Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 237: Chuẩn Mực Đại Diện Cho Dân Chơi Thành Thị




Tống Thư Hàng cảm giác ánh mắt lăm lăm của mấy người đi đường rất chướng mắt - mà đấy cũng là đương nhiên thôi!

Mặc kệ là ai, nhìn thấy chiếc xe máy kéo và tài xế đang lái nó thì cũng phải ngoái lại nhìn thôi.

Đầu tiên, người đang lái chiếc xe kéo này là Bạch Tôn Giả - đây là một vị tiên nhân tuấn mỹ vô song tựa như bước ra từ trong tranh. Lúc những người này nhìn thấy Bạch Tôn Giả thì đều hận không thể dồn hết tất cả những từ ngữ mô tả cái đẹp như 'đẹp trai, tuấn mỹ, xinh đẹp' lên người của Bạch Tôn Giả! Không thì căn bản không đủ để diễn tả nét đẹp của Bạch Tôn Giả.

Nhưng một người tuấn mỹ vô song như thế, lại hưng phấn hớn hở cầm lấy tay lái của xe kéo, lại còn lắc lư theo nhịp của máy kéo, phải dùng 'quẩy hết mình' để hình dung luôn mới đủ.

Ở bên cạnh Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng cũng có thể xem như một chàng xinh viên mặt mày sáng sủa đẹp trai, trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con của học sinh. Lúc này hắn đang co ro ngồi bên cạnh Bạch Tôn Giả - bởi vì phía trước máy kéo chỉ có một chỗ ngồi mà thôi, Tống Thư Hàng phải co ro tay chân lại thành một cục, trông đến tội.

Xe kéo thì cứ kêu 'brừm brừm.... xịch xịch xịch...', khói đen bốc lên nghi ngút.

Hình ảnh này, hoàn toàn không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả cho phải!

- Bạch tiền bối à, dùng pháp thuật ẩn hình có được không? - Tống Thư Hàng quay đầu lại, nói với Bạch Tôn Giả đang chơi rất khí thế.

Hắn thật sự không chịu nổi ánh mắt của quần chúng nữa rồi, mấy ánh mắt kia nhìn tới mức hắn thấy toàn thân khó chịu luôn rồi.

- A? A! Ta không dùng pháp thuật ẩn thân à, ban nãy quên mất. - Bạch Tôn Giả cười ngượng, sau đó, hắn lái xe kéo vào trong một con hẻm không người.

Đợi sau khi xác nhận không ai nhìn thấy chiếc máy kéo này nữa, Bạch Tôn Giả mới lấy một tờ giấy A4 ra, dán lên chỗ ngồi trên máy kéo.

Chỉ cần kích hoạt trận pháp trên tờ giấy thì chiếc xe máy kéo này sẽ tiến vào trạng thái ẩn hình.

Mặt Tống Thư Hàng co giật, xem bộ dạng này thì hóa ra Bạch Tôn Giả đã chuẩn bị từ trước rồi à?

Đúng vậy, Bạch Tôn Giả đã có chuẩn bị từ trước rồi. Trong tay hắn bây giờ có sẵn vài tờ giấy A4 có phù văn trận pháp, đều là sản phẩm dùng một lần - trong bãi đỗ xe kia còn nhiều xe lắm, hắn đương nhiên phải chuẩn bị sẵn nhiều một chút. Không thì mỗi lần lái xe ra ngoài đều phải khắc trận pháp thì phiền muốn chết.

- Tờ này là trận pháp ẩn hình, đợi khi sắp đến nhà ngươi thì ngươi tháo nó xuống, chiếc xe của chúng ta sẽ hiện ra. - Bạch Tôn Giả giới thiệu.

'Ta tình nguyện tàng hình về đến tận cửa nhà!' - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.

Tiếp theo, Bạch Tôn Giả lại lấy ra bốn tờ A4 có khắc trận pháp: - Đây là phù văn để làm giảm trọng lượng thân xe, đây là phù văn dùng để giảm bớt lực cản của xe, tờ này là phù văn tăng tốc gấp ba, tờ cuối cùng này là khiến thân xe trở nên chắc chắn hơn. Có bốn loại này rồi, cho dù là lái xe máy kéo cũng có thể chạy được với vận tốc 150 km, hơn nữa còn không tạo thành hư hại quá lớn cho thân xe nữa.

Tống Thư Hàng im lặng dán bốn tờ giấy A4 này lên xe kéo.

Bạch Tôn Giả búng tay một cái, kích hoạt tất cả trận pháp. Sau đó lại khởi động máy, vui vẻ chạy về phía trung tâm hàng không dân dụng Giang Thủy.

Brừm brừm brừm.... xịch xịch xịch...

Chiếc xe kéo chạy vèo vèo trên đường, không bao lâu sau, tốc độ đã vượt qua hơn 100km.

Trên đường đi, Bạch tiền bối dựa vào kỹ thuật lái xe điêu luyện, không ngừng lạng lách, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn - có đôi lúc gặp phải xe lớn chắn đường, Bạch Tôn Giả còn có thể vỗ vào thân xe một cái: - Khiên dẫn thuật!

Sau đó, máy kéo sẽ bay lên trời, phóng qua đầu xe trước mắt như nhảy vượt chướng ngại vật. Rồi lại chạy bon bon.

Đây căn bản không làm theo kiểu ra bài bình thường!

Ở sau đuôi xe máy kéo, bên trong một chiếc ô tô màu bạc.

- Ể? Ông xã, hình như em nghe thấy có tiếng xe máy kéo chạy ngang qua bên cạnh thì phải? - Cô gái trẻ tuổi đang lái xe nghi hoặc nói.

Ông chồng ngồi kế bên chỉ vào phía trước, giật mình kêu to: - Ôi mẹ ơi, gặp quỷ rồi. Đó là cái gì thế?

Chỉ thấy ở phía trước đầu xe của bọn họ, có một cột khói đen lăng không bốc lên ngùn ngụt, hơn nữa, ở dưới cột khói đen kia còn phát ra tiếng động cơ ầm ầm brừm brừm nữa.

Tốc độ của cột khói kia cực nhanh, dù ở trên con đường đông đúc thì vẫn có thể chạy vèo vèo với vận tốc cả trăm km.

- Chẳng lẽ là xe ma à? - Cô gái trẻ kia run lẩy bẩy: - Kiểu như, trước đây có một tài xế xe kéo chết trên con đường này. Oán niệm không tiêu tan, nên thường xuyên lái xe máy kéo vất vưởng trên con đường này ấy?

- ..... - Ông chồng thầm thở dài. Thầm hạ quyết định - sau này nhất định không cho bà xã xem mấy bộ phim với tiểu thuyết trời thần này nữa.

Cảnh này cũng xảy ra ở trong rất nhiều chiếc xe khác đang lưu thông trên con đường này.

Gần như tất cả các tài xế đang lái xe trên cung đường này đều nghe thấy tiếng xe máy kéo ầm ầm bên tai, cũng như cột khói đen đặc trưng chỉ có ở máy kéo.

Thậm chí còn có người ngửi được mùi dầu máy của xe máy kéo nữa.

- Bạch Tôn Giả hôm nay chỉ nhớ ẩn hình cho xe máy kéo thôi, nhưng lại quên che đi mùi vị, âm thanh của nó.

Bởi vì Bạch Tôn Giả cảm giác... đua xe mà ẩn hình thì chán lắm, chạy nhanh cỡ nào thì cũng như mặc đồ đẹp đi giữa đêm!

Phải có người nhìn thấy, khiến người ta ngưỡng mộ, thì mới có động lực để mà đua xe chứ.

Truyện đ-ược biên- tập tại- iread.vn-Nhưng chuyện này Tống Thư Hàng lại không biết gì hết.

Hắn còn tưởng lần này cũng như mấy lần trước, máy kéo đã được ẩn hình, ẩn tiếng, phản trinh sát các kiểu rồi.

Brừm brừm brừm.... xịch xịch xịch....

Chiếc xe máy kéo nhanh chóng chạy tới trung tâm huấn luyện hàng không dân dụng Giang Thủy.

Lúc sắp tới nơi, Tống Thư Hàng đã gọi điện thoại cho Caselli, nói hôm nay sẽ đưa giáo viên Tiểu Lý quay về. Nhưng hôm nay cũng không định học lái máy bay gì, hắn phải về nhà một chuyến, sau đó quay lại đại học gn, đợi xong xuôi mới học lái máy bay được.

Caselli đương nhiên đồng ý ngay lập tức.

Chuyện mấy hôm trước Tiểu Lý quay về từ ngoài vũ trụ đã khiến rất nhiều giáo viên ở đây tò mò mãi. Các giáo viên tò mò không biết sau khi Tiểu Lý mang theo hai học viên đi học bay thì đã xảy ra những chuyện gì nữa.

Lúc sắp đến nơi, Tống Thư Hàng kéo máy tờ giấy A4 khắc trận pháp kia xuống.

Chiếc máy kéo lại hiện hình lại, sau đó chạy vào bên trong trung tâm/

- Alo, cô Caselli, chúng tôi tới rồi. - Tống Thư Hàng gọi điện thoại cho Caselli nói.

Caselli vội chạy ra đón....

Sau đó, Caselli đứng hình...

Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe máy kéo ở trước mặt, cùng với Bạch Tôn Giả đang lái máy kéo với vẻ mặt 'anh đang high' của ngài ấy. Và Tống Thư Hàng đang ngồi co ro gọi điện thoại cho cô.

Caselli chớp mắt mấy cái, sau đó hít sâu một hơi.

- Phải nói sao bây giờ nhỉ, ngay lúc này, suy nghĩ trong đầu cô chính là... Mẹ nó, thế giới của kẻ có tiền đúng là không phải người bình thường có thể hiểu được. Cô lại có thêm khái niệm mới về 'dân chơi thành thị' rồi.

Khi người bình thường còn đang đi bộ thì mấy kẻ dân chơi kia đã lái xe tự động, khi người bình thường lái xe ô tô thì mấy kẻ dân chơi kia đã lái siêu xe, lúc người bình thường lái siêu xe thì đám dân chơi đã chuyển qua lái máy bay, lúc người thường lái được máy bay thì đám dân chơi lại chuyển qua lái xe máy kéo....

Thứ họ muốn chính là sự khác biệt với người thường, không đi con đường bình thường - đại diện cho bản thân mình, nói lên bản thân chính là dân chơi.

- Tống Thư Hàng tiên sinh vất vả rồi, giáo viên Tiểu Lý đâu? - Caselli dùng nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ nhất.

- Ở đằng sau đấy, Tiểu Lý mới vừa ngủ đi không lâu. - Tống Thư Hàng nhảy xuống khỏi máy kéo, đi tới sau xe, khiêng Tiểu Lý xuống.

Lập tức có hai người đàn ông chạy tới từ sau lưng Caselli, đón lấy Tiểu Lý từ trong tay Tống Thư Hàng.

- Giaó viên Tiểu Lý không sao chứ? - Caselli tò mò hỏi - cô muốn biết vì sao giáo viên Tiểu Lý lại xuất hiện trong khoang thuyền quay về từ vũ trụ của nước Mỹ, không biết mấy hôm nay giáo viên Tiểu Lý đã phải trải qua những việc gì nữa?

- Không sao cả, anh ta vẫn ổn. - Tống Thư Hàng cười nói. Lúc Chu Ly sư huynh đón giáo viên Tiểu Lý quay về từ Mỹ thì đã trị liệu cho hắn rồi, không chỉ lành lặn vẹn nguyên, mà thân thể cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.

Hôm nay lại có Bạch Tôn Giả dùng linh lực chữa trị cho hắn một phen, nhất định là thu hoạch tràn đầy. Bởi vì bản thân Tống Thư Hàng cũng vì nhờ được Bạch Tôn Giả trị liệu cho, nên cường độ thân thể mới tăng cường lên gấp mấy lần.

- Chúng tôi phải về rồi, nếu như có vấn đề gì khác thì cô cứ đợi giáo viên Tiểu Lý tỉnh lại rồi tự mình hỏi anh ta cũng được. Chúng tôi phải đi trước đây, chờ sau khi tôi quay lại khu Giang Nam thì sẽ liên hệ với cô Caselli để học lái mấy loại máy bay khác. - Tống Thư Hàng cười, vẫy tay nói.

- Được, không thành vấn đề. - Caselli đáp - dù sao thì chờ giáo viên Tiểu Lý tỉnh lại là biết ngay.

Tống Thư Hàng lại leo lên xe máy kéo lần nữa.

gg quay đầu vô cùng điệu nghệ.

Xe máy kéo nổ máy ầm ầm, chạy về phía thành phố Văn Châu.

Lúc này, trên đường Bạch Kình ở thành phố Văn Châu.

Ở cửa nhà của Tống Thư Hàng, có một chiếc xe BMW mới toanh đỗ lại trước cửa nhà của Tống Thư Hàng.

Sau đó, có một người đàn ông cao to như con gấu đi ra từ ghế sau, tuổi chừng năm mươi, nhưng vì cao to quá nên nhìn có vẻ trẻ hơn tuổi thật.

Đó là bạn thân trời đánh mấy chục năm của ba Tống, lão Lữ.

- Thiên Hữu này, lấy quà mà ba chuẩn bị cho lão Tống ra đây đi, ha ha ha. - Sau khi lão Lữ xuống xe xong thì đứng làm giãn gân cốt một lúc, rồi cười sang sảng.

Lúc này, lão Lữ vô cùng vui sướng, chỉ thiếu điều nhảy chân sáo hân hoan mà thôi.

Lại thêm một người đàn ông cao to bước xuống xe, nhìn qua chẳng khác nào bản sao trẻ tuổi của lão Lữ.

Đây là con trai của lão Lữ, tên Lữ Thiên Hữu. Nhìn thì có vẻ như đã hơn ba mươi - nhưng thật ra hắn chỉ lớn hơn Tống Thư Hàng có hai tuổi.

Lúc này Lữ Thiên Hữu cười khổ, bản thân hắn tuyệt đối không muốn đến nhà Thư Hàng khoe khoang với cha mình làm gì, nhưng lại không khuyên cha của mình được.

Lữ Thiên Hữu mở cốp xe, ôm một pho tượng ra, Pho tượng này được bọc lại bằng vải đỏ, không nhìn ra được hình dạng thế nào.

- Tới tới tới, mau tới đây. Ba đang nóng lòng muốn xem bộ dạng tịt ngòi của lão Tống rồi. Vì xả cơn tức này, ba đã phải nhịn cả năm rồi. - Lão Lữ cười lớn, vẻ mặt hớn hở đi về phía cửa nhà của Tống Thư Hàng.

Lữ Thiên Hữu thở dài, lấy tay ôm mặt.

Hắn cứ cảm thấy cha của mình mất mặt quá đi mất.

Sau khi thở dài xong, hắn lại quay sang soi kính xe để chỉnh lại nụ cười của mình, vất vả lắm mới chỉnh ra được nụ cười ưng ý, sau đó hắn giữ nguyên bộ mặt này đi theo cha mình.