Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 363: Đối chất với đoàn người Vân Lam tông




Dưới ánh nắng, một đoàn xe ngựa trực tiếp nối đuôi nhau đi dưới cái nắng chiều. Trong lúc này thì một lão già mặc nguyệt bào vỗ vỗ đầu của hắn. Đoàn xe ngựa đang đi dưới một tán cây khá lớn. Ánh mắt của lão già đột nhiên thấy được ở phía trước có một một dòng suối lớn. Hắn quay về phía một lão già khác mặc một bộ quần áo màu trắng. Đôi mắt hơi chớp động nói: “Trưởng lão Vân Lăng, phía trước có một dòng suối lớn...”

Đầu lão già mặc y phục màu trắng nhẹ nhàng gật đầu một cái, hắn lên tiêng nói: “Cát Diệp, ngươi mau để cho đám đệ tử nghỉ ngươi một chút đi sau đó chúng ta sẽ lên đường.”

“Vâng!” Cát Diệp quay về phía lão già mặc y phục màu trắng. Bàn tay hắn lập tức hô lên: “Tất cả mọi người mau dừng lại nghỉ ngơi, phía trước có dòng suối, mọi người hạ trại nghỉ ngơi sau đó chúng ta hãy lên đường.”

Theo tiếng của Cát Diệp hô lên thì tất cả đám người ở đây đều lập tức dừng lại. Tất cả nhanh chóng tụ tập xung quanh đám xe nước. Thực sự mà nói thì đoàn xe trong lúc này có khá nhiều đệ tử tu vi thấp mà đám người Cát Diệp không có cách nào bỏ mặc đám người này đi một mình trở lại Vân Lam tông.

Nhìn thấy đám đệ tử bắt đầu hướng về dòng suối múc nước thì hai người Cát Diệp và Vân Lăng nhìn về phía nhau thở dài một hơi. Trong lúc này hai người cảm giác được đầu óc có chút mơ hồ. Họ không biết là thế nào nhưng sau đó hai người cũng không lý đến. Vân Lăng trong lúc này lấy ra một bình nước trực tiếp ngửa cổ lên uống ừng ực. Sau đó hắn thỏa mãn mới lau khóe miệng của mình một cái.

Không nghĩ tới trong lúc này Cát Diệp tò mò nhìn về phía ống tay áo của hắn. Đôi mắt già nua của Cát Diệp cau lại. Ở phía trên ống tay của lão già mặc y phục màu trắng này nơi bào phục có hình mây kiếm lại rách ra một mảnh nho nhỏ. Cát Diệp lên tiếng nói: “Trưởng lão Vân Lăng, ống tay áo của ngươi?”

“A” Nghe được lời này thì Vân Lăng giật mình. Đầu của hắn quay về phía ống tay áo của mình. Thấy được ống tay áo của mình bị rách ra một mảnh vài, đôi mắt hắn nhăn nhó lại. Sau một hồi quan sát ống tay áo của mình thì Vân Lăng lẩm bẩm nói: “Ống tay áo của mình từ khi nào bị rách rồi? Không phải mới vừa hôm qua nó còn không có vấn đề gì sao?” Tuy nhiên hắn cũng chỉ quay về phía Cát Diệp nói: “Không biết từ khi nào bị rách thế nhỉ?” Hắn trực tiếp đưa ra câu hỏi cho mình.

“Nga” Bất chợt hai người cảm giác được ở phía trên trời có một vật đang bay. Nhất thời mọi người thấy được hai người ngẩng lên trời cũng đồng loạt ngẩng lên nhìn bầu trời.

Dưới ánh sáng chiếu xạ xuống, một con chim khổng lồ đang bay trên bầu trời. Đôi cánh màu xanh của nó kéo dài trên bầu trời khiến cho đám người nhất thời đều nhìn về phía con chim khổng lồ này. Con chim ưng vỗ mạnh đôi cánh trên bầu trời, âm thanh phát ra cực kỳ uy vũ: “Kiu...”

Nhất thời trong đám người kinh ngạc hô lên: “Mọi người nhìn kìa, nhìn kìa... từ trên lưng chim ưng có người nhảy xuống.” Nghe được âm thanh trong đám người ở đây thì toàn bộ cũng nhìn về phía trên bầu trời.

Trong lúc này không ngờ có ba bóng người từ trên lưng con chim ưng màu xanh trực tiếp từ trên cao nhảy xuống phía dưới. Mọi người nhìn về phía đám người từ trên chim lưng bay xuống phía dưới thì giật mình. Đó là một thiếu nữ mặc y phục màu xanh, một thanh niên mặc y phục màu đen, một thiếu nữ phát ra hơi thở thân thiên mặc y phục màu trắng. Mỗi người đều là tuấn nam, mỹ nữ.

Bịch! Bàn chân của ba người đạp xuống phía dưới đất. Tất cả bọn họ đều đứng ở đáp trên gần con suối. Nhất thời đám đệ tử của Vân Lam tông ngay lập tức đề phòng. Toàn bộ đám người đều rút ra vũ khí của mình mà vận khởi đấu khí đề phòng nhìn về phía đám người họ.

Một đệ tử trong đám người ở đây mạnh dạn hướng về phía ba người quát: “Các ngươi là ai? Các ngươi đến đây có mục địch gì hả?”

Đột nhiên một tiếng quát lên: “Tất cả lui ra, họ không phải là người lạ!” Không ngờ lời nói này lại phát ra từ miệng Cát Diệp. Nhất thời mọi người kinh ngạc ngay sau đó cũng đem vũ khí đút vào trong vỏ. Ánh măt quan sát nhìn về phía ba người.

Cát Diệp nhìn về phía đám người mới tới hướng về phía ba người chào hỏi: “Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, phu nhân Tiểu Y Tiên đã lâu không gặp.” Ngay sau đó hắn quay về phía thiếu nữ mặc y phục màu xanh mà nheo mày, vẻ mặt tò mò hỏi: “Vị tiểu thư này là?”

Trong lúc này thì thiếu nữ mặc y phục màu xanh với vẻ mặt vô cùng giận dữ. Nàng vốn đã tràn ngập hận thù trong tâm trí. Hiện giờ nàng muốn giết tất cả đám người Vân Lam tông ở đây để báo thù cho gia tộc, thân nhân của nàng. Hai hàm răng của nàng khẽ cắn lại, vẻ mặt của nàng đầy sát khí. Bàn tay nàng vươn ra trực tiếp rút ra thanh kiếm, vẻ mặt của nàng trở nên vô cùng băng hàn.

Tiêu Ngọc đột nhiên quát lên: “Ta muốn giết các ngươi...” Bất chợt bả vai của nàng bị Tiêu Sơn bắt lấy.

Trong lúc này thì lão già mặc y phục màu trắng đi ra. Lão già tò mò lên tiếng hỏi: “Tiểu nữ hữu, ngươi vì sao muốn giết chúng ta? Chúng ta cùng với tiểu nữ hữu không thù không oán đi...” Nói đến đây Vân Lăng quay về phía Tiêu Sơn mỉm cười chào hỏi nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, phu nhân Tiểu Y Tiên đã lâu không gặp.”

“Các ngươi...” Tiêu Ngọc đang muốn mở miệng nói thì bị Tiêu Sơn bắt lại.

Tiêu Sơn quay ra lẳng lặng nhìn về phía nàng nói: “Tiêu Ngọc đừng làm loạn. Chúng ta đến đây là điều tra được chứ!?” Nhất thời khuôn mặt Tiêu Ngọc trở nên phẫn hận. Hai hàm răng của nàng cắn lại phát ra âm thanh ken két. Vẻ mặt của nàng trở nên vô cùng u ám nhưng cũng không có tiến lên.

Ánh mắt Tiêu Sơn đảo qua hai người Cát Diệp và Vân Lăng thì thấy trên ống tay áo của Vân Lăng có một vết rách rất nhỏ. Đôi mắt Tiêu Sơn nheo lại nhìn chỗ này một chút sau đó hắn đảo qua đám đệ tử Vân Lam tông. Đôi mắt Tiêu Sơn nhắm lại, hắn hít một hơi thật sâu để cố gắng chấn tĩnh mình sau đó thở dài ra một hơi.

Hắn nhìn về phía Cát Diệp và Vân Lăng nói: “Trưởng lão Vân Lăng, Cát Diệp, hai vị đã lâu không gặp.”

Vân Lăng cùng với Cát Diệp nhìn về phía nhau. Trên khuôn mặt của ba người ở đầy đều trở nên vô cùng âm trầm. Dường như ba người họ muốn giết chết đám người mình ở đây. Cả hai đều cảm giác không hiểu tại sao lại như vậy. Vân Lăng chắp tay hướng về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, chúng ta hồi lâu không gặp. Lần này ngươi đền tìm chúng ta không biết có việc gì hay không?”

Tiêu Ngọc đang muốn động thân thì bị tay Tiêu Sơn nắm lấy bả vai. Trong lúc này nàng đã vỗn không áp chế nổi. Tiểu Y Tiên phải vội vã đến an ủi nàng. Tiêu Sơn hướng về phía hai người, trong giọng nói của hắn có vẻ trở nên trầm thấp. Hắn mở miệng hỏi: “Hai vị trưởng lão, lần này ta có việc muốn hỏi. Xin hai vị hãy giải đáp cho chúng ta biết rõ.”

Cát Diệp và Vân Lăng nhìn về phía nhau. Bất chợt họ cảm giác được có một cảm giác vô cùng khó chịu. Họ cảm giác được có thứ gì đó nhìn qua. Thứ này rõ ràng là linh hồn của luyện dược sư cao cấp. Tiêu Sơn rõ ràng sử dụng linh hồn quét trên người của họ. Cả hai đều nhăn mày, khuôn mặt có vẻ tỏ ra khó chịu.

Tuy nhiên hiện giờ Tiêu gia vấn thế mạnh, Tiêu Sơn còn sắp trở thành trượng phu của tông chủ Vân Lam tông. Sống dười mái hiên nhà người khác cũng cần biết cúi đầu. Đám người Cát Diệp và Vân Lăng còn hiều rõ điều này. Cát Diếp có chút khó chịu nhưng vẫn chắp tay hướng về phía Tiêu Sơn cung kính: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn nghe nói ngươi sắp cùng tông chủ cử hành đại lễ đính hôn. Lão phu ở đây phải chúc mừng ngươi rồi!”

Vẻ mặt Tiêu Sơn vẫn trở nên lạnh lẽo và âm trầm không có chút nào suy giảm. Hắn nhìn về phía Cát Diệp mà khuôn mặt càng trở nên lạnh lẽo và âm trần. Hắn nói: “Cảm ơn tiền bối Cát Diệp đã chúc mừng. Không biết tiền bối có thể giải đáp mấy thắc mắc của chúng ta hay không?”

Bàn tay nhăn nheo của Cát Diệp chìa ra, vẻ mặt hắn trở nên thân thiện nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi khách khí rồi. Sau này ngươi và chúng ta sớm sẽ trở thành người nhà. Ngươi có việc gì cứ nói thẳng, nếu giúp được lão phu quyết không từ nan.” Vân Lăng ở bên cạnh có chút không thoải mái nhưng mặt vẫn xuất hiện nụ cười mỉm nhẹ nhàng gật đầu.

Vừa dùng linh hồn dò xét tất cả trung quanh, Tiêu Sơn cũng hướng về phía Cát Diệp hỏi: “Các vị, lần này nghe nói các vị nhận được mệnh lệnh từ lão tông chủ Vân Lam tông hướng về phía Tiêu gia chúng ta, lão tông chủ Vân Sơn muốn đổi lấy hai món đồ gia truyền của Tiêu gia có đúng hay không?”

Cát Diệp và Vân Lăng nhìn nhau trong nhất thời. Không đợi cho Cát Diệp mở miệng trả lời Tiêu Sơn thì Vân Lăng đã đáp lại. Lão chìa tay hướng về phia Tiêu Sơn: “Đúng là có việc này. Lần này chúng ta xuống núi nhận lệnh lão tông chủ đổi lấy hai món bảo vật gia truyền của Tiêu gia. Hài...” Nói đến đây lão già thở dài nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Đáng tiếc tộc trưởng Tiêu Chiến rất kiên quyết. Dù chúng ta có lòng nhưng tộc trưởng Tiêu Chiến nhất quyết cũng không đổi hai món đồ đó...”

Khi mà Vân Lăng còn chưa có dứt lời thì Tiêu Ngọc tức giận kêu lên, vẻ mặt của nàng trở nên vô cùng bi thương, hai mắt đã nhạt nhòa lệ. Không biết nàng khóc vì đau đớn mất người thân còn vì tức giận. Nàng quát: “Khốn kiếp, chính vì vậy các người diệt toàn Tiêu gia ta cướp đi hai bảo vật gia truyền của Tiêu gia ta!?”

“Cái gì!?” Nghe được Tiêu Ngọc nói Tiêu gia bị diệt môn thì cả hai người Cát Diệp và Vân Lăng đều không hẹn mà kinh ngạc hô lên một tiếng. Vẻ mặt của họ tất cả đều dại ra. Họ không nhịn được mà trợn mắt tò nhìn về phía đám người.

Nhất thời trong đám đệ tử Vân Lam tông cũng phát ra tiếng kinh ngạc hô lên. Ngay sau đó tất cả trở nên trầm lặng cũng không dám mở miệng nói chuyện. Tất nhiên trong lòng đám người ở đây đều có suy nghĩ khác nhau. Người thì tò mò với việc ai dám giệt Tiêu gia, người thì cho rằng Tiêu gia làm việc bá đạo rất đáng bị đòn, người thì thầm nghĩ chẳng lẽ việc này thực sự do Vân Lam tông làm...

Đôi môi hồng của Tiêu Ngọc liên tục mấp máy, nàng hướng về phía đám người Cát Diệp mà mở miệng chất vấn: “Đừng giả vờ như không biết. Chính các ngươi giết chết toàn bộ người của Tiêu gia chúng ta còn dám chối cãi.”

Vẻ mặt Vân Lăng xuất hiện vẻ không vui. Hắn hướng về phía Tiêu Ngọc nói: “Tiểu nữ oa, ngươi đừng có vu oan giá họa cho Vân Lam tông. Ngươi nói Vân Lam tông ta diệt tiêu gia ngươi là hoàn toàn không bằng không chứng?”

Hai hàm răng Tiêu Ngọc cắn lại, nàng cầm thanh kiếm chỉ thẳng về phía hai người mà quát: “Khốn kiếp, ngươi cho rằng nói như vậy mà thoát à? Toàn bộ Tiêu gia chúng ta, không một ai còn sống sót. Tất cả, từng người từng người một...” Giọng Tiêu Ngọc gằn ra, nó biến thành từng cơn nấc và nghẹn ngào. Hai hàng nước mắt của nàng trực tiếp chảy xuống. Nàng mở miệng nói: “Tất cả bọn họ đều chết dưới đấu kỹ kiếm của Vân Lam tông các ngươi. Các ngươi còn có gì để nói?”

Lời nói Tiêu Ngọc làm cho hai lão già đều đồng thời ngạc nhiên. Cát Diếp chắp tay hướng về phía Tiêu Ngọc, hắn hiện giờ thấy được Tiêu Sơn ở đây cũng không quá phận chỉ cắn răng chịu đựng. Hắn mở miệng nói: “Tiểu thư Tiêu Ngọc, Tiêu gia bị diệt, lão phu cũng rất thông cảm với việc này nhưng ngươi không thể quy việc này cho Vân Lam tông chúng ta. Đám người họ bị giết chết do đấu kỹ kiếm nhưng trên đại lục đấu kỹ kiếm đều có hơn vạn sao ngươi có thể khẳng định kiếm kỹ này do Vân Lam tông ta sử dụng? Biết đâu có người muốn giá họa Vân Lam tông chúng ta thì sao?”

“Các ngươi...” Tiêu Ngọc muốn lao lên thì bị Tiêu Sơn kéo lại. Hắn trực tiếp đứng ra. Vẻ mặt Tiêu Sơn trong lúc này đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Hắn hướng về phía hai lão già nhìn.

Hắn hít một hơi sau đó chìa tay ra đồng thời mở miệng nói: “Hai vị ta chỉ muốn hỏi đây có phải vật các vị muốn đổi hay không? Còn nữa, tờ giấy này có phải hay không của các vị?” Tiêu Sơn trực tiếp lấy ra một tờ giấy trắng sau đó chỉa về phía hai người. Hắn không muốn đổ oan cho đám người ở đây nhưng cũng không muốn bỏ qua cho hung thủ.

Hai người nhìn về phía tờ giấy. Nhất thời Vân Lăng mở miệng kinh ngạc nói: “Thứ này làm sao ở trong tay ngươi. Tờ giấy này chính tự tay tông chủ giao cho hai người chúng ta a.” Nói đến đây Vân Lăng bắt đầu kiểm tra trên người rồi trong nhẫn không gian đều không phát giác được hai thứ này.

Vẻ mặt Tiêu Sơn trong lúc này đã biến thành vô cùng lạnh lẽo. Hắn quét về phía một chiếc xe sau đó nhíu mày một cái. Tuy nhiên trong lúc này thì hắn nhìn về phía Vân Lăng một chút. Trong bàn tay của hắn đưa ra, hắn tò mò hỏi: “Trưởng lão Vân Lăng có cảm giác được thứ này có chút quen hay không?”

“A, thứ đó là....” Vân Lăng nhìn về phía mảnh vải nhỏ trong tay Tiêu Sơn. Mảnh vải nhỏ có lần một màu đỏ đậm. Tuy nhiên nó nhẫn nhìn ra được dấu vết của màu xanh và xanh da trời. Vân Lăng nhìn thấy mảnh vải này thì nhíu mày lại. Ngay cả Cát Diệp cũng nheo mày lại nhìn về phía này, vẻ mặt có chút âm trầm. Hai người cảm giác được có vấn đề gì đó.

Tiêu Sơn kẹp tấm vải nhỏ tại ngón chỏ và ngón cái đưa lên trước mặt đám người đồng thời ánh mắt của hắn quét về phía ống tay áo của Vân Lăng. Nếu như ai tinh mắt có thể thấy được tấm vải này hoàn toàn vừa khít với ống tay áo của Vân Lăng. Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, hắn trực tiếp hướng về phía xe ngựa đi.

Vẻ mặt cả hai người nhất thời âm trầm. Cả hai người nhìn về phía nhau, trong lòng cả hai người giống như linh thông. Dường như họ đã cảm nhận được điều gì đó không ổn. Tiêu Sơn loáng thoáng nghe được chiếc xe ngựa này là nơi nghỉ ngơi của Vân Lăng. Hắn trực tiếp nhảy lên xe ngựa vạch ra màn che sau đó lấy ra một cái gối sau đó đem chiếc gối đưa ra ngoài.

Roạt

Bàn tay trực tiếp xé toạc chiếc gối ra, chiếc gối đem đám bông trắng bắn tung tóe. Bụi mù bay tán loạn. Ngay sau đó hai tiếng cạch cạch do thứ gì đó phát ra. Nhất thời mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra thì phát hiện được một mảnh ngọc nhỏ cùng với một viên ngọc tròn đang lăn ở trên đất.

Trong viên ngọc tròn kia xuất hiện một con dê trông vô cùng sống động giống như một vật đang còn sống vậy. Thân mình Tiêu Sơn nhẹ nhàng cúi xuống đem hai thứ ngọc lượm lên. Bàn tay vân vê hai thứ này, Tiêu Sơn nheo mắt lại, trong lúc này họ cảm nhận được sát khí từ trên người Tiêu Sơn tỏa ra. Hắn lạnh lùng hướng về phía Cát Diệp và Vân Lăng nói: “Câu cuối cùng, đêm ngày hôm trước hai vị ở nơi nào?”

Vân Lăng cùng Cát Diệp nhận rõ chắc chắn có người vu oán giá họa cho việc giết chết toàn bộ người Tiêu gia dành cho Vân Lam tông. Cát Diệp vốn là người cực kỳ cơ trí. Hắn vội vã chắp tay khom người nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, xin cho lão phu một lời. Lão phu thấy trong việc này có nhiều nghi điểm. Ngươi thử nghĩ xem quan hệ Vân Lam tông chúng ta và Tiêu gia vốn là tốt đẹp như vậy không có lý nào vì hai món đồ nhỏ nhoi này mà làm cái việc diệt Tiêu gia hại người hại mình như vậy. Ngươi nói xem có phải hay không? Ngoài ra chứng cớ toàn bộ nhắm vào Vân Lam tông như vậy, ta cảm giác giống như có ngươi sắp đặt vậy. Hy vọng tiểu huynh đệ ngươi suy xét kỹ không nên mắc bẫy của kẻ gian!”

“Mặc bẫy kẻ gian sao?” Hai tay Tiêu Sơn khoanh lại trước ngực, hắn lạnh nhạt mở miệng nói: “Vậy tối ngày hôm trước không biết các vị đi đâu a?”

Hiển nhiên trí nhớ ngày hôm trước của Vân Lăng và Cát Diệp rất mơ hồ. Họ chỉ nhớ họ buồn ngủ sau đó ngủ một giấc cũng không có việc gì khác. Vân Lăng mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta quả thực không có giết người Tiêu gia các ngươi. Tối hôm trước chúng ta đều ở tại đoàn xe. Chúng ta đang trên đường trở về Vân Lam tông” Nói xong Vân Lăng quay sang nhìn về phía đám đệ tử

Ánh mắt Tiêu Sơn quay ra nhìn về phía đám đệ tử. Nhất thời có vài người đệ tử hơi run lên. Một số người trong số đó vội vã gật đầu đáp lại: “Đúng, đúng... trưởng lão Vân Lăng và Cát Diệp tối hôm đó vẫn ở tại đoàn xe không rời đi!”

Cát Diệp cắn nhẹ hàm răng, hắn nhìn về phía mấy tên đệ tử trẻ người non dạ này mà thầm mắng: “Chết tiệt, các ngươi... khốn kiếp! Một đám ngu ngốc!”

Trước sự tức giận và khí thế linh hồn luyện dược sư mạnh mẽ trào ra hướng về phía đám đệ tử tu vi thấp. Nhất thời đám đệ tử tu vi thấp cảm giác được toàn thân run rẩy. Trong một đám người thì có một tên thi thoảng liếc về bên này nhưng bộ dạng của hắn run lên có vẻ như vô cùng sợ hãi. Tiêu Sơn hướng về phía tên đệ tử đó chỉ: “Ngươi... đến đây!”

Nghe được Tiêu Sơn gọi như vậy thì tên đệ tử này cực kỳ kinh hãi: “Ta...” hắn tự chỉ về phía bản thân mình.

Tiêu Sơn gật đầu nói: “Đúng là ngươi. Mau đến đây!” Toàn thân tên đệ tử này không khỏi run lên. Đám đệ tử ở đây ban đầu có chút khó chịu về việc Tiêu Sơn không coi ai ra gì như vậy nhưng khi mà khí thế linh hồn luyện dược sư tràn ra thì toàn thân đám người ở đây không nhịn được mà run rẩy. Thấy được tên đệ tử này run lên như thế thì Tiêu Sơn quát lớn: “Còn không đến đây hả?”

Âm thanh giống như vang vọng trong tai tên để tử đang run rẩy này. Tên đệ tử này khoảng mười năm mười sáu tuổi mặc một thân quần áo y phục của Vân Lam tông. Bộ dạng có chút tuấn tú nhưng vẻ mặt thì non nớt. Hắn quay ra nhìn về phía hai vị trưởng lão như cầu xin. Cát Diệp lên tiếng nói: “Mặc Thanh, ngươi mau tới đây”

“A” Người thiếu niên nghe được Cát Diệp gọi thì kinh ngạc kêu nhỏ. Sau đó hắn run lên nói: “Vâng!” Sau đó bước chân của người thiếu niên này từ từ đi về phía mấy người Tiêu Sơn. Trong lúc này thì Tiêu Sơn cũng nhìn qua Tiêu Ngọc, vẻ mặt Tiêu Ngọc đã sớm không nhịn được muốn giết chết đám người Vân Lam tông này.

Đứng trước Tiêu Sơn thì hắn cảm giác được toàn thân mình bị đè nén. Mặc Thanh cảm giác được giống như toàn bộ không khí đang nén chặt hắn lại và hắn có cảm giác được giống như con nai con bé nhỏ đứng trước một con quái vật hung ác và đói khát. Toàn thân Mặc Thanh run lên, cả người hắn ướt mồ hôi.

Tiêu Sơn hướng về phía Mặc Thanh, giọng nói âm trầm và đầy sát khí: “Mặc Thanh đúng không? Nói cho ta biết tối hôm trước hai người Vân Lăng và Cát Diệp đang làm cái gì? Họ có đi đâu hay không hay có hành động gì khả nghi hay không?”

Cả người Mặc Thanh toát cả mồ hôi, hắn vội vã lên tiếng nói: “A... không... họ không có đi đâu cả!?”

“Hừ...” Đột nhiên Mặc Thanh bị một bàn tay vươn ra. Bàn tay vô cùng cứng rắn giống như cương thép bóp chặt quai hàm của hắn nâng lên. Hắn thấy một bộ mặt dữ tợn đang nhìn về phía hắn quát lạnh: “Ngươi nói dối. Mau nói xem rốt cuốc đêm hôm đó hai vị trưởng lão đi đâu?”

Trước sự tức giận và uy áp của Tiêu Sơn thì tiểu thiếu niên Mặc Thanh run lên, hắn vội vã nói: “Ta... ta không biết...”

“Nói mau nếu không ta giết ngươi!” Ánh mắt Tiêu Sơn đã biến thành màu đỏ. Dường như hai người Vân Lăng và Cát Diệp muốn nói gì đó thì Tiêu Sơn hừ lạnh nhìn về phía hai người bọn họ một chút. Bàn tay sau đó tiếp tục bấm vào cổ họng của Mặc Thanh. Móng hắn trực tiếp bấm vào cổ họng Mặc Thanh khiến da hắn sứt ra chảy máu. Tiêu Sơn uy hiếp: “Nói thật hoặc là chết!”

“Ta...ta...” Người thiếu niên liên tục lắp bắp. Ngay sau đó hắn vội vã nói: “Hôm đó hai người đó có đi ra ngoài. Ta có nhìn thấy hai người đó đi ra ngoài vào buổi tối!”

Nghe được thiếu niên Mặc Thanh nói như vậy thì cả hai người Vân Lăng và Cát Diệp trợn tròn mắt nhìn về phía cảnh này. Cát Diệp vô cùng tức giận quát lên: “Mặc Thanh, sao ngươi dám nói dối!? Ngươi có biết ngươi đang nói gì không hả?”

Đôi mắt Mặc Thanh đã đẫm nước mắt, hắn nhìn về phía hai người Cát Diệp, vẻ mặt như muốn khóc lóc cầu xin: “Ta... ta... không có!”

Phịch! Hắn trực tiếp bị Tiêu Sơn ném mạnh rơi bịch xuống phía dưới đất.

Hai người Cát Diệp và Vân Lăng cảm giác được không ổn. Tiêu Sơn nhìn về phía hai người với vẻ mặt vô cùng âm trầm nói: “Hai vị có gì để nói hay không?”

Cát Diệp vội vã phân trần với vẻ mặt thống khổ: “Việc này quả thực không liên quan tới chúng ta!”

Vân Lăng thấy tình thế không ổn, hắn vội vã hô lên: “Toàn thể các đệ tử mau kết trận!” Nghe được lời này thì đám đệ tử cả kinh. Ngay sau đó cả đám vô cùng nhốn nháo nhưng cũng trực tiêp kết thành trận. Thấy được cảnh này thì đôi mắt Tiêu Sơn híp lại, Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Ngọc cũng trực tiếp tiến hành phòng ngự.

Khóe miệng Cát Diệp liên tục giật giật, hắn nhìn về phía Vân Lăng trách cứ nói: “trưởng lão Vân Lăng ngươi!?”

Hai hàm răng khẽ cắn một cái, Vân Lăng quan sát Tiêu Sơn một chút sau đó nhìn về phía Cát Diệp nói: “Cát Diệp, ngươi không nhìn thấy tình hình này hay sao? Dù chúng ta có nói gì đi nữa thì hắn cũng không tin chúng ta không có diệt Tiêu gia. Nếu như vậy chúng ta có nói gì cũng vô ích mà thôi!”

“Xem ra đúng là không có cách nào khác! Bất kể các ngươi có giết Tiêu gia chúng ta hay không nhưng cái chết của họ cùng các ngươi không tránh khỏi liên quan!” Nói đến đây toàn thân khí thế Tiêu Sơn tăng nhanh. Mặc dù hắn có cảm giác được Cát Diệp cùng Vân Lăng không có nói dối nhưng hắn cần một chỗ phát tiết. Tiêu Sơn cắn hàm răng nói: “Dù thế nào đi nữa thì hôm nay hai vị cũng phải cho chúng ta một câu trả lời...”

Cát Diệp biết được sắp phải động thủ. Hắn biết không có phần thắng chút nào tuy nhiên vẫn vận dùng đấu khí toàn lực ứng phó. Trên người hắn tụ một bộ khôi giáp màu xanh xinh đẹp. Hắn trong lòng thầm khổ: “Ngươi muốn câu trả lời vậy ai cho chúng ta câu trả lời đây!”