Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 269: Gả! Gả! Ta Gả!




- Lần này chắc là chết luôn rồi! - kẻ bịt mặt thở hồng hộc, dù hắn là tu sĩ chân sư nhị phẩm, nhưng lại bộc phát cường độ cao liên tục như thế thì cũng sẽ mệt.

Nhưng trong nháy mắt khi Tống Thư Hàng số ba ngã xuống thì… trên giường có ánh sáng lóe lên, lại có thêm một Tống Thư Hàng mới xuất hiện.

So với hai ‘Tống Thư Hàng’ lúc trước, thì Tống Thư Hàng này xuất hiện còn nhanh hơn.

Lẽ nào đây giống như tốc độ quái vật hồi sinh +1 như trong game à?

Tống Thư Hàng mới xuất hiện vẫn cười khổ như thế: - Bạch Chân Quân tiền bối, chào ngài, ta đang ở bên cạnh ngài đây!

Tay của kẻ bịt mặt đơ ra ngay tại chỗ.

Hắn biết rõ nhất định là thế giới này có vấn đề, nhưng hắn căn bản không nghĩ ra là xảy ra vấn đề gì.

Không phải ảo giác, cái thằng nhãi trước mặt cũng bị hắn giết bao nhiêu lần rồi, cảm giác truyền tới từ tay lúc mình giết chết nó, cả mùi máu tươi kia đều không phải giả!

Nhưng sau khi thằng nhãi này bị giết xong thì lại xuất hiện hết lần này tới lần khác, thế này là sao đây?

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Tống Thư Hàng thứ tư vừa mới xuất hiện lại mở miệng: - Chào ngài, bc.

Kẻ bịt mặt nhíu mày, trả lời lần nữa: - Xin chào.

Nhưng Tống Thư Hàng thứ tư này không trả lời hắn.

Quả nhiên, chừng ba mươi giây sau, Tống Thư Hàng trước mặt lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: - Phanh lại! Mau phanh lại! ….. đừng nhảy mà tiền bối, phía trước là vách núi đấy!

Kẻ bịt mặt thở dài, lúc này hắn cố nén suy nghĩ muốn giết chóc lại, thử hùa theo nhập vai, để xem thử có thay đổi gì khác hay không: - Được rồi, được rồi, ta sẽ phanh lại!

Tống Thư Hàng thứ tư lại ngẩn ra.

Ngồi ngu người chừng hơn hai mươi giây sau, hắn đột nhiên hỏi với vẻ mặt ngu ngơ: - Ví như - Tiểu Bạch, đợi tóc ngươi dài đến eo rồi thì gả cho ta nhé?

Kẻ bịt mặt: - …

Gả ông nội mày!

Quyền, chưởng, chỉ trảo lại đập đến tới tấp.

Đánh đánh đánh đánh đánh!

- A a a a a ~ - tiếng kêu la thảm thiết.

Tống Thư Hàng thứ tư ngã vật ra!

…..

- Lần này chắc là xong rồi chứ? - kẻ bịt mặt lẩm bẩm.

Trong lúc hắn đang nói dở thì trước mắt lại lóe sáng, hình như tốc độ sinh ra cái mới lại nhanh hơn rồi!

Tống Thư Hàng thứ năm xuất hiện ngay trước mặt hắn, bên cạnh là bốn thi thể máu chảy đầm đìa.

Quả nhiên, khi hắn mở miệng thì vẫn là câu nói kia: - Bạch Chân Quân tiền bối, chào ngài, ta đang ở bên cạnh ngài đây!

- Giết giết giết giết! - kẻ bịt mặt tức giận gầm lên.

Mặc kệ mày có bao nhiêu đứa, nếu đa không phải ảo giác thì có đứa nào xuất hiện ông đây sẽ giết đứa đó!

Ông đây không tin, chẳng lẽ mày có thể biến ra hơn một ngàn người được chắc?

….

Thời gian trôi qua từng phút một.

Thi thể bên cạnh kẻ bịt mặt đã chất thành đống. Có hơn sáu mươi thi thể của ‘Tống Thư Hàng’

- Hộc hộc, tà môn quá, còn chưa hết nữa sao? - kẻ bịt mặt cười đắng ngắt - hắn biết chắc là mình rơi vào bẫy rồi.

Bởi vì khi giết xong Tống Thư Hàng thứ mười thì hắn đã muốn rời khỏi cái nơi quỷ dị này - nếu không thể trêu vào thì ông đây không biết trốn đi chắc?

Nhưng sự thật chứng minh, hắn có muốn trốn cũng không trốn thoát nổi!

Rõ ràng chiếc giường chỉ cách cửa sổ có mấy chục bước, nhưng mặc kệ hắn toàn lực thi triển thân pháp để chạy trốn, nhảy lên, cắm đầu chạy kiểu gì cũng thế, rõ ràng cảm giác mình đã chạy được xa lắm rồi…. nhưng vừa quay đầu lại thì vẫn thấy chiếc giường kia, vẫn là chàng trai mặt mày hiền lành đó, vẫn là mặt đất chất đầy thi thể đó.

Còn khoảng cách giữa hắn và cửa sổ mãi mãi chỉ có vài chục bước. Gần nhau trong gang tấc mà như biển trời cách đôi, khiến cho người ta tuyệt vọng khôn cùng.

Vậy nên hắn bực bội quay lại giết Tống Thư Hàng tiếp.

Vẫn là câu nói kia, hắn không tin, lẽ nào trong cái bẫy này có thể biến ra được hơn một ngàn người cho hắn giết chắc?

Nếu quả thật nó có thể biến ra hơn một ngàn người tới để hắn giết thì người đã tạo ra cái bẫy này phải biến thái tới cỡ nào chứ? Nhìn ‘thế thân’ của mình liên tục bị người ta hành hạ tới chết đủ kiểu? Tâm lý này biến thái đến cỡ nào chứ?

Không nghĩ nhiều nữa, cứ cắm đầu mà giết đi thôi!

Nhưng hắn càng lúc càng mệt, tốc độ giết cũng càng lúc càng chậm.

Trước mắt, ‘Tống Thư Hàng’ số mấy cũng không rõ vừa mới ngã xuống, trước khi chết, hắn còn cố nói: - Gả cho ta… nhé?

Kẻ bịt mặt: - ….

Hắn sắp điên mất rồi, sắp phát điên tới nơi rồi.

….

Thời gian như nước chảy, một đi không quay lại.

Đã không biết Tống Thư Hàng thứ bao nhiêu: - Gả cho ta…. Nhé?

- Gả, gả, ta gả có được chưa? - kẻ bịt mặt khóc rống lên: - Tha cho ta đi mà, xin ngươi làm ơn tha cho ta đi. Làm ơn cho ta đi ra ngoài, ta có làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được nữa!

Nhưng Tống Thư Hàng thứ N+ trước mặt bị thương nặng quá, đầu nghẻo qua một bên, chết ngắc.

Sau đó, Tống Thư Hàng thứ N+2 xuất hiện.

Vẫn là mấy câu nói y như cũ.

Lần này, kẻ bịt mặt không ra tay nữa, hắn đờ đẫn chờ Tống Thư Hàng nói xong mấy câu nói cứng ngắc như đã được lập trình sẵn.

Cuối cùng, Tống Thư Hàng số N+2 hỏi: - Gả cho ta nhé?

- Gả, gả! ta gả! Ta gả! - kẻ bịt mặt không thể chờ kịp, kích động kêu to.

Nhưng, sau khi Tống Thư Hàng thứ N+2 nói xong thì đơ ra tại chỗ như chết máy, không cục cựa gì nữa.

- Ông đệch con mợ nhà mày! - kẻ bịt mặt tức giận ào lên, dốc hết chút sức sau cùng, xử lý Tống Thư Hàng thứ N+2.

Nhưng cũng vô dụng!

Một Tống Thư Hàng ngã xuống thì sẽ có vô vàn Tống Thư Hàng khác đứng dậy!

Tống Thư Hàng thứ N+3 xuất hiện trong ánh sáng chói lòa.

Sau đó lại tiếp tục bắt đầu mấy câu nói kia.

Sau cùng vẫn là câu hỏi: - Gả cho ta nhé?

Kẻ bịt mặt đần mặt ra, hắn thậm chí không có lòng dạ nào để mà nghĩ tới chuyện chém giết nữa.

Một lát sau, hắn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Truy.ện được dịch. trực tiếp tạ.i iREAD.- Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại. Nếu như đây là một cái bẫy thì nhất định sẽ có cơ hội phá giải. Đừng có bị đối phương dẫn dắt, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc chờ khôi phục chân khí cái đã. Chỉ cần là bẫy rập thì kẻ lập bẫy nhất định sẽ có lúc lộ mặt ra thôi, đó là cơ hội tốt nhất để mình ra tay!

Kẻ bịt mặt rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn lấy một viên đan dược khôi phục chân khí quý giá ra khỏi ngực, nuốt vào cái ực.

Sau đó, hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, bắt đầu khôi phục thể lực và chân khí của mình.

Chờ đó…. Đợi cái bẫy này xuất hiện sơ hở thì ông đây sẽ cho mày đẹp mắt!

Ông sẽ cho mày sống không bằng chết!

Ông sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tra tấn, hành hạ mày!

….

Hắn đã ở trong cái không gian trong suốt này không biết bao lâu rồi.

Tống Thư Hàng nhàm chán đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng số hai, lấy điện thoại ra. Chụp một bức cho mình và ‘mình’ kia.

Tách!

Đèn flash của điện thoại sáng lên!

Nhưng đúng lúc này, thế giới trong suốt đột nhiên biến mất không thấy đâu!

Bởi vì đột ngột quá nên Tống Thư Hàng không kịp đề phòng.

Một khắc sau, hắn đã quay về thế giới thật.

Lúc này, hắn phát hiện mình đang ngồi bên cạnh Bạch Tôn Giả.

Bạch Tôn Giả đã đứng dậy, mỉm cười.

Mà ở trước mặt hai người bọn họ - tên kẻ bịt mặt kia đang ngồi xếp bằng khôi phục chân khí.

Kẻ bịt mặt cũng cảm nhận được sự biến hóa ở bên ngoài, nên hắn lập tức mở to mắt ra.

Vẫn là căn phòng kia! Vẫn là chiếc giường kia! Vẫn là cái thằng nhãi mặt mày hiền lành chết giẫm kia!

Chỉ thấy mớ thi thể chất đầy đất mà thôi….

Lại có thêm một nam tử xuất trần tựa như tiên nhân trong tranh vẽ!

Nhưng không sao cả, cơ hội tới rồi đây!

- Ha ha ha, cái bẫy chết tiệt kia đã biến mất rồi, mau nạp mạng đi! - kẻ bịt mặt nghiến răng nghiến lợi, phóng người bay lên, tay phải đâm về phía Tống Thư Hàng, muốn đâm vài cái lỗ trên đầu hắn.

Tống Thư Hàng không chút sợ hãi, mỉm cười - Ôi chỗ dựa vững chắc đã tỉnh rồi, hắn có gì mà phải sợ?

Bên cạnh hắn, Bạch Tôn Giả vẻ mặt bình tĩnh, giơ một tay ra, chỉ về phía kẻ bịt mặt, miệng thốt ra bốn chữ: - Bình thổ - hóa cát!

Thuộc tính chủ yếu của Bạch tiền bối hình như có liên quan tới thổ hệ. Nên mặc kệ là cái vỏ tượng bên ngoài lúc hắn bế quan hay là bình thổ chú, hoặc kỹ năng hắn mới dùng khi nãy đều thế.

Thủ chưởng ấn ra từ xa.

Một phù văn thổ hệ lăng không hình thành, đập lên trên người của kẻ bịt mặt.

Xoẹt…. kẻ bịt mặt chỉ cảm giác thân thể của mình nhũn ra, không chỉ thân thể, ngay cả linh hồn của hắn cũng nhanh chóng suy yếu. Hắn cúi đầu xuống xem thì thấy được một màn vô cùng đáng sợ.

Thân thể của hắn lại biến thành một cột cát, đang đổ xuống dưới tựa như đồng hồ cát….

- Không, đây là gì thế này? Là ảo thuật sao? - Hắn vô cùng hoảng sợ.

Trong nháy mắt, thân thể và tất cả mọi thứ trên người của kẻ bịt mặt kia, thậm chí ngay cả linh hồn của hắn cũng biến thành một bãi cát vàng.

Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng nhìn thấy Bạch tiền bối ra tay giết địch, nên bị rúng động dữ dội - pháp thuật của Bạch tiền bối không mang theo chút khí tức khói lửa gì, nhưng lại cường đại vô cùng. Một vị tu sĩ có thể dùng chân khí lại biến thành một bãi cát vàng rồi.

Tiếp theo, Bạch Tôn Giả vỗ nhẹ tay phải. Một cơn gió đột nhiên xuất hiện, cuốn lấy đống cát vàng kia, bọc lấy chúng nó bay ra cửa sổ, mang đi thật xa, hòa vào trong bùn đất.

Ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn còn rất sâu - như vậy chứng tỏ vẫn chưa tới lúc Bạch Tôn Giả kết thúc bế quan.

- Bạch tiền bối, ngươi xuất quan sớm à? - Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm, bèn hỏi thử.

- Ta cảm ứng được sát ý rất rõ ràng ngay bên cạnh. Nên mới kết thúc bế quan sớm…. Nhưng không sao cả, lần này chỉ bế quan ngắn hạn, những thứ ta muốn cảm ngộ đều đã xong cả rồi. - Bạch Tôn Giả cười nói: - Tiếp theo, đợi trải qua thêm nhiều chuyện thú vị hơn thì ta sẽ bế quan tiếp. Lần sau chắc là có thể bế quan ba trăm năm.

Lần tiếp theo sẽ bế quan ba trăm năm? Tống Thư Hàng thầm líu lưỡi.

- Thư Hàng à, không được lười nhác bỏ bê chuyện tu luyện. Tuổi thọ của tu sĩ nhất phẩm cao lắm chỉ có thể đạt tới cực hạn của người bình thường là hơn một trăm hai mươi năm mà thôi. Nhưng tuổi thọ của tu sĩ nhị phẩm ước chừng có thể tăng lên gấp đôi. Tới chừng hai trăm bốn mươi hoặc hơn tí nữa. Ít nhất phải thành tu sĩ tam phẩm thì mới có thể sống được từ ba đến bốn trăm năm. - Bạch Tôn Giả chậm rãi nói.

Tống Thư Hàng thầm gật đầu.

- Tuy rằng còn lâu lắm mới tới lần bế quan tiếp theo…. Nhưng ta hy vọng, lần sau khi ta xuất quan ra ngoài, vẫn có thể gặp được ngươi. - Bạch Tôn Giả mỉm cười nói.

Nói cách khác, Tống Thư Hàng ít nhất phải có tu vi tam phẩm thì mới có thể sống tới lúc Bạch tiền bối bế quan xong lần nữa.

Đây có xem như lời chúc phúc của Bạch tiền bối không nhỉ? Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

- Ta nhất định sẽ cố gắng, Bạch tiền bối. Hắn đáp vô cùng tự tin: - Đúng rồi, tiền bối, chỗ này của ta có một khối dị thạch này, ngươi xem!

Tiếp theo, hắn móc khối dị thạch trong túi ra.

Cành lá của Thông Nương ở trên đó lặng lẽ run run, giống như sợ Bạch Tôn Giả.

- Đây là…. Ngộ đạo thạch à? - Bạch tiền bối nhận lấy khối dị thạch: - Chẳng trách ta lại thấy ngươi đã đột phá tị khiếu thành công, thậm chí ngay cả nhĩ khiếu cũng đã tràn đầy khí huyết rồi, hai ngày nay ngươi có kỳ ngộ gì à?

- Đúng là có chút kỳ ngộ. - Tống Thư Hàng cười hì hì nói.

Đồng thời hắn nghĩ tới một chút: Chẳng lẽ kẻ bịt mặt kia tình cờ phát hiện trên người mình có ngộ đạo thạch nên muốn tới đây cướp à?

Hắn không nhìn thấy cảnh kẻ bịt mặt kia giết hại ‘mình’ ở trong thực tại ảo một cách điên cuồng, mục tiêu của kẻ bịt mặt kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngộ đạo thạch.