Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 288: Là Thực Hay Là Giả?




Đối mặt với trận mưa đá do bầy đại tinh tinh ném tới, Tống Thư Hàng chỉ có thể phát huy thân pháp 'quân tử vạn lý hành' tới mức tận cùng, nhanh chóng lùi lại phía sau, tránh né cơn mưa đá dày đặc này.

- Không thể tiếp tục kéo dài như thế này nữa. - Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn Cao Mỗ Mỗ, Lâm Thổ Ba và Nha Y đang bị trói ở một bên.

Phải nhanh chóng giải quyết cho xong bầy đại tinh tinh này, nếu cứ kéo dài, lỡ như xảy ra chuyện gì không may, thì không thể bảo đảm an toàn cho đám bạn cùng phòng được.

Nghĩ tới đây, hắn cắn răng một cái, vội vàng vẽ một phần chú văn của lôi phù ở trong lòng bàn tay của mình.

Lúc này, con đại tinh tinh xông lên trước tiên gầm lên, nhào tới trước mặt Tống Thư Hàng, trong tay của nó còn cầm theo một cây đao dài. Cũng không biết lúc nãy đám đại tinh tinh này giấu vũ khí ở chỗ nào, bây giờ tự nhiên lôi ra hết.

- Là đao sao. - Tống Thư Hàng nắm chuẩn cơ hội, thân hình lóe lên một cái, tông vào trong ngực của con đại tinh tinh kia.

Sau đó, hắn giơ tay túm lấy cổ tay của con đại tinh tinh này, chộp vào trường đao trong tay nó. Miệng quát to một tiếng: - Chưởng tâm lôi!

Lôi phù trong lòng bàn tay bị kích hoạt.

Trong tiếng lôi điện nố lép bép, chưởng tâm lôi xuất hiện trong tay của Tống Thư Hàng, sau đó Tống Thư Hàng nện thật mạnh lên lồng ngực của con đại tinh tinh kia!

- Ô ô ô! - con đại tinh tinh kia kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiét, ngực bị đánh thủng một lỗ lớn, miệng phun máu tươi, bay thẳng ra ngoài.

Sau khi nó ngã xuống đất thì co giật mấy cái rồi nằm ngay đơ.

Đám đại tinh tinh khác thấy thế thì đều tức giận gầm to, điên cuồng nhào về phía Tống Thư Hàng.

- Hỏa diễm đao! - Cánh tay cầm đao của Tống Thư Hàng lật lại, kích hoạt kỹ năng hỏa diễm đao ở trên chiếc nhẫn đồng cổ nọ.

Ầm!

Trên trường đao có một ngọn lửa bốc lên phừng phừng, Tống Thư Hàng kéo thanh trường đao rực lửa nọ, chân dùng thân pháp 'quân tử vạn lý hành' xông về phía bầy đại tinh tinh.

Tốc độ của hắn quá nhanh, giống như lóe lên một cái đã xẹt qua người chín con đại tinh tinh ở trước mặt.

Ánh sáng của hỏa diễm đao xẹt theo một đường zigzag.

Lúc ánh lửa trên thân đao vụt tắt thì chín con đại tinh tinh xông tới gần hắn nhất đều ngã xuống uỳnh uỳnh, nối gót con đại tinh tinh đầu tiên, cùng nhau làm bạn dưới suối vàng.

Đám đại tinh tinh còn lại lập tức khựng lại hết, nhìn Tống Thư Hàng với vẻ cực kỳ hoảng sợ.

Tống Thư Hàng lợi dụng cơ hội này, vận chuyển tinh thần lực dùng ‘tinh thần uy áp’, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua bầy đại tinh tinh kia. Uy áp đè về phía chúng.

Đám đại tinh tinh còn sống lập tức rú lên rất quái dị, quay đầu chạy tứ tán khắp nơi.

Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không đuổi theo đám đại tinh tinh đang bỏ chạy thục mạng kia. Bỏ chạy là đu rồi, hắn cũng không có sát ý mạnh cỡ đó.

Hắn cầm trường đao trong tay. Đi về phía đám bạn cùng phòng, chuẩn bị cắt đứt sợi dây trói rồi đánh thức bọn họ.

Nhưng khi hắn bước ra được hai bước thì trên thanh trường đao trong tay hắn đột nhiên lại phát ra quang mang tựa như ngọn lửa….

Sau đó, trường đao đột nhiên biến thành từng đốm sáng rơi rớt xuống đất tựa như hạt cát.

Tống Thư Hàng sững sờ, hắn lập tức nhớ tới chuyện Cao Mỗ Mỗ đã nói với hắn lúc ở trên máy bay.

Những vị hành khách bị biến mất trên máy bay khi ấy cũng như thế, trên người phát ra ánh sáng giống như ngọn lửa, sau đó hóa thành từng đốm sáng rồi biến mất! giống hệt như thanh đao này!

Tống Thư Hàng lập tức quay đầu lại, nhìn về phía những con đại tinh tinh bị hắn đánh chết kia.

Quả nhiên… trên người của con đại tinh tinh bị chưởng tâm lôi và đám đại tinh tinh bị hỏa diễm đao giết chết cũng phát ra ánh sáng giống như ngọn lửa, sau đó biến thành đốm sáng rồi tan biến từ từ.

- Đây là gì thế này? - Tống Thư Hàng nhíu mày.

Đám đại tinh tinh này vô cùng chân thực. Nhưng cảnh tượng xuất hiện sau khi chúng nó chết lại khiến cho người ta cảm thấy quá đỗi hư ảo.

Trông cực kỳ hư ảo, nhưng lại vô cùng chân thật!

- Lẽ nào đây là thực tại ảo? - Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới cái sa mạc nóng bỏng của Bạch Tôn Giả.

Chẳng lẽ hòn đảo thần bí mà mình đang ở bây giờ là một phiến thiên địa được tạo thành từ thực tại ảo sao?

Lẽ nào những nhân vật bị chết trong thực tại ảo đều sẽ biến thành đốm sáng rồi tan biến hay sao?

Tống Thư Hàng còn chưa từng thấy cảnh ‘Tống Thư Hàng’ bị thích khách giết chết liên tục trong thực tại ảo mới của Bạch Tôn Giả. Cho nên hắn cũng không biết nhân vật bị giết chết trong thực tại ảo sẽ biến thành thế nào.

Nếu không thì hắn chắc chắn sẽ không liên tưởng cảnh tượng trước mắt thành thực tại ảo rồi.

- Không đúng, hòn đảo thần bí chắc chắn không thể nào là thực tại ảo được. Cổ Hồ Quan chân quân, và Bắc Hà tiền bối trong nhóm Nhóm Cửu Châu Số 1 từng lấyd dược một số bảo vật trên hòn đảo thần bí. Mặc dù chúng chỉ là một số bảo vật cấp thấp, nhưng hòn đảo thần bí này chắc chắn không thể là thực tại ảo được. - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Hơn nữa, dù nó có phải là thực tại ảo hay không thì mình cũng không thể xem thường được - bởi vì dù là ở trong thực tại ảo đi nữa, nếu như chết đi thì cũng là thật sự mất mạng.

Bởi vì dù nó là ảo giác, nhưng vẫn là hiện thực!

Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng bước tới nhặt ba lô của mình lên. Lại dùng bảo đao Bá Toái cắt đứt sợi dây trói trên người của Cao Mỗ Mỗ, Lâm Thổ Ba và Nha Y.

Trên người của bọn Cao Mỗ Mỗ đều có vết thương, may mà không ảnh hưởng tới mạng sống.

Thư Hàng sờ lên chiếc nhẫn đồng cổ trên tay mình, dùng tinh thần lực kích hoạt pháp thuật chữa trị trên nó.

Chiếc nhẫn đồng cổ này, mỗi ngày có thể kích hoạt kỹ năng hỏa diễm đao nhị phẩm ba lần, số lần dùng pháp thuật chữa trị thì nhiều hơn một chút. Mỗi ngày có thể dùng tám lần, nhưng chỉ có thể dùng riêng cho từng người, hơn nữa chỉ có hiệu quả của pháp thuật chữa trị cấp hai mà thôi. Tụ linh trận thì có thể duy trì liên tục mãi mãi.

Truyện -đư-ợc cập nhật -nhanh nhất tại iread.vn-…..

Sau khi dùng pháp thuật chữa trị cho ba người Cao Mỗ Mỗ xong, chỉ lát sau thì ba người bọn họ đều lục tục tỉnh lại.

- Ủa? Thư Hàng? Đây là đâu thế? - Cao Mỗ Mỗ xoa xoa huyệt thái dương của mình, cậu cảm thấy đầu mình đang đặc quánh như hồ vậy.

- Ở trên hòn đảo lơ lửng mà bọn mình trông thấy khi còn trên máy bay. - Tống Thư Hàng đáp.

Đồng thời, hắn không khỏi nghĩ thầm: Nếu như nơi này là hòn đảo thần bí thì lúc rời khỏi đây mình sẽ mất hết ký ức à?

Khoan đã!

Các tiền bối có nói qua, lúc rời khỏi hòn đảo thần bí, đều là các tu sĩ tự mình chủ động lập nên phong ấn ký ức về những đoạn trí nhớ liên quan tới hòn đảo thần bí.

Như vậy…. nếu như là người bình thường, trong người không có khí huyết, không có cả chân khí lẫn linh lực, vậy bọn họ phong ấn ký ức của bản thân kiểu gì đây?

Tống Thư Hàng xoa xoa huyệt thái dương.

Thôi vậy, mấy chuyện này để sau hẵng nói - chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải nghĩ cách rời khỏi hòn đảo thần bí này cái đã.

Về phần rời khỏi hòn đảo thần bí này kiểu gì ấy à, trong đầu hắn lập tức nhớ tới bản đồ của hòn đảo thần bí nhìn từ trên không xuống mà hắn gặp được ở trong mơ.

Thảo nguyên, rừng cây, cái hồ hình trăng non và tòa thành cổ khổng lồ nọ.

Trước tiên cứ đi tới tòa thành cổ kia xem qua đi đã, biết đâu lại tìm được manh mối rời khỏi hòn đảo thần bí ở nơi đó.

Không thể ở bên ngoài quá lâu được, trên hòn đảo này có thứ yêu thú có thể đuổi giết cả linh hoàng kim đan ngũ phẩm đấy!

- Hỏn đảo lơ lửng…. - Cao Mỗ Mỗ cười khổ nói: - Tao đang nằm mơ à?

Tống Thư Hàng: - Tao cũng mong là mình chỉ đang nằm mơ.

- Những người khác đâu rồi? - Lâm Thổ Ba nhìn quanh, phát hiện chỉ có bốn người bọn họ mà thôi.

- Chắc là đã lạc với bọn mình rồi, lúc ấy bọn mình ở trong khoang lái của máy bay, những người khác lại ở phía sau. Cho nên mấy người chúng ta mới ở chung một chỗ. - Tống Thư Hàng nói.

Nha Y nép mình trong lòng Cao Mỗ Mỗ, hỏi: - Tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Trước tiên phải đi tìm những hành khách khác cái đã, bạn học Lục Phỉ và chị gái của cô ấy, còn có anh em Gia Cát nguyệt và Gia Cát Trung Dương, cùng với jj vẫn còn ở khoang hành khách ở đằng sau, có lẽ bọn họ đang ở chung với những hành khách khác. - Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi nói.

ở trên hòn đảo thần bí tràn ngập nguy cơ khắp nơi này, sức của một mình Tống Thư Hàng rõ ràng rất nhỏ bé. Mong là mình có thể đưa bạn bè tới tòa thành cổ kia an toàn….

Còn có những hành khách khác nữa, chỉ cần không có ai mang ác ý muốn gây rối thì Tống Thư Hàng cũng sẽ đưa bọn họ tới tòa thành cổ kia.

- Cũng đúng, trước tiên phải tìm mấy bạn học Lục Phỉ về cái đã. - Cao Mỗ Mỗ quen tay muốn đẩy mắt kính, nhưng lúc máy bay gặp sự cố thì mắt kính của cậu ta đã bị rơi mất rồi.

Cao Mỗ Mỗ chỉ có thể sờ sờ mũi: - Có thấy xác máy bay ở đâu không? Nếu như có sự cố thì chắc phải thấy khói bốc lên chứ?

- Chúng ta đi tìm chỗ nào cao cao nhìn xuống thử xem, mong là có thể thuận lợi tìm thấy bọn họ. - Tống Thư Hàng nói.

Trong lòng hắn có chút lo lắng - trên hòn đảo thần bí này đầy ắp nguy cơ khắp nơi, ngoài ra, trong lúc tuyệt vọng thì mặt tối dơ bẩn của con người cũng sẽ biến thành một trong số những yếu tố nguy cơ.

Mong là sẽ không xuất hiện người nào bị che mờ lý trí!

Nỗi lo của Tống Thư Hàng bây giờ chỉ bằng thừa - bởi vì những hành khách còn sống sót đều đồng lòng muốn đối phó với đám đại tinh tinh biết tập thể dục theo đài kia.

….

Lúc này, ở trong Nhóm Cửu Châu Số 1.

Gần đây, bởi vì mất trí nhớ nên Cổ Hồ Quan Chân Quân ít khi lên mạng, lúc này đột nhiên ngoi lên: - Bắc Hà đạo hữu, công ty sản xuất máy tập thể hình của ngươi còn không? Đệ tử trong đạo quán của ta lại phá gần hết mớ máy tập thể hình nữa rồi….

Theo khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, các môn phái tu chân cũng dùng một số máy móc tập thể hình, để cho các đệ tử nhất phẩm mới nhập môn dùng để rèn luyện thân thể, hiệu quả rất tốt.

Bắc Hà Tán Nhân trả lời: - Ta không có đầu tư vào công ty sản xuất máy tập thể hình…. Chỉ là có thuộc hạ của ta hợp tác mở xưởng sản xuất máy tập thể hình với người ta, nên ta đặt hàng một số máy tập thể hình cường độ cao với bọn họ mà thôi. Nhưng ba bốn năm trước, nhà máy sản xuất kia nhảy qua đầu tư bất động sản, nhưng xui xẻo lỗ vốn, nên đã đóng cửa lâu rồi.

Cổ Hồ Quan Chân Quân: - …..

- Đợi Hoàng Sơn Chân Quân online đi, ta nhớ thuộc hạ của tiền bối có rất nhiều sản nghiệp máy móc. - Bắc Hà Tán Nhân nói.

- Được rồi, cũng chỉ có thể làm thế thôi. Nếu không được thì ta tự mua một nhà máy sản xuất máy tập thể hình cũng được. - Cổ Hồ Quan Chân Quân đáp.

Trong lúc hai vị tiền bối đang nói chuyện thì Bạch Tôn Giả online.

- Cổ Hồ đạo hữu, Bắc Hà đạo hữu, hai người các ngươi cũng online, đúng lúc ta đang có việc cần tìm các ngươi. - Bạch Tôn Giả gửi một cái icon mỉm cười.

Bạch Tôn Giả: - Bạch tiền bối có chuyện gì thì xin cứ việc sai bảo.

Bạch tiền bối: - Hai người giúp ta tổng hợp tất cả tư liệu về hòn đảo thần bí kia, cộng thêm một số suy đoán của các ngươi đi!

Cổ Hồ Quan Chân Quân nghi hoặc hỏi lại: - Bạch tiền bối có hứng thú với hòn đảo thần bí kia à?

- Ừ, ta vẫn luôn có hứng thú với nó. - Bạch tiền bối trả lời: - Ngoài ra, chiếc máy bay mà Tống Thư Hàng ngồi vừa mới chui vào bên trong hòn đảo thần bí… Ta cần tìm thông tin về hòn đảo thần bí đó, để xem có thể đưa hắn an toàn rời khỏi đó hay không.

Thư Hàng tiểu hữu vào trong hòn đào thần bí đó rồi sao?

Hắn vẫn cứt to gan liều mạng như thế! Các vị tiền bối trong nhóm lập tức nghĩ thế.