Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 250: Thư Hàng, Em Cúi Người Mãi Thế Làm Gì?




Nói xong, chỉ thấy Thông Nương nhảy lên thật cao, dùng một chiêu mãnh hổ lạc địa quỳ rạp xuống đất: - Thượng tiên, xin tha cho tiểu yêu. Khi nãy tiểu yêu chỉ nói đùa với ngài mà thôi, tiểu yêu xin đầu hàng!

- … - Tống Thư Hàng hãy còn giơ bàn tay có chưởng tâm lôi lên, mặt mày cứng đờ nhìn gốc hành tinh đang quỳ rạp dưới đất, ngũ thể đầu địa kia: - Đầu hàng á?

- Đầu hàng cực kỳ có thành ý! - ht trả lời.

Tống Thư Hàng đờ ra một lúc thì trong đầu lập tức nhớ tới rất nhiều cảnh tượng hay có trong phim ảnh - Ví dụ như sau khi nhân vật phản diện bị nhân vật chính đánh bại xong thì sẽ đột nhiên quỳ mọp xuống đất lớn tiếng xin tha thứ. Nhưng lại âm thầm dùng ám chiêu. Diễn viên chính mềm lòng, lúc đang định chấp nhận lời xin tha của nhân vật phản diện thì nhân vật phản diện sẽ cười lạnh một cái, đột nhiên tung ám chiếu đã chuẩn bị nãy giờ ra….

Tống Thư Hàng suy nghĩ thật kỹ, quyết định cứ cho nữ yêu tinh này một chiêu chưởng tâm lôi trước đi đã, đánh cô ta nằm giãy chết xong rồi lại nói. Dù sao thì đối phương cũng là đại yêu tu luyện ba trăm năm, không thể xem thường cô ta được.

Xem thường kẻ thù chính là tự sát, lời các tiền bối dạy bảo hắn nào dám quên!

Vậy nên Tống Thư Hàng vẫn tiếp tục đánh chưởng tâm lôi về phía nữ yêu tinh kia.

Tuy rằng Thông Nương đang cúi mình đầu hàng, nhưng khóe mắt vẫn luôn lén lút nhìn Tống Thư Hàng.

Khi cô thấy tiểu tu sĩ nhân loại này vẫn giữ nguyên vẻ mặt kiên định, tiếp tục đánh chưởng tâm lôi trong tay về phía cô thì cảm thấy buồn bực muốn chết.

Hắn thế mà không chịu chấp nhận đầu hàng, độc ác quá đi mất!

- Đáng chết! - Thông Nương cắn răng, nhanh chóng biến thân, hiện ra nguyên hình.

Sau đó…. ‘vèo’ một cái, cô đột nhiên chui tọt vào trong lòng đất, biến mất không thấy tăm hơi.

Đây không phải là yêu pháp, mà là năng lực thiên phú duy nhất của một gốc hành thành tinh như cô, dù sao thì cũng là yêu tinh mọc ở trong lòng đất mà ra, cho nên những lúc nguy cấp cô có thể biến về nguyên hình để chui tọt vào trong lòng đất. Loại năng lực này cùng loại với pháp thuật độn thổ, bất quá thời gian độn rất ngắn.

Hơn nữa, sau khi hiện về bản thể thì ngoại trừ thiên phú độn thổ ra, cô còn có năng lực tự vệ rất mạnh mẽ. Khi cô ở hình thái cọng hành thì chỉ cần còn giữ được củ hành, cô vẫn có thể sống sót!

Cho dù toàn lộ lá hành bị hủy đi thì chỉ cần cô chui vào đất hấp thu chút dinh dưỡng là có thể mọc ra lá mới được ngay thôi.

Ầm!

Chưởng tâm lôi của Tống Thư Hàng đánh xuống mặt đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.

Sau khi bụi mù tản đi, thì lại không thấy hành tinh đâu - quả nhiên không thể xem thường yêu tinh kia!

Vẻ mặt của Tống Thư Hàng vô cùng ngưng trọng, tìm kiếm vị trí của hành tinh ở khắp nơi.

Một lát sau, hắn đã tìm được hành tinh - ở trong một bụi cỏ cách đó không xa, có một cọng hành xanh non mơn mởn đang đứng thẳng lên, vô cùng bắt mắt!

- Trốn đường nào! - Tống Thư Hàng quát khẽ một tiếng, phóng về phía cọng hành to kia.

Tuyệt đối không thể để cho cô ta chạy thoát được, đối phương biết rõ trên người hắn có ngộ đạo thạch! Thất phu vô tội, hoài bích có tội, nếu như nữ yêu tinh kia nói chuyện hắn có ngộ đạo thạch ra ngoài thì để để khiến Tống Thư Hàng không thể sống yên ổn trong một khoảng thời gian rất dài.

- Như vậy rồi mà vẫn có thể tìm được ta? - Cọng hành xanh nõn nà sợ hãi kêu to một tiếng, chui ra khỏi mặt đất, nhanh chân chạy thoát.

Nói thừa, ngươi còn không chịu tiêu trừ khí tức trên người đâu, dựa vào khứu giác thì ta có thể xác định được vị trí của ngươi ngay. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

- Đợi đã, nhân loại kia. Ta thật sự đầu hàng, ta không xài mưu kế gì nữa, ta thành tâm đầu hàng luôn! - Hành tinh vừa chạy vừa la to.

- Mau đưa tay chịu trói đi, theo ta quay về, ta có thể chấp nhận lời xin đầu hàng của ngươi. - Tống Thư Hàng trầm giọng quát to - ít nhất thì cũng phải mang hành tinh này về cho Bạch Tôn Giả xóa trí nhớ cái đã.

Thông Nương vừa nghe tới câu ‘theo ta quay về’ thì lập tức biến sắc - cô lập tức nhớ tới nỗi đau bị giam gần ba trăm năm ở thiên long tự của mình.

Lẽ nào tên tu sĩ nhân loại này cũng muốn bắt cô về nhốt mấy trăm năm?

Không được, tuyệt đối không thể được! Cô đã bị nhốt ba trăm năm rồi, cho dù là tuổi thọ của yêu tinh hệ thực vật khá dài, nhưng cô cũng chẳng còn được mấy trăm năm nữa đâu. Nếu như lại bị nhốt thêm vài trăm năm nữa thì cô thật sự sẽ chết già, biến thành một cọng hành khô mất thôi.

Chỉ còn duy nhất một chiêu kia.

Thông Nương thầm cắn răng - tuy rằng lần trước lúc cô thi triển chiêu kia với Cửu Đăng thì có hiệu quả khác hoàn toàn với những gì lão sư đã nói!

Hơn nữa, trong khoảng thời gian bị nhốt ở trong phật tháp, cô cũng biết được rất nhiều thường thức, biết rõ cái ‘Hai trăm bản lĩnh mà yêu tinh cần phải có để có thể ngoan cường sống sót’ toàn là lừa cô mà thôi.

Bất quá, trong tình huống thật sự không còn cách nào khác thì chắc là chiêu cuối cùng kia vẫn có chút hiệu quả!

Thương hoa tiếc ngọt là thiên tinh của đàn ông mà.

Vậy nên, Thông Nương cắn răng, thi triển tuyệt chiêu cuối cùng - Tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu xinh đẹp!

Tống Thư Hàng nhìn cô: - …

Thư Hàng ngẩn người, thiếu niên trước mắt này lại có thể dửng dưng trước mị lực của mình? Đáng chết, xem bản yêu dốc hết toàn lực đây ‘Tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu xinh đẹp!’

Thân thể của cô lại uốn éo cật lực hơn.

Tống Thư Hàng: - ….

Thông Nương ngu người, định lực của tên tu sĩ trẻ tuổi trước mặt lại lớn đến nhường ấy ư?

Lúc này, Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: - Cô đang làm gì thế?

- Ngươi lại hỏi ta đang làm gì á? Ngươi không cảm thấy tư thế của ta rất có mị lực, rất hấp dẫn à? - Thông Nương nghi hoặc hỏi ngược lại.

Tống Thư Hàng: - ….

Sau một hồi lâu, Tống Thư Hàng nhịn không được mà khinh bỉ: - Cô giữ bộ dạng cọng hành cắm rễ dưới đất, lại uốn éo trong gió như thế, còn dám nói là có mị lực với hấp dẫn với ta à? Ngươi đang trêu ta chắc?

Khi nãy Thông Nương hiện nguyên hình yêu tinh, vẫn còn chưa biến lại thành hình người. Bây giờ cô ta đang giữ hình dáng một cọng hình, uốn éo trước mặt Tống Thư Hàng… hình ảnh này, trông cực kỳ buồn cười.

Ngu-ồ-n:- iread.v-nTống Thư Hàng dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, bây giờ hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ một việc, - nữ yêu tinh trước mắt này là một cọng hành ngốc!

- Uả ủa? Xin lỗi, ban nãy hồi hộp quá nên quên biến thành hình thái con người rồi. - Thông Nương nói xong thì bùm một cái, biến thành bộ dạng con người, mái tóc dài màu xanh biếc cột thành đuôi ngựa, lại thêm một chiếc sườn xám bó sát người. Sau đó, cô ta lại nói: - Chúng ta làm lại lần nữa nhé?

Tống Thư Hàng nghiến răng: - Đừng có lãng phí thời gian nữa! Ta cho ngươi hai lựa chọn. Tự mình ngoan ngoãn đi theo ta, hoặc là ta sẽ đánh tới mức ngươi không động đậy nổi, rồi sẽ đưa ngươi về.

Thông Nương vội nói: - Đừng mà, cho ta thêm một cơ hội nữa đi mà, tuyệt kỹ sắc dụ của ta lợi hại lắm đấy! Cho ta thêm một cơ hội nữa đi, nếu như không có hiệu quả thì ta sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi ngay!

Tống Thư Hàng thở dài thườn thượt.

Có phải vì tư thế tự quay của mẹ trái đất bị sai cho nên mấy kẻ hắn gặp phải toàn vào hàng cực phẩm thế này hay không?

Mặc kệ là ông chú khờ của Tiên Nông tông cũng thế, hay là cọng hành ngốc trước mặt cũng thế, đều hơn hẳn người thường!

Lẽ nào không thể sắp xếp cho hắn gặp một yêu quái nào bình thường một chút được à, để hắn còn đại chiến một chặp, kiếm chút điểm kinh nghiệm chứ lị?

Sau khi thở dài xong, Tống Thư Hàng giơ một ngón tay ra, nói với cọng hành tinh: - Vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ có một cơ hội thôi đấy! Nếu như không có hiệu quả thì ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta, dám giở trò nữa thì đừng có trách ta ra tay độc ác!

Đang lúc nói chuyện, Tống Thư Hàng âm thầm cầm một tờ kiếm phù, kiếm phù này cũng chỉ còn có mỗi một tờ mà thôi - chỉ cần cọng hành tinh này muốn chạy trốn thì hắn sẽ chém ra ngay!

- Ừm, xem cho kỹ nhé. Bảo đảm sau khi ngươi xem xong thì sẽ không nhịn được! - Thông Nương hất mái tóc dài của mình.

Thông báo hệ thống - Thông Nương lại dùng ‘Tuyệt kỹ mị lực sắc dụ của nữ yêu xinh đẹp!’ với Tống Thư Hàng!

Điểm mị lực của Thông Nương 10086!

Mị lực của Thông Nương đã bạo tăng, không ai có thể đỡ nổi! Mị lực này, mặc kệ là nam hay nữ thì đều không thể chống lại được! Tới đây đi, thiếu niên, làm một phát cho sướng đi!

Thân thể của hành tinh uốn éo khí thế, lại còn đá lông nheo với Tống Thư Hàng.

Cô rất có lòng tin vào mị lực của mình, cho dù là nữ thì cũng sẽ bị mị lực của cô hấp dẫn, tới xịch xịch xịch cô, huống hồ gì kẻ trước mắt còn là một nam tu sĩ trẻ tuổi?

Sau đó…. Thông Nương múa xong một điệu.

- Bốp bốp bốp! - Tống Thư Hàng vỗ tay cật lực: - Nhảy khá lắm! Rất đẹp!

- Vậy thôi á? - Thông Nương hỏi lại với vẻ không dám tin.

- Ta đã phối hợp vỗ tay cho ngươi rồi mà? Ngươi còn thấy không đủ à? Phải biết là gần đây mắt thưởng thức của ta cao lắm đấy! - Tống Thư Hàng nói, cúi người đứng lên: - Đừng nói nhiều nữa, mau giơ tay chịu trói đi! Hoặc là để ta đánh cho ngươi bán thân bất toại xong rồi mang về cũng được!

- Ngươi… ngươi, ngươi có phải là đàn ông hay không đó! Thế mà không có hút cảm giác nào à? - Thông Nương chỉ vào Tống Thư Hàng hét lớn lên.

- Ha ha ha. - Tống Thư Hàng lại cúi người, sau đó hắn giơ nắm đấm lên, cười lạnh: - Ta có thể xem như mình không nghe thấy mấy lời cô mới nói! Xem ra ta phải đánh ngươi một trận mới được rồi!

- Xin lỗi mà… ta rút lại lời vừa nói có được không? Ta đi theo ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi được không? - Thông Nương muốn khóc quá đi mất. Không thể ngồi lại tâm sự đàng hoàng, đừng dùng bạo lực giải quyết vấn đề được à?

Tống Thư Hàng thỏa mãn gật đầu.

Đúng lúc này, chiếc xe thể thao của Triệu Nhã Nhã chạy về phía này!

Triệu Nhã Nhã đến quá đúng lúc, nếu đến sớm một chút thì cô sẽ nhìn thấy cảnh nổ mạnh, nếu như đến trễ một chút thì Tống Thư Hàng đã mang theo cọng hành tinh đi về nhà rồi.



- Biến thành hình dạng cọng hành, ta đưa ngươi về. - Tống Thư Hàng móc kiếm phù ra, trầm giọng nói với cọng hành tinh: - Đừng có mà mong trốn nhé, nếu trốn thì ngươi nhất định sẽ chết chắc.

Dưới sự uy hiếp của Tống Thư Hàng, Thông Nương ngoan ngoãn biến về trạng thái cọng hành.

Đồng thời cô còn thỉnh cầu lần sau chót: - Thượng tiên à, ngươi định phong ấn ta bao lâu vậy? Có thể phong ấn ít ít được không… ta mới bị người ta nhốt ba trăm năm xong, vừa mới thoát ra đấy.

Bị người ta nhốt những ba trăm năm, Tống Thư Hàng mềm lòng, đúng là thảm thật đấy.

Thấy Tống Thư Hàng không trả lời, Thông Nương nóng lòng: - Hay là ta cho ngươi một bản công pháp tu hành nhé, có thể bớt thời gian lại một chút được không.

Ba trăm năm trước cô trộm được một quyển công pháp trên người Cửu Đăng, sau này Cửu Đăng mãi không thèm đòi lại.

- Yên tâm đi, ta sẽ không nhốt ngươi lâu đâu. Về một chuyến với ta, gặp một vị tiền bối… Nếu nhanh thì chừng vài ngày sẽ thả ngươi thôi. - Tống Thư Hàng đáp.

- Thật sao? - Hai mắt của cọng hành tinh lập tức sáng rỡ lên.

Tống Thư Hàng thở dài: - Thật, ta lừa ngươi làm gì.

- Vậy là được rồi, vậy là được rồi. - Thông Nương cảm thấy an tâm hơn.

Sau đó, Tống Thư Hàng cầm cọng hành là cô lên, nhảy trên đường lớn, chờ xe của Triệu Nhã Nhã tới.

Sau khi Triệu Nhã Nhã dừng xe lại thì hất tóc một cái vô cùng xinh đẹp.

- Mau lên xe đi, bây giờ cô đang nổi giận ở nhà đấy, dượng sắp không chịu nổi nữa rồi, lén bảo chị đưa em về ngay kìa. - Triệu Nhã Nhã cười nói.

Lúc cô đưa ba Tống về nhà thì mẹ Tống còn lộ ra vẻ khó hiểu.

Sau khi bà biết mấy người ba Tống bị lật xe thì lập tức nổi giận. Bây giờ ba người ba Tống, lão Lữ và Lữ Thiên Hữu đang ngồi khúm núm ở nhà gánh chịu tuyệt chiêu sư tử hống của mẹ Tống.

Ba Tống bây giờ chỉ mong Triệu Nhã Nhã có thể đưa Thư Hàng về nhà cho nhanh để dập lửa giận của mẹ Tống mà thôi.

- Ha ha. - Tống Thư Hàng cười ha hả, giữ nguyên tư thế cúi người, leo lên trên xe.

- Sao em cứ cúi người mãi thế? - Triệu Nhã Nhã nghi hoặc hỏi.