- Là điện thoại của tỉnh sao?
Thấy Đàm Vĩnh Khiêm cúp điện thoại, Sở Triều Huy cẩn thận thăm dò.
- Không phải là tiểu thúc của tôi.
Đàm Vĩnh Khiêm vừa cất di động vừa thuận miệng trả lời.
Cha của Sở Triều Huy cũng là danh sư võ lâm thành phố Ngô Châu, có quan hệ rất tốt với Đàm Chánh Minh cho nên Sở Triều Huy từ nhỏ đã biết Đàm Chánh Minh, đã từng lãnh giáo qua một ít vấn đề võ học của ông ta, có thể nói Đàm Chánh Minh cũng gần được coi như là sư phụ của gã. Cũng chính vì vậy, Sở Triều Huy không chỉ có quan hệ cá nhân rất tốt với Đàm Vĩnh Khiêm mà còn hiểu biết sơ qua về họ hàng gần của Đàm gia, gã cũng biết rõ Đàm Chánh Minh chỉ có mấy người em họ chứ không có em trai. Cho nên khi nghe Đàm Vĩnh Khiêm nói vậy, Sở Triều Huy không khỏi kinh ngạc thốt lên:
- Tiểu thúc? Anh có thêm một tiểu thúc từ khi nào vậy? Sao tôi lại không biết nhỉ?
- Để sau tôi sẽ giải thích cho anh, bây giờ đi cùng tôi đến đồn công an trên đường Đông Tân, có một số việc phải làm phiền đến cục trưởng anh đấy!
Đàm Vĩnh Khiêm cầm cặp lên, vỗ vai Sở Triều Huy nói.
- Có cần tôi gọi điện trước cho đồn công an không?
Sở Triều Huy cũng tiện tay cầm cặp lên, hỏi.
Đàm Vĩnh Khiêm ngẫm lại thân phận của mình và Sở Triều Huy đều không tầm thường, nếu đồn công an ấy biết thường ủy thành ủy, thư ký trưởng cùng phó cục trưởng công an thành phố đại giá quang lâm, chắc sẽ lập tức huy động mọi người chuẩn bị nghênh đón, chỉ sợ lãnh đạo cục liên khu cũng sẽ đích thân đến đón.
Đàm Vĩnh Khiêm nghe vậy do dự một chút, cuối cùng khoát tay nói:
- Không cần, đi đường chỉ mất có vài phút.
- Ha ha, không gọi cũng được, nếu không bọn họ mà nghe nói tổng quản thành ủy đại giá quang lâm, chắc sẽ huy động tất cả nhân lực ra đón mất. Thật là giày vò người ta!
Sở Triều Huy cười nói.
Đàm Vĩnh Khiêm nghe vậy bất đắc dĩ cười khổ. Hắn là thư ký trưởng thành ủy, là người của tỉnh, mỗi khi tỉnh phái lãnh đạo đến khảo sát công tác, chính quyền lại bị thị ủy giày vò đến khổ sở một phen.
Thấy Đàm Vĩnh Khiêm không nói gì, Sở Triều Huy nhịn không được hỏi lần nữa:
- Rốt cục có chuyện gì với ông chú của anh thế?
- Cao thủ võ lâm, là anh em kết nghĩa của cha tôi.
Đàm Vĩnh Khiêm trả lời đơn giản mà rõ ràng, chuyện cụ thể có liên quan tới Trương Vệ Đông, hắn biết tốt nhất không nên nhiều lời.
- Anh em kết nghĩa của Đàm thúc? Ta đây không phải gọi sư thúc rồi hả?
Sở Triều Huy kinh ngạc nói.
- Theo quy củ võ lâm mà nói, anh nên gọi ông ấy một tiếng sư thúc.
Đàm Vĩnh Khiêm gật đầu nói.
- Há, ta đây thực muốn làm quen, nói không chừng còn có thể lãnh giáo mấy chiêu.
Sở Triều Huy một bên mở cửa xe, một bên cười nói.
Đàm Vĩnh Khiêm cười cười, ngồi vào vị trí phía sau xe.
Đồn công an đường Đông Tân. Lưu Ngọc Vinh thấy Trương Vệ Đông cúp điện thoại, khinh thường nói:
- Bây giờ có thể lấy thứ ở trên người ra được chưa?
Trương Vệ Đông chẳng muốn nhiều lời với loại người như Lưu Ngọc Vinh, y lấy ra thứ ở trên người rồi đặt lên bàn.
Bọn Lý Trung thấy Trương Vệ Đông nghe lời, cũng ngoan ngoãn đem thứ ở trên người lấy ra để lên bàn.
- Được rồi, thầy Trương và các em học sinh đi theo tôi.
Lưu Ngọc Vinh đắc ý liếc bọn Trương Vệ Đông, sau đó quay người đi trước dẫn đường.
Trương Vệ Đông nhìn bóng lưng mập mạo của Lưu Ngọc Vinh, không nói một lời liền đi theo sau. Bọn Lý Trung trong lòng mặc dù kinh hoảng sợ hãi nhưng thấy Trương Vệ Đông không nói gì, cũng không dám lên tiếng mà đi theo.
Phòng tạm giam là một căn phòng khép kín, cửa bằng sắt. Lưu Ngọc Vinh mở cửa sau đó quát giọng đầy uy phong:
- Tất cả đi vào!
Trương Vệ Đông lạnh lùng liếc nhìn Lưu Ngọc Vinh, sau đó quay đầu gật gật với bọn Lý Trung đi ngay sát phía sau:
- Đừng sợ, một lát nữa là có thể ra.
Nói xong, Trương Vệ Đông quay đầu lại, dẫn đầu bước thẳng vào trong phòng, bọn người Lý Trung mặc dù không tin lát nữa có thể đi ra, nhưng thấy Trương Vệ Đông nói như vậy, trong lòng cũng trấn tĩnh hơn, huống hồ lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải vừa sợ lại tức giận đi theo vào.
Đóng cửa “rầm” một tiếng, Lưu Ngọc Vinh khóa chặt cửa sắt, sau đó đắc ý liếc bọn Trương Vệ Đông, thậm chí sắc mặt lộ vẻ căm ghét lẫn coi thường:
- Một lát nữa sẽ ra ư? Nằm mơ đi! Nói cho các người biết, chưa ở trong đây đủ 24 tiếng thì đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài.
Vừa nghe nói sẽ bị tạm giam ở cái nơi chật hẹp, tràn ngập mùi khó ngửi này những 24 tiếng đồng hồ, bọn Lý Trung không khỏi kinh hoảng, đám nữ sinh Tùy Lệ thấp giọng khóc thút thít.
Trong lòng Trương Vệ Đông như lửa giận thiêu đốt, ánh mắt lóe ra một tia sắc lạnh, muốn một cước đá bay cửa sắt, sau đó lao ra đem Lưu Ngọc Vinh hung ác đánh một trận tơi bời, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.
Phòng thẩm vấn. Phó cục trưởng cục công an của khu – Lâm Phồn Vinh rốt cục cũng đuổi tới. Đau lòng nhìn vết thương trên người con trai, mặc dù lòng gã biết rõ con mình đức hạnh thế nào, nhưng vẫn tức sôi lên, hai mắt trừng trừng nhìn Vương Kim Tiêu nói:
- Bọn chúng đâu rồi?
- Đã đem bọn chúng nhốt vào phòng tạm giam rồi ạ.
Vương Kim Tiêu thấy Lâm Phồn Vinh nổi giận liền vội vàng nói.
Lâm Phồn Vinh nghe vậy sắc mặt dịu xuống, sau đó liếc Vương Kim Tiêu một cái, hỏi:
- Đối phương lai lịch thế nào?
- Là người của đại học Ngô Châu, trong đó có một người là giảng viên đại học mới đến.
Vương Kim Tiêu thấy sắc mặt Lâm Phồn Vinh giãn ra liền thở phào nhẹ nhõm, vừa châm cho y điếu thuốc vừa giải thích.
- Cậu sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
Lâm Phồn Vinh hít một hơi, sau đó nhả ra một vòng khói, híp mắt hỏi.
Thấy Lâm Phồn Vinh hỏi vào chỗ mấu chốt, lòng Vương Kim Tiêu không khỏi lo lắng, cẩn thận hỏi dò xét:
- Lâm cục, đối phương dù sao cũng là sinh viên cùng giảng viên đại học Ngô Châu, không nên làm lớn chuyện. Chúng ta có thể giam bọn hắn 24 tiếng đồng hồ, sau đó yêu cầu bồi thường tiền chữa trị và xin lỗi, chuyện này coi như...
- Cái gì? Bân Bân nhà ta bị bọn chúng đánh đến nông nỗi này, giam 24 tiếng đồng hồ là xong ư? Không được, nhất định phải cho bọn chúng ngồi tù!
Hạ Tư Cần vừa nghe xong lập tức kêu la.
Lâm Phồn Vinh dù sao cũng là phó cục trưởng cục công an, biết chuyện này liên quan đến thầy trò trường Ngô Châu, nếu làm quá chỉ e chuốc lấy phiền phức. Nhưng con trai bị đánh, nếu cho qua dễ dàng như vậy, đừng nói phía vợ lão không để yên, mặt mũi phó cục trưởng của gã cũng không biết để vào đâu, còn bề việc con gã bị đánh là đúng hay sai, gã chẳng thèm quan tâm.
- Ngồi tù thì thôi khỏi, nhưng vẫn phải tạm giam.
Lâm Phồn Vinh chẳng thèm để ý tới bà vợ đang ở bên cạnh kêu la, sau khi hút mấy hơi thuốc liền lên tiếng.
Tạm giam là loại xử phạt hành chánh nghiêm khắc nhất, bình thường áp dụng với hành vi vi phạm nghiêm trọng trật tự trị an nhưng không cấu thành phạm tội, mà hình thức cảnh cáo, xử phạt bằng tiền lại không đủ để khiển trách. Chỉ có công an cấp huyện trở lên mới có quyền quyết định tạm giam, đồn công an không có quyền này. Nhưng phó cục trưởng khu đã lên tiếng, vậy thì cũng không thành vấn đề, ngày mai đem người nhốt vào trại tạm giam của khu là xong.
Lâm Phồn Vinh vừa dứt lời, Sở Triều Huy cùng Đàm Vĩnh Khiêm sóng vai đi đến.
Hạ Tư Cần và Lâm Phồn Vinh đều quay lưng về phía cửa, nên không nhìn thấy bọn họ tiến vào. Hạ Tư Cần thấy chồng nói chỉ tạm giam bọn Trương Vệ Đông, không cam tâm gào lên:
- Cho dù tạm giam thì ít nhất cũng phải 15 ngày, sau 15 ngày còn phải bồi thường và xin lỗi!
Mười lăm ngày là mức hạn tạm giam cao nhất!