Tu Chân Giới Vẫn Như Cũ Có Truyền Thuyết Của Ta

Chương 18




“Ngây thơ!”

Lương Viễn quay lưng, không muốn phí lời nữa. Dư Tiểu Bảo hơi xấu hổ, hình như nhận thấy Cảnh Sơn nói cũng có lý, vội vàng chạy lên giường ngồi xếp bằng tu luyện. Mà Thi Niên thì rơi vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau hôm đó, cuộc sống như bình yên trở lại.

Phái thân truyền không đến tìm Cảnh Nhạc, mỗi ngày hắn đều đi chung với đám bạn cùng phòng. Lúc đầu mấy người còn hơi câu nệ nhưng không thể chống đỡ nổi một Cảnh Nhạc mặt dày! Người ta nói chuyện phiếm hắn cũng xen vào, người ta luyện kiếm hắn cũng chủ động tiếp chiêu, người ta nghỉ giữa giờ hắn cũng nhìn chằm chằm. Lâu dần trừ Lương Viễn vẫn lạnh nhạt thì Thi Niên và Dư Tiểu Bảo đã thân thiết với hắn hơn.

Dần dần Cảnh Nhạc cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong tông môn, đệ tử các phái rất ít giao tiếp với nhau, ngay cả đám giảng sư khác phe cũng tị hiềm lẫn nhau.

Cảnh Nhạc còn phát hiện, phái thân truyền thì có chân nhân Kim Đan cung cấp linh đan, linh thạch và cơ hội ra ngoài rèn luyện. Phái thế gia thì chiếm lĩnh nhiều vị trí chấp sự trong môn. Còn phái thường dân thì chẳng có gì cả, chỉ dựa vào nhân số đông.

Không sợ ít mà chỉ sợ không đồng đều, đây chính là căn nguyên của mâu thuẫn. Nhưng chỉ cần là người thì sẽ có dục vọng và tình cảm, đây chính là nguồn gốc của “bất bình đẳng”.

Cảnh Nhạc vẫn chưa biết phải xử lý như thế nào, đành tạm thời ở lại nội môn.

Hôm nay trời xanh mây trắng.

Trên võ đài của Hàn Vân tông, hơn một nghìn đệ tử đang lần lượt ngồi vào chỗ. Tu vi của họ đều dưới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, mà giảng sư trên đài là đệ tử hạch tâm Trúc Cơ kỳ, lúc này đang giảng về kiếm pháp căn bản.

Giảng sư thu lại kiếm thế, hỏi: “Có ai muốn lên biểu diễn không?”

Dưới đài, một đệ tử đứng lên nói: “Sư huynh, ta có thể lên không?”

Giảng sư gật đầu: “Tất nhiên có thể, ngươi chọn một đối thủ đi.”

Đệ tử đó nói to: “Đa tạ sư huynh.”

Thế là hắn từng bước đi tới trước mặt Cảnh Nhạc vẫn đang tu luyện.

“Ngươi là Cảnh Sơn sư đệ?”

“Phải.”

Đối phương chắp tay: “Ta là Long Nhật Thiên, Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, ngươi có đồng ý lên đài luận bàn với ta không?”

“…”

Cảnh Nhạc bị Lam Phượng đầu độc lâu ngày, sao có thể không biết “Long Nhật Thiên”? Hắn thầm cảm thấy may mắn hôm nay không dắt Lam Phượng theo…

Cảnh Nhạc nhếch môi, cố kiềm chế khóe miệng đang cong lên, nghiêm túc nói: “Ta không đồng ý.”

Long Nhật Thiên: “…”

Hắn không ngờ Cảnh Sơn sẽ từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người như vậy, ngơ ngác hỏi: “Ngươi không dám sao?”

Cảnh Nhạc: “Long sư huynh, ngươi thật là kỳ lạ, rõ ràng ngươi là Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, vì sao ngươi không chọn người có cùng cảnh giới với ngươi mà cứ phải chọn sư đệ có tu vi thấp hơn ngươi một tầng? Chẳng lẽ ngươi sợ họ nên mới cố tình chọn ta à?”

Long Nhật Thiên bị Cảnh Nhạc chặn họng, hắn vừa muốn nổi nóng vừa muốn giải thích nhưng không tìm ra từ để nói.

May mà giảng sư giải vây cho Long Nhật Thiên: “Cảnh sư đệ tuy nhỏ nhưng thiên phú hơn người, có lẽ Long sư đệ cũng nhìn trúng điểm này. Tu vi các ngươi cũng gần bằng nhau, luận bàn không cần dùng pháp thuật, chỉ cần biết điểm dừng là được, đệ yên tâm đi.”

Cảnh Nhạc nhìn giảng sư một lúc lâu, đối phương là người của phái thân truyền, phối hợp với Long Nhật Thiên để chèn ép hắn, khả năng cao là phái thân truyền cố ý làm khó, hoặc là nói, họ muốn gây áp lực cho hắn. Cảnh Nhạc thấy Dư Tiểu Bảo lén lút kéo áo hắn dường như đang ám chỉ điều gì, nhưng người ta đã chọn sẵn ngày lành để biểu diễn rồi, sao hắn có thể không phối hợp?

“Vậy mời.” Cảnh Nhạc đứng dậy.

Hai người lần lượt đi lên, Long Nhật Thiên rút kiếm ra, hắn nặn ra nụ cười tà ác: “Cảnh sư đệ, nếu ngươi lo lắng ta cao hơn ngươi một tầng, vậy ta nhường ngươi ba chiêu, thế nào?”

Cảnh Nhạc thuận miệng đáp: “Được thôi, cảm ơn nhé.”

“Không cần khách khí… A!”

Long Nhật Thiên vừa nói được một nửa, tay áo của hắn đã bị luồng kiếm quang chém rách, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì tay đã bị chém đứt rồi! Không phải đã nói đến điểm là dừng sao?!

Hắn nghe thấy tiếng cười trong đám đông thì tức điên lên, nhấc kiếm phi tới.

“Long sư huynh, không phải huynh nhường ta ba chiêu sao? Mới một chiêu mà?”

“Ngươi im mồm!”

Long Nhật Thiên vung trường kiếm đâm tới, Cảnh Nhạc nghiêng người tránh được, Tử Mộc kiếm trong tay ngăn chặn đòn của đối phương. Nếu luận về kiếm pháp cơ bản của Hàn Vân tông thì chỉ sợ không có ai quen thuộc hơn Cảnh Nhạc, quen thuộc tới nỗi tay Long Nhật Thiên vừa động hắn đã biết đối phương định ra chiêu gì, mông Long Nhật Thiên vừa vểnh hắn đã biết đối phương định múa bài nào.

Thế nên trên đài diễn ra một màn rất kỳ lạ.

Mọi người nhìn thấy Long Nhật Thiên có tu vi cao hơn bị Cảnh Sơn mạnh mẽ áp chế, chẳng những không thể công kích phòng ngự của đối phương mà quần áo còn bị chém rách tả tơi giống như ăn mày. Nếu không phải Cảnh Sơn ra tay chừng mực thì hắn đã sớm bại trận.

Tiếng bàn tán của đám người càng lúc càng lớn, Long Nhật Thiên sốt ruột, hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị rơi vào tiết tấu của Cảnh Sơn, dù hắn công kích thế nào cũng đều nằm trong sự tính toán của đối phương. Long Nhật Thiên không muốn tin nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, rơi vào đường cùng Long Nhật Thiên chỉ đành thu kiếm lui về sau, thừa dịp phát động linh lực, trường kiếm thoát khỏi tay, đâm về phía Cảnh Sơn!

“A!”

Dư Tiểu Bảo lo lắng hét lên, hắn thấy kiếm của Long Nhật Thiên bay nhanh quanh Cảnh Sơn, bóng kiếm bao vây lấy Cảnh Sơn, hầu như không thấy rõ người.

“Long Nhật Thiên rất có thiên phú với kiếm đạo, hắn từng được Yến Kỳ chân nhân khen ngợi. Một khi sử dụng linh lực thì kiếm thế của hắn ngay cả người cao hơn hắn một tầng, cũng khó lòng đánh bại. Đây hoàn toàn không phải một Cảnh Sơn đang Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất có thể ngăn cản được.” Dưới đài, Lương Viễn bình luận.

Dư Tiểu Bảo: “Nhưng A Cảnh cũng lợi hại lắm mà, ta không ngờ hắn không dùng linh lực mà đường kiếm lại hoàn mỹ như thế, không một kẽ hở!”

Lương Viễn “hừ” một tiếng theo thói quen nhưng không phản bác.

Thi Niên: “Nhưng mà lần này A Cảnh gặp nguy hiểm rồi…”

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là trong ánh kiếm Cảnh Sơn ra tay nhanh như chớp, phòng ngự không chút sơ hở. Kiếm quang càng rậm rạp thì động tác của Cảnh Sơn càng nhanh, hai kiếm giao nhau phát ra âm thanh “keng keng”, nhanh như mưa rào, khiến lòng người căng thẳng.

Long Nhật Thiên cảm giác mình đang phải đối mặt với một vách đá dựng đứng cao chọc trời, áp lực đó chỉ có thể cảm nhận được khi tự mình giao đấu với Cảnh Sơn. Linh lực của hắn tiêu hao rất nhanh, cơ thể càng ngày càng không chịu nổi. Nếu tiếp tục thế này chắc chắn hắn sẽ thất bại!

Không! Tuyệt đối hắn không thể thua tiểu tử này! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ bị xử phạt! Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tài nguyên tu luyện!

Mắt Long Nhật Thiên xẹt qua tia ngoan độc. Hai ngón tay quét một đường, lại thu kiếm về. Kiếm của hắn thu về một nửa thì đột nhiên lại có một thanh đoản kiếm từ trong mũi kiếm phi ra, đánh úp về phía Cảnh Sơn nhanh như sao xẹt!

“Không hay rồi!”

Dư Tiểu Bảo và Thi Niên lo lắng hô to, người Lương Viễn cũng cứng đờ. Không ít người hoảng sợ đứng lên, mà ngay cả sắc mặt vị giảng sư kia cũng ngưng trọng, một khi chiêu này đâm trúng Cảnh Sơn chắc chắn sẽ bị thương nặng! Đến lúc Vu Thần chân nhân hỏi tội, Long Nhật Thiên với tư cách là người thi đấu có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng hắn thân là người giám sát, nhất định sẽ bị quở trách! Vốn là bọn họ chỉ muốn khiến Cảnh Sơn mất mặt mà thôi.

Nhưng lúc này vẻ mặt Long Nhật Thiên dữ tợn làm gì còn nhớ đâu là điểm dừng? Trong đầu hắn tràn ngập khoái cảm khi sắp đánh bại đối thủ, lại thúc giục trường kiếm lần nữa, hai thanh kiếm một ngắn một dài, một trước một sau, thế không thể cản, tránh cũng không thể tránh!

Giảng sư sốt ruột tới nỗi muốn đi cướp người thì thấy Cảnh Sơn đột nhiên ngửa người ra sau, thân thể hắn uyển chuyển như một luồng nước, gần như song song với mặt đất, khó khăn tránh được thanh đoản kiếm nhắm vào bụng mình. Ngay lập tức, hắn mượn lực lộn ngược lại, mũi chân nhấn lên trường kiếm ở phía sau nhảy lên không trung, nhẹ nhàng bay lên trên đầu Long Nhật Thiên, hai tay cầm chặt chuôi kiếm, rút kiếm định đâm.

“Dừng tay!”

Lúc này, khi mũi kiếm đã cách đầu Long Nhật Thiên chưa đầy một tấc, hắn gần như có thể cảm giác được hàn ý rét thấu xương của mũi kiếm, toàn thân đã chảy mồ hôi ròng ròng. Nhưng ngay sau đó, trên đầu của Long Nhật Thiên chợt nhẹ bẫng, tất cả sát ý biến mất trong khoảnh khắc, bên tai hắn nghe thấy giọng nói ung dung của Cảnh Sơn: “Sư huynh đã nhường rồi.”

Xung quanh thoáng yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Dư Tiểu Bảo mới tìm về cảm giác của cơ thể, hắn và Thi Niên cùng thở hắt ra, Lương Viễn hồi tưởng lại lời mình vừa mới nói, cảm thấy mặt rất đau.

Bên cạnh có người hít khí, kinh ngạc nói: “Tên Cảnh Sơn này… quá mạnh! Nghe nói hắn chỉ mới mười một tuổi, lúc ta mười một tuổi còn chưa tới Luyện Thể kỳ đại viên mãn nữa kìa!”

“Lúc trước ta cũng đã từng nghe nói về hắn, nhưng một năm nay đệ tử mà các chân nhân mang về cũng không ít, ta cũng không để ý lắm. Giờ xem ra, thi đấu nội môn lần sau lại thêm một kẻ địch mạnh rồi!”

“Hắn có thiên phú như vậy, sao phái thân truyền lại làm khó hắn?”

“Ngươi không biết sao? Hắn cự tuyệt lời mời của phái thân truyền, nói là không muốn có quan hệ.”

Giảng sư nghe các đệ tử xôn xao bàn tán thì hung hăng trừng mắt liếc Long Nhật Thiên. Ngu xuẩn! Có chút việc nhỏ cũng làm không xong!

Hắn đi đến bên Cảnh Sơn, miễn cưỡng nói: “Trận này Cảnh sư đệ thắng, có thể thấy thắng bại không bị giới hạn bởi cảnh giới, nếu tu vi không kém nhiều thì chỉ cần chiêu thức vận dụng thoả đáng, cũng có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.”

Giảng sư dừng một chút, khóe mắt liếc qua Cảnh Sơn, bỗng nhiên nói: “Mục Phong, ngươi tinh thông kiếm thuật, ngươi có muốn luận bàn chỉ dạy cho Cảnh sư đệ không?”

Một thanh niên đồ trắng đứng dậy, đáp: “Vâng.”

Vừa dứt lời, không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ. Trừ phái thân truyền, trong đầu các đệ tử khác đều bật ra một câu – Không biết xấu hổ!

Xem ra phái thân truyền không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không chịu dừng tay?

Dư Tiểu Bảo run lên, thì thào: “Là Mục sư huynh mà dưới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba không có ai địch nổi trong truyền thuyết đó sao?”

Thi Niên nhìn sang, không phải người đó thì là ai? Nghe nói vị sư huynh đã dừng lại ở Luyện Khí kỳ tầng thứ ba từ nhiều năm trước, với thực lực của hắn vốn đã có thể lên tới Luyện Khí kỳ tầng thứ tư từ lâu, nhưng Mục Phong muốn luyện hóa linh khí của mình vững chắc hơn nên cố ý dừng lại ở tầng thứ ba, thế nên tu vi vô cùng thâm hậu. Người như vậy mà dùng để đối phó với Cảnh Sơn?

Phái thân truyền thật đúng là không biết xấu hổ!

Mọi người đều cho rằng Cảnh Sơn sẽ từ chối, bởi vì cho dù là giảng sư cũng không thể bắt ép người ta nghênh chiến, nhưng Cảnh Sơn lại hỏi: “Sau Mục Phong sư huynh còn ai nữa không?”

Mục Phong là người có tâm chí kiên định, mà giờ phút này mặt cũng đỏ bừng lên, khó khăn nói: “Hết rồi.”

Cảnh Nhạc hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua giảng sư rồi lại nhìn Mục Phong, cười đầy thâm ý: “Mời.”

Giảng sư thở phào, hắn thầm nghĩ tên tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày, nhưng thế cũng rất hợp ý hắn.

Các đệ tử khác cũng thầm lắc đầu, dù lúc nãy bọn họ bị chấn động bởi thực lực của Cảnh Sơn, nhưng người đấu với hắn trận này là Mục Phong cao hơn hắn tới hai tầng, không, có lẽ là ba. Cho dù Cảnh Sơn nắm vững kiếm thuật cơ bản hoàn mỹ thì thế nào, dưới sự áp chế của thực lực thì tất cả đều là vô ích.

Trường kiếm chưa ra, thắng thua đã định.

Nhưng không ai nhìn thấy, vào khoảnh khắc Cảnh Nhạc xoay người, trong mắt hắn phủ đầy sương lạnh.

__________________