Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 234: Sinh Mạng Chưa Dứt Thì Vẫn Cứ Tìm Chết.




Lần trước cũng như thế này, sau khi thiếu niên áo xanh cưỡi bạch mã nhìn thấy Tống Thư Hàng từ xa thì vui vẻ gọi to - Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi rồi!

Có kinh nghiệm lần trước, Tống Thư Hàng nắm chặt nắm tay, đi lên tiếp đón - Đúng vậy đúng vậy, đã mấy ngày không gặp rồi!

Dĩ nhiên, lời nói của hắn cũng không thể khiến cho thiếu niên áo xanh phản ứng, trừ khi nói ra từ mấu chốt là ‘nghỉ ngơi’. Nếu không, thiếu niên áo xanh sẽ y theo kịch bản cố định mà làm tới..

Nhưng, Tống Thư Hàng cũng không định nói hai chữ ‘nghỉ ngơi’ sớm như vậy, hắn còn chuẩn bị làm một trận với thiếu niên áo xanh này, xem thử gần đây võ công của bản thân có tiến bộ không

Lần trước khi đi vào cái tực tại ảo này, bản thân chỉ học được ‘quyền pháp căn bản’. Lần này Tống Thư Hàng còn nắm rõ thân pháp ‘quân tử vạn lý hành’và công pháp phụ trợ rèn luyện thân thể ‘bất động kim cương thân’. Về đạo thuật đã nắm chắc ‘chưởng tâm lôi’, mặc dù cảnh giới chưa thăng cấp được bao nhiêu, nhưng sức chiến đấu đã ăn đứt trước đây.

- Tiểu Bạch, khi nãy ngươi đi đâu thế? Ta tưởng ngươi bị lạc đường rồi.- Thiếu niên áo xanh đi đến trước mặt Tống Thư Hàng, nhe răng cười, sáng lạn như ánh mặt trời. Hắn ta giống như NPC của trò chơi. Hành động như theo khuôn mẫu nhất định, lời thoại cũng không đổi, giống hệt như lần trước.

- Không cần nói nhiều làm gì, lần này muốn luyện cái gì! - Tống Thư Hàng nói thẳng ra chiều sảng khoái lắm - nhưng dưới lòng bàn tay của hắn lại lặng lẽ dùng khí huyết chi lực vẽ ra một lôi phù ở trong lòng bàn tay, một viên chưởng tâm lôi bắt đầu tụ lại ở trong lòng bàn tay!

- Tiểu Bạch, chúng ta luyện quyền nhé? - Thiếu niên áo xanh không ném vũ khí qua mà bày ra dáng vẻ quyền pháp.

Tống Thư Hàng cười ha ha - Đúng ý ta lắm, hãy xem sự lợi hại của ta đây, quyền pháp căn bản ba!

Không đợi thiếu niên áo xanh ra chiêu, hắn đã ra tay trước, giẫm chân sử dụng thân pháp ‘quân tử vạn lý hành’ , tăng tốc độ lên nhanh nhất.

Sau khi tiếp cận thiếu niên áo xanh, thì lập tức dùng quyền pháp căn bản ba ngay, nắm đấm rơi xuống người thiếu niên áo xanh như phong ba bão táp.

Đây là bài học kinh nghiệm hắn rút ra được từ lần bị ngược đãi nửa tiếng trước kia.

Thiếu niên áo xanh thông thạo tất cả các kỹ năng võ nghệ, chiêu thức quyền pháp lại hết sức tinh xảo, lại còn một chiêu chỉ pháp lợi hại chẳng khác nào ‘độc cô cửu kiếm’. Ở dưới một chỉ kia, nguyên bộ kim cương căn bản quyền pháp của Tống Thư Hàng đều bị đối phương dễ dàng hóa giải.

Nếu đã như thế, thì chỉ có thể dùng tốc độ phá khéo léo, dùng chiêu ‘thiên phá vạn phá, duy khoái bất phá’ mà thôi.

Lần này, cảnh giới của Tống Thư Hàng đã được nâng cao phần nào, trong cơ thể có linh quỷ giúp đỡ, lại thêm dưới chân có thân pháp 'quân tử vạn lý hành', nắm đấm như mưa rơi càng nhanh hơn, góc độ cũng xảo quyệt hơn!

- Hì hì, Tiểu Bạch đánh hay lắm. - Thiếu niên áo xanh cười hì hì.

Sau đó, giống hệt như lần trước, thân thể của thiếu niên áo xanh nọ trơn tuột như một con cá chạch, dễ dàng tránh né cơn mưa nắm đấm cuồng phong bão táp của Tống Thư Hàng. Nắm đấm dù nhanh, nhưng không thể đánh trúng vào người của hắn ta!

Đánh liền tù tì bảy mươi chiêu, Tống Thư Hàng đã dùng hết quyền chiêu!

Lúc này, thiếu niên áo xanh đột nhiên giơ một ngón tay ra: - Hì hì, Tiểu Bạch, tiếp một chiêu của ta!

Đối với Tống Thư Hàng mà nói, một ngón tay này giống như ‘Độc cô cửu kiếm’, ngón tay điểm thẳng đến chỗ sơ hở trong quyền pháp của hắn. Lúc lực quyền của hắn suy yếu, lực cũ đã dùng hết, lực mới chưa kịp thêm, chắc chắn không thể ngăn được!

Lần trước, chỉ pháp này tựa như thần lai chi bút, đánh cho Tống Thư Hàng dục tiên, dục tử. Toàn thân đau nhức.

Nhưng lần này, Tống Thư Hàng đã có chuẩn bị từ trước... ‘chưởng tâm lôi’ trong lòng bàn tay của hắn đã đói khát từ lâu, chỉ chờ một khắc này thôi!

Ngón tay của thiếu niên áo xanh điểm vào vai của Tống Thư Hàng.

Bả vai Tống Thư Hàng ngay lập tức tê rần, như bị điện giật. Nhưng lần này có ‘bất động kim cương thân’ hộ thể, hắn vẫn chịu được loại cảm giác tê dại này.

Nhân lúc thiếu niên áo xanh kia điểm một chỉ ra, Tống Thư Hàng quát khẽ một tiếng ‘Chương tâm lôi’!

Lôi phù ở lòng bàn tay hắn bắn ra, biến thành một đoàn quang lôi, bả vai của Tống Thư Hàng run lên, nó cũng bắn về phía thiếu niên áo xanh.

Dường như thiếu niên áo xanh căn bản không ngờ Tống Thư Hàng biết sử dụng đạo thuật, trong lúc nhất thời lại không tránh kịp.

Chương tâm lôi nổ đùng đùng, thuận lợi đánh trúng vào người thiếu niên áo xanh.

Thiếu niên áo xanh lĩnh trọn một cú chưởng tâm lôi này.

Uy lực của chưởng tâm lôi lớn tới mức đủ để tạo thành một cái hố hình cầu lớn trên tảng đá rắn chắc, thực lực của thiếu niên áo xanh này thì chưa rõ được bao nhiêu, không biết sau khi lĩnh một chưởng này thì sẽ như thế nào nữa?

Tống Thư Hàng hoàn toàn không lo lắng liệu thiếu niên áo xanh chết hay không.... Ở đây chỉ là thực tại ảo tự nhiên hình thành trong Bạch tiền bối lúc tu luyện, cho dù thiếu niên áo xanh kia có ngủm thật đi nữa, thì một lúc sau cũng sẽ có thiếu niên áo xanh mới xuất hiện thôi, không có gì phải lo!

- Oành!

Thiếu niên áo xanh bị chưởng tâm lôi đánh trúng, thân thể ngã bay sang một bên, lăn vài vòng trên sa mạc, trên người loáng thoáng vẫn còn lôi quang nổ xoèn xoẹt. Thân thể của hắn bị lôi điện giật cho tê liệt quỳ trên mặt đất run rẩy.

- Ha ha ha ha! Thấy ngu chưa, ta biết chưởng tâm lôi đấy!- Tống Thư Hàng cười đắc ý nói - Rốt cuộc cũng xả được cục tức này rồi.

Lần trước ở trong sa mạc này, hắn bị thiếu niên áo xanh hành hạ tàn bạo đủ kiểu, giày vò tới mức hắn chịu không nổi luôn, lần này nhờ có chưởng tâm lôi khiến hắn vừa trả được thù lại thấy sướng rơn người, đầu óc cũng sảng khoái hơn hẳn!

N-guồn: irea---d.vnLúc Tống Thư Hàng đang cười ha hả, thì thiếu niên áo xanh lăn hai vòng trên đất, rồi đứng lên.

Hắn ta vỗ quần áo trên người, nói to với Tống Thư Hàng - Tiểu Bạch chơi xấu, dùng đạo thuật!

Mắt Tống Thư Hàng trừng to - Má, một chiêu chưởng tâm lôi đánh thẳng lên người thế mà không thể đả thương hắn được?

- Vậy ta đây cũng không khách khí nữa!- Thiếu niên áo xanh nói một lời thoại hoàn toàn mới.

- Hình như, chưởng chưởng tâm lôi lần này của Tống Thư Hàng lại tạo ra thay đổi mới trong nội dung vở kịch, giống như hai từ then chốt là ‘Nghỉ ngơi’ ấy.

Nhưng nội dung thay đổi mới lần này hình như không được tốt cho lắm!

Tống Thư Hàng thầm nuốt nước bọt: - Đợi chút đã, ta thấy chúng ta nên khách khí chút thì hơn nhỉ? Ta cảm thấy mình hơi mệt, hay là chúng ta nghỉ ngơi chút nhé?

Nhưng lần này hai chữ ‘nghỉ ngơi’ cũng không làm cho lời thoại của thiếu niên áo xanh thay đổi nữa.

- Hì hì hì, xem đạo pháp của ta! Siêu cấp vô địch, thần long cửu hiện, cuồng bạo lôi điện đại pháp!- thiếu niên áo xanh vỗ hai tay, miệng đọc lên một cái tên cực dài.

Dọa ta sao?

Trong lòng Tống Thư Hàng vừa nảy ra suy nghĩ này thì đột nhiên nghe thấy tiếng sấm rền vang liên tục trên bầu trên, sau đó...một cơn mưa lôi điện đổ ập xuống chỗ hắn.

Đúng vậy, là mưa lôi điện!

Sấm sét đánh xuống dày đặc như cơn mưa, còn đáng sợ hơn so với lôi kiếp lúc Tô Thị A Thập Lục độ kiếp hậu thiên tam phẩm nữa.

Tống Thư Hàng tuyệt vọng nhìn bầu trời, lôi điện giăng thành cả một vùng thế này, hắn không có chỗ nào tránh thoát, nếu như hắn bộc phát thân pháp 'quân tử vạn lý hành' tới cực hạn, thì có khả năng lao ra chỗ hơn trăm mét trong nháy mắt. Nhưng diện tích của cơn mưa sấm trên bầu trời rộng khoảng năm sáu trăm mét!

Hình như hắn...lại sơ sẩy tự tìm đường chết nữa rồi?

Tống Thư Hàng khóc không ra nước mắt.

Một lúc sau, trong sa mạc truyền đến tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Tống Thư Hàng...

Đau quá.

Tống Thư Hàng cảm thấy toàn thân đều bị sấm sét nướng cháy rồi.... Ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Mua dừng tay đi mà, còn đánh xuống nữa thì hắn sẽ chết mất!

Lại nói...Có phải hắn đã quên điều gì không nhỉ.

Ban nãy khi nhìn thấy sa mạc kỳ lạ này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cơ hội ‘trả thù thiếu niên áo xanh’đến rồi, nên lập tức hưng phấn không thôi. Nhưng hắn cứ cảm thấy bản thân đã bỏ sót điều gì đó.

Đúng rồi, giáo viên Tiểu Lý!

Giáo viên Tiểu Lý vẫn còn nằm ngủ trên ghế!

Không phải anh ta cũng gặp phải thiếu niên áo xanh này đấy chứ. Giaó viên Tiểu Lý chỉ là người thường, có khi sẽ chết người luôn ấy chứ?

Giáo viên Tiểu Lý đừng chết mà!

Sau đó, trước mắt Tống Thư Hàng tối sầm, bị sét đánh ngất đi...

….

Giáo viên Tiểu Lý chậm rãi mở mắt ra.

- Ơ, đây là đâu thế này? - Hắn hoang mang nhìn sa mạc.

Hả? Sa mạc?

Chuyện gì thế này, tại sao mình lại ở trong sa mạc chứ?

Để mình định hình lại trí nhớ gần đây cái đã - hình như mình vì cần dùng tiền gấp, nên đã đồng ý dạy hai tên gà mờ nhà giàu lái máy bay. Sau đó sáng nay, sau khi mình và đồng nghiệp cùng ký hợp đồng xong, thì ở trường đợi hai tên nhà giàu kia tới học lái máy bay.

Sau đó, mình gặp hai người nhà giàu nọ. Một người là một nam tử tuấn mỹ, một người khác là sinh viên đại học có nụ cười khá thân thiện.

Tiếp đó, mình chẳng còn nhớ gì nữa... À, hình như nhớ loáng thoáng còn mấy gương mặt mơ hồ của người phương tây, nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì lại không nhớ được một chút nào cả.

- Xảy ra chuyện gì thế này? Sao mình lại ở sa mạc? Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao?- Giáo viên Tiểu Lý day huyệt thái dương của mình, sau đó duỗi tay sờ lớp cát bên dưới.

Cảm giác những hạt cát chảy qua khẽ tay truyền thẳng vào trong não, chân thật nhường ấy. Giáo viên Tiểu Lý lại véo bắp đùi mình một cái, đau quá! Không phải là mơ, mình thật sự bị vứt vào sa mạc.

Chẳng lẽ lúc mình mang hai học viên lái máy bay lên không trung đã xảy ra sự cố gì đó, nên máy bay rơi xuống sa mạc?

Không đúng, gần khu Giang Nam này hoàn toàn không có sa mạc!

- Tiểu Bạch, ngươi tỉnh lại rồi!- Lúc này, bên cạnh giáo viên Tiểu Lý truyền đến giọng nam giòn giã.

Giáo viên Tiểu Lý quay đầu lại nhìn, cách không xa có một thiếu niên mặc quần áo cổ trang màu xanh, bên cạnh còn có một con ngựa thuần một màu trắng!

Thiếu niên này đẹp trai thật, nói như vậy đây là đang quay phim cổ trang à?

Còn Tiểu Bạch là ai? Lẽ nào là đang gọi mình?

- Tiểu Bạch, vừa rồi ngươi chạy đi đâu thế, ta còn tưởng ngươi đã đi lạc mất rồi.- Thiếu niên áo xanh nheo mắt lại, mỉm cười nói.

- Đợi đã, chú em, Tiểu Bạch là đang gọi tôi à?- Giáo viên Tiểu Lý chỉ tay về phía mình, ngờ vực hỏi: - Cậu nhận nhầm người đấy hả?

Tôi tên là Lý Tây Hoa mà, là giáo viên dạy lái máy bay của trường hàng không, còn chưa kết hôn

Nhân duyên của tôi ở trường hàng không rất tốt, mọi người đều thân thiết gọi tôi là Tiểu Lý.

Nhưng mấy ngày nay xảy ra một ít chuyện lạ--- tôi bị người ta nhận nhầm là Anthony, hôm nay lại bị nhận nhầm là Tiểu Bạch, rốt cuộc Tiểu Bạch là cái quỷ gì?

Ơ, đợi chút!

Anthony lại là cái quỷ gì nữa??

Hôm nay, giáo viên Tiểu Lý đã phát hiện ra một việc rất kinh khủng - trong đầu của hắn hình như có thêm một đoạn trí nhớ rất kỳ quái. Hoặc có khi nào là hắn đã thiếu đi một đoạn trí nhớ?

Nhưng, thiếu niên áo xanh dường như không nghe thấy tiếng gào của giáo viên Tiểu Lý, hắn ta xoay người nhảy xuống ngựa, tháo một thanh trường kiếm bằng tinh cương xuống, ném cho giáo viên Tiểu Lý!

- Tiểu Bạch, chúng ta luyện kiếm được không?- thiếu niên áo xanh vừa nói xong lại lấy thêm một thanh kiếm khác trên ngựa xuống!