Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 195: Phá giải phong ấn




Tiêu Sơn đem trận pháp cách âm đem thu thập. Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn, trên khuôn mặt trắng hồng của nàng xuất hiện một nụ cười ngọt ngào. Tiêu Sơn thấy vậy thì cũng đồng thời nở nụ cười. Hắn nhàn nhạt hỏi: “Thế nào? Nàng đột phá!?”

Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật chiếc đầu nhỏ của mình: “Ừm! Phu quân, thiếp đột phá đến cảnh giới tiếp theo!” Thấy vậy Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hắn đưa bàn tay ra, bàn tay ngọc ngà của thiếu nữ nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay của hắn. Tiêu Sơn đem bàn tay ngọc ngà của Tiểu Y Tiên nâng nàng dậy.

Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía nàng nói: “Đột phá thành công là tốt rồi!” Thân mình của thanh niên hơi cúi xuống. Hắn đem trận pháp cách âm đơn giản này nhanh chóng hu thập lại, toàn bộ nguyên vật liệu còn sót lại cũng để vào trận pháp.

Đôi chân tho nhỏ của Tiểu Y Tiên lẳng lặng bước về phía trước. Đôi môi anh đào của nàng mở ra, thân mình của nàng hơi cúi xuống hướng về phía lão già Hải Ba Đông: “Xin lỗi lão gia gia! Vừa rồi chữa trị thương thế cho người không ngờ bản thân ta lại muốn đột phá. Ta không thể đè ép đột phá nên mới thất lễ với lão nhân gia người!”

“Hahaha…” Lão già Hải Ba Đông mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vuốt vuốt tròm râu của mình sau đó nói: “Không sao! Lão phu vốn chờ đã nhiều năm như vậy rồi đâu ngại thêm một chút nữa. Ngoài ra, ngươi muốn đột phá không thể ngừng lại việc chữa thương, việc này sao có thể trách ngươi được!”

Tiểu Y Tiên bước về phía lão già, nàng mỉm cười một cách thân thiện: “Lão gia gia, để ta xem một chút phong ấn trên người của lão gia gia người!”

Hải Ba Đông gật đầu đồng ý. Bàn tay của hắn đưa ra. Tiểu Y Tiên đưa bàn tay ngọc ngà trắng hồng chộp lên cánh tay già nua của Hải Ba Đông. Một luồng chân nguyên lực màu xanh lá cây tràn đầy sức sống vọt vào bên trong cơ thể của Hải Ba Đông. Hải Ba Đông cảm giác thân thể cực kỳ thoải mái. Ánh mắt của hắn lướt về phía Tiểu Y Tiên sũy nghĩ: “Tiểu nữ oa này, chẳng lẽ đấu khí mà nàng tu luyện là thủy hệ. Dù sao đấu khí hệ thủy có khả năng chữa thương rất mạnh. Bất quá, dù nàng có đấu khí hệ thủy đi nữa thì khả năng chữa thương cũng không thể mạnh mẽ đến như vậy. Khả năng chữa thương này hoàn toàn hơn xa đấu khí hệ thủy gấp không biết bao nhiêu lần. Đến tột cùng hai tiểu oa nhi này tu luyện công pháp gì a!?”

Nguồn năng lượng đặc biệt trong kinh mạch của Hải Ba Đông gắt gao chế chặt đấu khí của hắn. Đồng thời đấu khí của hắn còn bị cắn nuốt để duy trì nguồn năng lượng dị loại này. Quả thật nguồn năng lượng dị loại này mang theo vài phần bá đạo. Chân nguyên lực màu xanh lá cây của Tiểu Y Tiên tiến vào trong cơ thể của Hải Ba Đông, nàng phát hiện được cơ thể của lão già bị tàn phá có chút nặng nề. Những vết thương trên cơ thể lão già không được chữa trị kịp thời đã để lại ám thương.

Đầu Tiểu Y Tiên hơi cúi xuống, nàng rơi vào trầm ngâm. Hải Ba Đông cảm giác được toàn thân thể mình giống như thoát thai hoàn cốt. Nguồn năng lượng màu xanh lá cây kia không ngờ đi đến đâu lại làm cho cơ thể đang khô héo của lão lại trở nên tràn đầy sức sống. Hắn đối với Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc.

Bất quá, Tiêu Sơn cũng đang ở đây quan sát hắn. Nếu như hắn nảy nòng tham đối với loại công pháp này Tiêu Sơn không ngại đem hắn chém tận giết tuyệt. Mặc dù sau đó hắn biết mình sẽ cảm giác có lỗi với Nhã Phi nhưng hắn tuyệt đối không thể không làm bởi vì an toàn của bản thân và người thân. Công pháp của Tiểu Y Tiên vốn đã thần kỳ, nó không sớm một ngày cũng sẽ truyền ra ngoài nhưng giữ được ngày nào hay ngày ấy. Nếu như đối phương ngoan ngoãn chịu ân huệ của hắn không có ý gì khác thì không sao nhưng nếu có ý nghĩ gì khác vậy thì đừng trách hắn ra tay độc ác…

Tiểu Y Tiên hơi cau mày lại. Hiện tại, nguồn năng lượng màu xanh đã tiến gặp phải nguồn năng lượng kỳ lạ trong cơ thể của Hai Ba Đông. Lúc này, hai nguồn năng lượng bắt đầu dây dưa. Số lượng của hai người lấy trong cơ thể của hai ba đông làm chiến trường. Cả hai bên triển khai chém giết nhưng chân nguyên lực của Tiểu Y Tiên vừa chém giết lại vừa phải chữa trị thương thế cho lão già thế nên chân nguyên lực hao cực nhanh.

“A…” Lão già Hải Ba Đông mang theo vài phần đau đớn. Mặt mũi của hắn nhăn nhó, lúc thì thể hiện ra bộ dạng nhăn nhó lúc thì biểu hiện ra cảm giác vui vẻ thoải mái. Khuôn mặt của hắn mang theo vài phần quỷ dị.

“Phù…” Tiểu Y Tiên mở ra đôi mắt của mình. Bàn tay của nàng nâng lên đem đám mồ hôi bàm trên trán toàn bộ lau sạch sẽ,

Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Tiên Nhi, có thể phá giải phong ấn cho lão gia gia được hay không!?”

Lão già Hải Ba Đông hít lấy một hơi khí lạnh. Sau đó lão nhìn về phía Tiểu Y Tiên phát hiện thấy sắc mặt của nàng có chút mệt mỏi. Lão già cười khổ, trong lòng mang theo vài phần ái ngại: “Ngươi cũng không cần phải vì một lão già như lão phu mà mệt mỏi như vậy. Nếu như ngươi không thể phá giải cũng không sao. Lão phu sống thế này đã quen mấy chục năm rồi. Ngoài ra…” Con ngươi của hắn quét về phía Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Tiểu tử này trong vài năm nữa sẽ đến lục phẩm luyện dược sư. Hắn nhất định có thể giúp lão phu luyện chế ra Phá Ách đan…”

Tiểu Y Tiên lắc đầu, nàng bình thản nói: “Phu quân, thiếp cũng không có năm chắc. Thiếp phải học xong loại pháp… đấu kỹ chuyên phá giải phong ấn may ra mới có thể giúp đỡ lão gia gia giải phong ấn được…” Ánh mắt của nàng mang theo vài phần áy náy nhìn về phía Hải Ba Đông nói: “Thật xin lỗi lão gia gia, ta hiện giờ cũng không có cách nào phá phong ấn cho người. Lão nhân gia ngươi có thể để cho ta một chút thời gian hay không!?”

Lão già Hải Ba Đông lập tức phất tay nói: “Không sao! Lão phu đã sống như vậy một thời gian rồi. Hai người các ngươi cứ tự nhiên, một hai năm đối với lão phu mà nói quả thực không là cái gì!”

Tiêu Sơn bước về phía bên cạnh Tiểu Y Tiên, đầu của hắn nhẹ nhàng quay sang, con mắt hơi chớp chớp. Giọng hắn nhẹ nhàng phát ra: “Tiên Nhi, nếu như nàng hoc loại pháp thuật… đấu kỹ đó thì mất thời gian bao lâu!”

Đầu Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng lắc lắc, đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài: “Thiếp cũng không biết. Đấu kỹ vũ lộ thuật lần trước cũng chỉ có tiêu hao mấy giờ. Lần này loại đấu kỹ chuyên dành cho phá vỡ phong ấn muốn tu luyên ta cũng không biết tốn hao bao nhiêu thời gian!”

Tiêu Sơn hơi ngẩn người. Lúc này, khóe miệng của hắn cong lên, một tay khoanh trước ngực, tay kia trực tiếp cầm lên cằm của mình. Sau đó hắn đột nhiên hướng về phía Hải Ba Đông nói: “Lão gia gia, xem ra chúng ta phải ở lại Mạc thành mấy ngày rồi. Hài… làm phiền lão gia gia người!”

Trong nhất thời, Hai Ba Đông bị sửng sốt nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn cười khổ nhìn về phía Tiêu Sơn, đôi môi tái nhợt thở ra một hơi dài: “Việc này không có gì khó nhưng căn nhà của ta đã bị phá tan tành rồi. Trong mấy ngày nữa, chúng ta phải thuê một phòng khách trọ để ở…”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cũng thở dài giống lão một hơi: “Xem ra cũng chỉ có như vậy!”. Tiêu Sơn bất đắc dĩ phải đồng ý với hạ sách này. Hắn cũng không có vội vàng chữa trị cho Hải Ba Đông. Hắn muốn Tiểu Y Tiên củng cố cảnh giới thật tốt. Tiểu Y Tiên cũng bị hắn cảnh cáo không thể vì hắn hay Hải Ba Đông mà cấp tốc được. Trước tiến Tiểu Y Tiên phải củng cố cảnh giới sau đó hãy tu luyện loại pháp thuật phá giải phong ấn kia.

Tiểu Y Tiên dùng mất ba ngày mới có thể củng cố cảnh giới. Đến ngày thứ tư thành công học được loại pháp thuật chuyên dùng để phá phong ấn. Sau khi học được loại pháp thuật này, Tiểu Y Tiên gần như hoàn toàn miễn dịch với tất cả phong ấn. Bất quá, thực lực của đối phương cao hơn Tiểu Y Tiên quá nhiều, phong ấn lại thuộc loại bá đạo dị thường thì Tiểu Y Tiên mới không giải được. Nếu không dù phong ấn có khó thế nào đi nữa thì chỉ bằng một phép thuật duy nhất của Tiểu Y Tiên hoàn toàn phá giải mấy loại phong ấn này.

Bởi vì phá giải phong ấn cho Hải Ba Đông mà Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đều trở lại căn nhà mà hắn ở trước đây. Không ngờ, thiếu nữ mặc y phục màu đỏ lại giúp Hải Ba Đông sửa sang lại căn nhà này. Khi đó đám người Tiêu Sơn vừa đến thì thấy được một đám thợ nhân công đang giúp hắn sửa chữa. Hải Ba Đông lắc đầu sau đó trực tiếp đem đám thợ này đuổi đi.

Sau khi đám thợ này rời đi, Hải Ba Đông mới nhìn về phía hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nói: “Hai người theo ta xuống hầm ngầm đi, nếu phong ấn có thể phá giải thì trong đó sẽ ngăn cản được hơi thở phát tán ra ngoài, đồng thời cũng có thể tránh được một chút phiền toái không cần thiết.”

Tiêu Sơn ngước nhìn về phía Hải Ba Động, hắn suy nghĩ trong chốc lát sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Hải Ba Đông chẳng qua chỉ là một đấu hoàng cấp bậc trung, hắn cũng không quá sợ hãi. Có việc gì hắn trực tiếp thả ra đám người Hoàng Phi Hổ là xong.

Tuy rằng hành lang không lớn, nhưng quanh quẩn phức tạp, cũng có chút ngoài dự kiến. Đi theo Hải Ba Đông trong hành lang lòng vòng một lúc, cảnh sắc đơn điệu cũng khiến người khác có cảm giác mệt mỏi, Tiêu Sơn nhẹ nhàng dắt tay của Tiểu Y Tiên không nhanh không chậm bước phía sau lão già.

Bên trong hành lang thiếu ánh sáng, khoảng mười thước mới có một ngọn đèn toả ánh sáng nhàn nhạt, hoàn cảnh hôn ám, hai người duy trì trạng thái trầm mặc, chí có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong hành lang hun hút quanh quẩn khiến cho người khác có cảm giác rờn rợn.

Tiêu Sơn nhẹ giọng quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Phía trước là đoạn đường dốc, nàng cẩn thận một chút!” Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu.

Hải Ba Đông có chút kinh ngạc. Hắn không thể tin được Tiêu Sơn lại có thể biết được ở đoạn đường phía trước là một đoạn đường dốc. Rõ ràng mấy đoạn đường này ánh sáng lờ mờ nhưng tại sao hai tiểu oa nhi này lại hành động giống như một người bình thường hoạt động dưới ánh sáng mặt trời vậy.

Chỉ đi một đoạn đường đã đến đoạn đường khá dốc. Tại đây, không khí nặng nề, đi chừng hai mươi phút, phía trước Hải Ba Đông bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói với hai người Tiêu Sơn: “Tới rồi!”

Ánh mắt của Tiêu Sơn quét qua, nó tùy ý rơi về phía trước. Ở phía trước là một cánh cửa sắt dày xuất hiện cuối đường, cửa sắt thâm trầm khiến người ta có cảm giác nặng nề. Nhìn cánh cửa sắt, Hải Ba Đông cước bộ có nhanh hơn một chút, đi tới trước cửa, bàn tay ấn vào đầu pho tượng sư tử bằng sắt, nhất thời một loạt âm thanh răng rắc vang lên, cửa sắt tự động chậm rãi mở ra, một đạo hào quang sáng ngời từ đó bắn ra,

“Thỉnh!” Hướng hai người Tiêu Sơn giơ tay, Hải Ba Đông cười dẫn đường đi vào.

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên, hắn nhẹ nhàng gật đầu. Hai người trực tiếp tiến vào bên trong. Tiến vào tầng hầm, chung quanh nhiệt độ chợt giảm xuống, lãnh ý lượn lờ quanh người, Tiêu Sơn quan sát chung quanh, có chút ngạc nhiên khi phát hiện đây là không gian một khe nứt. Ở vết nứt trên trần và tường xung quanh, tuyết trắng đã đóng băng. Phía trên đầu, từng thang băng thuỷ kết tinh sắc nhọn trông tựa như những thanh kiếm treo ngược.

Nhàn nhạt hơi lạnh phát ra phiêu phù trên mặt đất tựa hồ như những đám mây không thể tan loãng. Cũng không biết Hải Ba Đông tốn bao công sức mới có thể có được kiến trúc này.

“Haha, ta tu luyện công pháp đấu khí thiên hướng âm hàn, cho nên chỗ này tu luyện mới đạt hiệu quả, hơn nữa khoảng cách đến mặt đất hơi xa nên có thể che dấu được hơi thở, không bị các cường giả phát hiện.” Hải Ba Đông đứng ở phía trước hướng về phía hai người giải thích.

Tiêu Sơn tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, đầu của hắn lắc lắc nói: “Ta không thích hoàn cảnh này lắm! Tiên Nhi giúp ta chữa trị cho lão gia gia xong thì sau đó chúng ta hãy rời đi!”

Thiếu nữ mặc y phục màu trắng mỉm cười một cách thân thiện về phía lão già: “Lão gia gia, bây giờ, ta muốn giúp người phá giải phong ân!”

“Hahaha… Được!” Hải Ba Đông nhẹ nhàng gật đầu một cái. Hắn đứng im lại, toàn thân của hắn thả lỏng ra, không có bất cứ đề phòng nào.

Bàn tay của Tiểu Y Tiên đưa lên, một luồng ánh sáng màu trắng thánh khiết xuất hiện trong tay của nàng. Bàn tay thon thả trắng nõn của Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng áp lên thân thể của Hải Ba Đông. Một nguồn năng lượng màu trắng sáng tinh khiết, thánh thiện vọt vào trong cơ thể của Hải Ba Đông. Nó len lỏi từng tế bào cùng với kinh mạch của cơ thể Hải Ba Đông. Toàn thân của Hải Ba Đông cảm giác thoải mái vô cùng. Hắn giống như đang ngâm trong suối nước nóng.

Dòng năng lượng màu trắng sáng tinh khiết thánh thiện này vọt tới nguồn năng lượng kỳ dị trong cơ thể của Hải Ba Đông. Sau khi hai bọn chúng va chạm, nguồn năng lượng dị loại này không ngờ giống như lâm đại địch co rúm lại.

Một lúc sau, trên khuôn mặt già nua đột nhiên xuất hiện trên trán một hoạ đồ hình rắn do năng lượng ngưng tụ. Hoạ đồ hình rắn quay tròn trên trán hắn đưa đấu khí mênh mông trong cơ thể Hải Ba Đông tiến về phong ấn.

Sau khi hoạ đồ hình rắn hiện lên chốc lát, từ cổ hắn xuất hiện mộ tía năng lượng màu trắng thánh khiết, lượn lờ tiến đến tiếp xúc cùng với hoạ đồ hình con rắn màu xanh.

Năng lượng màu trắng cùng với họa xà màu xanh, tại trên trán Hải Ba Đông không ngừng giằng co, cả hai tự do phóng xuất quang mang khiến cho ấn đường của Hải Ba Đông có chút quỷ dị, hơn nữa hai loại năng lượng này giao tranh ngay tại vị trí trọng yếu của não bộ nên tạo ra sự đâu đớn khủng khiếp, cũng làm cho Hải Ba Đông khuôn mặt trở nên vặn.

Bất quá đám năng lượng màu trắng bắt đầu ngày một nhiều hơn cùng hung hãn hơn. Loại năng lượng màu xanh của con rắn ngày một ảm đạm hơn. Lúc này, loại ánh sáng màu trắng thuần khiệt đột nhiên phát sáng mạnh mẽ.

Đám ánh sáng thánh khiết thế như chẻ tre đánh tan loại năng lượng kì dị này. Nó càn quét khắp cơ thể của Hải Ba Đông nhưng kỳ lạ ở một điều Hải Ba Đông lại không có cảm giác được bất cứ khó chịu nào. Ngoài ra, thân thể của hắn còn trở nên tốt hơn. Hắn cảm giác giống như đang được tái sinh một lần nữa.

Sau hơn nửa ngày, Tiểu Y Tiên mới thu tay lại. Tiểu Y Tiê lui lại phía sau nói: “Phu quân, thiếp đã giải phong ấn cho lão gia gia rồi! Việc còn lại phải xem vào lão gia gia người…” Sau đó nàng trực tiếp đi về phía Tiêu Sơn để Hải Ba Đông im lặng tại đó.

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đưa bàn tay kéo nàng xuống để cho nàng trực tiếp ngồi lên đùi của hắn. Đôi môi của hắn trực tiếp hôn lên đôi má đỏ hồng của Tiểu Y Tiên nói: “Khổ cực cho nàng rồi!” Hắn dùng hai tay ôm lấy eo của Tiểu Y Tiên. Hai má của Tiểu Y Tiên hơi đỏ lên nhưng vẫn ngồi trên đùi của hắn, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn về phía trước.

Khi năng lượng hình rắn biến mất một chốc, đôi mắt của Hải Ba Đông vốn nhắm chặt chợt mở ra, tinh quang như thực thể bắn ra ngoài, một cỗ khí thế hung hãn, giống như sư tử tỉnh giấc, đem những áp lực bị áp chế vài chục năm bạo nộ.

Băng thai phía trên vẫn ở trạng thái yên lặng, thân hình Hải Ba Đông bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, một cỗ năng lượng ba động mạnh mẽ như sóng từ trong cơ thể khuếch tán ra. Năng lượng đi qua nơi nào thì băng trụ nơi đó vỡ nát. Khí thế ngày một mãnh liệt.

Dưới cỗ khí thế hung mãnh đó, băng tuyết trong tầng hầm tuy dày nhưng không chịu nỏi cũng bắt đầu nưt vỡ.

“Haha, phong ấn đáng chết, cuối cùng cũng bị phá giải! Lão phu đã lại trở thành đấu hoàng!”

Bàn chân đạp xuống mặt băng, Hải Ba Đông huyền phù giữa không trung, khuôn mặt tràn ngập vẻ vui sướng, cất tiếng cười điên cuồng. Sóng âm kịch liệt mang theo đấu khí công kích vào băng đá xung quanh, tạo nên những chấn động, bạo liệt rơi xuống. Sau tràng cười điên cuồng, Hải Ba Đông đột nhiên thu ánh mắt, hướng về phía hai người Tiêu Sơn vẫn ngồi không nhúc nhích nhìn chăm chú.

Hải Ba Đông mỉm cười nhìn về phía hắn. Trong lòng của Hải Ba Đông suy ngẫm: “Tính, dù sao hắn cũng coi như là một nửa người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Muốn gây với hắn thực sự không dễ, ai biết hắn còn lưu lại hậu chiêu gì ở phía sau. Ta cũng không ngu ngốc gì mà gây vào một luyện dược sư có tiềm lực vô hạn…”

Khóe miệng của Tiêu Sơn cong lên, hắn mỉm cười nói: “Không ngờ lão gia gia ngươi lại là một ngũ tinh đấu hoàng cơ đấy!”

Nghe được lời này của Tiêu Sơn, khóe miệng của Hải Ba Đông liên tục giật giật. Hắn kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong lòng của hắn nổi lên cuồng phong: “Làm sao mà tên tiểu tử này có thể nhìn ra được!?”

Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Thứ tàn bảo đồ đó quả thực có vài phần thú vị. Lão gia gia, ngươi tặng lại cho ta đi! Dù sao nó cũng là bản khuyế, ngươi nghiên cứu cũng không ra được cái gì!”

Cười khổ, thở dài một tiếng, Hải Ba Đông ngón tay sờ sờ trên nạp giới, theo đó một mãnh da nhỏ ố vàng bộ dáng cực kỳ cổ xưa chợt hiện ra trong bàn tay, cực kỳ không muốn nhẹ vỗ về mãnh tàn đồ nhỏ cổ xưa, Hải Ba Đông thở dài: “Ta chế tạo bản đồ vài chục năm nhưng chưa bao giờ gặp qua bản đồ phức tạp như thế, không lâu sau khi tìm được nó, ta đã từng muốn chiếu theo phần tàn đồ này phục chế lại một phần, có điều cuối cùng cùng bản đồ vẽ ra cùng với bản gốc cực kỳ quỷ dị lại không giống nhau. Thử nghiêm như thế nhiều lần cuối cũng buộc phải buông tha ý nghĩ này. Ta nghĩ, có lẽ điều này với nguyên nhân bản đồ bị tàn khuyết có chút duyên cớ.”

Tiêu Sơn lăc lắc đầu lên tiếng nói: “Hải Lão, đây là chuyện rất bình thường. Ở trên mấy tấm bản đồ này có lưu dữ lại một loại lực lượng linh hồn. Thứ này là một linh hồn tàn phiến. Loại linh hồn tàn phiến nay cũng không có đả thương người bất quá nếu như có người có ý định sao chép bản đồ này trong khi cầm nó thì bất tri bất giác loại lực lượng linh hồn này sẽ ảnh hưởng tới người viết bản đồ khiến cho bản vẽ bị sai lệch. Điều này cũng rất bình thường!”

Hải Ba Đông kinh hãi lên tiếng nói: “Thì ra là như vậy!” Lưu luyến vuốt ve mãnh tàn đồ một lát, Hải Ba Đông mới lắc đầu buồn bực đem nó đưa cho Tiêu Sơn, cười khổ nói: “Hài… hãy cầm lấy đi, với kinh nghiệm của ta xem qua, tấm bản đồ này đã bị chia ra làm nhiều mãnh, trong tay ta cũng chỉ có một phần nho nhỏ, ngược lại, giữ cũng không mấy tác dụng. Hơn nữa, muốn tại khắp nơi trên đại lục tìm kiếm những mãnh tàn đồ còn lại, không thể nghi ngờ so với việc mò kim đáy bể.”

Tiêu Sơn cầm trong tay tấm bản đồ, hắn nhẹ nhàng đem tấm bản đồ này thu vào bên trong. Khóe miệng của Tiêu Sơn nhìn về phía Hải Ba Đông nói: “Lão gia gia, ngươi nói là giúp ngươi giải phong ấn. Ngươi sẽ nợ ta một ân tình đúng không!”

“A’ Hải Ba Đông cười khổ, trong lòng ngẫm nghĩ: “Không phải tên tiểu tử này không hiếm lạ gì ân tình của ta hay sao!” Lão già có chút kinh ngạc sau đó nói: “ngươi nhanh như vậy đã muốn dùng tới nhân tình của một gã Đấu hòang dùng tới?”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nhìn sang Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng gật đầu với hắn. Tiêu Sơn bình thản nhìn về phía Hải Ba Đông nói: “Ta muốn lão gia gia giúp đỡ một chút!”

Hải Ba Đông cười hắc hắc, nói : “Ta nói rồi, ngươi giúp ta một lần, cho nên ta cũng thiếu của ngươi một phần nhân tình, bất quá bây giờ ngươi muốn ta hỗ trợ, thì nhân tình này phải xóa bỏ...”

Tiêu Sơn nhếch miệng cười gian nhìn về phía Hải Ba Đông nói: “Lão gia gia, ta nghĩ sau này ngươi còn thiếu nợ ta dài dài đây!?”

“Ài, tiểu tử này dù sao ta cũng là gia gia của Nhã Phi a, ngươi tôn trọng ta một chút được không. Hài… bất quá ngươi nói đúng, một gã ngũ phẩm luyện dược sư trẻ tuổi như ngươi thì bất cứ một gã đấu hoàng nào cũng sẽ ngụên ý làm bằng hữu, đương nhiên ta cũng không ngoại lệ.”Thở dài một tiếng, Hải Ba Đông đồng cảm gật đầu, mặc kệ nói như thế nào, tại phiến đại lục này, luyện dược sư, đặc biệt là cao giai luyện dược sư vĩnh viễn là tốt nhất bằng hữu.

Tiêu Sơn cười hắc hắc nói: “Công ra công, tư ra tư a!”

“Nói một chút đi, Ngươi cần ta làm cái gì? Chỉ cần trong phạm khả năng của ta, Ta tuyệt đối không cự tuyệt.” Hải Ba Đông vân vê chòm râu nhỏ dưới cằm, cười nói.

Tiêu Sơn quay về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiểu Y Tiên, nàng ra ngoài mời Hoàng Tử Yên đến đây một chút!” Tiểu Y Tiên thoáng kinh ngạc sau đó nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Hai hàng lông mày Hải Ba Đông hơi cau lại lão già trầm mặc nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Tiểu tử ngươi dẫn theo người!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai, hắn bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi, lão gia gia, ta đối với ngươi không có chút ý xấu chút nào. Nói thật với ngươi ta không hề hiếm lạ một chút nào nhân tình của một đấu hoàng. Một đấu tông may ra ta sẽ để ý đến nhưng đấu hoàng thật sự là…” Hai tay của Tiêu Sơn giang rộng biểu thị thái độ của mình.

Hải Ba Đông cười khổ lên tiếng nói: “Tiểu tử nhà ngươi, nói chuyện đừng có làm đau lòng người khác như vậy a!”

Sau vài phút, Tiểu Y Tiên trở lại. Nàng mang theo một nữ nhân xinh đẹp có mái tóc màu vàng, nữ nhân mặc một bộ y phục màu đỏ bó sát người. Từng đường cong mê người hiện ra. Tiểu Y Tiên mỉm cười nói: “Phu quân, ta đã gọi Hoàng Tử Yên vào đây!”

Bất chợt ánh mắt của hai người va chạm vào nhau. Tại không trung, hai ánh mắt chạm nhau, ẩn chứa hàn ý.

Hai đạo ánh mắt giao nhau trên không, cả hai đều phóng xuất ý tứ không nhân nhượng, hàn ý nhàn nhạt lượn lờ giữa không trung, không khí đột nhiên trở nên có chút thoáng đông đặc lại. Con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào giữa không trung, theo sự hồi phục thực lực Hải Ba Đông càng trở nên lăng lệ và bá đạo hơn. Bất quá, Hoàng Tử Yên không yếu hơn, hai mắt của nàng bốc lên ngọn lửa màu tím vô cùng mạnh mẽ. Khí thế của nàng nhanh chóng đè ép qua Hải Ba Đông. Hiển nhiên, Hải Ba Đông cũng không yếu thế phản kích lại.

Tiêu Sơn nhẹ nhàng phất tay nói: “Giao phong khí thế đủ chưa hả!?” Ánh mắt của Tiêu Sơn hướng về phía Hoàng Tử Yên trách mắng nói: “Ngươi đó, hắn là lão gia gia của ta. Ngươi đối với hắn kính trọng một chút đi, biết chưa!?”

Nữ tử xinh đẹp hơi cong người hành lễ: “Vâng! Chủ nhân, ta đã biết!”

“Tê” Hải Ba Đông hít một hơi khí lạnh. Hắn còn tưởng mình đang nghe nhầm nữa. Con ngươi mở to nhìn về phía Tiêu Sơn và nữ nhân tóc vàng này. Thì ra quan hệ của hai người là chủ tớ bất quá Tiêu Sơn là chủ mà không phải thuộc hạ. Làm thế nào mà một tên chỉ có thực lực đấu linh lại có thể là chủ nhân của một đấu hoàng. Ngoài ra, Hải Ba Đông cảm nhận khí thế trên người nữ nhân này không giống loài người. Hải Ba Đông thở ra một hơi dài, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Lão già cười khổ nói: “Tiểu tử này, giờ ta đã biết ngươi vì sao không hiếm lạ với cái nhân tình của ta rồi! Nói xem ngươi muốn ta giúp gì!?”

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống mũi. Hắn bình thản nói: “Đây là một trong những hộ vệ của Tiên Nhi. Việc này cũng có liên quan tới nàng nên ta mới gọi nàng ra ngoài. Lão gia gia, lần này ta muốn ngài làm một việc! Lão gia gia, hiện giờ thực thực của người đã muốn hồi phục, hẳn sẽ không tiếp tục trốn ở cửa hàng này nữa chứ ?”

“Lúc trước ở tại chỗ này, chủ yếu là muốn nghiên cứu tàn đồ, cùng tìm cách phá giải phong ấn, hiẹn giờ phong ấn đã giải, tự nhiên là không có lý do gì ở chỗ này.” Hải Ba Đông gật gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Sơn đang cười liền cất tiếng : “Ngươi có việc gì ? Đừng vòng vo nữa!”

Tiêu Sơn bình thản nói: “Lão gia gia, ngươi biết ta có thê tử là Nhã Phi nhưng là người trong gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chứ!?” Hải Ba Đông nhẹ nhàng gật đầu. Tiêu Sơn mỉm cười tiếp tục nói: “Lần này ta muốn lão gia gia cùng với Hoàng Tử Yên trở lại Mễ Đặc Nhĩ trấn thủ. Hiện giờ việc làm ăn của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ lên giống như diều gặp gió. Ta hy vọng nó sẽ không có việc gì xảy ra!”

“A, ngươi muốn ta trở về gia tộc Mễ Đặc Nhi!?” Nghe vậy, Hải Ba Đông sửng sốt, trầm ngâm một lát, hơi gật đầu tiếp tục nói: “Dù sao sau khi khôi phục đấu khí ta cũng muốn trở về đó một chuyến. Nếu như ngươi đã mở lời như vậy ta cũng nên về gặp họ một chuyến vậy!”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu, hắn đạm mạc nói: “Nếu như vậy phiền lão gia gia chiếu cố Nhã Phi một chút. Nàng đang mang bầu a!” Nói đến đây Tiêu Sơn khe khẽ thở ra một hơi. Hắn có chút buồn bực về cái vấn đề này.

“A” Hải Ba Đông giật mình sau đó kinh hãi hỏi: “Tiểu nữ oa kia, nàng mang thai!?”

Tiêu Sơn cười khổ gật đầu.

Hải Ba Đông lại hỏi tiếp: “Nàng mang thai đứa nhỏ của ngươi!?”

Tiêu Sơn lại cười khổ gật đầu.

Lúc này, giọng nói của Hải Ba Đông mang theo vài phần trách móc: “Tiểu tử, ngươi làm phụ thân như thế nào vậy. Mặc dù ta chưa làm phụ thân bao giờ nhưng cung biết một người phụ thân nên làm những gì. Nàng đang trong thời gian mang bầu tại sao ngươi lại ở đây!?”

Hoàng Tử Yên mang theo vài phần tức giận nói: “Lão già kia, ngươi đang mắng chủ nhân nhà ta hay sao!?”

Tiêu Sơn quát lên một tiếng: “Hoàng Tử Yên, không được vô lễ!”

Tiểu Y Tiên vội vàng bào chữa cho Tiêu Sơn nói: “Lão gia gia, không như ngài nghĩ đâu!”

Hải Ba Đông hừ lạnh, giọng nói của hắn mang theo vài phần giễu cợt nói: “Thân là một người phụ thân ngươi làm vậy không cảm thấy có lỗi với nàng hay sao!?”

Tiêu Sơn cười khổ, hắn gật đầu. Hắn trầm mặc nói: “Có lỗi, tất nhiên là cảm thấy có lỗi rồi! Bất quá, dù có lỗi ta vẫn cần phải đi!” Nghe được lời này, khóe miệng của Hải Ba Đông liên tục giật giật. Con mắt của hắn nhìn về phía Tiêu Sơn, trong ánh mắt mang theo vài phần tức giận và khó chịu. Tiêu Sơn tiếp tục lên tiếng nói: “Bởi vì có chút chuyện duyên cơ, ta không thể không đi…” ánh mắt của Tiêu Sơn quét về phía Hải Ba Đông hỏi: “Bởi vì khoảng một năm nữa ta sẽ lên Vân Lam tông!”

Nghe vậy, Hải Ba Đông thoáng sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Vân Lam tông, ngươi nên đó làm gì!”

Tiêu Sơn nhếch miệng bình thản nói: “Ta muốn khiêu chiến với một người. Trận đấu này mấy năm trước đặt ra. Ta không thể không đi!”

“Khiêu chiến? Ngươi đang trêu chọc ta sao? Không có việc gì ngươi đi đến đó làm gì? Tại sao lại có tràng chiến đấu kia!? Kia chính là một tòa núi a. Dây vào thực sự có phiền phức lớn!” Hải Ba Đông cười khổ nói.

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn bình đạm lên tiếng nói: “Vân Lam tông ta cũng không có để vào mặt. Ta hiện giờ hoàn toàn đủ lực diệt Vân Lam tông!” Nghe thấy thế Hải Ba Đông ngây ngẩn nhìn về phía này. Tiêu Sơn thở ra một hơi: “Ở Vân Lam tông, ta có quen thuộc một người bất quá chỉ là…” Tiêu Sơn nhún nhún vai sau đó tiếp tục nói: “Người này ở Vân Lam tông xem ra cũng không tệ. Ta không muốn gây quá căng với Vân Lam tông. Ta sợ sau khi đánh thắng Vân Lam tông thì mấy lão già kia lại muốn tìm cách thu lại mặt mũi của mình. Dù sao mình tiễn dễ phòng, ám tiễn khó phòng. Ai biết được Vân Lam tông có hành động gì sau lưng. Ta không ngại chính diện đối mặt với họ nhưng nếu như họ dùng ám tiễn với người nhà của ta, ta thực sự không yên tâm!”

Hải Ba Đông nghe được mấy lời này sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tiểu tử, ngươi xem ra là người có tình có nghĩa a! Tiểu nữ oa kia xem ra lựa chọn cũng không lỗi! Được rồi, việc này ta đồng ý với ngươi…” Nghe được lời này của Hải Ba Đông thì Tiêu Sơn khe khẽ thở dài.

Bởi vì không muốn ở lại Mạc thành làm một tiểu thương bán bản đồ, cho nên sau một lúc bàn bạc, ngay sáng sớm ngày hôm sau, Hải Ba Đông cùng Hoàng Tử Yên liền ly khai Mạc thành. Mặc dù Hoàng Tử Yên không muốn ly khai bởi vì ở cạnh hai người hắn được lợi nhiều hơn nhiều bất quá dưới mệnh lệnh của Tiêu Sơn, hắn không thể không đi.

Trước khi đi, Hải Ba Đông chần chừ một hồi lâu, mới có chút bất đắc dĩ nói :”Được rồi, ta có thể cấp cho hai người các ngươi một tin tức tin báo mà hai người các ngươi có hứng thú.”

Tiêu Sơn ngẩn người lại hỏi: “Tin tức gì vậy lão gia gia!?”

“Có liên quan đến Dị Hỏa...”Hải Ba Đông giang tay cười nói: ”Không biết tin tình báo này có làm cho hai ngươi cảm giác được hứng thú hay không!?”

Tiêu Sơn cực kỳ mừng rỡ, hắn mừng rỡ không phải bởi vì tin tức có dị hỏa mà bởi vì tin tức có liên quan tới dị hỏa. Một khi hắn tìm được dj hỏa cũng có nghĩa hắn cũng tìm được khu vực mà dị hỏa ra đời. Với người khác thì dị hỏa cực kỳ trân quý nhưng với hắn thì khu vực đất ở đó so với dị hỏa trân quý hơn nhiều.

“Hai ngươi có lẽ cũng có thể nghe nói qua sa mạc Tháp Qua Nhĩ có ẩn Dị hỏa phải không ?” Nhìn vẻ mặt Tiêu Sơn, Hải Ba Đông lắc lắc đầu nói.

Tiêu Sơn gật đầu nói: “Có nghe đến, không biết chính xác ở chỗ nào! Lão gia gia người biết sao!?”

“Ta đây với việc vẽ bản đồ cũng rất có hứng thú, từng tại bên trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc đi một vòng, cũng may mắn có được một ít tin tức liên quan đến dị hỏa, ta đem lộ tuyến mấy địa điểm trong tin tức này dò xét chút ít. Mặc dù vẫn như cũ không thể khẳng định được dị hỏa cuối cùng ở nơi nào, nhưng bất quá lại đại khái biết được, địa phương nào có xác suất suất hiện dị hỏa khá lớn.” Hải Ba Đông đắc ý cười nói: “Nếu không có ta chỉ điểm. Coi như hai ngươi tại sa mạc Tháp Qua Nhĩ tìm kiếm trong thời gian một năm. Cũng khó có thể tìm được Dị hỏa...”

Tiêu Sơn có phần khó chịu nói: “Lão gia gia, ngươi có gì cứ nói thẳng ra đi!”

Hải Ba Đông cười sau đó ho khan vài tiếng nói: “Khụ, khụ… Hai ngươi có đồ hay không giúp đấu hoàng đẩy nhanh tốc độ. Nếu như có đưa ra đây đi!”

Hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn đều nhìn về phía nhau. Hiển nhiên họ biết lão già này muốn sư tử há mồm rồi. Tiêu Sơn run lên, ánh mắt đánh về phía Hải Ba Đông hỏi: “Lão gia gia, ngươi vì sao biết ta sẽ có đồ đối với đấu hoàng có hữu ích!”

Hải Ba Đông mỉm cười đánh ánh mắt về phía Hoàng Tử Yên nói: “Nếu như không phải, nàng vì sao lại đi theo ngươi đây. Mặc dù nàng theo ngươi có lẽ có nhiều nguyên do có thể do ngươi có thứ gì đó hấp dẫn nàng có thể là thế lực đằng sau ngươi. Bất kỳ lý do gì thì trên người của ngươi hẳn có thứ gì đó giúp ích cho đấu hoàng. Ngươi vẫn mang thứ gì đó ra đổi lấy thứ này đi!”

Tiêu Sơn cười nói: “Trên chúng ta làm gì có chứ? Lão gia gia, ngươi có lẽ nghĩ nhiều rồi!”

Hải Ba Đông bĩu môi khinh bỉ nói: “Hai tiểu oa nhi đừng giở trò với lão phu a. Lão phu nhìn ra được chắc chắn hai người các ngươi có thứ gì đó. Sao nào, không muốn trao đổi thì lão phu rời đi nơi này a!” Hải Ba Đông trực tiếp muốn xoay người rời đi.

Tiêu Sơn quát lạnh một tiếng nói: “Chờ đã!” Nghe được lời này thì Hải Ba Đông mỉm cười quay về phía sau.

Tiêu Sơn hít một hơi, hắn từ trong trữ vật không gian đem ba món bình đan dược trực tiếp ném về phía Hải Ba Đông. Hải Ba Đông cầm mấy bình đan dược, hắn nhẹ nhàng đổ một bình ra thấy được một viên đan dược trong suốt như bạch ngọc, mùi hương bốc ra ngào ngạt. Lão già liếm miệng nói: “Tiểu tử, mấy thứ đan dược này có tác dụng gì!”

Khóe miệng của Tiêu Sơn liên tục giật giật: “Tẩy kinh phạt tủy đan có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, tăng nhanh tốc độ tu luyện. Thông mạch đan đả thông kinh mạch trên người tu luyên. Tăng thọ đan kéo dài thọ nguyên của người dùng từ 50 đến 100 năm…”

Nghe được lời giới thiệu của Tiêu Sơn, con ngươi của Hải Ba Đông mở to tròn nhìn về phía Tiêu Sơn. Sau một lúc lâu lão già mới hít một hơi khí lạnh mừng rỡ nói: “Tiểu tử, dù gì chúng ta cũng là người nhà. Ta là trưởng bối của ngươi. Ngươi có còn hay không mấy đan dược loại này mau đem nó hiến cho ta…”

Tiêu Sơn tức giận mắng: “Đệt… lão già kia, ngươi nghĩ mấy viên đan dược này là củ cải trắng bán ở ngoài đường hả. Ngươi không muốn thì đem trả lại đây!” Bàn tay của Tiêu Sơn đưa ra.

Hải Ba Đông vội vàng co rụt cánh tay lại. Hắn đem mấy bình đan dược này vội vàng thu vào trong nhẫn trữ vật. Lão già cười hahaha nói tiếp: “Làm sao lại không cần chứ!? Được rồi… Dù sao chúng ta cũng là người nhà a”. Nghe được lời này khóe miệng của Tiêu Sơn giật giật liên tục, hắn cảm giác lời này như muốn đấm vào đ*t người khác ấy. Cuối cùng lão già lấy ra một tờ giấy hơi mỏng bằng da dê đem đưa cho Tiêu Sơn, khuôn mặt trở nên tươi cười: ”Theo dò xét của ta, trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ có ba địa phương có khả năng nhất tồn tại dị hỏa.”

Tiếp nhận tờ giấy bằng da dê. Tiêu Sơn cẩn thận mở ra. Phát hiện dây là một cái bản đồ được vẽ cực kì chi tiết về địa hình của Tháp Qua Nhĩ sa mạc. Mấy tấm bản đồ được bày bán hoàn toàn không thể so với tấm toàn không thể so với tấm bản đồ này. Trên đó không chỉ đánh dấu chính xác những nơi có nước trong sa mạc mà còn cẩn thận đánh dấu các bộ lạc Xà Nhân nằm rải rác trong sa mạc. Nhìn thấy trên bản đồ có ba kí hiệu hỏa diễm chứ ?” Hải Ba Đông cười nhắc nhở nói.

Tiểu Y Tiên cũng tò mò đến gần quan sát. Quả nhiên nàng phát hiện trên mặt bản đồ có ba phương hướng có dấu hiệu hỏa diễm dễ dàng nhìn thấy được.

“Ba cái địa phương, nằm giữa Tháp Qua Nhĩ sa mạc là nơi có tỉ lệ xuất hiện dị hỏa lớn nhất.” Ngón tay này chỗ có ba dấu hiệu ngọn lửa, Hải Ba Đông mỉm cười nói: “Đương nhiên, đây cũng là theo sự dò xét của ta mà suy ra địa phương mà thôi, cũng khó có khả năng đạt tới một trăm phần trăm chuẩn xác, bất quá so với việc các ngươi tìm kiếm lung tung mà nói thì không thể nghi ngờ là muốn tốt hơn rất nhiều.”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu dù sao diện tích Tháp Qua Nhĩ sa mạc lớn như vậy, muốn từ đó tìm kiếm ra địa phương tồn tại dị hỏa đích xác cực kì khó khăn mà Hải Ba Đông lại đưa ra bản đồ, không thể nghi ngờ là cơ hội giúp mình tiết kiệm.

“Các ngươi phải nhớ kĩ, tốt nhất là đi dến nơi có dấu hiệu hỏa diễm ở hướng đông và hướng bắc, hướng tây nơi đó...Có thể nói, ngươi cẩn thận một chút.”Ngón tay dừng lại chỗ hỏa diễm hướng tây, Hải Ba Đông trầm giọng nhắc nhở nói.

Tiêu Sơn hỏi: “Có gì sao!?”

“Bởi vì nơi đó nằm sâu trong Tháp Qua Nhĩ sac mạc. Mỹ đồ toa nữ vương có thể cảm nhận hơi thở của bất kì người nào tiến vào trong phạm vi đó. Nàng ta dù sao cũng là một đấu hoàng đỉnh phong. Ngươi gây vào nàng ta cũng khó kiếm được lợi ích gì lớn. Mặc dù ta biết ngươi không sợ nàng ta…” Hải Ba Đông trong lòng vẫn còn sợ hãi thở dài nói.

Hải Ba Đông sau khi nói những lời này thì tiếp tục nói: “Được rồi, ta cũng chỉ nói với ngươi như vậy mà thôi! Dù sao ngươi cũng coi như một nửa người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, ta không thể bỏ mặc sống chết của người nên mới nhắc nhở ngươi như vậy! Nhắc nhở ngươi xong, ta cũng nên đi rồi…” Hải Ba Đông vận dụng đấu khí, đằng sau lưng của Hải Ba Đông xuất hiện một đôi khánh tuyệt đẹp màu xanh. Hai cánh của hắn đập mạnh hướng về phía phương hương đế đô bay đi. Hoàng Tử Yên cũng cúi chào hai người sau đó rời đi.

Tiêu Sơn nhếch miệng, khóe miệng giật giật nhìn về phía lão già nói: “Đúng là lão bất tử!”