Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 264: Trúc Giản Trận




Đầu năm nay, nội dung tin đăng lên phải khiến mọi người chú ý, tiêu đề thì nhất định phải ngầu thật ngầu, oách thật oách.

Tin này đã thỏa mãn được cả hai điểm trên, Lữ Thiên Hữu tò mò nhấn vào xem.

Sau đó hắn nhìn thấy mấy bức ảnh liên tiép.

Trên ảnh là lúc công ty hậu cần đang vận chuyển xe, tổng cộng có chín chiếc xe tải dùng để vận chuyển xe ô tô, trên mỗi chiếc xe vận tải đều có năm chiếc xe ô tô đủ loại. Ảnh chụp rất rõ nét, có thể nhìn thấy những chiếc xe được chở đều vào hàng siêu xe cả.

Nhưng thứ bắt mắt nhất không phải ba mươi mấy chiếc siêu xe kia, mà là ba chiếc xe trong số đó, một chiếc là máy đào đất loại nhỏ, một chiếc là xe kéo đầu phong cách, một chiếc xe ủi đất to uỳnh.

Be chiếc xe này nằm trong mớ siêu xe kia chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.

Người bạn kia còn giới thiệu sơ qua là toàn bộ số siêu xe này đều được một người thần bí ở khu Giang Nam mua hết một lần. Trong đó bao gồm cả chiếc xe kéo, máy đào đất và máy ủi kia...

Lữ Thiên Hữu ngây ra, lập tức nhớ tới chiếc xe kéo của Tống Thư Hàng và mấy chục tờ giấy chứng nhận mang tên Tống Thư Hàng lúc xe bị lật.

- Hóa ra là đã kéo được nhà đầu tư rồi à. - Lữ Thiên Hữu thầm thở dài.

Chắc cả xe kéo và số siêu xe kia đều là nhà đầu tư mua cho Tống Thư Hàng và bạn của hắn dùng làm vật thí nghiệm để nghiên cứu phát triển kỹ thuật kia nhỉ?

Qủa nhiên, tri thức đúng là sức mạnh, khoa học kỹ thuật chính là tiền tài mà.

Lữ Thiên Hữu thầm tắt điện thoại, việc này tốt nhất đừng để cho ba của hắn biết thì hơn, bằng không thì lão Lữ sẽ bị kích thích, một mình trốn trong phòng buồn bực một mình mất.

....

Dưới lầu nhà Tống Thư Hàng có một khóm trúc nhỏ, đó là thủy trúc bình thường do ba Tống lấy xuống từ trên núi. Mấy năm trước, ba Tống còn hứng thú, mỗi ngày ra sửa sang cắt tỉa lại.

Nhưng sau này chán rồi thì cứ ném đó để mặc cho chúng tự sinh tự diệt. Cũng may mớ thủy trúc này sống dai, dù khong có ai chăm sóc thì nó vẫn phát triển bình thường.

- Chọn cây nào đây? - Tống Thư Hàng hỏi, hắn rất muốn xem thử Vũ Nhu Tử chế tạo mớ trúc bình thường này thành trận pháp phòng ngự kiểu gì.

Để ta tìm xem. - Vũ Nhu Tử nhắm hai mắt lại, sau đó mở ra, màu của con ngươi biến thành kết cấu sáng ngời y hệt kim cương.

Đây là pháp thuật gì đây? Hay nó là nhãn khiếu thiên phú của Vũ Nhu Tử nhỉ? Hay là năng lực của cặp thấu kính trong mắt cô ấy đây?

Vũ Nhu Tử nhìn một cái, sau đó chỉ vào một cây trúc có vẻ tươi tốt trong số đó: - Chọn nó đây, lực lượng mộc hệ ẩn chứa trong cây trúc này là lớn nhất đấy!

Tống Thư Hàng gật đầu, giơ bảo đao Bá Toái lên, nhẹ nhàng chém một dao xuống cây trúc kia, chặt đứt nó.

- Tiếp theo phải làm gì? - Tống Thư Hàng hỏi lại.

Vũ Nhu Tử nói: - Tiền bối đưa đao cho ta.

Tống Thư Hàng đưa bảo đao Bá Toái lên - thanh đao này là bảo đao trấn tông của Nguyệt Đao Tông, từ sau khi đi theo Tống Thư Hàng thì chỉ toàn xắt hành với chặt trúc, giống như đi trải nghiệm cuộc sống của một con dao bình thường.

Vũ Nhu Tử cầm lấy bảo đao Bá Toái, múa đao như bay.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt và cái, ánh đao lóe lên liên tục. Rất nhanh, cây trúc đã bị chặt sạch cành lá, chặt thành từng mảnh trúc nhỏ. Những mảnh trúc này cũng cỡ cỡ như mấy thẻ trẻ thời cổ đại vậy.

Sau đó, đồng tử của Vũ Nhu Tử lại biến hóa lần nữa, chọn ra hai mươi thẻ trúc trong số này.

- Được, rồi, hai mươi thẻ này là đủ cho chúng ta dùng rồi. - Vũ Nhu Tử nói đầy thỏa mãn: - Đi, chúng ta về phòng bày trận thôi.

Tống Thư Hàng cầm chổi quét, gom mớ trúc kia vào một góc.

....

Sau khi trở lại phòng, Vũ Nhu Tử móc cây bút lông yêu thú kia ra, lại lấy một loại mực được trộn kèm dược liệu đặc biệt nào đó, bắt đầu ghi phù văn lên mớ thẻ trúc.

- Đúng rồi, có cần ta tránh đi một lúc không? - Tống Thư Hàng hỏi.

Trong tu chân giới, mặc kệ là công pháp cũng được, đạo thuật cũng thế, đều phải giữ bí mật thật kỹ. Học trộm công pháp và đạo thuật là đại kỵ.

- Không cần đâu tiền bối. Trận pháp phòng ngự này chỉ là một trận pháp do ta cải biên từ một trận pháp rất bình thường, không phải loại cao cấp gì. Không cần phải tránh đi đâu. - Vũ Nhu Tử đáp.

Cô đã nói thế rồi, nên Tống Thư Hàng cũng mặt dày đứng bên cạnh xem cô vẽ phù văn luôn - cũng không phải hắn muốn học lỏm, mà vì hắn hiếu kỳ, muốn biết trận pháp phòng ngự chế tạo kiểu gì!

Lúc Vũ Nhu Tử vẽ phù văn, Tống Thư Hàng có thể nhìn thấy, mỗi bút cô vẽ ra, nơi ngòi bút đều có quang mang nhàn nhạt lóe lên. Đấy là cô đang vận chuyển chân khí, dung hợp với mực nước đặc biệt kia để vẽ nên phù văn. Mỗi một nét , ngòi bút như đao, trực tiếp khắc phù văn lên trên thẻ trúc, còn phần mực đặc biệt kia thì cũng thấm vào bên trong thẻ.

Nguyên lý này chắc cũng giống như chưởng tâm lôi của hắn, cũng như dùng khí huyết chi lực họa lôi phù lên lòng bàn tay vậy. Còn mực nước đặc biệt kia thì có thể thừa nhận lực lượng của chân khí, dung hợp cùng với khí tức thuộc tính mộc bên trong thân trúc, tạo thành trận pháp phòng ngự.

Dù sao thì trận pháp phòng ngự khác với chưởng tâm lôi, cần có lực lượng bền bỉ, để giữ cho chân khí bên trong phù văn không bị xói mòn quá nhanh theo thời gian.

Tổng cộng hơn hai trăm phù văn, tạo thành một thiên văn chương ngắn, đúng lúc ghi kín hai mươi thẻ trúc kia, tạo thành một quyển trúc giản.

Nguồn:. .ire.ad..vn- Xong rồi! - Vũ Nhu Tử thỏa mãn thổi một hơi trên thẻ trúc.

Trên mỗi nét bút đều lóe sáng, vô cùng xinh đẹp, nhìn qua quả thật giống hệt một tác phẩm nghệ thuật.

- Xong rồi á? - Tống Thư Hàng hỏi lại, hắn vẫn nhìn chưa đã mà.

- Ừ, rốt cuộc cũng kích hoạt được nó rồi. Nhưng mà tiền bối à, lực lượng trên thẻ trúc này chỉ có thể duy trì trận pháp được có hai ngày thôi. Trong thời gian hai ngày này, ngươi phải nghĩ cách chuyển Bạch Tôn Giả tới nơi khác mới đươc. - Vũ Nhu Tử nói.

Tống Thư Hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm: - Hai ngày là đủ rồi, tới lúc đó Bạch Tôn Giả cũng bế quan xong rồi.

- chỉ cần Bạch tiền bối không nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác: Chà, thời tiết hôm nay tốt quá, rất thích hợp để bế quan. Sau đó, đột nhiên lại chuẩn bị bế quan một năm thì.... sẽ không có vấn đề gì hết!

- Vậy ta kích hoạt nó nhé! - Vũ Nhu Tử dựng thẳng hai ngón tay ở trước mặt, miệng lẩm bẩm đọc một đoạn chú văn, quát khẽ: - Trúc giản trận, khởi!

Cô vừa quát xong thì trúc giản nằm trên mặt bàn đã bị một nguồn sức mạnh nào đó dẫn dắt, chủ động bay lên tới trước mặt Vũ Nhu Tử, từng thẻ từng thẻ xếp ngay ngắn. Mỗi thẻ trúc đều có một luồng sáng nối chúng lại với nhau, trông rất đẹp mắt.

- Đi! - Vũ Nhu Tử chỉ ngón tay về phía Bạch Tôn Giả đang nằm trên giường.

Thẻ tre tản ra, hóa thành một vòng tròn, bao bọc lấy Bạch Tôn Giả.

- Được rồi, như vậy thì dù Bạch tiền bối vô thức tiết ra một chút thực tại ảo thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới người bên ngoài trúc giản trận. - Vũ Nhu Tử phất tay nói.

Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: - Cảm ơn cô nhé Vũ Nhu Tử, lần này cô thật sự đã giúp ta một việc rất lớn đó.

- Hì hì, tiền bối đừng khách khí. - Vũ Nhu Tử cười tít mắt.

....

Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã tới buổi trưa.

Món ăn trưa hôm nay cực kỳ phong phú, còn phong phú hơn món ăn đãi lão Lữ trưa hôm qua nhiều.

- Thư Hàng, mau đưa Vũ Nhu Tử ra ăn cơm đi. - mẹ Tống kêu to.

Đợi sau khi Tống Thư Hàng đưa Vũ Nhu Tử ra thì mọi người mới ngồi vào ghế.

- Uả? Sao bạn con còn chưa dậy nữa? - mẹ Tống nhíu mày, hỏi.

- Dậy rồi ạ, nhưng cậu ta mới vừa dậy nên đầu óc còn váng vất, phải chờ một lúc. Đợi cậu ấy rửa mặt xong sẽ ra ăn cơm ạ! - Tống Thư Hàng cười nói.

mẹ Tống gật đầu, lại tập trung sự chú ý lên người Vũ Nhu Tử.... dù sao thì so với cậu trai Tống Bạch kia, Vũ Nhu Tử lại càng khiến mẹ Tống chú ý hơn nhiều.

Lúc ăn cơm, Tống Thư Hàng lại vùi đầu lùa cơm tới tấp, trông như bị bỏ đói suốt mấy ngày!

Chỉ hơn ba mươi giây thôi thì hắn đã ăn cơm xong.

- Mẹ, con ăn xong rồi, con đi gọi bạn con ra ăn đây. - Tống Thư Hàng kêu lên.

- Sao ăn nhanh thế con? - mẹ Tống trừng mắt - ăn hùng hổ như thế, bỏ lại một mình con gái nhà người ta trên bàn cơm là thế nào hả?

Cũng may sáng nay Vũ Nhu Tử cũng hàn huyên với mẹ Tống khá lâu, sau khi Tống Thư Hàng đi, cô cũng không tỏ ra e thẹn xấu hổ gì.

Tống Thư Hàng vội quay về phòng của mình.

Một lát sau, Bạch Tôn Giả vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi phòng.

Tóc dài bay bay, dung mạo tuấn mỹ như tranh vẽ, quả thực trông giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh, trên mặt dường như còn mang theo chút u buồn.

- Chào chú, chào cô. Thật ngại quá, giờ cháu mới tỉnh dậy, mấy ngày nay phải quấy rầy mọi người rồi. - Cậu trai tên 'Tống Bạch' kia đi vào phòng ăn, xấu hổ cười nói.

ba Tống cười lớn nói: - Không sao cả, có gì đâu mà, nếu là bạn của Thư Hàng thì cứ xem nơi này như nhà của mình đi nhé.

mẹ Tống lại lập tức đứng dậy, xới một chén cơm cho 'Tống Bạch': - Đừng ngại nhé, thằng nhóc Thư Hàng kia đâu rồi nhỉ?

- Cảm ơn cô ạ, Thư Hàng cậu ta vừa về phòng có chuyện ạ. Ha ha ha. - Tống Bạch nhận lấy chén cơm rồi cười nói - chỉ là nụ cười này có hơi cứng đờ.

Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh cúi đầu vào chén cơm, muốn cười nhưng phải liều mạng nhịn lại.

....

Vất vả lắm mới cơm nước xong xuôi.

Triệu Nhã Nhã vào nhà bếp giúp mẹ Tống dọn rữa bát đũa, Tống Bạch và Vũ Nhu Tử thì quay về phòng của Tống Thư Hàng.

Vừa mới vào phòng xong là Vũ Nhu Tử đã nằm bò ra giường cười lớn.

Trên giường, Bạch Tôn Giả vẫn còn đang bế quan ngon lành.

Sau lưng, Tống Bạch tháo một thứ trông như kim cài áo xuống, ảo giác trên người được rũ bỏ, biến thành bộ dạng của Tống Thư Hàng.

Vũ Nhu Tử cười một lúc xong thì ngẩng đầu lên, nhại lại bộ dạng và ngữ khí của Tống Thư Hàng lúc nhận chén cơm: - Cảm ơn cô ạ! Thư Hàng cậu ấy vừa quay về phòng có chuyện. Hì hì... tb này, gọi mẹ mình là cô như thế có cảm giác gì?

Tống Thư Hàng: - ......

.....

Lúc này, ở một bên khác, trong một chiếc xe sang trọng.

Cao Mỗ Mỗ đần mặt nằm trên ghế, bạn gái nhỏ nhắn Nha Y đang nằm nép trong lòng cô ta, ngủ say sưa.

- Sao bọn mày lại ở đây! - Cao Mỗ Mỗ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ở bên cạnh hắn là một cặp con lai.

Thanh mai trúc mã mà Cao Mỗ Mỗ không muốn thừa nhận nhất - Gia Cát Nguyệt.

Cùng với thằng bạn nối khố mà cậu muốn tuyệt giao nhất - Gia Cát Trung Dương.

- Ha ha ha, cậu cho là đổi số điện thoại thì có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình à? Ngây thơ quá đó Cao Mỗ Mỗ ạ! - Gia Cát Nguyệt cười đắc ý nói.

Gia Cát Trung Dương ngồi bên cạnh nói thêm: - Tới đây đi Cao Mỗ Mỗ. Tao đã chuẩn bị xong vé đi biển Đông cho mày với bạn của mày rồi!