Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 226: Huynh đệ gặp lại




Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đều nhìn nhau, trong mắt hai người đều là sự nghi ngở. Hóa ra năm xưa đệ đệ của hắn ăn trộm mấy loại dược liệu cao cấp đưa cho người lại là nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Xem ra tên này quả thực có phần dại gái, Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nhìn nhau. Tiêu Sơn cười khổ bất ngờ Tiểu Y Tiên giống như biết gì đó nhìn về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng nói: “Phu quân, xem ra ma thú Bát Dực Hắc Xà Hoàng rất giống chàng a!?”

“A” Tiêu Sơn mở to mắt hắn nhìn về phía Tiểu Y Tiên tò mò hỏi: “Rất giống!?” Ngón tay hắn chỉ về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng nói: “Ta giống con rắn hôi thối đó chỗ nào!?”

“Còn không phải?” Tiểu Y Tiên bĩu môi, nàng khinh thường nói: “Đều háo sắc giống nhau lại dễ bị nữ nhân lừa!” Tiêu Sơn nghe thế hoàn toàn đứng hình không thể nói được câu nào nữa.

Bát Dực Hắc Xà Hoàng cảm giác được cỗ hơi thở cực kỳ mạnh mẽ cùng với quen thuộc từ người thanh niên mặc y phục màu đen kia phả ra. Thân mình hắn run lên nói: “Đại ca!” Bát Dực Hắc Xà Hoàng hơi dừng lại sau đó nhìn về phía Hắc Nha nói: “Đại ca, ngươi đã… đã tiến vào ma thú lục giai cao cấp, còn là thất giai!”

“Hừ” Trong lời nói Hắc Nha tràn đầy khinh miệt. Hắn lạnh giọng nói: “Nhờ công ơn của ngươi mà lâu như vậy ta mới đạt được cấp bậc như thế này! Nếu như năm đó ngươi không mang mấy cây dược liệu cấp cao đưa cho nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì ta vốn đã bước vào cảnh giới này rồi!” Nghe được lời này thì Bát Dực Hắc Xà Hoàng hoàn toàn đơ người không mở miệng được. Hắc Nha cười, trong nụ cười đầy sát khí, hắn lạnh lùng nói: “Biểu đệ, ngươi có nhớ đại ca nói điều gì không? Trong lúc ngươi rời đi cùng với đám người Thiên Xà Phủ, đại ca có nói một lời nếu như có ngày chúng ta gặp lại ta nhất định sẽ không bỏ qua người!”

Trong con mắt rắn xuất hiện tia bi thương, nó cúi đầu xuống tỏ ra ảm đạm, nó lạnh lùng nói: “Đại ca, ta…”

Lúc này, Tiêu Sơn quát lạnh nói: “Được rồi! Tình cảm xướt mướt như thế thì để sau đi!” Ngón tay hắn chỉ về phía đám người Lục Mạn nói: “Hắc Nha, Hoàng Phi Hổ, Tiểu Long Nữ bắt bọn họ lại cho ta. Chống cực cứ làm thẳng tay giết họ đi!”

“Xiu, xiu…” Trên lưng Hắc Nha cùng với Hoàng Phi Hổ đều xuất hiện một đôi cánh còn Tiểu Long Nữ chính là lăng không phí hành. Mấy người tốc độ cực nhanh đem đám người Lục Mạn vây lại.

Lục Mạn cực kỳ kinh hãi hô lên: “Lăng không phi hành cường giả cấp bâc đấu tông!”

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Không sai! Là ma thú thất giai Tam Trảo Tử Sắc Giao Long nắm giữ đấu khí hệ phong và hệ lôi. Tốc độ so với Thanh Viêm à phải nói là Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng còn nhanh hơn. Ngoan ngoãn giao Thanh Lân ra, ta để cho ngươi rời khỏi nơi này!” Cường giả cấu bậc đấu hoàng cùng với đấu tông sai biệt cực lớn. Dù là cấp bậc đấu hoàng đỉnh phong cùng với đấu tông giao chiến cũng cực kỳ khó có thể vượt cấp khiêu chiến. Trừ khi mình có công pháp cùng với đấu kỹ cực kỳ cao cấp.

Lục Mạn nghe được lời này lắc đầu, nàng cắn răng nói: “Dừng lại!” Bất chợt nàng nâng lên Thanh Lân, bàn tay trực tiếp bóp lấy hầu của Thanh Lân. Nhất thời, Tiêu Sơn cực kỳ kinh hãi vội vàng để cho đám người dừng lại. Ánh mắt Lục Mạn trở nên lạnh lùng nói: “Ta đã tìm kiếm Bích Xà Tam Hoa Đồng hơn mười năm rồi. Lần này đã tìm được, ta không có lý do gì bỏ qua cả! Tất cả các ngươi lui lại cho ta. Nếu như các ngươi dám tiến tới một bước ta sẽ khiến cho nàng hương tiêu ngọc vẫn!”

Tiêu Sơn cười lạnh nói: “ngươi đã tìm kiếm nàng hơn mười năm rồi chẳng lẽ thật sự muốn tổn hại nàng! Nếu như vậy ta không biết ngươi năm nào tháng nào mới có thể tìm được một người đây?”

“Vậy thì sao chứ!?” Khuôn mặt Lục Mạn trở nên âm trầm, nàng cười lạnh nói: “nếu như chúng ta không chiếm được Bích Xà Tam Hoa Đồng thì tuyệt đối không cho bất cứ ai có được nàng!”

Tiêu Sơn nghiến hai hàm răng vào phát ra âm thanh ken két, hắn lạnh lùng nói: “Giao ra Thanh Lân đảm bảo cho các ngươi rời đi!”

Lục Man liên tục lắc đầu nói: “Không thể nào!” Ánh mắt đề phòng nhìn về phía đám người Hoàng Phi Hổ lạnh lùng nói: “Nếu như các ngươi dám tiến tới gần thêm một chút đừng trách ta lỡ tay!” Bàn tay nàng thiết chặt vào cổ họng Thanh Lân. Ở trên cổ họng nàng xuất hiện một chút vết máu nho nhỏ màu đỏ.

Tiêu Sơn thở dài lắc đầu nói: “Ta biết ngươi đang chờ tiếp viện đúng không? Ngươi thật sự rất thông minh! Ngươi nghĩ chúng ta không dám ra tay?”

Nghe được lời này sắc mặt Lục Mạn trở nên biến đổi, nàng âm trầm nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Vậy thì sao? Ngươi dãm lại gần sao?” Bóp cổ họng Thanh Lân, nâng lên thiếu nữ, nàng lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi dám lại gần, cứ thử xem!”

Tiêu Sơn thở dài một hơi, hắn nhìn sang Tiểu Y Tiên, đưa ngón chỏ lên sống mũi gãi gãi, khuôn mặt xuất hiện nụ cười khổ đồng thời mở miệng: “Tiên Nhi, nàng có thể hay không dùng lực lượng kia? Ta cũng muốn xem lực lượng kia một chút!”

Ánh mắt Tiểu Y Tiên nhăn lại, nàng nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Chàng thực sự muốn thiếp dùng thứ đó!?”

Tiêu Sơn cười khổ. Sao hắn không biết được Tiểu Y Tiên nghĩ gì. Hắn bất chợt đem Tiểu Y Tiên trực tiếp kéo vào trong người ôm chặt lấy. Nhất thời Tiểu Y Tiên kêu lên một tiếng “A”. Tiêu Sơn đưa lên mông nàng vỗ vài cái phát ra tiếng “Ba, ba, ba”. Sau đó hắn đưa bàn tay xoa mông nàng trước mặt mọi người khiến cho khuôn măt nàng trở nên ửng đỏ. Thân mình Tiểu Y Tiên muỗn dãy dụa ai ngờ bị hắn ôm chặt lấy.

Tiêu Sơn lạnh lùng nói: “Cái bình dấm chua di động lại bốc mùi rồi a!”

Tiểu Y Tiên đỏ mặt vừa xấu hổ vừa tức nói: “Ai… ai là bình dấm chua di động?”

Tiêu Sơn cười nói: “Hài… thôi được rồi! Đúng là ta có yêu thích Thanh Lân một chút. Tuy nhiên tình cảm đó giống như huynh muội hơn. Nàng không phải ghen nhiều như vậy. Nàng còn không nhanh ra tay thì nhất định sẽ có rất nhiều cường giả tìm đến đây. Đến khi đó thì thật sự phiền toái…” Nhẹ nhàng xoa mông Tiểu Y Tiên, cảm giác được sự mềm mại từ chiếc mông nàng truyền ra khiến cho cây nhục bổng hắn cường cứng. Cây nhục bổng chọc thẳng vào hạ thể của nàng mặc dù chỉ qua lớp vải nhưng nàng vẫn cảm giác được to lớn cũng như sự nóng rực của nó. Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm đãng nói nhỏ vào tai Tiểu Y Tiên: “Tiên Nhi, nàng yên tâm! Nếu như cấp bậc bị giảm xuống tối nay ta dùng nó bơm nàng để cho nàng tăng lên thực lực nhé!?”

Tiểu Y Tiên bực mình lườm hắn: “Đúng là bại hoại! Chàng không lúc nào đứng đắn cả!” Ánh mắt liếc về phía hắn mang theo sự cảnh cáo nói: “Còn không buông thiếp ra, nếu chàng không buông thiếp làm sao thiếp sử dụng năng lực đó được!”

Tiêu Sơn cười dâm đãng nói: “Thật sự là… Ôm nàng cả đời cũng không biết chán a!”

Tiểu Y Tiên hừ lạnh nói: “Bại hoại, sau khi trở về tiếp sẽ tính xổ với chàng cả thể!” Nói xong Tiểu Y Tiên bước lên phía trước vài bước, con mắt nheo lại nhìn về phía Lục Mạn. Tiêu Sơn cũng âm thầm truyền âm cho đám người Hoàng Phi Hổ. Lục Mạn thấy vậy thì nhất thời đưa lên thân thể Thanh Lân cảnh cáo.

Tiêu Sơn cười lạnh nhìn về phía Lục Mạn làm cho cả người Lục Mạn run lên. Tiểu Y Tiên đưa ngón tay lên phía trước. Bất chợt, chiếc nhẫn sáng lóe lên ngay sau đó Lục Mạn cảm giác đầu mình có chút choáng váng. Kế tới nàng phát hiện được mình xuất hiện ở một khu vực sáng màu xanh, bốn phia đều là bóng đêm hắc ám. Ở phía trước xuất hiện hai đứa bé. Hai đứa bé này thấy được sự xuất hiện của người thì cực kỳ tò mò nhìn về phía nàng.

Lục Mạn cực kỳ kinh hãi nói: “Đây là đâu!?”

Bất chợt một thân ảnh thiếu nữ mặc y phục màu trắng xuất hiện. Thiếu nữ nhanh chóng chạy về phía Lục Mạn, Thấy vậy, Lục Mạn vung tay lên định tụ tập đấu khí giết chết thiếu nữ mặc y phục màu trắng này. Tuy nhiên ai ngờ được rằng dù Lục Mạn có làm gì đi nữa thì cũng không thể điều động đấu khí ngay cả thân thể cũng không chuyển động được. Nàng cực kỳ kinh hãi nói: “Chuyện gì thế này?”

Thiếu nữ mặc y phục màu xanh lãnh đạm nói: “Thế giới của ta do ta làm chủ!” Từ ngón tay của thiếu nữ bắn ra một tia ánh sáng đánh xuyên qua đầu của Lục Man. Đến chết thì ánh mắt Lục Mạn cũng trong trạng thái mở to kinh hãi. Nàng đến chết cũng không hiểu tại sao mình chết!

Chỉ đúng vài khắc, Tiểu Y Tiên thở ra một hơi, ngay sau đó nàng lấy ra một lượng lớn bình đan dược đem mấy thứ này đổ vào uống. Tiêu Sơn cực kỳ kinh hãi phát hiện được khí thế Tiểu Y Tiên giảm đi cực kỳ nhanh. Nó nhanh chóng hạ thấp xuống cho đến khi đạt đến dưỡng hồn sơ kỳ mới kết thúc. May mắn không có bị giảm một giai.

Bát Dực Hắc Xà Hoàng tò mò còn không biết chuyện gì xảy ra thì bất chợt thân mình Lục Mạn từ trên không trung rơi xuống. Bát Dực Hắc Xà Hoàng kinh hô lên một tiếng: “Lục Mạn, ngươi làm sao vậy!” Hắn hốt hoảng vội vàng phi thân lên đỡ lấy hai người.

“Xiu!”

Âm thanh cực kỳ nhanh. Hắc Nha đã bay vút đi túm lấy được thiếu nữ đem nàng ôm chặt vào mình. Ngay sau đó bay lại về phía Tiêu Sơn. Thân mình Lục Mạn bị Hắc Nha đá bay. Thấy như vậy Hắc Nha cực kỳ kinh hãi vội vàng đỡ lấy Lục Mạn. Hắn nhanh chóng dò xét thì thấy nữ nhân này đã ngừng thở bỏ mình. Trên đầu nàng xuất hiện một lỗ máu.

Bát Dực Hắc Xà Hoàng cả kinh hô lên: “Khốn kiếp, các ngươi đã giết chết Lục Mạn! lần này các ngươi đợi người Thiên Xà Phủ đuổi giết đi!” Bát Dực Hắc Xà Hoàng cũng không có ngu. Hắn biết được bây giờ nên làm gì tất nhiên muốn xoay người bỏ chạy.

Một âm thanh lạnh lùng rơi vào tai của nó: “Tiểu Long Nữ, Hoàng Phi Hổ, toàn lực giết nó không cần cố kỵ!”

“Vâng!” Hai người ngay lập tức vọt đến trước người Bát Dực Hắc Xà Hoàng đem nó ngăn lại. Thấy được Bát Dực Hắc Xà Hoàng bị ngăn lại thì thân mình Hắc Nha khẽ run. Hắn quay lại nhìn thì thấy được hai người đang vọt lên chắn trước Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Lần này hiển nhiên muốn đem nó đánh chết. Một cao cấp lục giai cùng với sơ cấp thất giai ma thú có thể nói giết Bạch Nha rất dễ dàng.

Hắc Nha muốn quay người hy vọng có thể ngăn lại một hai thì một giọng nói vang lên quát lạnh nói: “Hắc Nha quay lại!”

“Vâng!” Thân hình Hắc Nha run lên. Hắn vội vàng xoay người bay về phía Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn. Hai chân trực tiếp dẫm lên thân mình Thanh Viêm. Ngay lập tức, Tiểu Y Tiên tiến tới đem Thanh Lân ôm vào người không để Tiêu Sơn tiến tới. Thấy cảnh này Tiêu Sơn chỉ bất đắc dĩ gãi gãi sống mũi. Bàn tay Tiểu Y Tiên đặt lên cổ Thanh Lân, một nguồn khí vụ màu trắng rơi lên trên đó. Sau vài khắc vết thương đã bị xóa sạch.

Đôi mắt xinh đẹp Thanh Lân chớp chớp. Nàng mở ra đôi mắt thì thấy được Tiểu Y Tiên đang nhìn nàng. Thanh Lân có chút hốt hoảng hô lên: “Thiếu phu nhân!”

Tiểu Y Tiên lạnh đạm hỏi: “Ngươi đã tỉnh!?”

Thanh Lân nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mắt nàng quét qua thì thấy được Tiêu Sơn cũng đang đứng ở đó thì hai mắt nàng đẫm lệ. Nàng phát ra tiếng khóc: “Ô, ô… thiếu gia… Thanh Lân đang nằm mơ sao?” Nàng không có dám chạy tới ôm trầm hắn vào lòng bởi vì còn một cảnh vệ đang mở to mắt nom nom nhìn về phía nàng.

Tiêu Sơn thở ra một hơi nói: “Thật xin lỗi! Thiếu gia ta đã đến chậm khiến ngươi gặp nhiều đau khổ?” Nói xong bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu nàng mà an ủi.

Chiếc đầu nhỏ bé dễ thương liên tục lắc lắc: “Không, thiếu gia! Thanh Lân biết thiếu gia nhất định sẽ cứu Thanh Lân!”

Tiểu Y Tiên bất chợt lên tiếng nói: “Phu quân, có ba người đang đến nơi này! Cả ba người đều đến từ hướng đông…”

“Hử” Tiêu Sơn cau mày lại. Ánh mắt quét về phía đông một cái. Nhất trời khuôn mặt hắn rơi vào trầm ngâm. Tuy nhiên khi hắn đang suy ngẫm thì bị một tiếng gào thét đánh động. Ánh mắt hắn nhíu lại nhìn về phía âm thanh phát ra.

Giữa bầu trời cuồn cuộn hỏa lãng mang tính hủy diệt, lân phiến cứng rắn trên thân thể Bát Dực Hắc Xà Hoàng, bị phá nát hoàn toàn gần hơn phân nửa. Trên thân thể ngăm đen, máu tươi đỏ hồng liên tục tuôn ra. Sau đó giống như những giọt mưa, tí tách rơi xuống không ngừng.

Dưới lớp lân phiến bể tan tành, vài đạo vết thương kinh khủng mà mắt thường có thể dễ dàng thấy được lan tràn ra, cơ hồ bao trùm cả lưng. Liếc mắt nhìn lại một cái, tựa hồ còn có thể nhìn thấy cả xương trắng sâm sâm ẩn hiện.

Tám cái cánh cũng bị vụ nổ thô bạo phá nát hết 3 cánh, một cánh khác thì chỉ còn lại gần 1/2. Máu tươi giàn giụa. Trong con ngươi tam giác to lớn đã không còn thấy tia trào phúng nào, thay vào đó là một cổ kinh hãi hoàn toànbao trùm. Bộ dáng thê thảm chật vật, không còn chút đắc ý và kiêu ngạo nào của lúc trước.

Bát Dực Hắc Xà Hoàng điên cuồng chửi lớn: “Các ngươi muốn giết ta sao? Nếu như vậy cùng chết đi. Tự bạo!”

Tuy nhiên khi Bát Dực Hắc Xà Hoàng nói lên mấy câu này lại không khiến cho hai người Hoàng Phi Hổ và Tiểu Long Nữ sợ hãi chút nào. Tiểu Long Nữ vung bàn tay lên, một chưởng ấn cực kỳ lớn mang theo lực phong lôi đánh thẳng về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng. Hoàng Phi Hổ thì gầm lên một tiếng, thân mình phát ra quang mang đại thịnh, sau đó nó há miệng hống lên một tiếng nữa. Một cái mặt hổ lớn màu vàng bay ra đánh về phía Bát Dực Hắc Xà Hoàng.

Bát Dực Hắc Xà Hoàng tức giận, nó không nghĩ đem hai người này dọa mà hai người này lại không sợ hãi chút nào. Hắn tức giận mắng lớn: “Nếu hôm nay các ngươi giết ta vậy thì cùng chết đi! Từ bạo…”

Oanh! Toàn thân Bát Dực Hắc Xà Hoàng bành trướng sau đó phát nổ cực lớn. Ánh sáng lan tỏa khắp nơi.

Ở tại một chỗ khác, ba đoàn ánh sáng từ cùng một nơi vọt về phía thành Diêm. Bởi vì ngay từ đầu đã xuất phát cùng với nhau lên ba người gặp nhau cũng rất sớm. Ba đoàn ánh sáng này là hai nam một nữ. Một lão già mặc một bộ hoàng y bình thường. Bộ dạng hạc phát đồng nhan. Ngược lại có cảm giác vài phần thanh dật. Con mắt quét qua. Phô bày ra nét uy nghiêm. Một lão già khác mặc một bộ đồ quần áo màu xám. Trong con mắt lại phát ra mấy phần khí lạnh bức người. Khi ánh mắt hắn quét qua khiến cho người khác có cảm giác lạnh run giống như bị ngâm vào hầm băng. Nữ nhân một thân kim sắc tương tử cẩm bào bó sát người. Tam thiên thanh ti. Được vấn thành dạng phượng hoàng trường minh. Mơ hồ lộ ra nét cao quý khó có thể che dấu. Dung nhan điềm tĩnh xinh đẹp. Giống như một con suối ẩn trong núi làm cho người khác vừa cảm thấy kính sợ bởi thân phận cao quý, lại nhịn không được sinh ra ý niệm.

“A a. Vân Vận tông chủ! Vài năm không thấy, đấu khí hệ phòng càng ngày càng tinh thuần a. Tốc độ như vậy. Lão phu theo không kịp a.” Nhìn cẩm bào nữ tử ung dung cao quý, lão già cười to nói.

“Phá sơn đấu khí của Gia lão cũng là càng ngày càng bá đạo a. Cách thật xa, Vân Vận vẫn có thể cảm giác được cổ khí tức bá đạo.” Cẩm bào nữ tử mỉm cười nói. Bất quá khi nàng quay về phía một bên lão già khác nói: “Vị lão tiên sinh này thật sự rất quen mắt? Không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu!?”

Lão già mặc áo xám mỉm cười nói: “Năm xưa lão phu đã cùng với tên Vân Sơn kia đánh một trận nhưng vẫn thua hắn nửa trù…” Ánh mắt lão già quét qua Vân Vân cười khổ nói: “Xem ra Vân Lam tông có người kế thừa a!”

Vân Vân hơi ngạc nhiên sau đó cười nói: “Thì ra là Bằng Hoàng Hải Ba Đông! Hải lão, năm xưa ngươi còn ghe qua Vân Lam tông ta một lần đây. Vân Vận xin lỗi vì đã không nhớ ra Hải Lão…”

Lão già mặc áo xám cười lắc đầu phất tay nói: “Đã qua hơn mười năm rồi còn gì! Ngươi không nhận ra một lão già như ta cũng là một chuyện rất bình thường!”

Bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên: “Oanh!” tất cả mọi người đều nhìn về phía trước. Phía trước xuất hiện một vụ nổ cực lớn. Đó là một quả cầu sáng chói khiến cho ba người đều kinh ngạc. Ba người nhìn nhau không nói gì vội vàng điều động đấu khí bay vọt về phía trước.

Thân thể Bát Dực Hắc Xà Hoàng giống như một quả cầu máu nổ tung lên. Trong Diêm thành, vô số người đều ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hỏa lãng kinh khủng cuồn cuộn trên bầu trời. Cho dù cách trăm ngàn thước, nhưng hỏa lãng nóng cháy, vẫn làm cho mọi người mồ hôi đầm đìa.

Một mảnh yên tĩnh bao trùm tòa thành rộng lớn. Tất cả mọi người miệng lưỡi khô khốc nuốt một ngụm nước bọt. Một nỗi hoảng sợ từ sâu trong nội tâm lan tràn ra. Nếu vụ nổ này gần Diêm thành thêm một ít, sợ rằng bây giờ, không phải nơi này sớm đã bị phá hủy thành một mảnh đất bằng phẳng sao?

“Đây là sức hủy diệt của đấu hoàng cường giả? Thật sự là kinh khủng a” mọi người run sợ, trong lòng vô lực rên rỉ.

Tiêu Sơn lắc đầu lạnh nhạt nói: “Đúng là không ngờ lại dãy chết đấy!” Tiêu Sơn cười lạnh nói. Khi hắn đạt đến cấp địa cầu kỳ có một năng lực đó chính là trực tiếp triệu hồi ma thú trở lại trong khu vực mình. Chỉ cần không phải ở hai không gian khác nhau hoặc khoảng cách quá xa. Điều này làm cho Tiêu Sơn cảm giác khá tiện lợi nếu như đối thủ muốn tự bạo.

Bao quanh thân thể Thanh Viêm cùng Hắc Nha tạo ra một đám khiên phỏng thủ chắc trước. Tiêu Sơn cũng cảm thán. Khoảng cách đã xa như vậy rồi mà vụ nổ vẫn lan tràn ra tận nơi này. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu vì phát hiện được hai tấm khiên do đấu khí Hắc Nha cùng với Thanh Viêm tạo ra bị đánh cho mờ đi hơn nữa còn có hiện tượng rạn nứt.

“Hử!” Tiêu Sơn quay đầu nhìn lại thì phát hiện được ba người bay tới phía này. Hắn đưa ngón chỏ lên sống mũi gãi gãi. Hắn ngạo nghễ khoanh tay chờ đợi ba người này.

Đột nhiên hai người Vân Vận và Hải Ba Đông không cùng hẹn mà đồng thời hô lên: “Sao lại là hắn!?”