Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 187: Đại hội luyện dược sư




Hai hàng lông mày của lão già mặc áo xám cau lại, hắn chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt của hắn trở nên nghi ngờ. Đôi môi nhăn nheo hơi tái nhợt của lão chìa ra hỏi: “Ngươi muốn dùng bảo vật của ngươi đổi lấy bảo vật của ta!”

Thanh niên bình thản trả lời: “Không sai chính là ý này!”

Con người của lão già áo xám hơi co rút sau đó lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn bảo vật gì của ta!?”

Đôi môi đỏ mọng của thành niên khẽ nhếch lên, ánh mắt của hắn liếc qua một viên đá nằm ở góc bình thản nói: “Ta muốn có được đá Lôi Âm…”

Nghe được thanh niên này nhắc tới đá Lôi Âm, lão già áo xám rơi vào trạng thái suy tư một chút. Dù sao đá Lôi Âm mặc dù hiếm nhưng lại không quá quý giá đối với lão già. Mặc dù hắn đã tính chắc chắn sẽ đổi nhưng không biết tính toán đổi như thế nào. Lão trầm ngâm sau đó lên tiếng nói: “Ngươi… nếu ngươi dùng hai cây hóa hình thảo, à không chỉ cần một cây hóa hình thảo là được”. Dường như bởi vì mình hô quá giá mà lão già áo xám hạ xuống chỉ còn một cây hóa hình thảo.

Thấy tên lão già này há mồm đã muốn làm sư tử há miệng thì Áo Thác không nhịn được nữa, vẻ mặt của vị đại sư này đỏ bừng rống lên nói: “Cổ Đặc sao ngươi không đi cướp luôn đi? Ngươi có biết hóa hình thảo có bao nhiêu chân quý hay không? Ngươi muốn đổi viên đá rách của ngươi lấy hóa thình thảo đây rõ ràng là muốn sư tử há mồm mà!”

Cổ Đặc bĩu môi nhìn về phía Áo Thác, vẻ mặt của lão già khinh khỉnh nói: “Người ta trao đổi là vị tiểu hữu này đâu phải là ngươi. Lão vương bát đản, nếu như ngươi không có việc gì tốt nhất rời đi nơi này đi!”

“Ngươi…” Ngón tay của Áo Thác chỉ thẳng về phía áo già mặc áo xám, khóe miệng của hắn giật giật liên tục. Khuôn mặt của Áo Thác đỏ bừng, hiển nhiên Áo Thác bị tức giận không nhỏ. Áo Thác hừ nhẹ một tiếng sau đó phẩy phẩy tay áo. Hắn xoay người bước ra ngoài đồng thời nói: “Ta đã dẫn các ngươi đến đây rồi! Có giao dịch hay không là quyền ở ngươi. Ta ở ngoài chờ các ngươi…”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu, hắn quay đầu nhìn về phía đám người Hoàng Tử Yên nói: “Các ngươi cũng ra ngoài luôn đi!” Đám ma thú nhẹ nhàng gật đầu sau đó lùi lại xoay người bước ra khỏi căn phòng. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại ba người Tiêu Sơn, Tiểu Y Tiên và Cổ Đặc.

Tiểu Y Tiên đột nhiên mở miệng nói: “Tiền bối, ngươi yêu cầu có chút hơi quá đáng. Vật phẩm hai bên rõ ràng vô cùng chênh lệch. Một hóa hình thảo cùng với một viên đá Lôi Âm làm sao có thể đánh đồng được. Hai thứ này rõ ràng chênh lệch giá cả một trời một vực!”

“A, a, a…” Cổ Đặc mỉm cười sau đó nhàn nhạt nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Giờ, hắn mới để ý thấy được trên áo của Tiểu Y Tiên có khắc ba cái hoa văn đại diện cho tam phẩm luyện dược sư. Láo già áo xám thoáng giật mình nhưng hắn rất nhanh lấy lại được bình tĩnh. Vẻ mặt của lão trở nên đạm mạc nói: “Tiểu nữ oa, lão phu cũng không hề bắt ép các ngươi phải giao dịch a. Nếu như các ngươi không muốn có thể rời đi!”

Tiểu Y Tiên nhìn thấy vẻ mặt giễu cơt của Cổ Đặc thì vẻ mặt trở nên tức giận. Nàng thực sự không ngờ trên đời này có người tham lam như vậy. Mặc dù hóa hình thảo đối với nàng tùy tiện chẳng qua là vung tay nhưng đối với người khác lại không hề rẻ chút nào. Cổ Đặc rõ ràng muốn dùng công phu sư tử há miệng dùng một tảng đá rách đổi lấy món hàng của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn thấy Tiểu Y Tiên tức giận thì nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. Bị Tiêu Sơn trực tiếp kéo vào lòng, Tiểu Y Tiên hơi dừng lại nhưng không có nổi xung mà dần dần nguôi dận. Tiêu Sơn nở nụ cười vô cùng nhẹ nhàng, nụ cười của hắn cực kỳ tự tin: “Thành giao!” Hắn chăm chú nhìn về phía Cổ Đặc, ánh mắt của hắn phát ra sắc bén và lạnh lẽo: “Bất quá, tốt nhất đại sư không nên dở trò. Ta thành thật giao dịch với đại sư nếu như đại sư định giở trò gì thì đến lúc đó có là bất cứ ai cũng không thể bảo vệ đại sư.”

Khóe miệng của lão già áo xám giật giật. Đây là lần đầu tiên có kẻ dám uy hiếp lão thẳng thừng như vậy. Cổ Đặc rõ ràng tỏ ra không vui, hai con ngươi của hắn chăm chú nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi đây là muốn uy hiếp ta hay sao!?”

Tiêu Sơn mỉm cười đáp lại: “Có thể coi là như vậy. Ta biết đại sư có chỗ dựa rất lớn hơn nữa với thực lực lục tinh đấu linh của ngươi hiện giờ ngươi có lẽ có tự tin này. Bất quá, ta chỉ muốn nói với đại sư nếu như ta muốn cướp đồ thì ngay cả đấu hoàng cũng không thể ngăn cản ta. Đại sư tin hay không là tùy!”

Nghe được điều này thì hai mắt Cổ Đặc giật giật nhìn về phía Tiêu Sơn. Hắn hít một hơi sau đó nói: “Ngươi đây là muốn cướp hay sao?”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu của mình nói: “Không phải! Ta chỉ muốn giao dịch đàng hoàng nhưng ta hy vọng đại sư cũng là một người giao dịch đàng hoàng!” Trong tay của hắn xuất hiện một cây dược thảo, ngón chỏ của hắn bùng về phía Cổ Đặc. Cổ Đặc theo bản năng bảo vệ đồ vật quý đưa tay bắt lấy món đồ của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn tốc độ vô cùng quỷ dị, bàn tay của hắn đã chộp được viên đá Lôi Âm.

Lúc này hắn đã trở về bên cạnh của Tiểu Y Tiên. Viên đá được tung hứng nhẹ nhàng trong tay. Tốc độ của Tiêu Sơn có chút nhanh khiến cho lão già trở tay không kịp. Lão già hơi ngừng lại quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt đề phòng bất quá sau khi kiểm tra thảo dược trong tay thì mừng rỡ không thôi. Thứ này quả thực là hóa hình thảo. Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Cảm ơn tiền bối đã thành toàn!”

“Không có gì!” Cổ Đặc vuốt ve cây dược thảo trong tay nhưng làm cho lão kinh ngạc là cây dược thảo này dường như mới nhỏ ra sinh cơ nồng đậm mãnh liệt hơn nữa có vẻ như năng lượng của nó tỏa ra mạnh gấp rưỡi so với cây cỏ bình thường. Cây dược liệu này rõ ràng là cực phẩm trong hóa hình thảo. Cổ Đặc cực kỳ kinh hãi nhìn về phía cây dược thảo sau đó hỏi: “Ngươi làm thế nào có thể bảo tổn cây dược thảo tốt như vậy. Cây dược thảo này có năng lượng so gấp rưỡi so với mấy cây dược thảo khác. Ngoài ra, nó rõ ràng giống như vừa được nhổ lên…” Cổ Đặc nhìn về phía cái rễ cây phát hiện được một chút đất vẫn còn mới bám lên trên đó.

Tiêu Sơn bình thản nói: “Mỗi người có một bí mật riêng thứ cho ta không thể trả lời!” Hắn nhẹ nhàng kéo lấy tay của Tiểu Y Tiên sau đó nói: “Tiên Nhi, chúng ta đã giao dịch xong rồi! Chúng ta cũng nên đi a!”

Cổ Đặc nhanh chóng vội vàng tìm lấy một cái hộp ngọc cất cây dược thảo này tránh cho dược liệu nó bay mất. Bất quá, cái tai của hắn vểnh lên dường như có thứ gì đó kích thích hắn. Thanh niên tóc bạc đang nắm lấy tay của thiếu nữ mặc trường bào thở dài mà nói: “Hài, cứ nghĩ đến đây có nhiều thứ hay ho để đổi lấy cơ. Mấy thứ như băng linh diễm thảo, ngũ sắc thổ vân hoa, hắc huyết hà thạch… lại không thể đổi lấy thứ gì. Thôi, thôi… Vậy thì chúng ta đem nó đến đấu giá hội xem có đổi được thứ gì hay không?”

“A” Cổ Đặc hốt hoảng hô lên: “Dừng lại!” Hắn co chân bốn cẳng chạy đến hai người Tiểu Y Tiên và Tiêu Sơn. Nghe được lời này Tiêu Sơn quay người lại, hắn theo bản năng ôm Tiểu Y Tiên lách người sang một bên nếu không Cổ Đặc sẽ đâm rầm vào hắn.

Tiêu Sơn nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì mỉm cười trong lòng nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh nói: “Đại sư! Thế nào, còn việc gì nữa sao!?”

Cổ Đặc hơi đỏ mặt lên, hắn ho khan vài tiếng nói: “Ngươi có thứ đó!?”

Tiêu Sơn giả vờ ngu ngốc, hắn không hiểu nhìn về phía Cổ Đặc nói: “Đại sư người nói gì cớ? Cái gì mà thứ đó!” Hắn cúi đầu xuống phía dưới hạ thể của mình sau đó nói: “Ta là nam nhân hiển nhiên có thứ đó rồi!? Chẳng lẽ đại sư không có!?” Tiểu Y Tiên đừng bên cạnh không nhịn được cũng phải phì cười, sau đó ánh mắt nàng oán trách nhìn về phía hắn. Đôi môi đỏ hồng hào của thiếu nữ bĩu ra, bàn tay ngọc ngà trắng nõn không quên thò ra hung hăng véo mạnh eo của hắn.

Cổ Đặc vừa giận vừa xấu hổ. Trong lòng hắn thầm mắng tên tiểu tử này giảo hoat. Hắn rõ ràng nói đến mấy thứ kia nhưng tên tiểu tử này lại nói đến cái thứ khác. Cố nén giận lại, hai hàm răng cắn vào nhau, Cổ Đặc nhìn về phía Tiêu Sơn với vẻ mặt âm trầm: “Ngươi biết rõ ta hỏi gì mà! Ta muốn hỏi ngươi có mấy thứ đó hay không!?”

“A” Tiêu Sơn ngẩn ra sau đó mở to mắt, hắn trầm ngâm nhìn về phía Cổ Đặc nói: “Đại sư, ngươi muốn nói đến mấy thứ băng linh diễm thảo, ngũ sắc thổ vân hoa… Mấy thứ này hả!?”

Cổ Đặc cố nén giận, việc hắn muốn làm nhất bây giờ là rút cái giày đang đi dưới chân vả ngay vào cái mặt ngờ nghệch này. Cổ Đặc hít một hơi nén giận sau đó thở dài ra nói: “Đúng vậy! Tiểu tử ngươi có hay không những thứ này!?”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng là có? Chẳng lẽ đại sư có hứng thú với mấy thứ này?”

Vẻ mặt của Cổ Đặc đỏ lên nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Đúng vậy! Ta muốn mấy thứ này! Tiểu tử ngươi nói xem ngươi cần gì mới đem mấy thứ này để lại cho ta!”

Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Vậy phải xem đại sư có những món gì có thể đổi lấy mấy món đồ của ta! Ta có thể dùng đồ của ta mua mấy món đồ của đại sư với giá cao nhưng món đồ của đại sư có thể làm cho ta động tâm hay không?”

Lời nói của Tiêu Sơn làm cho Cổ Đặc rơi vào trầm tư. Hai hàm răng khẽ căn vào nhau, hắn đi về phía một cái bàn. Bàn tay đưa lên vuốt ve không gian giới chỉ trên bàn tay trái, Cổ Đặc lấy ra một đống các món dồ khác nhau đặt chi chít lên bàn. Sau khi đem cái bàn điền đầy, đầu của hắn quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Thế nào, trong những món đồ này có hay không đồ của ngươi động tâm!”

Tiêu Sơn bước về phía cái bàn. Ánh mắt của hắn quét qua mấy thứ này sau đó trầm ngâm chỉ về phía mấy món đồ khá là kỳ lạ, hắn mỉm cười lên tiếng nói: “Đá Hàn Huyết Lam Tâm. Ngũ sắc tử tinh thạch, hồng anh mão…” Ngón tay của Tiêu Sơn chỉ về mấy món đồ này. Đặc biệt một cái bình ngọc nằm trong hộp ngọc làm cho hắn tò mò. Hắn cảm nhận được thứ này toát ra hàn khí nhè nhẹ

Hắn đưa tay vươn tay định chạm vào chiếc bình ngọc thì Cổ Đặc hô lên: “Cẩn thận!”

Tiêu Sơn vừa chạm tay vào chiếc bình ngọc này thì thấy được một luồng hàn khí từ chiếc bình ngọc tràn vào tay của hắn. Trong nháy mắt bàn tay của hắn bị kết băng, hơn nữa chỗ đóng băng nhanh chóng lan tràn ra ngoài. Tiểu thiên hà trong thân thể của Tiêu Sơn bị khí lạnh tràn vào, nó ngay lập tức quay trong đem lượng khí lạnh này thu vào. Đám hàn khí tiến vào địa cầu sau đó nhanh chóng phân ra hai cực nam và bắc.

Đám băng nhanh chóng bị hòa tan thành nước. Bàn tay của hắn nhâng lên chiếc bình này tò mò xem xét. Cổ Đặc kinh hãi hô lên: “Làm sao có thể? Ngươi có thể dùng tay không tiếp xúc với Băng Linh Hàn Tuyền…” Trong lòng của Cổ Đặc chừa đầy gợn sóng, hắn kinh hãi ngẫm nghĩ: “Thế nào mà tiểu tử này lại hời hợt hóa giải băng khí của Băng Linh Hàn Tuyền, chẳng lẽ thực lực của tiểu tử này rất mạnh? Khá làm, xem ra tiểu tử này không phải là một cây đèn cạn dầu!”

Không để ý đến câu nói của Cổ Đặc, Tiêu Sơn đưa bình ngọc lên soi xét, hắn có phần kinh ngạc hô lên: “Băng Linh Hàn Tuyền sao?” Băng Linh Hàn Tuyền là một dung dịch chất lỏng có màu trắng toát ra hàn khí bức người. Nó tồn tại ở nơi cực nóng hoặc cực lạnh. Thứ này là một tài liệu luyện bảo cùng luyện đan vô cùng tốt đối với Tiêu Sơn. Hiển nhiên trong mắt của Tiêu Sơn lóe ra tham lam và vui vẻ.

Hắn hướng về phía Cổ Đặc hỏi: “Thứ này ta lấy định rồi! Không biết đại sư Cổ Đặc cần thứ gì cứ lấy ra!”

Nhất thời, ánh mắt của Cổ Đặc trở nên sa sầm xuống. Không để ý đến ánh mắt của Cổ Đặc, Tiêu Sơn tinh tế đánh giá cái bình ngọc nhỏ không ngừng tản ra hàn khí lạnh như băng trên tay, cẩn thận mở nắp bình, lộ ra bên trong một dung dịch màu trắng nhũ chiếm khoảng nửa cái bình, phía trên mặt mơ hồ có thể thấy một ít băng đông cứng. Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa mũi lên hít một hơi khí của Băng Linh Hàn Tuyền, nhất thời một cỗ khí lạnh tiến vào trong cơ thể của hắn khiến cho thân thể hắn hơi run lên nhưng tiểu thiên hà trong cơ thể Tiêu Sơn rất nhanh đem toàn bộ đám băng khí này hấp thu.

Cổ Đặc càng kinh hãi khi phát hiện được Băng Linh Hàn Tuyền đối với Tiêu Sơn tạo ra một chút hiệu quả gì không có. Hắn cứ nghĩ lớp khí lạnh của Băng Linh Hàn Tuyền sẽ làm cho Tiêu Sơn bị một lớp sương phủ bên ngoài hay da mặt tái nhợt v.v… Đáng tiếc không giống như hắn chờ mong, Tiêu Sơn giống như không có bất cứ phản ứng bất lương gì. Nhìn cảnh này, Cổ Đặc hít vào một hơi khí lạnh sau đó thở dài ra.

Tiêu Sơn mỉm cười lên tiếng hỏi: “Đại sư Cổ Đặc không biết cần thứ gì? Nếu như ngươi muốn ta sẽ không ngại đổi cho ngươi mấy món đồ nếu như ngươi thích!” Tiêu Sơn thử đem mấy món đồ ra cho hắn triển lãm qua. Cổ Đặc phát hiện được những món đồ mà Tiêu Sơn đem ra đều là những món đồ đủ cho tất cả luyện dược sư ở đế quốc Gia Mã ngay cả ở nơi khác cũng phải điên cuồng.

Tiêu Sơn đem mấy thứ này toàn bộ đưa cho Cổ Đặc. Dù sao mấy thứ mà hắn lấy ra toàn bộ là mấy cây dược liệu cao cấp bất quá mầm móng của nó vẫn còn. Tiêu Sơn thỏa mái giao dịch. Mặc dù sao ăn bám vào dị hỏa của lão bà quả thực có chút mất mặt nhưng hiện giờ, hắn cũng không suy nghĩ được nhiều như thế.

Đem mọi thứ giao dịch xong, Cổ Đặc mặc dù chiếm được lợi vô cùng lớn bất quá khi nhìn thấy được mấy món đồ mà Tiêu Sơn thu vào hiển nhiên hắn không đành lòng. Đem toàn bộ mấy thứ này cẩn thận thu vào trữ vật không gian xong. Cổ Đặc ngoài mặt nhếch lên, trực tiếp phất tay đuổi người: “Đồ vật các ngươi cũng lấy xong, không có việc gì thì cũng nhanh đi đi...”

Tiêu Sơn mỉm cười sau đó nói: “Đại sư Cổ Đặc nếu ngài có thứ gì quý hiếm có thể liên lạc với phòng đấu giá của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!” Tiêu Sơn ném cho Cổ Đặc một cái lệnh bài màu tím. Hắn mỉm cười nói: “Chỉ cần ngài có thứ gì quý hiếm có thể thông qua họ thông báo với ta. Ngài cứ báo tên ta là Tiêu Sơn cho phòng đấu giá và yêu cầu chuyển nhượng cho Nhã Phi của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ là được. Ta đảm bảo những vật phẩm ngài có sẽ được giữ bí mật tuyệt đối…”

Cổ Đặc cầm lấy một chiếc lệnh bài màu tím sau đó mò mò lên tiếng hỏi: “ngươi là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ!” Tiêu Sơn chỉ mỉm cười cũng không có đáp lời. Hắn nhẹ nhàng kéo tay của Tiểu Y Tiên ra ngoài. Cổ Đặc đặt mông ngồi trên ghế, lông mày có chút mịt mờ cau lại: ”Tiêu Sơn? Tên này có vẻ quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. Ở đâu nhỉ?”

Hai người dắt tay ra khỏi phòng. Đám ma thú thấy được Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên bước ra thì cung kính cúi chào: “Chủ nhân!”

Áo Thác trợn tròn mắt nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Lấy được rồi sao!?”

Tiêu Sơn mỉm cười kéo lấy tay của Tiểu Y Tiên. Hắn mừng rỡ ôm chặt lấy Tiểu Y Tiên vào trong lòng, Tiểu Y Tiên bị hắn ôm thì hai má hơi đỏ lên nhưng cũng không có phản đối. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Được một lượng đồ khá lớn, không uổng công chuyến này đi!”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Áo Thác suy nghĩ một chút rồi từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra hai bình ngọc. Hắn mỉm cười nhìn về phía Áo Thác nói: “Lần này phải đa tạ đại sư Áo Thác rồi. Nếu như không có ngài, không biết bao giờ ta mới có thể lấy được đá Lôi Âm đây!”

Thấy được Tiêu Sơn lại đưa ra món đồ này đối với Áo Thác thì Áo Thác giật mình sau đó vội vàng khoác tay nói: “Tiêu Sơn ngươi không cần phải làm như vậy. Việc này là nhỏ thôi mà. Dù sao bảo bối đó đặt trong tay lão gia hỏa đó chỉ tổ làm phí bảo vật, có thể khiến nó hữu dụng cũng là một chuyện mà ta nên làm.” Ánh mắt Áo Thác đảo qua thanh niên. Hắn thấy rõ ràng thanh niên này dễ dàng lấy ra máy món đồ vật khiến cho bất cứ luyện dược sư nào cũng phải đỏ mắt quả thực chính là phú đại nhị (con nhà giàu). Sư phụ của hắn chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường gì. Hôm nay nếu như hắn nhận một mòn đồ của Tiêu Sơn như vậy tính toán Tiêu Sơn không còn nợ gì hắn nhưng nếu để cho Tiêu Sơn nợ hắn một ân tình như vậy tốt hơn nhiều. Tất nhiên cũng có trường hợp sẽ quỵt nợ, Áo Thác tin tưởng con mắt của mình không có nhìn lầm.

Tiêu Sơn suy nghĩ một chút sau đó mới nói: “Đây vốn là tâm ý nho nhỏ của ta. Trong hai bình đan dược này có một bình là Tẩy Kinh Phạt Tủy đan có tác dụng bài trừ tạp chất. Tại bất cứ cảnh giới nào đều có tác dụng. Còn một bình khác là Băng Tâm Thanh Thần đan khiến cho tinh thần trở nên minh mẫn có tác dụng tăng khả năng tập trung tinh thần cao độ trong lúc luyện đan nhờ đó tăng cao hiệu quả luyện đan.” Hắn há lại không hiểu ý nghĩ của Áo Thác, Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Đại sư yên tâm đi! Ngươi nhận thứ này vẫn tính là ta nợ đại sư một ân tình đi!”

“Ách!” Áo Thác biết ý nghĩ của hắn đã bị thiếu nữ này bóc mẽ. Lão già trở nên có chút lúng túng và xấu hổ. Hắn ho khan vài tiếng nói: “Khụ, khụ… Nếu như tiểu huynh đệ có tấm lòng như vậy ta từ chối thật là thất lễ!” Hắn đưa tay ra nhận lấy hai bình ngọc

Hoàng Phi Hổ bắt đầu lằm mồm nói: “Hài… nhân loài các ngươi rõ ràng rắc rối như vậy. Muốn nhận thì cứ nhận, cái gì mà nợ mới chả không nợ!” Ngay lập tức hắn bị mấy con mắt đều nhìn về phía mình. Hoàng Phi Hổ giật thót nhanh chóng lùi lại đảm bảo an toàn cho mình.

Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Rời đi chỗ này trước rồi hãy nói!” Đám người Tiêu Sơn nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Trong khi nói chuyện, Áo Thác tò mò hỏi: “Tiêu Sơn, ngươi có muốn lấy thêm mấy món đồ kia ở chỗ chúng ta hay không!?”

Tiêu Sơn quay về phía Áo Thác hỏi: “A, muốn tập trung mấy món đồ đó có lâu hay không!?”

Áo Thác hơi sưng sờ hỏi: “Ngươi muốn rời đi!?”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng! Ta muốn một vài hôm nữa sẽ dẫn họ đến biên cảnh phía đông của đế quốc một chuyến.”

“Đi biên cảnh đế quốc ?”Nghe vậy Áo Thác sững người, chợt gật đầu cười, thoáng trầm ngâm nói:”Như vậy đi, ngươi trước hết theo ta về luyện dược sư công hội chờ đã, về phần mấy món đồ mà người cần ta sẽ để công hội chuẩn bị nhanh nhất có thể. Ngoài ra, ta cũng sẽ liên lạc với phòng đấu giá hỏi xem có mấy thứ đồ mà ngươi cần hay không? Như vậy đối với ngươi sẽ tiết kiệm được kha khá thời gian!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiện nhìn về phía Áo Thác nói: “Như vậy phiền toái đại sư rồi!”

“Ài, các ngươi đăng kí ở luyện dược sư công hội Hắc Nham thành, tự nhiên cũng có thể xem như người một nhà. Điểm công việc ấy, chẳng đáng là bao...”Áo Thác lắc đầu, tùy ý cười nói.

Trong lời nói của Áo Thác mơ hồ có chút chủ động thiện ý, Tiêu Sơn hiểu Áo Thác vẫn muốn mời hắn gia nhập công hội luyện dược sư. Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, hắn hiển nhiên muốn có tình toán với đám người này rồi. Công hội luyện dươc sư nhưng chứa không ít nhân tài luyện dược sư, nơi thế lực tập trung vô cùng mạnh mẽ mà bất cứ đoàn thể nào muốn gây vào.

Đám người sau khi trở lại công hội luyện dược sư, Phất Lan Khắc lại đưa một chiếc nhẫn cho Tiêu Sơn. Phất Lan Khắc mỉm cười nói: “Mấy thứ trong danh sách ngươi cần đều ở trong chiếc nhẫn này. Mặc dù không đủ nhưng chúng ta cũng đã tập trung được kha khá. Nếu như ngươi ở lại đây mấy ngày, có lẽ một số mòn đồ chúng ta sẽ kiếm ra!”

Tiêu Sơn cầm trong tay một chiếc nhẫn màu hồng. Hắn đưa tinh thần lực vào đó quét xem một cái thấy được một lượng lớn các vật phẩm đều ở trong đó. Hắn không ngờ được hiệu quả làm việc của công hội lại nhanh như vậy. Tiêu Sơn nhìn về phía công hội thở phào một hơi: “Đa tạ đại sư, không biết chi phí bao nhiều, ta sẽ thanh toán đầy đủ cho đại sư!?”

Phất Lan Khắc lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Chi phí thì không cần chỉ cần các vị giúp ta một việc là được!”

Nghe được những lời này thì Tiêu Sơn cảm giác có chút tò mò, hắn nhìn về phía Phất Lan Khắc sau đó bình thản đưa tay ra nói: “Hai vị đại sư có việc gì mời nói!?”

Áo Thác ho khan, hắn nhẹ nhàng rót mấy ly trà cho mọi người sau đó hướng về phía Tiêu Sơn hỏi: “Không biết Tiêu Sơn tiểu bằng hữu bao giờ thì rời đi thành Hắc Nham, còn nữa ngươi sẽ đi biên cảnh đế quốc trong vòng bao lâu thì chở lại!?”

Tiêu Sơn nghe thấy vậy thì cũng không có dấu diếm: “Chúng ta định rời đi trong vòng mấy ngày này có lẽ là trong vòng ba ngày. Ta tính toán sẽ lịch lãm ở đó trong thời gian một năm đi!”

“Một năm sao...”Ngón tay gõ nhẹ nhàng trên bàn, Áo Thác cười nói:”Vậy một năm sau, ngươi sẽ đi đế đô Gia Mã phải không ?”

Tiêu Sơn hơi lẩm bẩm: “Đế đô!?” Hắn sực nhớ được Vân Lam tông nằm ở đế đô. Vì vậy hắn chắc chắn phải đến đế đô rồi. Tiêu Sơn gật đầu nói: “Chắc chắn ta sẽ đến đó!” Ánh mắt quét về phía hai vj đại sư hỏi: “Hai vị đại sư, hai vị có việc gì cứ nói thẳng ra!”

Phất Lan Khắc mỉm cười nhìn về phía Áo Thác, Áo Thác cũng mỉm cười đáp lại hắn. Phất Lan Khắc mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Hai người các ngươi có nghe đến đại hội luyện dươc sư!?”

Tiêu Sơn tò mò tự hỏi: “Đại hội luyện dược sư!?”

“Luyện dược sư đại hội, không chỉ tụ tập đông đảo luyện dược sư của Gia Mã đế quốc mà ngay cả một ít luyện dược sư của các đế quốc lân cận cũng đến tham dự, đây chính là dịp trọng đại của Gia Mã đế quốc, bỏ qua thì có chút đáng tiếc.” Áo Thác mỉm cười nhìn về phía hai người nói.

Phất Lan Khắc ho khan nói: “Chúng ta muốn hai vị có thể đáp ứng chúng ta thay mặt thành Hắc Nham tiến tới tham gia thi tuyển đại hội này!” Phất Lan mỉm cười nhìn về phía hai người tiếp tục nói: “Tất nhiên chúng ta cũng không hề bắt ép các vị. Nếu như hai người có việc, ta cũng không trách hai vị…”

Tiêu Sơn nhìn về phía Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên thấy được ánh mắt của hắn thì nhẹ nhàng gật đầu. Tiêu Sơn cười khổ vài tiếng sau đó tiếp tục nói: “Được rồi, nếu như hai vị có lòng như vậy! Ta cũng không có khách khí…” đem chiếc nhẫn thu lại Tiêu Sơn tiếp tục nói: “Ta hứa với hai vị nếu như đến lúc đó không có nguy cấp, ta chắc chắn sẽ cùng với Tiểu Y Tiên đại diện thành Hắc Nham tham gia đại hội luyện dược sư!”

Nhìn thấy Tiêu Sơn đáp ứng, Áo Thác cùng với Phất Lan Khắc đều nhìn nhau mỉm cười gật đầu. Sau đó, hai người liền nói một ít chuyện về các vấn đề cần chú ý của đại hội cho hai người biết.

Kế tới đó, Áo Thác nhắc đến một vấn đề nhỏ trong cuộc thảo luận: “Ngày mai là thọ yến của phụ thân thành chủ thành Hắc Nham. Không biết, các vị có hứng thú hay không tham gia yến hội!?”

Phất Lan Khắc thấy được Áo Thác nhắc đến điều này thì Phất Lan Khắc đánh ánh mắt về phía Áo Thác. Phất Lan Khắc hiểu Áo Thác muốn tính toán gì. Rõ rành rành Áo Thác muốn đem Lâm Phỉ kéo gần quan hệ với Tiêu Sơn. Dù sao tuổi Tiêu Sơn còn nhỏ, hơn nữa thực lực cực kỳ mạnh ngoài ra tâm chí cũng không tệ, kéo gần quan hệ hiển nhiên là một việc tốt.

Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Ngày mai là thọ yến của phu thân thành chủ sao?” Hắn rơi vào trầm tư một chút sau đó mỉm cười nói: “Chắc chắn rồi. Tất nhiên chúng ta sẽ đi!” Nghe được điều này thì Áo Thác mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Hắn quay đầu thì nhìn thấy Phất Lan Khắc cười nhạt nhìn về phía mình thì mặt của Áo Thác đỏ lên, hắn biết lão gia hỏa này tóm được ý nghĩ trong đầu của hắn.