Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 205: Hồ dung nham




Hơi thở của người đã từng qua đây ở nơi này quá nồng nặc, bàn tay của Tiêu Sơn đưa lên vân vê cái mũi của hắn. Hắn quả thực đối với thứ mùi hương này rất thích. Hắn cũng không hiểu lắm về mùi hương, có thể nó giống như động vật tìm bạn tình nhờ mùi hương vậy. Hắn rất thích ngửi mùi hương trên cơ thể Nhã Phi và Tiểu Y Tiên. Mùi hương trên cơ thể của Nhã Phi là nồng nàn giống như một bông hoa hồng chứa đầy độc dược của tình yêu khiến cho hắn điên cuồng. Mùi hương trên cơ thể Tiểu Y Tiên lại thơm ngát, nó giống như mùi của hoa cỏ, cây cối cùng thiên nhiên khiến cho Tiêu Sơn muốn đi yêu thương, muốn đi bảo vệ. Chính vì nguyên nhân này mà hắn rất thích dùng lưỡi của mình chăm sóc hạ thể của các nàng. Cái mùi hương này khiến cho hắn cực kỳ thích so với Nhã Phi thì cũng không kém chút nào.

“Ừm” Nhẹ nhàng trả lời, đôi môi của Thanh Lân hơi mím lại. Con ngươi của nàng hơi chớp chớp, chỉ thấy chúng quanh đồng tử màu bích lục, ba cái điểm nhỏ màu xanh biếc lặng yên hiện ra. Thanh Lân chậm rãi nhắm con ngươi lại cảm ứng hơi thở trong thông đạo. Trước ánh sáng của ngọn lửa trong tay Tiêu Sơn, đôi mắt của hắn quét qua. Hắn cảm nhận được một điểm lóe sáng.

Bàn chân nhẹ nhàng dẵm trên đất mà tiến tới, thân mình khom xuống đưa ra một bàn tay cầm lên tấm vảy này. Một tấm vảy nho nhỏ có màu tím rất đẹp nằm ở một cửa động, ở trên đó dính một chút máu khô. Tiêu Sơn đưa chiếc vảy lên ngửi phát hiện ngoài vị tanh của máu ra còn có một mùi thơm nhẹ nhàng giống như dùng nước thơm kết hợp với mùi hương cơ thể. Cỗ mùi này khiến cho dục vọng của hắn tăng mạnh. Đầu nhẹ nhàng lắc, Tiêu Sơn đem chiếc vảy thu vào không gian trữ vật, đem dục hỏa nhanh chóng đè xuống. Ánh mắt nhanh chóng đảo về phía Thanh Lân.

Thời gian trầm mặc chỉ là trong giây lát, Thanh Lân rốt cuộc cũng mở đôi mắt màu bích lục ra, bàn tay chỉ vào một thông đạo bên trái, nhe giọng nói:”Thiếu gia, mặc dù có mấy thông đạo khác cũng lưu lại một ít hơi thở, nhưng mà trong thông đạo này lại nồng đậm nhất, xem ra ở vài ngày trước người đó đã ở trong này lâu nhất.”

Ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn về phía Thanh Lân chỉ. Cái động này không phải là cái động của hắn đang đứng hay sao? Đầu của Tiêu Sơn lắc nhẹ, linh hồn lực của hắn sau khi sử dụng thiên nhân mô thức đã khá mệt mỏi nhưng hắn vẫn cảm giác được ở phía trước hẳn sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa phía trước, hắn ẩn ẩn cảm giác được năng lượng hệ hỏa khá là nồng hậu. Có lẽ, ở phía trước thật sự có dị hỏa.

Một tay hắn khoanh trước ngực, tay kia cầm lên cằm của mình, Tiêu Sơn thoáng rơi vào suy tư. Sau đó hắn phất tay một cái một thanh niên tuấn tú mặc y phục màu lam xuất hiện trước mặt của hắn. Thấy được Tiêu Sơn, thanh niên tuấn tú mặc y phục màu lam này vội vàng hành lễ: “Chủ nhân!”

“A” Đột nhiên có sự xuất hiện của một người, Thanh Lân ngây ngẩn nhìn về phía người này, bàn tay đưa lên che miệng của mình, bộ dạng có vài phần hốt hoảng. Mặc dù bóng tối lờ mờ nhưng nàng phát hiện được ra người này so với thiếu gia còn đẹp trai hơn vài phần.

Lời nói của Thanh Lân khiến cho thanh niên tuấn tú mặc áo bào lam có vài phần ngạc nhiên. Đầu của hắn quay về phía Thanh Lân, đôi mắt chăm chú nhìn về phía nàng hỏi: “Chủ nhân, nàng ta là ai!?”

“Đừng sợ!” Tiêu Sơn bình thản lên tiếng nói, ánh mắt của hắn đảo về phía Thanh Lân nói: “Thanh Lân, cô đừng sợ. Đây là hộ vệ của ta, tên hắn là Thanh Viêm…”

Thanh Lân vội vàng khom người hành lễ: “Thiếu gia Thanh Viêm, ngươi tốt!”

Thanh Viêm lẳng lặng đưa tay lên, hắn bình thản nói: “Không cần gọi ta là thiếu gia, ta cũng không phải thiếu gia chẳng qua chỉ là người hầu của chủ nhân mà thôi!” Ánh mắt của hắn quay về phía Tiêu Sơn hỏi: “Chủ nhân, ngươi có cần gì ta giúp hay sao!?”

“Ha…” Tiêu Sơn nở một nụ cười vô cùng hòa ái. Ngón tay của hắn chỉ về phía cửa động nói: “lần này ngươi phải làm khiến đỡ dẫn đường cho chúng ta!”

“A” Thanh niên hơi ngạc nhiên mộ chút sau đó gật đầu nói: “Vâng, chủ nhân!” Thanh niên tuấn tú mặc y phục màu lam muốn tiến vào cửa động bất chợt hai hàng lông mày của hắn nhíu lại. Hắn đột nhiên mở miệng nói: “Di, cái mùi này! Mùi này thật sự rất quen thuộc…”

Tiêu Sơn hơi giật mình sau đó đôi mắt của hắn chớp chớp, trầm ngâm một chút hắn mới mở miệng: “Thanh Viêm ngươi quen thuộc mùi vị này!?” Hắn lấy ra một tấm vảy rắn màu tím đưa ra.

Thanh Lân thấy được tấm vảy rắn màu tím thì vội vàng nói: “Tấm vảy rắn này, nó thuộc về người đã từng qua nơi này. Thiếu gia, từ chiếc vảy rắn, Thanh Lân cảm nhận được nó có huyết mạch tương liên với ta!”

“Chủ nhân!” Hai hàng lông mày của Thanh Viêm hơi cau lại, ánh mắt nhìn chăm chú về phía chiếc vảy trong tay Tiêu Sơn. Thanh Viêm mở miệng nói: “Chủ nhân, chiếc vảy này là của nữ vương Mỹ Đỗ Toa!”

Đôi môi đỏ của Tiêu Sơn khẽ kéo lên, miệng của hắn hơi giật giật. Hắn đột nhiên lên tiếng nói: “Mỹ Đỗ Toa, cô nàng này đến đây làm gì!?”

Đầu Thanh Viêm nhẹ nhàng lắc, hắn mở miệng nói: “Chủ nhân, điều này ta cũng thực sự không rõ! Năm xưa Mỹ Đỗ Toa có một lần đến dãy núi Ma Thú của chúng ta, nàng muốn tiến vào tìm hóa hình thảo. Sau đó, đệ đệ của Hắc Nha gặp nàng thì si mê nàng kết quả là không những không thu hoạch được gì mà còn bồi thường đồ vào nữa. Sau đó, dưới cơn giận dữ Hắc Nha đại chiến với nàng kết quả Hắc Nha bị bại trấn. Mặc dù Hắc Nha rất cao ngạo không có nói ra truyện này nhưng chúng ta đều ngầm hiểu trong lòng. Sau đó tình cảm hai huynh đệ hắn mới trở nên rạn nứt. Đệ đệ của Hắc Nha cũng không vì chuyện này hối lỗi mà còn trở nên si mê đối với Mỹ Đỗ Toa hơn. Sau đó, đệ đệ của hắn rời đi nơi này. Nghe nói hình như đệ đệ của hắn trở thành hộ thú của phủ Thiên Xà…”

Trầm ngâm một chút, Tiêu Sơn cười khổ không ngờ Hắc Nha lại trải qua việc như vậy. Ánh mắt của hắn quét về phía Thanh Viêm nói: “Mỹ Đỗ Toa, nàng ta rất đẹp hay sao!?”

“A” Thanh Viêm hơi ngẩn ra vì câu nói này, hắn thoáng suy tư một cái rồi tiếp tục nói: “Chủ nhân, theo như đánh giá của loài người thì nàng thực sự rất đẹp!”

Tiêu Sơn càng nghe thấy thì càng tò mò sau đó hỏi: “So với Hoàng Tử Yên và Tiểu Long Nữ thì như thế nào!?”

Thanh Viêm cười khổ, hắn chẳng lẽ không rõ tính tình vị chủ nhân này. Hắn đáp lại thẳng thừng: “So với hai nàng thì Mỹ Đỗ Toa đẹp hơn một chút!”

“A” Con mắt của Tiêu Sơn trợn to lên, hắn mở miệng nói: “Thực sự là rất đẹp sao!?”

“Thiếu gia…” Đột nhiên âm thanh của Thanh Lân vang lên. Nhất thời cả đám quay lại nhìn về phía nàng. Thanh Lân có hơi chút hốt hoảng sau đó nói: “Thiếu gia, không phải chúng ta muốn đi tìm dị hỏa hay sao!?”

“A, ừm” Tiêu Sơn đột nhiên nhớ ra, hắn nhẹ nhàng gật đầu. Ngón chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Bàn tay đưa ra hướng về phía Thanh Lân nói: “Bắt chặt lấy tay của ta, nếu không ở bên trong ngươi rất dễ bị ngã!” Thanh Lân gật đầu, bàn tay của nàng vươn lấy bắt tay của hắn. Tiêu Sơn cảm giác được bàn tay của Thanh Lân thật sự rất mềm mại so với Thanh Lân không kém chút nào. Hắn không nhịn được dùng ngón cái vân vê bàn tay của nàng. Nhất thời, hái má của Thanh Lân ửng đỏ, đầu hơi cúi thấp xuống thi thoảng ánh mắt len lén nhìn về phía hắn.

Ba người tiến vào trong huyệt động tối đen, may mắn là có ngọn lửa của Tiêu Sơn phát ra ánh sáng thế nên mọi vật khá là sáng sửa. Nếu như không có ngọn lửa của hắn thì nơi này chẳng khác gì người mù dò đường cả.

Tiêu Sơn đi sâu về phía bên trong, hắn cảm giác được khí nóng ngày một trở nên nóng hơn. Hai mắt của Tiêu Sơn nheo lại. Thanh Viêm đột nhiên mở miệng nói: “Chủ nhân, phía trước năng lượng hệ hỏa thật sự nồng đậm. Nhất định có hể là một loại thiên tài địa bảo hệ hỏa hoặc là…” Hắn trầm ngâm một chút rồi nói ra: “Hồ dung nham…”

Thanh Lân cảm giác được toàn thân mình mát rượi, thân thể trở nên thư sướng. Một nguồn năng lượng kỳ lạ bao bọc chảy vào cơ thể của nàng khiến cho thân thể của nàng giống như tắm trong một hồ nước mát. Ánh mắt của Thanh Lân chớp chớp nhẹ nhìn về phía Tiêu Sơn.

Trong thông đạo tối đen như mực, nó được thắp sáng bởi ngọn lửa trên tay của Tiêu Sơn. Nó tựa hồ không có khái niệm về thời gian, mọi người có chút cứng nhắc đi về phái trước, mà thông đạo cũng tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối cùng, thủy chung không nhìn thấy ánh sáng. Loại tình cảnh này tựu giống như là đang đi đến tâm của quả đất vậy. Càng đi xuống càng nóng.

Tiêu Sơn suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói: “Thanh Lân, nếu như ngươi không chịu được ta sẽ đưa ngươi trở lại!?”

“Không sao, Thanh Lân chịu được! Thiếu gia, ngài cũng không cần vì Thanh Lân mà xua đi khí nóng. Thanh Lân chịu được mà.” Đầu Thanh Lân nhẹ nhàng lắc, nàng chớp đôi mắt lớn nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn thở dài một hơi, hắn thử từ từ thu lại năng lượng trong cơ thể của mình truyền qua cho Thanh Lân, sau đó hắn nói: “Nếu thấy nóng nói với ta, ta sẽ đem ngươi rời đi nơi này!”

“Ừm.” Ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân, tựa hồ cũng không vì hỏa thuộc tính nóng rực xung quanh mà có dị trạng gì.

“Sắp tới rồi.” Sau khi chuyển qua một đoạn rẽ, không xa cuối thông đạo đã xuất hiện quang mang màu đỏ. Tiêu Sơn nở một nụ cười thỏa mái. Lộ trình cuối cùng, ba người tốc độ càng thêm nhanh, vội vàng xuyên qua lộ trình ngắn ngủi này,đi tới cuối thông đạo... Đứng ở cuối thông đạo,thần sắc ba người rung động nhìn thế giới hỏa hồng trước mặt.

Trong địa huyệt thật lớn, dung nham đỏ rực, ở trong đó chậm rãi chảy xuôi, thỉnh thoảng có bọt khí thật lớn từ trong dung nham hiện lên, nhưng sau một lát, một tiếng nổ nhỏ vang lên, dung nham trong đó bắn mạnh ra, rực rỡ giống như pháo hoa màu đỏ. Đứng ở cuối cái thông đạo nho nhỏ, ba người nhìn cái thế giới nham thạch nóng chảy tựa hồ không có giới hạn này, ngoại trừ rung động ra, đều không tự chủ được nuốt vội một ngụm nước bọt.

Thanh Viêm thở ra một hơi nói: “Không nghĩ tới thực sự là hồ dung nham a! Chủ nhân không nghĩ tới người lại chọn ta. Chủ nhân ngươi thật sự thông minh a. Ta vốn tu luyện đấu khí hệ hỏa, nếu như ta có thể ở nơi này tu luyện tốc độ nhanh mấy lần so với bình thường!”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy, hắn hơi trầm ngâm rồi gật đầu. Nếu hắn không phải thuộc hỏa thuộc tính, chắc đã không chịu được nhiệt độ cao mà trở ra rồi. Hơn nữa hắn phát hiện hỏa thuộc tính nơi này so với trong thông đạo cuồng bạo hơn rất nhiều.

Thanh Lân không cảm giác được mệt mỏi nóng bức bởi vì sức nóng của hồ dung nham. Tiêu Sơn có vài phần kinh ngạc nhìn về phía nàng. Thanh Lân, Dường như nàng đối với nơi này còn dễ chịu hơn so với hắn. Phải biết rằng Thanh Lân không có đấu khí a. Tiêu Sơn trầm ngâm ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ do huyết mạch của nàng!? Hoặc là thể chất đặc biệt của nàng!?”

Vẻ mặt của Thanh Lân mang theo vài phần lo lắng nói: “Thiếu gia, ở đây cũng đường rồi. Làm sao bây giờ!?”

Sau khi ổn định lại tâm tình, Tiêu Sơn nhìn chằm chằm Thanh Lân, có thể phát hiện ra bên trong thân thể nàng tựa hồ có một cỗ năng lượng không ngừng phóng thích ra. Chính nhờ cỗ năng lượng đó chống đỡ cho nên Thanh Lân mới không cảm giác được nóng bức? Tiêu Sơn cảm khái ngẫm nghĩ: “Trở lại kiểm tra thật kỹ thân thể của nàng một lần nữa!”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn trầm ngâm nói: “Ta sẽ thử vào xem một chút!” Trong không gian trữ vật, Tiêu Sơn lấy ra một bản kim loại trắng bạc hình thù kỳ dị. Thứ này chính là phi hành pháp khí của hắn, phá không toa. Thanh Lân nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt nàng có vài phần nghi ngờ.

Ánh mắt của Tiêu Sơn liếc về phía Thanh Lân. Hắn căn dặn nói: “Bảo vệ tốt cô ấy!”

“Vâng” Thanh niên tuấn tú mặc áo bào màu lam gật đầu.

Bàn chân trực tiếp đạp lên phá không toa. Phá không toa lơ lửng đem thân thể của hắn bay lên không trung. Thanh Lân nhìn về phía cảnh này cực kỳ kinh ngạc. Cái miệng xinh xắn của nàng mở to, hai tay che miệng của mình đi. Nhất thời, con mắt mở lớn chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn.

“Đây là…” Thanh Lân nhìn Tiêu Sơn lơ lửng trên không trung trong khi hắn không cần đấu khí hóa cánh mà vẫn có thể bay được. Thanh Lân tò mò nói: “Thiếu gia, ngài là cường già đấu tông sao!?” Thanh Lân cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Nàng biết rằng đấu tông, cả Gia Mã đế quốc con số cũng không vượt quá hai mươi, người nào không phải là cường giả danh chấn một phương, nhưng lại từng nghe nói có ai có thể ở tuổi Tiêu Sơn có được thành tựu đó.

Đầu của Tiêu Sơn quay lại, hắn cười khổ nói: “Đấu tông đâu có dễ dàng lên như vậy! Đây chỉ là một loại kỹ thuật phi hành thôi.” Thân mình cúi xuống, bàn tay của hắn vỗ vỗ lên tấm trượt nói: “Nếu như không có nó ta thực sự không thể phi hành. Cấp độ đấu tông như cô nói đâu có dễ dàng mà đạt đến!”

Ở bên cạnh, Thanh Viêm đạm mạc trả lời: “Tiểu cô nương, ngươi cũng không cần kinh ngạc như vậy. Nếu như sau này ngươi ở bên cạnh chủ nhân sẽ còn nhìn thấy ngài hiển lộ nhiều thần thoog hơn nhiều”

Nghe thấy lời nói của Tiêu Sơn, Thanh Lân gật đầu bày tỏ mình đã hiểu. Tuy nhiên khi câu nói của Thanh Viêm “ngày sau ở bên cạnh Tiêu Sơn” khiến cho trái tim của nàng khẽ đập loạn nhịp. Nàng cũng từng nghĩ đến việc theo sát Tiêu Sơn làm một hầu gái cho hắn nhưng nàng sợ… Nàng có nhiều lý do sợ. Nàng sợ hắn sẽ coi thương thân phận của nàng. Nàng sợ sẽ đem đến phiền toái cho hắn. Nàng cũng sợ phu nhân của hắn…

Tiêu Sơn phất phất tay, hắn bình thản nói: “Được rồi, các ngươi ở đây đi! Ta xem xét một chút sau đó sẽ trở lại…” Hắn đạp phá không toa bay lơ lửng lên.

Bất chợt, Thanh Lân lên tiếng cảnh báo: “Thiếu gia, cẩn thận...” Ngón tay của nàng chỉ xuống dung nham nói: “Bên trong dung nham dường như cất giấu vật gì đó!” Con ngươi màu bích lục nhìn mênh mông dung nham, gấp giọng nói.

“Ừ” Ánh mắt của Tiêu Sơn tùy ý đảo qua dung nham. Với sức nóng của dung nham, linh hồn lực tiến vào thực không dễ dàng. Linh hồn lực không giống như lúc Tiêu Sơn luyện đan, linh hồn lực có thể tùy ý tiến vào bên trong lửa bởi vì ngọn lửa sẽ không cản trở linh hồn của hắn nhưng tiến vào dung nham lại khác. Dung nham không những cản trở linh hồn lực quét xem mà còn làm cho linh hồn lực tiêu hao nhanh chóng. Tuy nhiên, hắn biết Thanh Lân tuyệt đối sẽ không lừa hắn.

Tiêu Sơn quyết định đạp phá không toa bay trung quanh một vòng bất quá hắn thực sự xác định ở đây chỉ có duy nhất một hồ dung nham cũng không có đường nào khác. Nếu như có đường có lẽ là nằm dưới hồ dung nham này.

Tiêu Sơn lơ lửng trong không trung, ánh mắt quét về phía Thanh Lân hỏi: “Thanh Lân, phát hiện ra thứ gì sao!?”

“Bên trong nham tương, tựa hồ có vật gì đó tồn tại. Ta có thể cảm giác được một chút hơi thở của nó...Nó rất mạnh...” Thanh Lân ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nham tương đang không ngừng quay cuồng, con ngươi màu bích lục hiện lên một chút u quang, giống như nhìn xuyên hết thảy trở ngại của nham tương,thấy hết những gì kì lạ ẩn dưới đó.

“Là một vật còn sống hay sao?” Tiêu Sơn tò mò hỏi? Ở trong nhiệt độ này cơ hồ hòa tan được cả sắt thép, cư nhiên lại có vật còn sống?

Thanh Viêm đứng ở đó lên tiếng nói: “Chủ nhân, có lẽ một loại ma thú chuyên sống trong dung nham. Nó chuyên sử dụng thức ăn là dùng nham để sống.”

Tiêu Sơn đưa bàn tay lên sờ sờ đầu của mình. Hắn dồn hết linh hồn lực bao phủ cả cái hồ dung nham. Linh hồn lực theo đó mà thẩm thấu vào bên trong. Khóe mắt của Tiêu Sơn lóe ra tinh quang. Hắn thở ra một hơi nói: “Thì ra là một con rắn…” Tiêu Sơn vội vã thu lại linh hồn lực tránh để linh hồn lực của hắn tiêu hao quá nhiều. Bàn tay của hắn đưa lên vân vê hai huyệt thái dương của mình.