Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 287: Không Có Xúi Quẩy Nhất, Chỉ Có Xúi Quẩy Hơn




- Không thể nào, nó chỉ nhìn một cái thôi đã có thể học được công pháp luyện thể của mình rồi sao? - Joseph trừng to hai mắt, rõ ràng đây chỉ là một con đại tinh tinh xấu hoắc mà thôi, tại sao khả năng học hỏi bắt chước của nó lại mạnh tới vậy chứ!

Lúc này, con đại tinh tinh cường tráng ở trước mặt rung đùi đắc ý, cuối cùng…. Lại quay sang giơ một ngón giữa lên với Joseph! Đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên chúng nó nhìn thấy con người, hơn nữa, chúng nó cũng đã học được rất nhiều thứ từ con người.

- Đúng là ngông cuồng, khi nãy chỉ là động tác khởi động đơn giản nhất mà thôi! - Joseph cắn răng, bắt đầu thi triển chiêu thứ hai của thời đại vẫy gọi, thư kinh hoạt mạch quyền.

Được rồi, cái tên này là do tự Joseph ảo tưởng rồi bịa ra thôi, thực ra tên của nó là vận động mở rộng!

Đầu tiên, Joseph đứng thẳng người dậy, tiếp theo hai tay siết lại thành quyền giơ lên cao, lòng bàn tay chỉ hướng về phía trước!

Tiếp theo thì nửa khụy xuống, đồng thời hai tay đánh quyền xuống phía dưới, lòng bàn tay hướng về phía sau. Xong xuôi thì đứng dậy, hai tay đồng thời giơ lên, tiép theo lại đành xuống. Đánh quyền xong thì chân trái cong lại đưa về phía trước, đồng thời hai cánh tay giơ lên, quyền biến thành chưởng, hơi ngẩng đầu lên.

Sau đó đứng thẳng lại như cũ. Hít vào một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra!

Con đại tinh tinh cao to kia mở to hai mắt nhìn Joseph rồi gãi gãi đầu

Joseph nhếch nhép cười - thức thứ hai này phức tạp hơn thế thứ nhất nhiều lắm, đại tinh tinh dẫu gì cũng chỉ là đại tinh tinh mà thôi, chắc là không học được thức thứ hai đâu nhỉ?

Nhưng đúng lúc này, con đại tinh tinh cao to kia lộn ngược ra sau một cú, đứng thẳng dậy, sau đó - hai tay tạo thành quyền giơ lên cao, lòng bàn tay thì phải hướng về phía trước.

Tiếp theo lại hơi khụy xuống, đồng thời hai tay đấm xuống đất… cuối cùng, con đại tinh tinh cao to kia đứng lại với tư thế cũ, hít sâu vào một hơi, phun ra một ngụm trọc khí! Ngay cả động tác hít thơ mà nó cũng bắt chước được y chang.

Cũng giống hệt như lần trước, nó bắt chước toàn bộ động tác của Joseph một cách hoàn mỹ!

Sau khi làm xong một alàn, trên mặt của đại tinh tinh to con kia lộ ra vẻ thòm thèm chưa thỏa.

Đột nhiên, nó phất tay thật mạnh.

Ở phía sau lưng hắn, năm mươi con đại tinh tinh kia giống như nhận được tín hiệu gì đó. Chúng nó bắt đầu vỗ tay đập chân, miệng thì hô to: - Hú! Hú! Hú! Hú! Hú!

Trong tiếng rống vang trời này, con đại tinh tinh cao to nọ lại bắt đầu thi triển chiêu vận động mở rộng này.

Hơn nữa, tốc độ nó làm càng lúc cành nhanh!

Tiếng gầm to của hơn năm mươi con đại tinh tinh ở đây cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Tới phút cuối, con đại tinh tinh to lớn kia dùng tốc độ nhanh gấp ba lần Joseph để làm lại hết động tác ‘vận động mở rộng’.

Con đại tinh tinh nó làm nhanh gấp ba lần trông cứ như bị bấm tua nhanh vậy….

Sau khi làm xong, con đại tinh tinh cao lớn kia giơ hai tay lên.

Hơn năm mươi con đại tinh tinh ở sau lưng nó đồng loạt reo lên hoan hô….

Con đại tinh tinh cao lớn xoay tròn giống như một vị vua. Đón nhận những tiếng hoan hô trắng trợn của bầy đại tinh tinh.

Cuối cùng, nó quay người lại lần nữa, môi mấp máy, hừ mũi thật mạnh, làm ra biểu cảm ‘khinh thường’ vô cùng sinh động của bầy đại tinh tinh ở trước mặt mọi người.

….

Phía sau, mọi người bị bao vây đã hoàn toàn ngu người.

Bọn họ căn bản không biết phải dùng vẻ mặt gì để biểu đạt cõi lòng rối như mớ bòng boong của mình - trong này có bảy phần là sợ hãi, một phần bực mình, một phần kinh hỉ thêm một phần ngu người.

Cô nàng Lục Phỉ kia dè dặt hỏi lại: - Chị ơi, đây…. Là thi múa với nhau à?

Chị gái nhà họ Lục im lặng một lát rồi nói: - Chắc là đang thi đấu đấy nhỉ? Mà thi kiểu gì thế này?

- Cái này tên là ‘thời đại vẫy gọi’ đấy chị, em từng lên mạng tra rồi. - cô nàng Lục Phỉ trả lời.

Lúc trước sau khi cô xem đoạn clip mà Gia Cát Nguyệt đăng lên web trường xong thì còn đặc biệt đi tìm hiểu xem bài tập thể dục mà Joseph biểu diễn là gì, sau khi kiểm tra đối chiếu và xác minh xong thì biết rõ nó chính là ‘thời đại vẫy gọi’.

Ồ, nhớ tới Gia Cát Nguyệt, Lục Phỉ lập tức tìm kiếm trong đám người - quả nhiên, Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương không có ở trong nhóm người này!

Còn cả Tống Thư Hàng, Thổ Ba, Cao Mỗ Mỗ và Nha Y nữa, bọn họ cũng không ở đây.

Lục Phỉ nhớ lại, trước khi máy bay gặp nạn, Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương đang định tới phòng điều khiển xem tình hình của Tống Thư Hàng thế nào.

Xem ra, mấy người bọn họ đã lạc mất mọi người ở đây cùng với đầu máy bay rồi.

- Thời đại vẫy gọi á? Hóa ra là cái này… bài thể dục này có mấy phần thế? - Chị Lục hỏi.

Lục Phỉ cố nhớ kỹ lại, lúc sau mới trả lời: - Tổng cộng có mười phần ạ.

- Chỉ có mười phần thôi sao…. - Chị Lục dõi mắt nhìn khắp nơi.

Hơn năm mươi con đại tinh tinh vây quanh mọi người kín bưng không một khẽ hở. Trừ phi mọc cánh bay ra, chứ không thì căn bản chẳng có đường thoát nào hết.

Nếu thế, đợi ông chú người nước ngoài này biểu diễn xong mười phần của bài thể dục đó, con đại tinh tinh kia đấu với ông xong, thì sẽ tới lúc chúng nó phát động tổng tiến công à?

Phải nghĩ cách gì đó! Nghĩ ra cách chạy thoát khỏi đây trước khi ông chú Joseph này biểu diễn xong mười phần của bài tập thể dục mới được.

Chị Lục cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại.

Trong khi cô đang cố gắng nghĩ cách thì ông chú Joseph kia cũng bắt đầu làm động tác thứ năm ‘vận động ngực’.

Bởi vì con đại tinh tinh đã dùng kỹ năng làm nhanh rồi, nên Joseph cũng liều mạng luôn, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ tập thể dục. Cho nên, nhoáng một cái ông đã làm xong động tác thứ năm.

Chị Lục buồn bực ôm đầu: - Chết tiệt, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối thế này, bất kỳ mưu kế gì cũng thành vô dụng hết cả.

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì mười động tác của ông chú Joseph sẽ hết mất!

Ít nhất cũng phải nghĩ cách gì đó kéo dài thời gian thêm chút nữa, để còn nghĩ cách thoát thân mới được!

Lúc này, Lục Phỉ ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi hơn hai mươi vị hành khách may mắn sống sót kia: - Xin hỏi, có ai biết nhảy múa gì hay không ạ?

- Nhảy múa? - Các hành khách kia đầu tiên là ngây ra, sau đó thì hai mắt sáng rỡ lên!

Đúng vậy, hình như đám đại tinh tinh kia rất thích bắt chước hành động của con người - từ hành động ‘thi đấu’ của đại tinh tinh và Joseph là có thể thấy được điểm này.

Nếu đã như thế, có thể đi lên nhảy nhảy múa múa cái gì đó để khơi dậy sự hứng thú của đám đại tinh tinh này.

Hơn nữa…. có một số động tác nhảy múa có độ khó rất cao, thể trạng của đám đại tinh tinh rất khó bắt chước những động tác đó. Thậm chí nói không chừng sẽ có một số động tác khiến cho bầy đại tinh tinh hỗn loạn, tạo thành cơ hội cho mọi người chạy trốn!

- Tôi biết! - Lúc này, có một giọng nói vang lên.

Mọi người vội quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm…. Kết quả nhìn thấy ông chú da đen bị trói cứng ngắc kia đắc ý nói: - Tôi là cao thủ đấy!

Được rồi, có lẽ mấy ông chú da đen đều rành vụ nhảy nhót.

Nhưng bây giờ dù ông có là quán quân cuộc thi vũ đạo thế giới cũng bằng thừa mà thôi. Ông bị trói kín như cái bánh tét thế kia, lại còn bị một con đại tinh tinh vịn lại. Chẳng ai dám lên tháo dây cho ông đâu!

- Khụ khụ, hay là để tôi thử xem. - Một người đàn ông hơi béo đứng ra, cười khổ: - Lúc còn trẻ tôi cũng từng đi học múa.

Nhưng sau này… anh ta bắt đầu đi làm rồi, nên không ra ngoài đường nhảy nữa. Bởi vì anh ta đã có gia đình, phải cố gắng nuôi sống gia đình mình, nên hắn không thể tiếp tục ngông nghênh như những người trẻ tuổi được.

Trước kia anh ta cũng có một body rất chuẩn, nhưng vì công việc mà dần dần trở thành hơi béo, cũng không biết khả năng nhảy của anh ta bây giờ còn được tới đâu nữa….

Bạn .đang đọc tr..uy.ện tại iREAD.vn- Cố lên nhé ông anh! - Lúc này, cậu nhóc non choẹt kia bắt đầu cổ vũ cho ông anh béo này.

Ông anh béo hít vào một hơi thật sâu, cắn răng một cái, tự bơm lá gan, đi tới chỗ Joseph.

Chỉ chờ sau khi Joseph chấm dứt mười động tác thể dục thì ông anh này sẽ bước lên thay ngay, nhảy vài đoạn, để xem đám đại tinh tinh này có hứng thú mà bắt chước nhảy theo hắn hay không.

Nếu như có thể khiến cho đám đại tinh tinh này hứng thú thì đương nhiên là tốt nhất, nếu như không thể… thì không cần nói tới cũng biết kết cục là gì rồi.

- Cũng không biết với vóc người của mình bây giờ thì có làm được mấy động tác đó hay không nữa? - Ông anh béo nghĩ thầm trong lòng, anh ta bắt đầu khởi động thân thể.

Nói không chừng, đây sẽ là lần múa cuối cùng của hắn trong cuộc đời này.

Có thể dùng thứ mình từng thích nhất để làm thứ tô điểm cho lúc cuối đời … có lẽ, cũng là một kết cục không tệ.

….

Mấy phút sau.

Joseph dùng tốc độ nhanh hơn gần tám lần để tập xong động tác cuối cùng của thời đại vẫy gọi.

Hắn đang liều mạng để tăng tốc, hai tay quơ nhanh đến mức có cả tàn ảnh luôn.

Cũng là nhờ cả tháng nay, mỗi ngày ông đều kiên trì tập bài tập thời đại vẫy gọi này những ba mươi lần, biến nó gần như trở thành động tác bản năng, nên mới có thể làm ra được tốc độ nhanh cỡ này.

Con đại tinh tinh ở trước mặt nghiêm túc đứng im tại chỗ, nhìn Joseph làm xong động tác này. Tốc độ nhanh gấp tám lần, nếu như nó không nhìn kỹ thì sẽ lỡ mất mấy nhịp.

Sau khi Joseph làm xong thì thở hồng hộc nhìn chằm chằm con đại tinh tinh, im lặng không nói gì.

Sau khi con đại tinh tinh cao to kia xem xong thì suy tư một lát lâu.

Sau đó nó đứng dậy - vù vù vù! Nó dùng tốc độ nhanh gấp mười lần để múa xong động tác cuối cùng này.

Sau khi đã đánh xong động tác cuối cùng với tốc độ nhanh gấp mười lần, con đại tinh tinh cao to kia tiếp tục nghênh đón tiếng hoan hô ngợp trời của bầy đại tinh tinh.

Joseph thầm thở dài.

- Sư phò à, ta đã cố gắng hết sức rồi. - Joseph nói.

Đáng tiếc, hắn vẫn không luyện được tới cảnh giới đánh ra khí được, vẫn chưa trở thành võ lâm cao thủ chân chính… đúng là đáng tiếc.

- Ông anh à, làm tốt lắm. Tiếp theo cứ để đó cho tôi. - Lúc này, ông anh béo ở sau lưng yên lặng bước tới, vỗ vỗ vai của Joseph.

Joseph nghi hoặc nhìn anh béo kia.

Ông anh béo này bước lên, đưa mắt nhìn đám đại tinh tinh, hắn lại giơ tay làm động tác khiêu khích muốn thi đấu vũ đạo.

…..

Con đại tinh tinh to lớn nghi hoặc nhìn Joseph ở bên cạnh, rồi lại nghi hoặc nhìn ông anh béo nọ.

Lúc này, ông anh béo kia bắt đầu nhảy.

Anh ta dùng toàn bộ sinh mệnh để nhảy một bài múa rất có thể là lần múa cuối cùng của mình, các động tác mà trước kia anh ta không dám làm, bây giờ đều được anh ta phát huy ra với trình độ vượt xa bình thường!

Ông anh béo cảm giác bài múa sau cùng này của mình, quả thật là lần múa tuyệt vời nhất trong cuộc đời của anh ta.

ở sau lưng anh ta, những người may mắn còn sống sót đều hoan hô vang dội, tiếng hoan hô này chính là để khẳng định điệu múa của anh ta.

Mà lúc này, con đại tinh tinh nghiêng đầu, vẻ nghi hoặc trên mặt ngày càng rõ hơn.

Một lát sau, nó gãi gãi đầu.

Sau đó, nó vỗ vỗ một con đại tinh tinh cũng cực kỳ cường tráng ở bên cạnh, nhưng chỉ thấp hơn đồng loại một chút.

Con tinh tinh lùn này bước lên trước.

Nó xông về phía ông anh béo đang múa!

Sau đó… nó đập một phát đánh ông anh béo kia ngất xỉu.

Sau đó móc ra một sợi dây thừng, trói anh ta lại….

Tiếng hoan hô của mọi người nín bặt, ai cũng trợn mắt há hốc mồm…. hồi lâu không nói năng được gì.

Nhảy múa không thể khiến đám đại tinh tinh này tò mò bắt chước theo à?

Thế thì tại sao một bài tập thể dục có thể khiến cho đám đại tinh tinh tò mò chứ, tại sao chứ!

Con đại tinh tinh thấp bé kia tha ông anh béo về lại trong bầy đại tinh tinh.

Sau đó, con đại tinh tinh to lớn trước mặt giơ hai tay lên, lại dùng sức đấm ngực của mình uỳnh uỳnh, ánh mắt của nó cứ nhìn chằm chằm vào Joseph.

Chiến ý ngút trời!

- Lẽ nào chỉ có thể liều mạng thôi sao? - Joseph nghĩ thầm.

Sau đó, hắn hét lớn một tiếng để tự thêm can đảm cho mình. Xông thẳng về phía con đại tinh tinh to lớn kia không chút sợ hãi….

……

Một bên khác.

Nhà của Tống Thư Hàng ở đường Bạch Kình, thành phố Văn Châu.

Hôm qua, nhà của dì Lý kế bên đột nhiên chuyển đi, nghe nói có một người nhà giàu bỏ ra số tiền lớn tới mức khiến gia đình dì Lý căn bản khônng thể nào từ chối được để mua lại nhà của bà.

Người nhà giàu nọ cũng vội vàng chuyển vào ở ngay luôn.

Vân Vụ đạo trưởng ngâm nga ca hát, trên tay cầm theo chút quà vặt, lắc lư đi tới nhà của Tống Thư Hàng.

Hắn bấm chuông nhà của Tống Thư Hàng.

Mẹ Tống xuống mở cửa rất nhanh.

- Xin chào, ông tìm ai thế? Ồ? Là ông à? - mẹ Tống nhìn thấy Vân Vụ đạo trưởng thì bật thốt kêu to. Đây không phải cái người bị thương nặng mà hôm trước Tống Thư Hàng đưa về nhà à.

Sau đó người này đi ngay trong đêm, lại còn tiện tay cuỗm luôn một cái chăn của nhà bà!

- Chào đại muội tử, là tôi đây, tôi tên Lý Vân. - Vân Vụ đạo trưởng lộ ra một nụ cười thật thà phúc hậu: - Mấy ngày trước cũng may nhờ có cậu em Thư Hàng giúp đỡ, nên vết thương của tôi mới khỏi nhanh như thế, lần này tôi đến viếng thăm trước là để cảm ơn, sau là gần đây tôi mới mua một căn nhà ở gần đây, từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là hàng xóm rồi.

Nói xong thì Vân Vụ đạo trưởng nhiệt tình đưa mấy món quà lên.

Sau khi mẹ Tống nhận lấy mấy món quà xong, lại nhìn nụ cười thật thà phúc hậu của Vân Vụ đạo trưởng - lập tức có ấn tượng tốt với hắn ngay.

- Ông anh đến là được rồi, quà cáp làm gì chứ! Mau vào nhà ngồi một chút đi! - mẹ Tống cười nói.

- Vậy tôi không khách khí nũa, vào xin ly nước uống vậy. - Vân Vụ đạo trưởng lại cười đến là thành thật, hắn đến đây làm gì ấy à? Đương nhiên là muốn vào nhà của Tống Thư Hàng để ăn ké khối ngộ đạo thạch trên người Tống Thư Hàng, tiện bề đột phá tiểu cảnh giới ngũ phẩm trước mắt rồi!

Sau khi vào nhà, Vân Vụ đạo trưởng lại không thấy Tống Thư Hàng đâu.

Nên hắn mỉm cười, thuận miệng hỏi: - Ồ, Thư Hàng tiểu hữu không có ở nhà à?

- À, sáng hôm qua nó đã ra ngoài du lịch với bạn học rồi. Nghe nói muốn đến một hòn đảo nghỉ dưỡng nào đó ở biển Đông chơi, mấy đứa thanh niên là thế đấy, nghỉ hè cũng không chịu ngồi yên ở nhà, chứ muốn đi chơi thôi. - mẹ Tống bưng trà lên, mỉm cười nói.

Đi chơi mất rồi…. lại còn đi ra nước ngoài cơ á?!

Có cần phài trùng hợp đến thế không chứ!

Vân Vụ đạo trưởng cảm thấy choáng váng.

Cũng may dù sao hắn cũng là tu sĩ đã sống mấy trăm năm, tuy rằng nửa đời người của hắn đều bị phong ấn. Nhưng kinh nghiệm tùy cơ ứng biến của hắn thì phong phú lắm.

Trong lúc mẹ Tống còn chưa phát hiện ra hắn đang đần thối mặt ra thì hắn đã cười tiếp: - Thế khi nào thì Thư Hàng về? Lần trước đi gấp quá, tôi còn chưa kịp cảm ơn nó nữa.

- Nhanh thì bảy tám ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng gì đấy. - mẹ Tống thuận miệng đáp, Tống Thư Hàng từng nói chuyến này đi chừng bảy tám ngày, nhưng lỡ như gặp cô bé Vũ Nhu Tử kia thì nói không chừng sẽ kéo thêm vài ngày nữa ấy chứ!

Khóe miệng của Vân Vụ đạo trưởng co giật.

Mẹ nó, vậy mấy hôm nay hắn phí công vất vả chạy lẻn vào mấy chục nhà, đi trộm của mấy chục tông môn, khó khăn lắm mới chắc mót được một khoản tiền, rồi lại vội vàng chạy tới gần nhà Tống Thư Hàng mua nhà - hắn vất vả như thế là vì cái gì kia chứ?

Là vì để sớm ngày ăn ké ngộ đạo thạch của Tống Thư Hàng!

Nhưng bây giờ, Vân Vụ đạo trưởng cảm giác mình không còn tin vào cuộc đời này nữa.