Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 461: Vũ Văn gia tộc(2)




- Ai nói, nàng ta là người của Vũ Văn gia, nàng chính là con gái của Minh Châu, chính là cháu ngọai của lão bà tử ta, tại sao không dám nói nó là người của Vũ Văn gia?
Bỗng dưng, một bà già áo xám xuất hiện trong đại sảnh.
- Mẫu thân, tại sao mẹ lại xuất quan, không phải mẹ muốn bế quan sao, bây giờ mới bảy năm, đâu cần phải đột phá.
Vũ Văn Minh Quang nhìn thấy một bà già áo xám thì mỉm cười nói.
Bà già áo xám chính là mẫu thân của Vũ Văn Minh Quang, thê tử của Vũ Văn Hạo Nguyên.
- Tại sao lại dễ dàng đột phá như vậy, ta biết cháu ngoại của ta đến đây, sau đó ta cũng muốn xuất quan, ta cũng muốn đi xem cháu gái của ta, từ nhỏ ta đã không có mẫu thân chiêu cố, bây giờ vất vả tới nơi này lại gặp phải một người ông không chịu nhận.
Bà già áo xám chỉ dâu mắng hòe nói.
- Quy ước trong gia tộc ta là tộc trưởng không thể nào phá bỏ, nếu không sau này không thể phục chúng.
Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói với bà già áo xám.
- Quy chế chó má gì trong gia tộc, ta cho ông biết, cháu gái của lão bà tử ta ngày mai phải nhận, nếu như ông không chịu nhận thì ta không giáo huấn ông không được, bây giờ ông mới chỉ là thập tinh Đấu Tôn còn ta đã đột phá tới Đấu Thánh, nếu không phục thì chúng ta đấu với nhau một phen.
Bà già áo xám hung hăng nói.
- Lão bà tử đáng chết, hôm nay ngươi đánh nhau với ta, ta sợ ai, xem ai sợ ai.
Vũ Văn Hạo Nguyên nổi giận, xoay tay muốn động thủ.
- Được, lão bất tử, hôm nay ta không giáo huấn ông không được.
Bà già áo xám cũng nổi giận mà hung hắng nói:
- Hai mươi sáu năm trước, ông đem nữ nhi của ta giam lại, ta không dạy dỗ được ông, bây giờ ông không nhận cháu gái, ta đánh ông.
Bà già áo xám nói xong, lập tức một mảng đấu khí điên dại chuyển động, trong tay bắt đầu ngưng tụ một lực công kích.
- Mấu thân, phụ thân hai người đừng cãi nhau.
Vũ Văn Minh Quang bất đắc dĩ xông vào giữa, hai người này tuy đã già rồi nhưng mà khi gặp nhau là nhao lên.
- Hừ, hôm nay ta tạm tha cho ngươi.
Bà già áo xám nhìn thấy con mình ngăn cản thì kìm nén lửa giận.
- Không biết ai tha cho ai, đừng tưởng ta sợ ngươi.
Vũ Văn Hạo Nguyên cũng oán hận nói.
- Ta cho lão bất tử ông biết, hôm nay lão tổ để ta xuất quan chính là có chuyện muốn nói với ông.
Bà già áo xám cất tiếng nói.
- lão tổ tại sao không tự mình cùng ta nói?
Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng tựa hồ như không tin.
- Lão tổ nói ông ngay lập tức thả Minh Châu ra, đã hai mươi sáu năm, Minh Châu bị trừng phạt cũng đã đủ rồi, mọi chuyện trôi qua đứa bé kia cũng tham gia cuộc tuyển chọn trong tộc, nếu thắng thì cũng sẽ tham dự kỳ tỷ thí.
Bà già áo xám chính là Vũ Văn quyên, cũng chính là người trong Vũ Văn gia.
- Lão tổ đồng ý sao?
Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói, trong mắt Vũ Văn Hạo Nguyên hiện ra một chút nước.
- Lão tổ tại sao lại biết chuyện này?
Vũ Văn Hạo Nguyên nghi hoặc nhìn Vũ Văn Quyên mà hỏi.
- Cha, là con nói với lão tổ, con đã nói với lão tổ rằng Hiểu Kỳ có tám phần huyết mạch của Thiên Nhãn U Lam, hiện tại đã là ở đỉnh cao của Thiên Nhãn U Lam.
Vũ Văn Minh Quang hơi do dự một cái rồi nói.
- Thật không?
Vũ Văn Hạo Nguyên nhìn qua Vũ Văn Minh Quang trên mặt hiện ra vẻ phức tạp không biết suy nghĩ điều gì.
- Ta biết, ta sẽ xử lý.
Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói, sau đó lập tức nói với Vũ Văn Minh Quang:
- Tất nhiên, Minh Quang ngươi mau lập tức cho Minh Châu gặp con gái của mình.
- Vâng, thưa cha.
Vũ Văn Minh Quang lập tức nở ra một nụ cười, sau đó lui xuống. Trong lòng Vũ Văn Minh Quang tự nhiên biết rằng phụ thân của mình cũng rất yêu thương con gái, chỉ là có chút chuyện thân là tộc trưởng của Vũ Văn gia, thân bất do kỷ.
- Lão bất tử, chuyện của nữ nhi cứ trực tiếp nói, sao phải né tránh?
Vũ Văn Minh Quang nhìn Vũ Văn Hạo Nguyên mà nói.
- Nói nhảm, ta đúng là tộc trưởng, nên làm gương tốt, còn với lão tổ mở miệng thì bất đồng.
Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói.
- Hừ.
Vũ Văn Minh Quang hừ lạnh một tiếng mà nói:
- Nghe nói Hiểu Kỳ có tám phần huyết mạch, lão tổ rất xem trọng cho nên ba ngày sau trong cuộc tỷ thí của gia tộc, ngươi phải nghĩ cách cho Hiểu Kỳ tham gia mới được, ta sợ lúc đó Hiểu Kỳ không thể tham gia.
- Ta biết.
Vũ Văn Hạo Nguyên trừng mắt nhìn Vũ Văn Quyên sau đó lập tức quay lưng ra khỏi đại sảnh.
- Hu.
Từ đan điền Nhạc Thành thở ra một ngụm trọc khí, hai sợi tinh quang ngưng tụ trong mắt, tựa hồ giống như là kiếm quang vậy.
- Chuẩn bị đột phá.
Nhạc Thành thì thầm sau đó đình chỉ tu luyện, trong đan điền, chân khí của hắn đã đạt tới tình trạng no đủ, tựa hồ như sắp đột phá.
- Đến đây.
Nhạc Thành thu dọn trang phục sau đó đi ra khỏi phòng, trong thần thức, Nhạc Thành biết Vũ Văn Minh Quang đã tới.
- Nhạc Thành, nghỉ ngơi thế nào?
Vũ Văn Minh Quang nhìn Nhạc Thành sau đó biết rõ Nhạc Thành chính là hôn phu của Nhạc Thành thì cũng thân cận them vài phần.
- Vô cùng tốt.
Nhạc Thành cất tiếng nói, nhìn thấy Vũ Văn Minh Quang tiến đến, hắn biết hôm nay Yến Hiểu Kỳ đã thấy tộc trưởng của Vũ Văn gia.
Bây giờ Yêu Huyên cùng với Yến Hiểu Kỳ, Đại Song, Tiểu song bốn cô gái đề tự đi ra gian phòng.
- Hiểu Kỳ, đi thôi ta mang con đến gặp ông ngoại con, còn bà ngoại con nữa.
- Con hôm nay có thể gặp mẫu thân?
Nghe thấy cái tin tức này, Yến Hiểu Kỳ tựa hồ như không dám tin.
- Không sai, ta cam đoan hôm nay con có thể nhìn thấy mẹ của con, bây giờ mẹ của con đang đợi con.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
- Chúng ta đi thôi.
Vũ Văn Minh Quang tiếp tục nói, sau đó mang đám người Nhạc Thành rời khỏi đình viện.
Trên đường đi, Nhạc Thành tựa hồ như gặp một đoàn người phía xa xa, chủ yếu là bọn họ đánh giá Yến Hiểu Kỳ, tựa hồ như là vì Yến Hiểu Kỳ mà tới
Cũng không biết đi một cái hành lang dài bao nhiêu, Nhạc Thành cuối cùng cũng đi tới trước công trình xây dựng.
- Chúng ta đã đến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói:
- Đi theo ta, Hiểu Kỳ, ông ngoại con ở bên trong, còn có bà ngoại con nữa, con nhất định phải gặp.
Yến Hiểu Kỳ không nói gì, trong lòng cảm thấy run rẩy.
- Cữu cữu, mẫu thân ở ngay trước mặt chỗ này.
Yến Hiểu Kỳ cố lấy dũng khí nói với Vũ Văn Minh Quang.
- Ừ, mẹ con cũng có mặt ở bên trong.
Nghe thấy Yến Hiểu Kỳ gọi mình là cữu cữu, Vũ Văn Minh Quang không khỏi mỉm cười ôn nhu, trìu mến đối với Yến Hiểu Kỳ:
- Đừng sợ, cùng cữu cữu vào thôi, con có huyết dịch của Vũ Văn gia, cũng là người của Vũ Văn gia.
- Nhạc Thành, có ta…
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói với Nhạc Thành, trong lòng không ngừng nhúc nhích và bối rối.
- Không có việc gì, ta cùng ngươi đồng thời đi vào.
Nhạc Thành mỉm cười sau đó nhẹ nhàng kéo tay Yến Hiểu Kỳ.
- Ừ.
Yến Hiểu Kỳ gật đầu, có Nhạc Thành đi cùng, làm cho nàng không hề bối rối, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh mà đi vào bên trong.
Theo Vũ Văn Minh Quang tiến vào bên trong công trình xây dựng, ánh mắt của Nhạc Thành nhìn vào một đại sảnh thật lớn, hai bên đã có gần trăm người, mỗi người tràn ngập khí tức, mỗi khí tức đều tràn ngập cường hãn, hầu như đã là cường giả Đấu Tôn.