một lão tiền bối ra tay rất hào phóng, tính tình cũng rất hiền lành. Có điều, Linh Điệp Tôn Giả cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi tật xấu là thích tính toán so đo. Chưa biết chừng Linh Điệp Tôn Giả sẽ so đo với ngươi cả nửa ngày chỉ vì một chuyện cỏn con nào đó.

Vì thế, trong lúc nói chuyện với Linh Điệp tiền bối, nhất định phải chú ý từng hành vi cử chỉ của mình. Tuyệt đối đừng có giống như Tam Lãng tiền bối, không ngừng tìm đến cái chết ở trước mặt Linh Điệp tiền bối!

Có điều sau khi vừa lên tiếng, Tống Thư Hàng lập tức cười khổ. Bởi vì giọng nói của hắn đã bị Bạch tôn giả tạm thời dùng pháp thuật cải tạo lại. Giọng nói hắn nói ra lúc này là giọng nói nũng nịu đáng yêu của Sở Sở cô nương.

Khóe miệng của Linh Điệp Tôn Giả co giật vài cái, rồi nói: - Tống Thư Hàng tiểu hữu, xin chào.

Thích mặc đồ con gái thì cũng thôi đi…. đến giọng nói cũng sửa thành giọng nói của con gái nữa!

Mặc dù đánh giá của các đạo hữu trong Nhóm Cửu Châu Số 1 đối với vị Tống Thư Hàng tiểu hữu này là vô cùng tốt, những đạo hữu đã từng tiếp xúc với Tống tiểu hữu cũng hết sức khen ngợi hắn.

Nhưng bây giờ, Linh Điệp Tôn Giả lại cảm thấy - vị Tống Thư Hàng tiểu hữu này không được bình thường cho lắm!

Con gái bảo bối của mình trở thành bạn tốt với người thích mặc đồ con gái như thế này có sao không đây? Linh Điệp Tôn Giả không khỏi có chút bận lòng về cô con gái của mình. Ai cũng nói mối quan hệ bạn bè của một người rất quan trọng, liệu con gái cưng của mình có bị dạy hư không đây?

Mà khoan đã!

Khoan đã, khoan đã!

Có một số việc, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Có một số việc, ta cần phải thay đổi một góc độ khác để nhìn nhận, suy nghĩ về nó!

Có lẽ, đứng từ một góc độ nào đó mà nói, Vũ Nhu Tử ở chung với cái tên thích mặc đồ con gái này còn khiến mình yên tâm hơn là khi nó ở cùng với một chàng tu sĩ đẹp trai, dịu dàng, tốt bụng ấy chứ!

Đúng vậy, so với Tống tiền bối dịu dàng, thú vị mà trước đây con gái mình lúc nào cũng nhắc đến, thì phiên bản Tống tiền bối thích mặc đồ con gái trước mặt mình bây giờ khiến mình an tâm hơn nhiều!

Linh Điệp Tôn Giả vuốt cằm một cái, âm thầm gật đầu.





Không biết tại sao mà trong lòng Tống Thư Hàng lại cảm thấy có chút sợ hãi - Hắn cảm thấy ánh mắt mà Linh Điệp Tôn Giả nhìn hắn lạ lắm.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện.

“Đợi đã, ghim cài áo biến hình là thứ do Linh Điệp Tôn Giả chế tạo ra. Hay nói cách khác, tôn giả chắc chắn có thể nhìn thấu được sự biến thân của hắn! Như thế, ánh mắt tôn giả nhìn hắn cổ quái cũng là thường!”

Tống Thư Hàng không hề muốn người khác hiểu lầm mình là kẻ biến thái thích mặc đồ con gái, vì thế hắn đang chuẩn bị mở miệng giải thích với Linh Điệp Tôn Giả về nguyên nhân tại sao mình lại mang hình dáng của Sở Sở. Ít nhất thì như thế cũng sẽ khiến Linh Điệp tiền bối có một ấn tượng bình thường với hắn. Hắn tuyệt đối không muốn bị coi là kẻ biến thái đâu!

Nhưng ngay lúc Tống Thư Hàng đang định mở miệng giải thích thì ánh mắt của Linh Điệp Tôn Giả lại đột nhiên thay đổi, đầu tiên là tràn đầy vẻ vui mừng, sau đó ánh mắt của hắn trở nên vô cùng hiền hòa.

- Ha ha ha ha. - Linh Điệp Tôn Giả cười to, nói: - Khoảng thời gian trước ta thường xuyên nghe thấy con gái ta nhắc đến Thư Hàng tiểu hữu. Hơn nữa trong khi trò chuyện với vài vị đạo hữu, ta cũng thường xuyên nghe thấy bọn họ nhắc tới ngươi. Hôm nay thấy người thật mới hiểu, quả nhiên ánh mắt của mọi người không hề sai. Ta có thể cảm nhận được một loại khí tức dịu dàng, bình tĩnh từ trên người ngươi.

Từ sau khi bước vào cảnh giới nhị phẩm, Tống Thư Hàng còn chưa kịp tu luyện pháp môn “thu liễm khí tức”, vì thế tinh thần lực mà “Chân Ngã Minh Tưởng Kinh” tản phát ra cũng phát ra khí tức “người tốt” một cách rất tự nhiên.

Mặt mũi Linh Điệp Tôn Giả đầy vẻ cảm kháii:

- Vũ Nhu Tử có một người bạn giống như ngươi, ta rất yên tâm.

Tôn giả đánh giá hắn cao như vậy, thật sự khiến Tống Thư Hàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh!

Vũ Nhu Tử đứng ở bên cạnh nhìn cha mình với vẻ tò mò. Giác quan thứ sáu nhạy bén của cô nói cho cô biết rằng, trong một thoáng khi nãy, cha già nhà mình vừa mới bị lên cơn thần kinh dẫm đinh thì phải?