Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 260: Đại Song và Tiểu Song tu luyện




Trên sa mạc Tháp Qua Nhĩ, nguyên nhân vì toàn bộ khắp nơi là sa mạc nên thức ăn cũng vô cùng khan khiến. Các loại rau quả cùng với trái cây đều rất hiếm, thức ăn chủ yếu phần lớn là các loại thịt. Mặc dù rau quả thì tộc xà nhân có thể dùng hàng hóa để trao đổi với đế quốc khác nhưng phần lớn cũng rất khó bảo quản trước cái nóng của sa mạc. Ngoài ra tộc xà nhân huyết mạch gần với rắn mà rắn làm sao ăn rau xanh và hoa quả cho được.

Tiêu Sơn ngồi lên trên chiếc ghế tinh xảo nhìn trên bàn đá bày biện rất nhiều thức ăn đẹp mắt. Vậy mà hắn cứ từng nghĩ tộc xà nhân sẽ giống như mấy tộc thổ dân trong mấy bộ phim cổ đại về Châu Phi hay Châu Mỹ gì đó. Đầu đội mũ chim lông, tay cầm giáo bàn tay liên tục đập vào miệng: “Ua, Ua, Ua…” rú lên khi gặp phải địch thủ hay con người. Ngay cả thịt người cũng ăn, thịt sống cũng không kiêng dè nữa kia.

Thực tế thì hắn xem tộc xà nhân so với loài người mức độ phồn vinh cũng không kém chút nào. Thức ăn thì được thiết kế cực kỳ đẹp mắt cùng với ngon miệng. Mặc rù dau khá ít nhưng họ phối hợp thịt cùng với gia vị cực kỳ tuyệt hảo. Trên chiếc bàn đá bốc ra hương thơm nghi ngút.

Ngồi xuống, bàn tay Tiêu Sơn đưa ra dùng đũa gắp lấy thức ăn. Giờ hắn mới để ý được một điều rằng ở đại lục đấu khí cũng dùng đũa, thia và dao lĩa giống như ở địa cầu. Ở đây đồng thời hòa trộn hai phong cách đông âu và tây âu với nhau. Điều này làm cho Tiêu Sơn lấy làm kỳ quái. Hắn cũng chỉ có cảm giác kỳ lạ một chút nhưng ngay sau đó hắn lắc lắc đầu. Mặc dù ở đại lục đấu khí có nhiều thứ giống như ở địa cầu nhưng ở địa cầu có người nghĩ ra những thứ này thì hiển nhiên ở đây cũng có người nghĩ ra là việc hết sức bình thường.

Thấy hai vị tiểu thị nữ vẫn đứng ở bên cạnh hầu hạ hắn ăn. Hai nàng đồng thời dùng bàn tay nắm chắt đặt ở phía dưới hạ thể của mình. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn giống như chờ sai bảo hoặc đánh giá của hắn. Tiêu Sơn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Được rồi, các ngươi lại vẫn như vậy. Lần này tới phía trước ngồi ăn đi!”

Hai vị thiếu nữ nhìn nhau vài giây sau đó lắc lắc đầu vội vàng mở miệng nói: “Chúng nô tỳ không dám! Đại nhân vốn là thân phận luyện dược sư cao quý. Ngoài ra ngài còn là khách quý của nữ vương bệ hạ. Thân phận chúng ta vốn ti tiện không thể ngồi cùng đại nhân”

Bàn tay Tiêu Sơn đưa lên vuốt ngược tóc của mình. Hắn nhìn về phía hai tiểu thị nữ Đại Song và Tiểu Song lắc đầu lên tiếng: “Ngươi… xà nhân sinh ra đều là bình đẳng ma thôi. Ta muốn hỏi hai người các ngươi một điều…”

Hai vị tiểu thị nữ nghe thấy lời này thì đồng thời lên tiếng nói: ”Xin đại nhân chỉ bảo?”

“Hài…” Đôi môi đỏ khẽ mở ra, một hơi nóng phả ra từ khóe miệng, ánh mắt Tiêu Sơn chăm chú về phía hai vị tiểu thị nữ nói: “Từ khi bắt đầu có tộc xà nhân lúc đó trí tuệ còn không có cao. Tộc xà nhân đều đồng lòng hợp sức chống lại ngoại địch. Khi mới bắt đầu có khu phân thân phận thấp hẹn hay sao? Người sinh ra vốn đã không được lựa chọn nơi sinh ra tốt hay xấu. Vậy ta hỏi các ngươi dựa vào cái gì phân biệt thân phận tôn quý còn là ti tiện. Chẳng lẽ sinh ra tại một nơi tốt thì sẽ có thân phận tôn quý, sinh ra nơi không tốt có thân phận ti tiện. Hoặc là trời cho ta thiên phú tốt sau này ta sẽ có một thân phận tôn quý?”

“Điều này…” Hai thiếu nữ tộc xà nhân ngơ ngẩn ra. Nàng có chút ngạc nhiên nhìn về phía nhau nhưng sau đó im lặng không biết nói sao cho phải.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn hất cằm ánh mắt nhìn về phía mấy cái ghế nói: “Được rồi, từ nay các ngươi hãy ngồi ăn cùng ta đi. Ta ăn một mình cảm giác rất chán có các ngươi bồi bên cạnh một chút xem ra cũng không tệ!” Hai vị nữ tính tộc xà nhân nhìn nhau một chút rồi bất đắc dĩ lấy hai chiếc ghế sau đó ngồi về phía căn bàn lớn.

“Phù…” Tiêu Sơn thở ra một hơi. Hắn lắc lắc đầu cười khổ. Hắn suy nghĩ một chút nhìn về phía hai người Đại Song và Tiểu Song tò mò lên tiếng hỏi: “Hai người các năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nữ tính xà nhân có chiếc đuôi màu đen mở miệng nói: “Đại nhân, sau một tháng nữa tỷ muội chúng ta tròn mười năm tuổi rồi!”

Hai hàng lông mày của Tiêu Sơn cau lại. Hắn nhìn về phía hai thiếu nữ phát hiện được đấu khí của các nàng cũng chỉ có ba đoạn mà thôi. Hiển nhiên đây rõ ràng là hai vị thiếu nữ rất bình thường có thể nói tư chất trong mắt Tiêu Sơn hơi kém. Hắn cũng hiểu hai vị thị nữ này chính là do Mỹ Đỗ Toa không tin tưởng Tiêu Sơn mà đưa người dám sát bên cạnh hắn. Hai vị tiểu thị nữ yếu ớt như vậy dễ dàng bỏ sót sự đề phòng của Tiêu Sơn. Hiển nhiên đây là tính toán của nữ vương Mỹ Đỗ Toa.

Hắn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với hai người Tiểu Song và Đại Song vốn là một người thuộc một bộ lạc nhỏ của tộc xà nhân. Lúc đó tộc xà nhân của họ bị nhân loài đánh cướp hai vị tỷ muội họ đồng thời bị bắt đi làm nữ nô lệ muốn bán cho nhân loài. Ai ngờ trên đường gặp đúng phải nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Kết quả không nói cũng biết.

Sau khi an đống xong đám người thì duy chỉ có hai nữ nhân tộc xà nhân này vẫn là còn không có chỗ an thân. Phụ mẫu của hai người đều đã chết trong lần tập kích đó. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đem hai người trở lại thần điện Mỹ Đỗ Toa đồng thời trông coi thần điện Mỹ Đỗ Toa luôn.

Hai vai nhún nhè nhẹ, Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Xem ra Lung Linh, nàng tâm tính cũng không xấu a!”

Tiêu Song và Đại Song đều nhìn về phía nhau. Hiển nhiên họ cũng là nữ nhân nên biết được nữ vương bệ hạ đã động tình với người thanh niên tuân lãng này. Ngay cả chính các nàng cũng có chút động tâm với vị luyện dược sư cao cấp mà lại tuấn lãng này. Tiểu Song cười nói: “Đại nhân, nữ vương bệ hạ đâu chỉ tốt không thôi nàng còn rất đẹp a, Người ngoài đồn đại danh tiếng hung sát của nàng rất nổi tiếng nhưng sống ở đây lâu như vậy Tiểu Song mới biết được nữ vương bệ hạ không phải là kẻ lạm sát người vô tội. Chỉ những người xấu mới bị nữ vương bệ hạ giết mà thôi!”

Đại Song cười hì hì nói: “Đặc biệt với những người có ý định xấu xa với nữ vương bệ hạ. Thường thường những kẻ này đều có kết cục rất bi thảm a. Đại nhân phải cẩn thận a.” Tiếng cười của đại song có lực hút mê người giống như chuông bạc khẽ kêu lên. Hai nàng dường như phát hiện được vị đại nhân này cực kỳ dễ gần cùng với bình dị. Ở bên vị đại nhân này, các nàng cảm giác cực kỳ thoải mái.

“Không phải chứ?” Tiêu Sơn nhún nhún vai, sau đó hắn dùng ngón chỏ gãi gãi sống mùi đồng thời cười khổ một tiếng: “Ta chỉ có ý định bắt cóc nữ vương bệ hạ trở về nhà làm thê tử thôi mà!” Lòng bàn tay hai tay đặt ngang vai, lòng bàn tay ngửa lên trời, miệng khe khẽ thở dài một hơi.

“Phì!” Đại Song phì cười một tiếng sau đó bàn tay trắng hồng mềm mại che lên miệng của nàng. Nàng cảm giác được vị đại nhân này khá là thú vị. Đại Song lên tiếng trêu trọc nói: “Đại nhân, ngài không biết nữ vương bệ hạ chúng ta là tình nhân trong mộng của bao nhiêu vị nam tử trong bộ lạc xà nhân đâu. Nếu như ngài nói ra lời này gặp phải nam tính xà nhân khác chắc chắn đại nhân lo!”

Hơi ngước đầu lên, một tay khoanh trước ngực một tay cầm vào căm của mình. Sau đó khóe miệng Tiêu Sơn cong lên rồi nhìn hai vị thiếu nữ tộc xà nhân hỏi: “Không đến mức ấy chứ?”

Hai vị nữ tính tộc xà nhân không hẹn mà cùng đồng thanh lên cười nói: “Đại nhân, ngài nói xem!”

Ánh mắt Tiêu Sơn đảo qua một chút sau đó bàn tay đưa lên phẩy phẩy, hắn nói: “Tính! Dù lúc đó có phải liều chết mới ôm được nữ vương bệ hạ trở về thì ta cũng không ngại!” Nghe thấy được lời này thì hai vị nữ tính tộc xà nhân Đại Song và Tiểu Song đều che miệng cười khúc khích.

Tiêu Sơn nhìn về phía hai người lên tiếng hỏi: “Đúng rồi! Hai người các ngươi đều có ba đoạn a. Thiên phú không được tốt lắm!”

“A” Nghe được lời nói thẳng thừng của Tiêu Sơn. Nhất thời khuôn mặt hai thiếu nữ trở nên ảm đạm. Hai nàng nhìn nhau cúi đầu, khuôn mặt trở nên buồn bã. Tiêu Sơn rõ ràng cảm giác được thân thể hai người hơi run lên. Đại Song mở miệng nói: “Đại nhân, thiên phú của chúng ta quả thực không tốt. Hài… May mắn chúng ta trở thành thị nữ của nữ vương bệ hạ nếu không chúng ta có lẽ sẽ trở thành món đồ chơi trong tay đám nam nhân cũng nên.”

Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Tiêu Song buồn bã, nàng lắc lắc đầu rồi hé mở đôi môi đỏ hồng nói, trong giọng nói tràn đầy chán nản: “Thiên phú của chúng ta đều không tốt. Chúng ta cả đời này chỉ định sẽ phải sống một cuốc sống tầm thường…”

“Nếu…” Tiêu Sơn đột nhiên đưa bàn tay ra đồng thời mở miệng. Hai vị tiểu thị nữ nhìn về phía hắn có vài phần tò mò. Tiêu Sơn hít một hơi sau đó thở dài ra nói: “Nếu như các ngươi có cơ hội thay đổi cuộc đời của mình đây. Các ngươi sẽ có cơ hội nhất định trở thành cường giả giống như nữ vương Mỹ Đỗ Toa vậy…”

Nghe được lời nói này thì hai người thiếu nữ cả kinh nói: “Đại nhân, ngài đang đùa chúng ta sao? Chúng ta sinh ra thân phận vốn đã ti tiện làm sao có thể sánh được với nữ vương bệ hạ?”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu sau đó tiếp tục nói: “Ta chỉ giả sử mà thôi! Giả sử các ngươi có cơ hội nhưng con đường sau này nhất định sẽ cực kỳ nguy hiểm, Các ngươi cũng biết con đường cường giả là tràn đầy chông gai đấy. Các ngươi vẫn nguyện ý đi con đường này sao? Suy nghĩ kỹ rồi trả lời ta!”

Hai vị thiếu nữ tộc xà nhân nhìn nhau một chút. Hai người đều rơi vào trầm tư sau đó không biết như thế nào đồng thời lại nói: “Đại nhân chúng ta nguyện ý!”

Trong con mắt của Tiêu Sơn tràn ngập vui vẻ, tuy nhiên hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Ngay sau đó hắn đột nhiên lên tiếng nói: “Cho dù chết cũng không tiếc? Có lẽ sau này hai người có thể sẽ chết. Hai người các ngươi nên biết cuộc sống bình thương chưa hẳn đã là một việc xấu!”

Hai vị thiếu nữ tộc xà nhân nhìn nhau một chút. Cả hai dường như đã quyết định điều gì đó: “Cho dù chết cũng không tiếc!”

“Tốt” Tiêu Sơn đột nhiên mở miệng nói. Hắn đã xem xét tư chất tu chân của hai vị nữ nhân này. Quả thực đối với song tu chính là đối tượng tuyệt hảo. Sau này đối với Tiêu gia cũng là khá tốt. Nhiều người tộc xà nhân đều có thể chất thiên hướng âm hàn nhưng không phải thân thể nào cũng là một bộ thân thể tu luyện tốt. Giống như bộ lạc Mị Xà thì có nhiều thân thể tu luyện tu ma tốt nhất. Trong đó chiếm hơn nửa thể chất là có thể tu chân. Bộ lạc khác thì tỉ lệ thấp hơn. Bộ lạc Hoa Xà tu chân cũng cực tốt tuy nhiên tỉ lệ kém so với bộ lạc Mị Xà. Hắn chỉ căn cứ một lượng người bất đồng mà cho đánh giá tương đối này thôi.

Hai vị thiếu nữ này có thể chất âm hàn tu luyện công pháp song tu cực kỳ tốt. Trong đó có mấy công pháp dành cho yêu tu tuyệt đối là tuyệt nhất. Hắn mấy ngày nay rảnh rỗi đều tìm bộ công pháp chỉ thích hợp với loại huyết mạch xà nhân lại có tính âm hàn này mà thôi. Tuy nhiên tộc xà nhân có huyết mạch xà nhân tìm công pháp thì nhất định phải thử. Dù sao các nàng có phần trên là người phần dưới là rắn nói đúng hơn là tìm công pháp chỉ dành cho các nàng đồng thời yêu cầu song tu, thích hợp các nàng những chủng tộc khác khó tu luyện là việc rất khó.

Trong vài ngày thì hắn mới quyết định một bộ công pháp tên là Thiên Xà Thái Âm quyết. Đối với người tu luyện phải có thân thể thuần âm là thứ nhất, thứ hai có huyết mạch của rắn là thứ hai. Sau khi tu luyện thì nguyên âm tràn đầy. Trước khi đạt đến cấp bậc kim đan thì không thể phá thân nếu không toàn bộ tu luyện thành phế. Sau khi tu luyện công pháp này đạt đến kim đan có thể cùng nam nhân tiến hành song tu. Các nàng sẽ là lô đỉnh song tu cực tốt, âm dương điều hòa, hai bên cùng có lợi.

Hiển nhiên trong khi xem thì Tiêu Sơn có phát hiện cả công pháp dành cho nam tính xà nhân. Công pháp này cũng cực kỳ cao nhưng hắn tuyệt đối không ngu gì để cho mấy tên nam tính xà nhân tu luyện. Hắn cần nữ tính xà nhân giúp nam tính Tiêu gia song tu đồng thời tăng trưởng tu vi của bản thân. Ngoài ra nữ tính xà nhân đạt đến kim đan hoàn toàn có thể hóa thành hình người nói trắng ra mấy nữ tính đạt đến cấp độ này có thể giúp Tiêu gia sinh ra hậu đại càng cường đại hơn. Thế nên Tiêu Sơn nhỏ nhen chỉ lấy ra bộ công pháp này thôi.

Hắn cả dùng mấy tờ giấy cổ sau đó làm cho chúng cũ cũ đi một chút thể hiện ra năm tháng tang thương. Nhìn bộ sách đặt ở trên bàn, Tiêu Sơn đẩy chúng về phía hai vị tiểu thị nữ tộc xà nhân. Hai người ngạc nhiên nhìn về phía quyển sách cũ nát nói: “Thiên Xà Thái Âm bí điển” hai nàng tò mò nhìn về Tiêu Sơn hỏi: “Đại nhân, đây là?”

Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn bình thản đáp lại: “Tại chỗ một viễn cổ di tích ta đạt được bộ công pháp này. Nó vốn là một bộ công pháp tàn không đầy đủ. Tuy nhiên lai lịch của nó bất phàm. Ta vẫn giữ nó đến nay bởi vì theo như nó giới thiệu thì nó cực kỳ thích hợp với nữ tính tộc xà nhân. Các ngươi giở ra xem một chút thử xem…”

Khi trang đầu tiên được giở ra thì thấy cuốn sách có ghi cực kỳ chi tiết: “Thiên Xà Thái Âm bí điển thích hợp với người mang theo huyết mạch của rắn, thiên tính âm hàn. Công pháp tu luyện đường vốn không phải tu luyện đấu khí mà tu luyện một loại khác tên là chân nguyên lực. Người đã từng tu luyện đấu khí không thể tu luyện công pháp này. Nếu như muốn tu luyện chỉ có thể phế bỏ tu vi của bản thân tu luyện lại từ đầu. Công pháp chia làm mười tầng tương đương với luyện khí kỳ, trúc cơ kỳ, tụ đan kỳ, dưỡng hồn kỳ, dung hồn kỳ, kim đan kỳ, toái đan kỳ, nguyên anh kỳ, xuất khiếu kỳ, thiên địa hợp thể kỳ, độ kiếp kỳ. Mỗi kỳ chia làm sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ…”

Công pháp ghi cực kỳ rõ ràng. Tuy nhiên công pháp này chỉ có đạt đến cấp bậc xuất khiếu kỳ là dừng lại. Trên đó là thiên địa hợp thể kỳ cùng với độ kiếp kỳ là không tư liệu.

Hai người ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Đại nhân thứ này…”

Tiêu Sơn nhún nhún vai thở ra một hơi: “Ta cũng không dám chắc thứ này có thể hay không tu luyện. Các ngươi tự làm ra quyết định của mình có nên tu luyện hay không? Phế bỏ đấu khí tu luyện công pháp này còn là tiếp tục tu luyện đấu khí. Hai người các ngươi nhìn nhau tự mình làm. Sau khi làm xong thì đem công pháp này học thuộc lòng thì trả lại cho ta là được!”

Hai vị tiểu thị nữ nhìn nhau một chút rồi khom đầu với Tiêu Sơn nói: “Đạ tạ đại nhân!”

Tiêu Sơn hướng về phía đám người tiểu thị nữ phẩy phẩy tay vài cái. Sau khi để đám người dọn dẹp thức ăn thì Tiêu Sơn tiến vào gian nhà đá. Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy ra mấy viên ngọc. Khóe miệng hắn hơi cong lên, một ngọn lửa màu đỏ rực bao bọc lấy ngọn lửa đem nó lơ lửng trong không trung. Bàn tay hắn hắn liên tục búng vào mấy loại đá rất nhỏ cùng kỳ lạ.

Tiêu Sơn hướng về phía đám đá đang bị chảy ra thành dịch lỏng dùng kim nguyên lực đem tạp chất trong cơ thể của nó loại bỏ. Ngay sau đó Tiêu Sơn trực tiếp đem mấy thứ này dung nhập vào ngọc giản. Ngón tay đưa ra, ngọn lửa giống như con dao khắc lên ngọc giản.

Sau một thời gian thì ngọc giản rơi vào trong tay Tiêu Sơn. Khóe miệng Tiêu Sơn hơi cong lên, hắn lẩm bẩm nói: “Cứ theo như thế mà làm đi. Triệu hồi Tiêu Hạm trở lại. Để đám đệ tử biết Bạch Thanh Ngọc dụ dỗ Hổ Gia là do ý của ta.” Tiêu Sơn đưa thần thức vào trong ngọc giản. Chiếc ngọc giản bắt đầu sáng lên. Nó bắt đầu ghi lại lời của Tiêu Sơn.

Hơn nửa tiếng, Tiêu Sơn mỉm cười thở ra một hơi nói: “Được rồi, xem ra ta chứa ngọc giản còn quá thô tháo a!” Cầm trong tay chiếc ngọc giản, Tiêu Sơn đem nó tung hứng vài cái sau đó nhét thứ này vào trong không gian trữ vật.



Bên trong đại điện xa hoa, một vị nữ tính tộc xà nhân cực kỳ xinh đẹp ngồi trên vương tọa. Nàng chính là nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Nàng đang chăm chú nghe hai vị tiểu thị nữ của tộc xà nhân nói chuyện với nàng. Quả thật Tiêu Sơn đoán không sai, hai nàng là do nữ vương Mỹ Đỗ Toa sắp đặt bên người Tiêu Sơn nhằm dám thị hắn.

Sau khi nghe được hai người tiểu thị nữ trình bày thì nữ vương Mỹ Đỗ Toa hướng về phía hai vị tiểu thị nữ nói: “Hoa Xà Nhi lấy quyển công pháp đó lên cho bản vương!?”

“Vâng” Một nữ tính tộc xà nhân xinh đẹp khom người. Chiếc đuôi sặc sỡ hoa văn của nàng uyển chuyển nâng đỡ thân hình của nàng đi về phía hai vị tiểu thị nữ. Một vị tiểu thị nữ trong đó quỳ xuống hai tay dâng lên sách của mình. Hoa Xà Nhi cầm lấy cuốn sách sau đó đem cuốn sách dâng lên cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa.

Bàn tay thon dài mềm mãi trắng nõn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa uyển chuyển cầm lấy cuốn sách cũ kỹ. Mở ra cuốn sách, ánh mắt của nữ vương Mỹ Đỗ Toa nheo lại. Nàng chăm chú đọc từng dòng của cuốn sách. Nàng phát hiện được theo như giới thiệu thì loại công pháp này chính là dành riêng cho tộc xà nhân nàng mà định. Nói đúng hơn chính là công pháp sinh ra cho tộc xà nhân. Không hiểu tại sao trong tay Tiêu Sơn lại có một cuốn như vậy. Theo như công pháp ghi lại thì nó tu luyện không phải là đấu khí.

Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cau mày lại lên tiếng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là công pháp tu chân!?” Nếu như Tiêu Sơn ở đây chắc chắn hắn sẽ bàng hoàng bởi câu này.