Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 147: “Có Cả” Là Có Ý Gì?




A Thập Lục chơi rất vui vẻ. Cô nàng chơi hết những thứ nghĩ ra được và chơi được, bấy giờ mới thấy thỏa lòng.

Màn đêm buông xuống, Tống Thư Hàng đi cùng cô tới tầng cao nhất trong cao ốc Quốc Tín.

A Thập Lục dựa trên lan can bảo vệ nhìn xuống bóng đêm mênh mang phủ trùm khu vực đại học Giang Nam, bên cạnh còn có một bọc to, là chiến lợi phẩm mà hôm nay thu được.

- Mệt không - A Thập Lục quay đầu sang, hỏi.

- Vẫn ổn. - Tống Thư Hàng đáp lời.

Dù sao hắn cũng là một tu sĩ đã mở tâm khiếu, thể lực dư thừa, không giống mấy thằng nam chính trong phim truyền hình, mới đi cùng bạn gái dạo phố có nửa ngày đã sống dở chết dở.

- Ha ha, đáng tiếc thật đấy. - A Thập Lục lười biếng duỗi eo: - Hôm nay đến đây thôi. A Thất sắp tới đón ta rồi.

Tống Thư Hàng hỏi:

- Đón luôn ở đây hả?

- Ngự kiếm phi hành mà, dù sao người khác cũng có thấy đâu. - A Thập Lục ngẩng đầu, cười nói: - Tiền nợ ngươi, lần sau gặp ta trả nhé.

- Ừ. - Tống Thư Hàng gật đầu.

- Quyết định thế đi. Lần sau gặp sẽ trả tiền ngươi. - A Thập Lục lại duỗi eo: - Ta phải đi đây, A Thất đến rồi.

Cô đang nói chuyện, một đạo độn quang đã lóe lên.

A Thất xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng như vừa dùng phép dịch chuyển tức thời.

A Thập Lục cười hì hì, vẫy tay nói:

- Yo! A Thất, đến muộn thế?

A Thất không chút khách khí búng trán A Thập Lục một cái, cô nàng đau đến mức ôm trán ngồi thụp xuống.

A Thất ngượng ngùng bảo:

- Thư Hàng tiểu hữu, lại mang phiền phức đến cho ngươi rồi.

- Không đâu, dù sao chiều nay ta cũng rảnh mà. - Tống Thư Hàng trả lời.

A Thất cười sang sảng, sau đó túm A Thập Lục, pháp đao bay lên hóa thành độn quang:

- Ta đưa A Thập Lục về trước, lần sau gặp lại.

Tống Thư Hàng vẫy tay:

- Tạm biệt tiền bối.

- Chờ đã, đồ của ta! - A Thập Lục quơ quào loạn xạ.

Tô thị A Thất giơ tay bắt một cái giữa không trung, cả túi đồ lớn bị hút lên tay hắn rồi rơi xuống trên độn quang.

- Tạm biệt, Thư Hàng! - A Thập Lục cười hì hì.

- Ừa, tạm biệt. - Tống Thư Hàng vẫy tay.

A Thất nhẹ nhàng nhảy lên độn quang, độn quang bay lên trời, càng bay càng cao mãi.

"Tạm biệt." Giọng nói của A Thập Lục nhẹ bẫng.

Ngay sau đó, cô dường như bị rút cạn tất cả sức lực, mễm nhũn ngã xuống trong tay Tô thị A Thất.

Tô thị A Thất khẽ nói:

- A Thập Lục, vẫn còn hi vọng.

- Ừ, ta biết. - A Thập Lục yếu ớt đáp: - Ta sẽ liều một phen! Cho dù xác suất có thấp chừng nào, nhưng vẫn còn hi vọng sống sót!

Tô thị A Thất cắn chặt răng, tốc độ của độn quang càng lúc càng nhanh.

Nét cười trên mặt Tống Thư Hàng nhạt đi, hắn nhìn độn quang bay xa, bất an dấy lên trong lòng. Hắn cứ thấy lần này A Thập Lục tới đây như thể để thực hiện tâm nguyện vậy.

Chẳng lẽ vết thương của A Thập Lục không thể chữa được hay sao?

Vừa nghĩ đến khả năng này, hắn đã thấy trong lòng nghẹn lại.

Sống chết, ai có thể định đoạt được đây?

"Phi phi phi, đại cát đại lợi. Chắc là còn gặp lại chứ, còn nợ mình tiền cơ mà." Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Mãi một hồi lâu sau, hắn mới xách một túi thức ăn cho chó vị thịt bò, đi về kí túc xá nam sinh.

Về đến kí túc xá, Tống Thư Hàng thấy cái thùng A Thập Lục mang tới bị xê dịch vào một góc. Cái thùng này chẳng biết phải xử lý thế nào đây.

Nếu là cái thùng bình thường thì cứ ném đi cũng không sao, nhưng nó lại xuất phát từ tay A Thập Lục, được làm từ gỗ quý gì cũng không chừng? Lúc nào rảnh đến phải mang tới chỗ Dược Sư tiền bối thôi.

Hôm nay ba người bạn cùng phòng đều ở đây, cả Gia Cát Trung Dương cũng có mặt .

Thổ Ba nhìn thấy Tống Thư Hàng xách túi thức ăn cho chó thì nghi hoặc hỏi:

- Thư Hàng, mày nuôi chó à?

- Không phải, cái này mua cho một người bạn nuôi chó thôi. - Tống Thư Hàng cười đáp, đồng thời liếc mắt nhìn khắp nơi trong phòng kí túc.

Yêu khuyển Đậu Đậu đang nhàm chán lăn lóc trên giường. Bởi vì bạn cùng phòng đã về nên nó không thể quang minh chính đại chơi trò chơi được. Để đám bạn cùng phòng kia thấy máy tính không có ai thao tác mà lại đang bắn game ầm ầm, lại chả bị dọa cho vỡ mật ư?

Thấy Tống Thư Hàng về, Đậu Đậu chán ngán lăn mình, nhìn chòng chọc vào thức ăn cho chó trong tay hắn.

Tống Thư Hàng tiện tay ném thức ăn cho chó lên giường, làm dấu ngón tay một cái rồi cắt miệng túi ra. Chỉ cần yêu khuyển Đậu Đậu cắn cẩn thận một chút thì đám bạn cùng phòng sẽ không phát hiện ra điều gì lạ cả.

Đồng thời, Tống Thư Hàng lại đưa một túi đồ ăn vặt to đùng cho bạn cùng phòng. Sau khi đi dạo với A Thập Lục nửa ngày trời, đương nhiên hắn không quên mang một ít đồ ăn về cho bạn bè rồi.

- Chỉ có A Hàng là tốt nhất. - Cao Mỗ Mỗ nhận túi đồ ăn, cười nham nhở.

Tống Thư Hàng hỏi:

- Chúng mày đang nói chuyện gì đấy?

- Đang tán gẫu xem làm thế nào giúp Gia Cát Trung Dương hẹn gái đi chơi tiếp. Hôm nay nó đi gặp ứng cử viên vị hôn thê số 1, vừa gặp nhau được 10 phút đã ngứa mắt cãi nhau rồi. - Cao Mỗ Mỗ cười nhạt thếch: - Thực ra tao siêu thông cảm cho cô nàng kia luôn, đối mặt với cái thằng khó ưa như Gia Cát Trung Dương này mà nhịn được 10 phút mới cãi nhau, người ta cũng chẳng dễ dàng gì!

Gia Cát Trung Dương:

- Mày đang GATO với tao thôi.

- GATO cái đầu ông nội mày á. - Cao Mỗ Mỗ hung hăng đáp trả.

Tống Thư Hàng lắc đầu cười, vừa cười vừa cất dọn tích cốc đan và linh mạch bích trà mà A Thập Lục đưa cho.

Linh mạch bích trà có thể cho đám bạn cùng phòng uống một chút, có điều hắn phải hỏi các tiền bối xem nên bỏ bao nhiêu lá trà trước đã, miễn cho quá liều.

Cao Mỗ Mỗ đột nhiên hỏi:

- Phải rồi Thư Hàng, mày có biết cô nàng Lục Phi có chị gái không?

- Tao chưa hỏi cô ấy. - Tống Thư Hàng lắc đầu, chẳng qua cô gái này lên lớp ngồi cùng với hắn, tan học đi cùng hắn về kí túc thôi, bình thường hai người chẳng hay gặp nhau, đến tay còn chưa nắm được mấy bận nữa là.

Truyện được dịch trực tiếp tại i.R.EAD..Tống Thư Hàng mơ hồ cảm thấy… đừng nói là cô nàng này chỉ thích cọ nhờ hơi lạnh thôi nhé?

- Hề hề, trong số các ứng viên vị hôn thê của Gia Cát Trung Dương có một cô là chị gái của Lục Phi, chị ruột luôn! Bọn tao quyết định bao giờ nghỉ hè sẽ sắp xếp cho nó với chị Lục kia gặp nhau, tốt nhất là gặp ở chỗ nào cảnh đẹp đẹp ở nước ngoài ấy! Làm vậy dù Gia Cát Trung Dương với chị kia không thành chuyện thì cô nàng cũng được đi chơi nước ngoài một chuyến, coi như không lãng phí thanh xuân tươi đẹp rồi. - Cao Mỗ Mỗ cười bảo.

- Ờ, ý tưởng không tồi. Ý mày là cần tao đi chuyển lời với bạn Lục Phi một câu chứ gì? - Tống Thư Hàng hỏi.

- Chưa vội lắm, bọn tao còn đang chọn chỗ. Tạm thời định kiếm chỗ nào khu Đông Hải, càng xa càng tốt, xuất ngoại du lịch cũng được. Để chọn chỗ xong lại nói tiếp đi. - Cao Mỗ Mỗ cười nham nhở.

- Cố lên, có cần gì thì tao giúp. - Tống Thư Hàng cười bảo.

Đám bạn học tiếp tục cắm đầu vào bản đồ chọn địa điểm, thảo luận xem nên hẹn hò ở đâu.

Tống Thư Hàng ngồi dựa vào giường, yêu khuyển Đậu Đậu núp sau người hắn nhấm nháp thức ăn cho chó.

Tống Thư Hàng lấy di động ra, đi lục lịch sử trò chuyện của Nhóm Cửu Châu Số 1.

Trong lịch sử ghi lại, chiều này Vũ Nhu Tử có online.

Trải qua nửa tháng lăn qua lộn lại, cuối cùng cô nàng cũng hoàn thành được 'Ngũ Hành khế linh đàn', kí kết thành công khế ước với linh quỷ. Cô nàng mừng quá bèn lên ngay Nhóm Cửu Châu Số 1, nói cho mọi người biết quá trình vất vả ấy, nước mắt nước mũi tèm lem.

Các tiền bối trong nhóm thả like không hề keo kiệt - thưởng an ủi.

Lúc đó Vũ Nhu Tử còn @ Tống Thư Hàng, có điều hắn đang dạo phố với A Thập Lục nên không thể đáp lại ngay được.

Vì thế, Tống Thư Hàng trả lời trong nhóm một câu:

@ Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử: [icon like], chúc mừng, giỏi lắm, Vũ Nhu Tử.

Vũ Nhu Tử vẫn đang online, thấy thế thì lập tức vui vẻ đáp lại:

- Hì hì hì, cảm ơn Tống tiền bối. Hôm nay sao tiền bối onl muộn thế?

- Trưa nay đi giải sầu với bạn, vừa mới về. - Tống Thư Hàng đáp.

Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:

- A a a a ta cũng muốn ra ngoài giải sầu,

- Gì? Không phải ngươi khế ước linh quỷ rồi sao? - Tống Thư Hàng hỏi.

Hắn nhớ rõ Vũ Nhu Tử từng nói, nàng có ước định với Linh Điệp Tôn Giả, chỉ cần khế ước được linh quỷ là có thể ra ngoài chơi rồi mà.

Vũ Nhu Tử thả một icon khóc lóc:

- Gừng càng già càng cay!

- Hả? - Tống Thư Hàng hỏi lại.

- Tống tiền bối ta kể ngươi nghe nè, vốn ta cho rằng chỉ cần kí xong khế ước với linh quỷ là có thể “tâm linh tương thông” với nó ngay, sau đó năng lượng hai bên sẽ cộng hưởng, tiếp đó linh quỷ sẽ giúp ta thối luyện năng lượng… Nhưng không ngờ sau khi kí kết khế ước với linh quỷ mà muốn “tâm linh tương thông”, “cộng hưởng năng lượng” với nó thì mất tới nửa tháng đồng bộ cơ! Cha ta chưa hề nói với ta chuyện này… nói cách khác, ta còn phải bế quan ít nhất nửa tháng nữa lận! - Vũ Nhu Tử tố khổ.

Cho nên hiện tại Vũ Nhu Tử cô nương lại ngậm ngùi nuốt nước mắt, quyết chí tự cường, dốc cạn khả năng cố gắng đồng bộ cùng linh quỷ. Để có thể ra ngoài giải sầu, cô nàng liều mạng luôn rồi.

- Ha ha, cố lên. - Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, bổ sung tri thức.

Linh quỷ trên trung phẩm có thể giúp chủ nhân thối luyện năng lượng, dù là lượng khí huyết, chân khí hay linh lực, chúng đều có thể biến chúng trở nên tinh thuần và có chất lượng hơn.

Hơn nữa, thuộc tính cộng hưởng năng lượng khiến cho khi có một linh quỷ thì chẳng khác nào có một phân thân không biết mệt mỏi và trung thành không hề phản bội, chẳng lúc nào ngừng giúp ngươi tu luyện.

Linh quỷ là bật hack! 1 kiểu hack mà bất cứ tu sĩ dưới ngũ phẩm nào cũng đều mơ muốn có!

- Ta nhất định sẽ cố gắng! Nghe nói hòn đảo thần bí kia vẫn đang trôi nổi đâu đó ngoài Đông Hải, Tống tiền bối, chờ ta và linh quỷ đồng bộ xong, chúng ta đi tìm hòn đảo thần bí đó chơi đi. - Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.

- Được rồi, đến lúc đó có cơ hội thì đi. - Tống Thư Hàng cười nói, tâm trạng nặng nề chẳng biết đã tốt lên từ bao giờ.

- Quyết định thế đi. Ta đi đồng bộ với linh quỷ đây! - Vũ Nhu Tử nói xong bèn offline.

Cả nhóm tức thì im lặng hẳn.

Hơn mười phút sau, Hoàng Sơn Chân Quân ngoi lên:

- @ Thư Sơn Áp Lực Đại, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi thi được giấy phép lái xe chưa?

Thư Sơn Áp Lực Đại:

- Chưa đâu, mới thi xong lí thuyết, còn phải đi đường thực nữa. Nhanh nhất trong mười ngày ta mới lấy được bằng.

- Cố lên, Bạch Chân Quân sắp xuất quan rồi. sau khi ngươi thi lấy bằng lái xong muốn lấy xe hiệu gì đã nghĩ chưa? - Trong giọng nói của chân quân để lộ vạn trượng hào khí, khiến cho Tống Thư Hàng không khỏi nhớ tới mười triệu tiền điện thoại ngày nào.

- Chưa nghĩ tới, ta còn là sinh viên ở trọ tại trường, không dùng xe được đâu. - Tống Thư Hàng vội vàng đáp.

- Cần! - Hoàng Sơn Chân Quân khẳng định một câu chắc nịch. - Hơn nữa còn phải chuẩn bị cho ngươi vài chiếc. Mỗi kiểu dáng một chiếc, phải hai mươi chiếc là ít nhất, thế mới tạm đủ cho Bạch Chân Quân giày vò!

- Giày vò? Bạch Chân Quân làm nghiên cứu phá hoại hả? - Tống Thư Hàng nghe nói Bạch Chân Quân rất thích nghiên cứu “Cơ quan máy móc”, cho nên xe các kiểu dáng là dùng cho Bạch Chân Quân nghiên cứu phải không?

- Ừa! - Hoàng Sơn Chân Quân đáp xong, một lúc lâu sau lại thả thêm hai chữ: - Có cả.

“Có cả” là ý gì?

Chân quân nói rõ chút coi, “có cả” là ý làm sao?

Tống Thư Hàng tự nhiên thấy đau mề…