Tu Chân Giới Vẫn Như Cũ Có Truyền Thuyết Của Ta

Chương 37




Ngày hôm đó, một trượng của Không Diệu đã quét sạch vạn yêu. Ảo ảnh Xà Hoàng tan biến, Huyết Thi lão ma bị thương nặng khốn đốn chạy trốn, trận pháp trong và ngoài Yêu tháp đều đã phục hồi.

Trước cửa tháp, mấy nghìn tăng nhân đang niệm chú để phong ấn Yêu tháp. Đến lúc này, Tam giới tự rốt cuộc cũng thanh tịnh trở lại.

Trên quảng trường, Không Diệu niệm phật: “Hôm nay đã để các vị thí chủ hoảng sợ rồi.”

Mọi người đều nói không dám, có người hỏi: “Không Diệu đại pháp sư, mọi chuyện là thế nào?”

Vì sao Không Diệu chết đi sống lại? Huyết Thi lão ma và Xà Hoàng gây chuyện trong cùng một ngày? Hai tên này liệu có quan hệ gì không?

Không chỉ khách đến phúng viếng, mà ngay cả các cao tăng trong Tam giới tự cũng khó hiểu nhìn Không Diệu.

Không Diệu: “Ta biết các vị có rất nhiều nghi vấn, xin hãy đợi một lát.”

Lão gật đầu với Giác Viễn, Giác Viễn sai đệ tử đưa Tịnh Ngộ lên.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, kẻ đứng đằng sau chuyện ngày hôm nay chính là Tịnh Ngộ, cuộc chiến cam go vừa nãy khiến bọn họ quên mất hắn.

Hai tăng nhân khiêng Tịnh Ngộ tới trước mặt Không Diệu, cả người hắn toàn là máu, vẫn còn đang hôn mê. Ngón trỏ của Không Diệu chạm lên trán Tịnh Ngộ, mí mắt hắn hơi động đậy rồi dần mở ra.

“Tịnh Ngộ, ngươi còn nhớ ngươi đã làm gì không?’ Không Diệu ôn tồn hỏi.

Tịnh Ngộ ngơ ngác lắc đầu, sau đó trừng to mắt: “Đại pháp sư, sao người…” Vẫn còn sống?

Không Diệu nhìn về phía một hòa thượng có gương mặt nghiêm túc, người đó là trưởng lão Giác Minh của Giới Luật Đường.

Giác Minh đanh giọng hỏi: “Tịnh Ngộ, ngươi tự ý phá hoại trận pháp trong Yêu tháp, khiến yêu vật chạy trốn ra ngoài, tàn sát vô số đệ tử của chùa ta, ngươi đã biết tội chưa?”

Tịnh Ngộ hô lớn: “Ta không làm chuyện đó!”

Giác Minh: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngươi còn dám ngụy biện? Nói, sao ngươi lại phản bội Nhân tộc?”

Tịnh Ngộ nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt căm thù xen lẫn đau đớn. Hắn dần tiêu hóa lời của Giác Minh, cảm thấy cơ thể lạnh cóng, vô thức run lên cầm cập.

Mình thật sự đã làm ra những chuyện đó sao? Mình thật sự đã hại chết rất nhiều đồng môn sao?

Tịnh Ngộ không nhớ gì cả, nhưng giờ hắn không chắc nữa. Giống như khi tất cả mọi người đều nói quạ đen là màu trắng, dù bản thân nhìn rõ nó màu đen nhưng vẫn vô thức nghi ngờ hoang mang. Tịnh Ngộ dường như đã hãm sâu vào vũng bùn hôi thối bẩn thỉu, nhưng không hiểu vì sao mình lại rơi xuống vũng bùn đó.

Cuối cùng Tịnh Ngộ bất lực nhìn Không Diệu, nói trong sợ hãi: “Đệ tử không có làm!”

Không Diệu nhìn hắn hồi lâu, khẽ thở dài, giơ tay đặt lên đỉnh đầu Tịnh Ngộ.

“Đại pháp sư…” Giác Minh không nhịn được gọi.

Tất cả mọi người đều cho rằng Không Diệu định xử lý Tịnh Ngộ, ngay cả Cảnh Nhạc cũng nghĩ vậy.

Tịnh Ngộ thì bình tĩnh nhắm mắt, nếu ai cũng cho rằng hắn có tội, bản thân cũng không thể giải thích nổi, vậy thì chết dưới tay Không Diệu đại pháp sư cũng là kết quả tốt nhất rồi. Sau đó Tịnh Ngộ cảm thấy một luồng phật lực vô cùng ấm áp rót vào cơ thể từ huyệt bách hội, không hề có chút khó chịu nào.

Đột nhiên, cơ thể Tịnh Ngộ cứng đờ.

“Ra đây cho ta!”

Mọi người thấy ngón tay Không Diệu siết chặt, kéo ra một làn khói đen. Làn khói đen đó không ngừng giãy giụa trong tay Không Diệu, phát ra tiếng kêu chói tai.

“Đó là…”

“Là Mộng Ma.” Cảnh Nhạc nhận ra ngay.

Không Diệu trầm giọng nói: “Đúng vậy. Tà vật này hoành hành trong cơ thể Tịnh Ngộ, khống chế thần trí, khiến Tịnh Ngộ gây ra sai lầm lớn!”

Lão vừa nói xong, mọi người đều xôn xao.

Mộng Ma tuy là yêu vật nhưng do tâm trí con người sinh ra, nếu trong cơ thể có Mộng Ma thì thần hồn sẽ bị nó khống chế, mà bản thân người đó cũng không hề hay biết.

Điều này chứng minh Tịnh Ngộ không nói dối.

Không Diệu thu hồi phật lực, Mộng Ma có cơ hội được thở dốc, nó dần ngưng tụ thành gương mặt người mơ hồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy mũi, còn đôi mắt và miệng là ba cái lỗ đen.

Mộng Ma có thần thức riêng, nó châm chọc bằng chất giọng the thé: “Đường đường là cao tăng mà lại tu thành tâm ma, không những cấu kết với Yêu tộc mở cửa Yêu Tháp, còn tàn sát chính đồ đệ của mình. Có một tên đệ tử bại hoại đạo đức như này, Tam giới tự còn mặt mũi đứng đầu Phật tu trong thiên hạ sao?”

Tịnh Ngộ đang bị vây trong khiếp sợ, lập tức ngẩng đầu: “Ngươi nói gì? Ta giết… ai?”

“Khặc khặc…” Khuôn mặt quái dị của Mộng Ma hơi vặn vẹo: “Ngươi không biết sao? Ngươi đã giết chết Tuệ Viên.”

“Ngươi nói bậy!”

“Bản thân đã làm mà giờ muốn chối à?” Mộng Ma rất hưng phấn: “Tên Tuệ Viên đó đúng là ngu xuẩn, rõ ràng đã phát hiện sự tồn tại của ta rồi mà vẫn không nỡ tổn thương ngươi, càng không muốn để người khác biết ngươi sinh ra tâm ma, sợ ngươi bị chỉ trích, hắn muốn tự mình tịnh hóa ta.”

“Nhưng ta là một nửa của ngươi, từ ngươi mà ra, tâm ma của ngươi không trừ thì làm sao tịnh hóa ta được?”

Tịnh Ngộ chết trân như tượng đá, thậm chí còn không biết mình sinh ra tâm ma từ lúc nào.

Mộng Ma thấy vậy càng thêm khoái trá: “Lúc Tuệ Viên bị ngươi đánh chết cũng không thể tin được, như ngươi bây giờ vậy. Chết trong tay sư phụ mình, chết không nhắm mắt!”

Mọi người khó tránh khỏi sinh lòng đồng cảm, còn Tịnh Ngộ thì không thể kiềm chế được nữa mà phun ra ngụm máu tươi, giơ tay lên định đánh Mộng Ma nhưng bị Không Diệu ngăn cản.

“Tịnh Ngộ, nó là tâm ma của ngươi, ngươi không đánh chết được đâu.”

Tịnh Ngộ sững sờ, sau đó phát hiện Mộng Ma đang cố tình khiêu khích mình, tâm trí càng bị ảnh hưởng thì Mộng Ma càng mạnh.

“Dù cho tu Đạo hay tu Phật thì chúng ta vẫn là tranh với trời, không cẩn thận rất dễ lầm đường lạc lối, chỉ có người tâm chí kiên định mới có thể bước trên đại đạo. Tịnh Ngộ, ngươi ngẫm lại xem vì sao Tuệ Viên lại chết, ngươi còn chưa tỉnh ra hay sao?”

Từng câu từng chữ của Không Diệu rơi vào tai Tịnh Ngộ, hắn vô cùng mờ mịt nhìn xung quanh, thậm chí chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt từng người.

Tịnh Ngộ đã sụp đổ rồi, làm sao tỉnh táo được đây?

Trong lúc hoảng hốt, Tịnh Ngộ nghe thấy có ngươi gọi mình là “sư phụ”, giọng nói đó rất khẽ, rất lạ lẫm nhưng lại khiến tầm mắt mờ mịt của hắn nhìn thấy một đốm sáng. Đốm sáng đó càng lúc càng to, Tịnh Ngộ bước về phía trước theo bản năng.

Vừa đi vào ánh sáng đó, Tịnh Ngộ đã nhìn thấy đứa bé sơ sinh nằm bên núi, cánh tay nó đang yếu ớt quơ qua quơ lại trong bọc tã, ngay cả tiếng khóc cũng nhỏ xíu gần như không nghe thấy. Tịnh Ngộ cẩn thận tới gần ôm đứa bé vào lòng, đứa bé lập tức ngừng khóc, đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu lại hình dáng của hắn thời trẻ.

Tịnh Ngộ ôm đứa bé về Tam giới tự, đặt pháp hiệu cho nó là Tuệ Viên.

Tuệ Viên dần lớn lên, tiểu hòa thượng trắng trẻo mập mạp đáng yêu, ai cũng yêu thương nó. Nhưng Tuệ Viên chỉ thích bám lấy hắn, lúc nào cũng gọi “sư phụ!”.

“Sư phụ, hôm nay Tuệ Viên nhặt được một con thỏ bị thương, người có thể chữa cho nó không?”

“Sư phụ, con phạm lỗi rồi, con vừa thả con cá sấu vào hồ phóng sinh, nó đã cắn chết con cá Tịnh Tâm sư thúc nuôi…”

“Sư phụ, hôm nay con trông thấy Không Diệu đại pháp sư, người đã khen con đó! Sư phụ, sau này con có thể thành Phật không?”

“Sư phụ, con dẫn khí được rồi! Cuối cùng con cũng cảm nhận được phật lực rồi!”

Nụ cười vui vẻ của Tuệ Viên chầm chậm tan biến như làn sóng gợn, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến thành một tòa đại điện.

“Sư phụ, người vào đi.” Tuệ Viên đứng ngoài điện vẫy tay với Tịnh Ngộ.

Không thể đi vào!

Tịnh Ngộ nhìn cửa điện đen thui, hắn cảm thấy không lành.

“Sư phụ, người mau vào đi.” Tuệ Viên thúc giục.

Tịnh Ngộ rất muốn đưa Tuệ Viên rời đi, nhưng bước chân hắn không thể khống chế mà bước tới đại điện. Cuối cùng, hắn đi đến trước cửa. Trong điện rất tối, tượng Phật ở chính giữa bị giấu trong hắc ám dày đặc, nụ cười của tượng Phật có chút tà dị.

Tịnh Ngộ trông thấy một người bị dây thừng Cấm Linh trói ngồi trước bức tượng, xoay lưng lại với hắn, mà Tuệ Viên dáng vẻ thời thanh niên ngồi bên cạnh rơm rớm nước mắt, nói với người đó: “Sư phụ, người đừng trách con, khi nào con tịnh hóa xong Mộng Ma sẽ cởi ra cho người.”

Tuệ Viên dập đầu thật mạnh, sau đó ngồi thẳng người lẩm bẩm niệm kinh văn.

Mỗi một lời linh chú niệm ra khỏi miệng hắn đều đánh lên thân thể của người bị trói, người kia đau đớn kêu lên, ngã xuống đất lăn lộn hét lớn: “Mau dừng lại! Tuệ Viên, ngươi muốn giết sư phụ sao?!”

“Mau dừng lại! Dừng lại!!”

Tuệ Viên vô cùng khổ sở nhưng vẫn không ngừng niệm linh chú. Không biết qua bao lâu, người bị trói đột nhiên kêu lên thảm thiết, sau đó không còn tiếng động gì nữa.

“Sư phụ?” Tuệ Viên dè dặt gọi, đại điện im ắng, không có ai trả lời.

“Sư phụ, người, người sao thế?” Giọng Tuệ Viên hốt hoảng, quỳ gối bên cạnh lật người đó dậy.

Mà Tịnh Ngộ đứng ngoài điện chợt mở to mắt, trông thấy khuôn mặt của mình. Đúng rồi, rõ ràng Tuệ Viên gọi người đó là sư phụ! Nhưng rõ ràng hắn đứng ở đây mà?

Môi Tịnh Ngộ mấp máy, muốn nhắc nhở Tuệ Viên nhưng không thốt nổi thành lời, cơ thể giống như bị phong ấn, chẳng thể cử động.

‘Tịnh Ngộ’ mặt mũi trắng bệch nằm dưới đất, lồng ngực không còn phập phồng.

“Sư, sư phụ…”

Tuệ Viên vươn tay bắt mạch.

Đột nhiên hắn giật mạnh tay về, ngồi bệt xuống đất, sự kinh hoàng tràn ngập đôi mắt, mồ hôi lạnh trên mặt chảy ròng ròng. Một lát sau, Tuệ Viên vội vàng ngồi dậy, quay đầu chạy thẳng ra ngoài đại điện.

“Đúng! Mau đi ra! Mau rời khỏi chỗ này!”

Tịnh Ngộ kêu gào trong lòng. Đáng tiếc Tuệ Viên không nghe thấy, thậm chí còn ngừng bước.

Tuệ Viên đứng tại chỗ, đôi mắt hơi do dự, sau đó trở về quỳ bên người Tịnh Ngộ, dường như định tháo dây Cấm Linh ra.

Tịnh Ngộ lập tức đoán được Tuệ Viên muốn làm gì, đồ đệ thấy tình hình sư phụ không ổn muốn chạy đi tìm người đến giúp, lại lo lắng người khác biết sư phụ có tâm ma nên muốn tháo dây Cấm Linh ngụy trang sư phụ bị mất ý thức… hoặc chỉ là tạm ngừng thở thôi.

“Đừng cởi ra! Nguy hiểm!!!”

Nhưng dù Tịnh Ngộ có hét to đến mấy cũng vô ích, trơ mắt nhìn dây Cấm Linh bị tháo bỏ, mà ‘Tịnh Ngộ’ đang nằm bật phắt dậy, một luồng ánh sáng đỏ đánh lên người Tuệ Viên!

Không hiểu sao Tịnh Ngộ lại biết, ánh sáng đó sẽ đánh vỡ kinh mạch nội tạng của Tuệ Viên, ngụy tạo thành Tuệ Viên bị tẩu hỏa nhập ma!

“Chạy mau!!!”

Tịnh Ngộ gào to nhưng vẫn không có âm thanh như cũ, tất cả đã không kịp nữa rồi.

Đôi mắt không thể tin nổi của Tuệ Viên dần phóng to lên trong tầm mắt của Tịnh Ngộ, đôi mắt ấy vẫn đen trắng rõ ràng như khi còn bé.

Tịnh Ngộ nhìn da Tuệ Viên chảy ra máu tươi, tăng bào bị máu thấm ướt, nghe thấy Tuệ Viên thoi thóp gọi: “Sư… phụ ơi…”

“Nó không phải sư phụ của con! Nó là ác ma!!!”

Tịnh Ngộ cảm thấy nỗi đau như xé nát tim gan, đầu óc nổ tung như có hàng vạn tia sét đánh trúng, khiến hồn phách hắn chia năm xẻ bảy.

“Aaaaaa!!!”

Tịnh Ngộ điên cuồng hét lớn, máu trong người sôi sục, bên tai là tiếng xương cốt kêu “răng rắc”, hai tay hắn cố cùng vẫy muốn thoát khỏi sự giam cầm, sau đó tự đánh một chưởng vào người mình.

———

Hậu trường:

Mộng Ma: “Có muốn biết ta trông như thế nào hem?”

(Trong văn miêu tả ngũ quan mơ hồ, thấy loáng thoáng cãi mũi, mắt miệng là ba cái lỗ)

Mộng Ma: “Nghĩ ra chưa? Không nghĩ ra thì tìm một bức tranh Mộng Ma nào đó rồi xem đi nhớ.”

———

Cảnh Cảnh: “Các bình luận trong khu bình luận nói ngươi vô dụng.”

Kỉ Kỉ vội đáp trả: “Ta biết đập quả óc chó, biết bắt chuột, biết hát, biết tiên đoán, sao lại vô dụng được chớ?”

Cảnh Cảnh: “Không có sức mạnh thì chẳng khác gì sắt vụn.”

Kỉ Kỉ: “Nói ra sợ ngươi không tin, chứ ta dữ lắm á, một cái liếc mắt thôi là doạ tất cả kẻ địch xỉu up xỉu down~”

HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI BẢY