Khi Cảnh Nhạc đi ra khỏi tiệm sách thì nhìn thấy đệ tử Hàn Vân tông Thiên Nguyệt và tên tiểu thiếu gia vừa được chọn kia. Thiên Nguyệt đi phía trước, tên tiểu thiếu gia đó theo sau, sau nữa là một đám người qua đường hóng hớt
Cảnh Nhạc nhạy bén phát hiện, dù tên tiểu thiếu gia đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giấu được vẻ đắc ý, ánh mắt nhìn những người xung quanh cũng lộ rõ sự coi thường. Có lẽ vì tiểu thiếu gia này có thiên phú linh căn hơn người, từ nhỏ đã được gia đình chiều chuộng nên tính cách khá kiêu căng, nhưng nếu hắn cứ thế này thì con đường tu chân khó mà đi xa được.
Đang nghĩ thì ánh mắt của Cảnh Nhạc và tiểu thiếu gia lại bất ngờ chạm nhau.
Lưu Thiên Hạo thấy một thiếu niên đang đứng cách mình không xa, tuy ăn mặc giản dị nhưng giữa đầu mày khóe mắt ẩn giấu linh khí bức người, trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét và đố kỵ.
Cảnh Nhạc như cảm nhận được điều gì, suy nghĩ một chút rồi thu lại thần thức, trực tiếp bộc lộ tu vi của mình, mấy bước đã đi tới trước mặt Thiên Nguyệt.
“Tiên tử, xin dừng bước.”
Thái độ của Thiên Nguyệt lại khá hòa nhã, nàng cười: “Có chuyện gì vậy?”
Cảnh Nhạc chắp tay: “Nghe nói Hàn Vân tông tuyên cáo thiên hạ muốn tìm đệ tử có thiên tư xuất chúng lên núi học đạo, mà ta cũng muốn đi lên con đường tìm kiếm đại đạo ấy. Không biết ta có thể theo tiên tử lên núi không?”
Thiên Nguyệt sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải người trực tiếp như thế này. Nhưng nàng thấy thiếu niên vẻ ngoài thanh tú đoan chính, theo bản năng thả thần thức ra thăm dò, phát hiện thiếu niên có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Thiên Nguyệt thoáng kinh ngạc rồi cực kỳ vui mừng, vội nói: “Đương nhiên có thể, ngươi đi theo ta luôn đi.”
Cảnh Nhạc: “Đa tạ tiên tử.”
Hắn đi tới bên cạnh thiếu niên: “Xin chào, xin hỏi đại danh quý tính của sư huynh?”
Lưu Thiên Hạo vừa ngạc nhiên vừa tức giận, trong lòng ghê tởm như ăn phải ruồi, hắn ta không nhìn thấu được tu vi của Cảnh Nhạc, lại không thích Thiên Nguyệt ăn nói dễ nghe như thế, nhưng hắn ta không dám thể hiện ra, chỉ đành miễn cưỡng chắp tay: “Lưu Thiên Hạo.”
Cảnh Nhạc: “Lưu sư huynh, ta tên Cảnh Nhạc.”
“Ừ.”
Dù Cảnh Nhạc đã báo tên nhưng Thiên Nguyệt chẳng có phản ứng gì, không phải nàng không nhận ra tên húy của sư tổ, mà là rất ít người biết tên thật của Cảnh Nhạc. Kiếp trước khi Cảnh Nhạc tu luyện có thành quả, vẫn luôn dùng đạo hiệu Cảnh Nguyên để tung hoành Tu Chân giới. Sau này thực lực của hắn càng tăng lên thì dù có người biết tên thật của hắn cũng không dám gọi, lâu dần mọi người chỉ biết Cảnh Nguyên mà không biết Cảnh Nhạc.
Đoàn người dần đi tới cổng thành, Thiên Nguyệt phóng pháp khí phi hành ra, đó là một thanh ngọc Như Ý. Ngọc Như Ý dần to lên cỡ bằng con thuyền nhỏ, cổ tay Thiên Nguyệt chuyển động, Cảnh Nhạc lập tức cảm giác có một dòng khí kéo hắn lên pháp khí.
Mãi đến khi bóng dáng ba người biến mất khỏi tầm mắt của đám người hóng hớt thì có người yếu ớt hỏi: “Tên tiểu tử kia… cứ thế mà lên tiên sơn à?”
Một người khác cũng không hiểu gì cả: “Rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì vậy? Chỉ nói một câu mà tiên tử đã đồng ý đưa hắn đi rồi?”
Một người có tu vi cao hơn cảm thán: “Tên nhóc kia chắc mới mười một mười hai tuổi mà đã có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Hàn Vân tông không thu nhận hắn thì thu nhận ai chứ? Ngay cả thiếu gia nhà họ Lưu cũng chỉ mới dẫn khí nhập thể mà thôi.”
Luyện Khí kỳ tầng thứ hai?! Đám người vô cùng kinh ngạc. Thiếu niên kia tu luyện từ trong bụng mẹ chắc? Nhưng cũng đâu thể nhanh như thế chứ? Trong đầu bọn họ tự thêm mắm dặm muối các thể loại kỳ ngộ, đột nhiên một đại hán nói: “Ta đã nhìn ra hắn là một nhân vật bất phàm từ lâu rồi!”
Đó chính là đại hán vừa nãy phổ cập kiến thức cho Cảnh Nhạc, giờ đây gã cảm thấy rất kiêu ngạo. Thấy đám người tò mò vây đến, gã nhướng mày, bắt đầu bốc phét.
“Ta đang nói với hắn về Hàn Vân tông thì vẻ mặt hắn đột nhiên thất vọng, nhưng sau đó hắn lại cười như trút được gánh nặng, cứ như là đang bị vây hãm mà chỉ trong nháy mắt đã phá được mê trận vậy. Đây có lẽ chính là ngộ đạo đúng không?”
Đám người nhao nhao giơ ngón tay cái, không hổ là thiên tài má ơi! Nghe tin bát quái mà cũng có thể ngộ đạo được!
Mà ở một bên khác, Thiên Nguyệt đã chở Cảnh Nhạc và Lưu Thiên Hạo băng qua kết giới mười vạn dặm núi tuyết, đi vào địa phận của Hàn Vân tông. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, không còn trời băng đất tuyết trên các dãy núi nữa, mà biến thành một mảnh rừng xanh tươi bừng bừng sức sống, sương khói lượn lờ.
Thiên Nguyệt thu pháp khí, mấy người bọn họ thuận thế đáp xuống đất. Trong tầm mắt là một cột đá cao ngất xuyên thẳng lên tầng mây, trên đó khắc ba chữ – Hàn Vân tông.
Nét chữ rồng bay phượng múa, khí thế hào hùng. Lưu Thiên Hạo cảm thấy người trầm xuống như có cả ngàn vạn ngọn núi lớn đè lên, khiến hắn ta không thể không quỳ bái. Nếu không phải Thiên Nguyệt kéo lại thì hắn ta đã mất hết thể diện rồi!
Mặt Lưu Thiên Hạo đỏ bừng lên mà Thiên Nguyệt đã quá quen với chuyện này. Nàng thuận tay định kéo Cảnh Nhạc, nhưng lại thấy hắn không hề chật vật chút nào, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn cột đá.
Sao có thể chứ?
Thiên Nguyệt còn cho rằng mình bị ảo giác.
Những chữ trên cột đá đó là chữ mà vạn năm trước Cảnh Nguyên đạo tổ đã đích thân viết, từng nét bút đều mang theo uy áp to lớn. Theo lẽ thường thì người có tu vi không cao phải đem theo lệnh bài của tông môn thì mới có thể chống đỡ được, nhưng sao Cảnh Nhạc lại…
Thiên Nguyệt đột nhiên nhớ tới lời đồn trong tông môn, tim nàng đập thình thịch, vội nói: “Trong tông môn không cho phép phi hành, chúng ta nhanh lên núi thôi.”
Cảnh Nhạc chuyển mắt thấy ở phía sau cột đá là những bậc thang đá dài như không có điểm cuối dần lẫn vào trong màn sương trắng, hai bên là hoa cỏ um tùm. Dù cho thời gian đã trôi qua cả vạn năm, mỗi một bông hoa ngọn cỏ, mỗi một chiếc lá nhánh cây của Hàn Vân tông, hắn đều cảm thấy thân thiết và quen thuộc hơn bất kỳ ai.
Một khắc sau, họ tới trước sơn môn.
Hai tiểu đồng đứng canh giữ hai bên sơn môn đồng thanh nói: “Thiên Nguyệt sư tỷ.”
Một người trong đó hình như khá thân với Thiên Nguyệt, hắn cười hì hì nói: “Ấy, sao lại có thêm một người thế này?”
Thiên Nguyệt đang vội nên chỉ hỏi: “Chưởng môn có đang ở trong môn không?”
“Chắc là có, không thấy chưởng môn xuống núi.”
Hắn vừa dứt lời, Thiên Nguyệt đã dẫn hai đệ tử mới đi vào sơn môn.
Vừa vào trong tông môn đã thấy lớp sương mờ như tỏa sáng, nhật nguyệt chiếu rọi, phồn hoa tựa gấm, cây cối xanh rì. Trên đường đi luôn có thể nhìn thấy linh điểu phi hành, nghe thấy tiên thú gầm rú, đúng là cảnh tượng chốn tiên gia.
“Hừ, Hàn Vân tông các ngươi trang trí cũng đẹp phết đấy, cũng tạm coi là xứng với bản phượng đây. Nhưng mà đám linh điểu ở đây bộ mù hết rồi hả, chẳng lẽ chúng không biết là phải ra bái kiến ta sao?”
Lam Phượng trong thần thức Cảnh Nhạc bực bội phàn nàn, đáng tiếc là Cảnh Nhạc không thèm quan tâm đến nó.
Khóe mắt Thiên Nguyệt thầm liếc qua đánh giá hai người. Nàng biết Lưu Thiên Hạo đã say mê với chốn tiên cảnh này, mà Cảnh Nhạc lại rất bình tĩnh, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.
Khi tới một cây cầu thấp, Thiên Nguyệt nói: “Ta phải đi bẩm báo với sư tôn, hai người các ngươi đứng đây chờ đi, đừng có đi lung tung.”
“Vâng.”
Thấy Thiên Nguyệt đã đi, Lưu Thiên Hạo liếc nhìn xung quanh không có ai, hơi thả lỏng bèn liếc xéo Cảnh Nhạc: “Này.”
Cảnh Nhạc nhìn hắn ta, không thèm quan tâm, ngay cả Lam Phượng đứng trên vai Cảnh Nhạc cũng quay ngoắt lại, chổng mông vào mặt hắn.
Lưu Thiên Hạo cảm thấy bị sỉ nhục, lúc trước những người bên cạnh hắn ta có ai không cung kính hết mực? Lưu Thiên Hạo khó chịu nói: “Tiên tử tốt bụng đưa ngươi đến đây là bắt đầu coi thường người khác rồi hả? Với cái tính này của ngươi đừng mong được các chân nhân chọn trúng, không bị đá ra ngoại môn là tốt lắm rồi.”
Thấy dáng vẻ mềm cứng không ăn của Cảnh Nhạc, Lưu Thiên Hạo tức điên máu, bắt đầu dọa dẫm: “Ngươi cho rằng vào được Hàn Vân tông là không cần phải lo gì sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không có chỗ dựa thì cũng chỉ mặc người bắt nạt, đồ tốt mà tông môn phát cho cũng sẽ bị cướp mất, mấy công việc vừa bẩn thỉu vừa nặng nhọc sẽ vứt hết cho ngươi khiến ngươi không có thời gian tu luyện, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi tông môn!”
Mặt Cảnh Nhạc trầm xuống: “Sao ngươi biết?”
Lưu Thiên Hạo cho rằng hắn bị dọa, bèn đắc ý nói: “Hừ, sao ta lại không biết? Nội môn và ngoại môn của Hàn Vân tông đấu đá gay gắt không phải là bí mật gì. Chỉ có trụ vững trong môi trường tàn khốc mới là đệ tử chân chính của Hàn Vân tông.”
Hắn ta còn muốn nói tiếp thì thấy một thanh niên áo xanh đi tới.
Người đó hỏi: “Hai người có phải Cảnh sư đệ và Lưu sư đệ?”
“Đúng vậy.”
“Đi theo ta, chưởng môn muốn gặp các ngươi.”
“Chưởng, chưởng môn?”
Lưu Thiên Hạo vừa nghe thấy hai chữ “chưởng môn” tay chân đã mềm nhũn, nhưng cũng vô cùng kích động, đó là chưởng môn Hàn Vân tông đó! Ngụy chân quân Ngụy Thiên Ly – người ở trong top 10 Tử Phủ kỳ trên Phi Tiên bảng! Xưa nay chính là một nhân vật ở trong truyền thuyết, chỉ có thể ao ước mà không thể gặp được.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ Lưu Thiên Hạo ta chính là người mang tới điềm đại cát cho tông môn?!
Dọc đường Lưu Thiên Hạo luôn ngơ ngẩn, mãi đến khi đi vào đại điện của Thanh Vân Phong hắn ta mới nhận ra Cảnh Nhạc cũng đi theo.
Lưu Thiên Hạo vốn định quỳ xuống thì bị một cỗ lực kéo lại. Hắn ta nghe thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Nghiệm linh căn trước đi.”
Cơ thể hắn cứng đờ, căn bản không dám ngẩng đầu.
Giọng nói đó lại hỏi: “Ai là Cảnh Nhạc?”
Tim Lưu Thiên Hạo như bị nhấc lên, tâm trí rối tung, lại mơ hồ nghe thấy Cảnh Nhạc trả lời gì đó, người trên điện lại nói: “Ngươi đợi một chút.”
Ai? Ta ư? Hay là tên tiểu tử kia?
“Lưu Thiên Hạo.”
“Có đệ tử.”
Hắn ta vô thức trả lời, vì căng thẳng quá nên không khống chế được âm lượng, gần như vỡ giọng. Câu trả lời cứ vang vọng mãi trong điện khiến hắn vô cùng xấu hổ, toàn thân phát run.
Người vừa gọi hắn bật cười: “Ha ha, rất có tinh thần. Tốt lắm, ngươi tới nghiệm trước đi.”
“Lưu sư đệ, mời.”
Lưu Thiên Hạo ngơ ngác ngẩng đầu, thấy người dẫn đường đưa cho hắn ta một viên đá trong suốt có hình dạng hồ lô, biết đây chính là pháp khí kiểm tra của Hàn Vân tông. Dù ba tuổi hắn đã nghiệm ra Thủy Kim song linh căn nhưng lúc này vẫn rất căng thẳng.
Lòng bàn tay Lưu Thiên Hạo ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy hòn đá, sợ không cẩn thận hòn đá sẽ trơn mà rơi mất, phút chốc cảm giác lòng bàn tay nóng lên.
“Được rồi.” Thanh niên áo xanh nói.
Lưu Thiên Hạo bỏ tay ra, chỉ thấy hầu hết viên đá biến thành màu lam, chỉ có một chút ngoài rìa là màu vàng kim, hắn ta thở phào, mong chờ nhìn về phía trước.
Mười mấy người cả nam lẫn nữ ngồi trong điện, mà chính giữa là một đạo nhân mặc trang phục màu tím. Lưu Thiên Hạo không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu. Nhưng hắn ta biết, đạo nhân mặc trang phục màu tím chính là chưởng môn Hàn Vân tông – Ngụy Thiên Ly.
Tương lai của hắn ta sẽ do người này quyết định.
Lưu Thiên Hạo nắm chặt tay, nghe thấy thanh niên áo xanh nói: “Thủy Kim song linh căn, Thủy làm chủ.”
Hắn cúi đầu nên không thấy Ngụy Thiên Ly gật đầu, lại hỏi người khác: “Các ngươi có muốn thu nhận hắn không?”
Có vài Kim Đan chân nhân đã rục rịch, một người trong đó nói: “Cứ nghiệm người còn lại đã.”
Ngụy Thiên Ly: “Cũng được.”
Thanh niên áo xanh khép hai ngón tay lại lướt qua viên đá hình hồ lô, viên đá đó lại trở thành trong suốt, đi tới chỗ Cảnh Nhạc: “Cảnh sư đệ, đến lượt đệ.”
Cảnh Nhạc nhận lấy viên đá, nhắm mắt lại, điều khiển linh lực trong cơ thể truyền vào pháp khí. Cũng đợi một lúc như vậy, thanh niên áo xanh ra hiệu cho hắn là đã xong.
Cảnh Nhạc chậm rãi rút tay ra mà viên đá vẫn còn trong suốt.
“Hả?”
Thanh niên áo xanh khó hiểu nhìn Cảnh Nhạc, chẳng lẽ người này không có linh căn? Không thể nào, hắn có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai mà? Chẳng lẽ Nghiệm Linh Hồ có trục trặc? Chần chừ nói: “Cảnh sư đệ, đệ nghiệm lại…”
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng nứt nhỏ vang lên. Thanh niên áo xanh vô thức cúi đầu xuống thì thấy bề mặt Nghiệm Linh Hồ xuất hiện vết nứt nhỏ. Hắn còn chưa phản ứng lại, ánh sáng màu lam đã bùng nổ khắp đại điện, khiến hắn chói mắt phải hơi nheo mắt lại.
Cứ như có một làn sóng mạnh mẽ cuốn đến, mênh mông cuồn cuộn, rung động cả đất trời, làn sóng trắng gần như nối liền thành dãy núi. Một tia chớp bầu trời đen kịt đánh thẳng vào làn sóng đang cuộn trào, bọt nước tung lên, mưa như trút nước, khí thế như long trời lở đất.
Cũng cùng lúc ấy, tiên thú linh điểu khắp Hàn Vân tông quỳ bái về Thanh Vân Phong.
*Ùng!!!*
Tiếng chuông cổ xưa ngân dài khiến sắc mặt mọi người trong đại điện biến đổi.
“Đó là…?”
Chuông Bích Vân lại vang rồi.
___________________