Thời gian thấm thoát trôi qua, một thanh niên đứng ở giữa dòng thiên địa. Hai mắt của hắn nhắm nghiền lại. Thanh niên cởi trần chỉ mặc một cái quần ngắn. Bàn tay cùng với chân của thanh niên di chuyển rất nhẹ nhàng. Khuôn mặt mặt của hắn mỉm cười, hắn quát nhẹ một tiếng: “Cắt!”
Trung quanh thân thể của thanh niên hình thành một lớp không khí màu vàng. Cung không phải là lớp vỏ bọc vào màu mà là những vết chém liên tục bao bọc sung quanh cơ thể của thanh niên. Chúng giống như có người liên tục hướng bốn phương tám hướng chém ra những vết cắt sắc bén.
Những vết cắt này bao bọc xung quanh cơ thể của thanh niên giống như một vòng bảo hộ. Bất chợt một chiếc trên cây rụng xuống bay về phía người của thanh niên. Nó chưa kịp rơi lên người của thiếu niên đã bị những vết cắt sắc bén vào vàng cắt thành mảnh vụn.
Thanh niên thở ra một hơi, làn gió thổi qua khiến cho mái tóc màu bạch kim của hắn bay trong gió. Hắn mỉm cười đưa nắm đấm giơ lên ngang mặt, hai mắt nhìn về phía đám nắm, miệng của thiếu niên bình đạm cất tiếng nói: “Vừa có tác dụng bảo hộ vừa có tác dụng tấn công. Bất cứ người nào đến gần cận chiến sẽ bị kim nguyên lực cắt lên thân thể. Kim nguyên lực sắc bén vô cùng. Đáng tiếc chiêu này đối với thiên hà nguyên lực phụ tải quả lớn.”
Thanh niên khe khẽ thở dài. Hắn ngẫm nghĩ mấy ngày nay một chút. Hoàng Tử Yên cũng bắt đầu học công pháp cấp bậc đế giai. Nói chúng tốc độ tu luyện của Hoàng Tử Yên bây giờ là nhanh nhất. Mấy con ma thú lục giai khác cũng khá chuyên cần. Chúng đều khiêu chiến với nhau chỉ cần không chết người là được, mất cái tai, gẫy cái chân hay cụt mất cánh cũng là hết sức bình thường. Đây là cách tu luyện tăng tốc độ vô cùng nhanh. Nếu theo đà này chẳng mấy chốc chúng có khả năng phá vỡ gông xiềng tiến vào thất giai.
Đối với ma thú có giai vị thấp thì lục giai ma thú đã là cực hạn nếu như muốn đột phá cực hạn thì cần phải có kỳ ngộ hiển nhiên hóa hình thảo cũng là một thứ dùng để đánh vỡ cực hạn. Một số ma thú của gia tộc lớn từ nhỏ ma thú họ đã được ăn vào hóa hình thảo hoặc có thủ pháp nào đó khiến cho ma thú lột xác tiến về hướng huyết mạch thuần tránh.
Thanh niên lấy ra một cái có hình dáng kỳ lạ, một vật thể bằng kim loại màu bạc trắng. Nó lơ lửng trong không trung, thanh niên trực tiếp nhảy lên nó sau đó bay về phía không trung. Hắn hạ xuống phía dưới một căn nhà tranh ở cái sơn cốc nhỏ. Hắn vừa hạ xuống thì thấy được một con sư tử khổng lồ cùng với một con rắn lớn từ không trung bay xuống. Hắn ngước nhìn lên phía trên thì thấy hai con ma thú đã đáp xuống phía dưới.
Con sư tử khổng lồ hóa thành một nữ nhân xinh đẹp, đồng thời nàng ngay lập tức xuất hiện một cái áo choàng khoác lên thân thể của mình. Nữ nhân có mái tóc màu vàng, nàng cười lanh lảnh như chuông bạc: “Chủ nhân!” Con rắn khổng lồ đối với thanh niên cũng cúi chào: “Chủ nhân!”
“Ân” Thanh niên nhẹ nhàng gật đầu. Hắn mỉm cười hỏi: “Thế nào thành công lấy được mấy thứ ta giao ra sao!?”
Nữ nhân xinh đẹp mỉm cười từ trong tay nàng lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ, nàng lên tiếng nói: “Chủ nhân! Toàn bộ những thứ chủ nhân cần đều nằm ở đây!”
Thanh niên mỉm cười đi tới túm lấy chiếc nhẫn gật đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp nói: “Hoàng Tử Yên ngươi làm tốt lắm!”
Đôi môi anh đào của nữ nhân mỉm cười, nàng cười giống như anh đào trong gió xuân làm cho lòng người mê say. Chiếc khăn quấn trên cơ thể của nàng hơi hở ra để lộ ra khe vú sâu hoắm. Làn da trắng mềm mại ẩn hiện trong lớp khăn trắng, chỉ cần thanh niên nguyện ý tiến lên dùng tay kéo đi tấm khăn che người của nàng thì một kiện thân thể hoàn mỹ hoàn toàn lõa thể sẽ xuất hiện trước mặt hắn. Đôi môi anh đào để lộ hàm răng trắng bóng thẳng tắp: “Chủ nhân! Đây là phúc phận của Tử Yên!”
Thanh niên quay đầu đi, hắn đưa ngón chỏ lên gãi gãi mũi, hắn phẩy phẩy tay nói: “Được rồi Tử Yên ngươi lui ra đi! Bát Dực Hắc Xà Hoàng, ngươi ở đây hộ pháp cho ta!”
Bát Dực Hắc Xà Hoàng thé lưỡi ra, nó phun phè phè, cái đầu liên tục gật, nó nói: “Vâng thưa chủ nhân!”
Thanh niên đi vào trong căn nhà gỗ. Hắn ngồi xuống phía dưới, từ trong chiếc nhẫn của Hoàng Tử Yên đưa cho thanh niên. Thanh niên lấy ra một đống kén tằm các loại. Lần này số lượng kén tằm lớn hơn nhiều. Chúng có đủ các mầu, không phải chỉ duy nhất màu trắng, còn có màu vàng, màu đỏ, màu hồng v.v… Ngoài ra còn một đống đá tử tinh thạch, ma diêm thạch, hoàng hỏa thạch v.v…
Thanh niên nhìn đống đồ này lẩm bẩm vài lời: “Tu vi của ta hiện giờ đạt được bình cảnh. Muốn đột phá lên cảnh giới cao hơn có lẽ cần một chút cơ duyên nho nhỏ hoặc là một trận đấu sinh tử. Nếu đã như thế vậy thì luyện chế ra một đống pháp bảo đi. Đem pháp bảo tạo ra đưa cho mấy tên đồ đệ hẳn có nhiều tên đã đạt đến trúc cơ kỳ. Chúng không có pháp bảo phi hành thì mình thấy cũng xấu mặt thật!”
Thanh niên lấy ra một cái quần lót màu trắng của nữ nhân. Trên chiếc quần lót ướt nhẹp cái thứ chất keo dính dính màu trắng. Hắn đưa chiếc quần lót lên ngửi sau đó lè lưỡi ra liếm cái chất lỏng màu trắng đó. Hắn mỉm cười với vẻ mặt cực kỳ dâm đãng nói: “Của Tiên Nhi thật là thơm a!” Sau đó hắn lấy ra một cái quần lót màu đỏ khác. Trên chiếc quần lót này cũng ướt nhẹp cái thứ chất lỏng keo dính màu trắng trong. Thanh niên lại nè lưỡi một cái liếm lấy cái thứ chất lỏng này vào trong miệng cảm thụ nó. Hắn chép chép miệng: “Của Tiên Nhi có vị giống như dược thảo còn của Nhã Phi quả thực chẳng khác nào ăn xuẩn dược cả. Lần này sau khi kết thúc lịch lãm trở về phải hung hăng đè tiểu ny tử này xuống một lần mới được!”
Hắn nhìn về phía đống kén đỏ các màu kia thì thở ra một hơi nói: “Trước thử luyện một vài bộ y phục đi! Dù gì thì Hoàng Tử Yên cũng đang thiếu y phục. Đem mấy bộ y phục luyện chế thành pháp bảo cấp thấp dành cho Tiên Nhi vài bộ, dành cho Nhã Phi mấy bộ. Chỉ là Hoàng Tử Yên… Nữ nhân này ta không có biết số đo của nàng! Thật ra ngoài hình của nàng cũng ngang bằng Nhã Phi vậy thì luyện thêm mấy bộ cho Nhã Phi dư lại cho Hoàng Tử Yên đi…”
Đem một đám dịch lỏng pha chế thành từng trậu lớn. Tiêu Sơn trực tiếp bỏ mấy cái kén vào trong đó. Đám kén bị chất lỏng này nhanh chóng tách ra giống như con tằm bỏ vào nước suôi vậy. Đám sâu lúc này cũng đã chết sẵn thế nên Tiêu Sơn đem chúng vớt ra ngoài. Dù sao Hoàng Tử Yên ra tay cũng biết chút nặng nhẹ đem đám sâu này dùng một vật sắc nhọn ở đầu đâm chết. Mặc dù dịch lỏng màu xanh của sâu sẽ phun ra ngoài nhưng đối với Tiêu Sơn xử lý chúng cũng không quá khó.
Đem một đống các chậu bày la liệt trên giường. Thanh niên hai tay kết ấn, đám nước bắt đầu chuyển động. Từng pháp ấn đánh ra, đám lụa vải nhanh chóng hợp thành một cuộn vải. Thanh niên lầm bầm nói: “Nhã Phi, nàng rất thích một cái khăn kiểu lông cừu trắng hoặc lông hồ ly khoác ngang vai. Vậy luyện chế cho nàng một cái pháp bảo phi hành có tác dụng bảo vệ đi!”
Bàn tay của thanh niên cầm một đám tơ lụa. Hắn nhắm mắt lại, đám tơ lụa nhanh chóng biến mất trong tay của thanh niên. Lúc này, hắn bước vào một mảnh không gian màu xanh tràn ngập. Đôi mắt hắn nhìn về phía một đám mầm đang mọc ở phía đó. Thanh niên mỉm cười nói: “Tốc độ của hóa hình thảo sinh trưởng thật nhanh, mảnh đất này thực sự quá thần kỳ…”
Xuất hiện trước mặt của thanh niên là một cái đỉnh màu đen cổ kính. Hắn ngồi xuống phía dưới, hắn đối mặt với cái đỉnh cổ kính này, bên cạnh của hắn là một đám chất liệu khác nhau. Thanh niên nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Luyện chế cho Tiên Nhi một bộ, Nhã Phi ba bộ còn của Hoàng Tử Yên là ba bộ. Y phục của Nhã Phi cùng với Tiên Nhi gia cường phòng hộ lên trên đó đi! Còn Hoàng Tử Yên thì dùng mấy trận pháp có tác dụng thông thoáng thoát khí giữ ấm là được dù sao đấu khí của nàng ta không khu động được mấy loại bảo vật này. Thế nên dù thêm tác dụng lên y phục thì nàng ta cũng không dùng được”
Từ ngón tay của thanh niên ngọn lửa màu vàng rực chói chang như mặt trời bay vào trong lò. Chiếc đỉnh trong chốc lát nóng rực lên. Thanh niên nhẹ nhàng mỉm cười, hắn lấy ra một đám tơ lụa có màu đỏ giống như máu. Hắn trực tiếp ném vào trong lò. Khi đám lụa này bị ném vào trong lò ngọn lửa trực tiếp bao bọc lấy đám lụa này khiến cho chúng lơ lửng trên không trung.
Xuy, xuy…
Âm thanh nho nhỏ từ đám lụa bốc ra, một đám khói đen tạp chất từ trong đám lụa bị đẩy ra ngoài. Hình dáng của đám lụa nhanh chóng nhỏ lại, co rút giống như bị cắt đi một phần nhưng kỳ lạ là đám lụa lại không có sơ xác mà màu càng trở nên đậm hơn cùng với mượt mà mềm mại hơn.
Thanh niên trầm ngâm nhìn đám đá chất đống ở bên cạnh mình. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lầm bẩm nói: “Thiên nhân mô thức mở ra! Tính toán công thức bắt đầu!” Tiêu Sơn rơi vào một cảnh giới kỳ lạ. Hàng loạt các loại đá, chất liệu tơ tằm xẹt qua đầu của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn bắt đầu tính toán mức độ phù hợp cũng như trận pháp đối với mấy loại này khi dung nhập vào mấy loại chất liệu tơ tằm khác nhau.
Chỉ sau một lúc thanh niên mở ra đôi mắt. Bàn tay của hắn cầm lấy sáu loại đá khác nhau mang theo tính chất ngũ hành cùng với một thuộc tinh khác là phong thuộc tính. Thanh niên đem đám đá này toàn bộ ném vào trong lò. Khi chúng vừa vào chiếc đỉnh ngay lập tức bị đám lửa màu vàng chói lóa bao lấy. Chúng được kéo đến phân biệt nằm xung quang đám tơ lụa màu đỏ. Cái tơ lụa màu đỏ đạt ở vị trí trung tâm.
Sau một khoảng thời gian ngắn, một đám đá bắt đầu chuyển hóa thành dịch lỏng. Mỗi loại đá đều sáng lên theo một đám màu khác nhau. Màu đỏ có, mầu cam có, mầu xanh có… Thanh niên quát nhẹ: “Kim nguyên lực!” Hàng loạt ấn kỳ từ bàn tay của thanh niên liên tục đánh vào đám chất lỏng. Đám chất lỏng bay lên khói nhè nhẹ, đám chất lỏng bắt đầu trở nên tinh khiết hơn.
Hai tay đảo với nhau đem đám dung dịch này nhanh chóng tiến vào đám vải lua. Đám vải lụa ban đầu có chút bài xích nhưng Tiêu Sơn liên tục dùng kim nguyên lực điều hòa khiến cho đám chất lỏng nhanh chóng dung nhập vào đám vải lụa màu đỏ này. Sau khi dung nhập xong, đám vải lụa bắt đầu lấp lánh giống như phủ lên một đám bụi kim tuyến.
Hai tay đảo với nhau, hắn dùng lửa cùng với kim nguyên lực cắt mảnh vài thành nhiến phần khác nhau. Một phần đám vải nhanh chóng hợp lại thành một cái hình tam giác nho nhỏ. Ở trên đó có mấy cái dây lòng thòng. Một cái khác hình thành hai cái giống như vú của thiếu nữ, Chúng cũng có dây kết hợp với nhau.
Thanh niên bắt đầu dùng kim nguyên lục trên mấy đồ lót của phụ nữ này mà vẽ lên trận pháp. Hai ấn của hắn liên tục đánh ra. Một lúc sau hắn quát nhẹ một tiếng: “Thành!” Một nguồn sáng đánh mạnh vào trong hai món đồ lót của phụ nữ. Hai món đồ lót của phụ nữ bắt đầu sáng lên sau đó chúng bắt đầu phát ra ánh sáng lục sắc quang mang trên món đồ lót màu đỏ ấy.
Chiếc đỉnh mở nắp hai món đồ rơi thẳng vào trong tay của thanh niên. Hắn đưa cái quần lót lên sau đó hít một hơi nhẹ nhàng, Tiêu Sơn nhìn quần lót cùng với áo lót màu đỏ của phụ nữ trong tay mình, hắn lẩm bẩm: “Mùi hơi khó ngửi một chút, ra tăng thêm một số thảo dược sẽ khiến cho mùi của chúng trở lên thơm hơn. Như vậy Nhã Phi cùng với Tiên Nhi khi mặc vào ra mồ hôi cũng không có mùi…”
Thanh niên gật đầu, hắn đem hai món đồ lót này để sáng một bên. Hắn bắt đầu luyện chế một số mòn đồ khác.
Không biết qua bao lâu, hắn luyện được tất cả ba chiếc áo và ba bộ đồ lót thì hắn cảm giác toàn thân mệt lả. Hắn mở ra đôi mắt thì thấy không biết lúc nào trời đã tối om. Thanh niên đứng dậy vỗ vỗ vào chân của mình. Hắn bước ra cửa thì thấy đươc Tiểu Y Tiên đang bưng món ăn lên trên cái bàn đá. Từ thức ăn một mùi hương thơm ngào ngạt bốc ra. Thanh niên mỉm cười nhìn nàng.
Tiểu Y Tiên mỉm cười thân thiện với hắn: “Phu quân, ngươi đói rồi! Lại đây đi!”
Thanh niên cảm giác toàn bộ mệt nhọc của mình khi nhìn thấy được nụ cười của nàng đều tiêu tán. Hắn tiến đến nhẹ nhàng ôm eo của nàng. Thiếu nữ cũng để mặc cho hắn ôm eo, hắn nhẹ nhàng hôn lên má của nàng. Hai má của thiếu nữ trở lên ửng đỏ, nàng nói: “Phu quân, ở đây có người!”
Hắn quay đầu về phía trước thì thấy được bản ăn có một nữ nhân xinh đẹp người này là Hoàng Tử Yên chứ còn ai? Mấy con ma thú còn lại thì làm như không biết gì cả. Chúng cũng chỉ có chăm chú về phía mấy con thú nướng lại tiếp tục ăn món ăn của mình vờ như không biết gì. Thanh niên mỉm cười thở ra một hơi, hắn nhẹ nhàng bóp mũi của mình sau đó ngồi xuống phía bàn ăn.
Mầy ngày sau, Tiêu Sơn chăm chú vào luyện bảo. Hắn ở trong luyện bảo cũng lĩnh ngộ được một số ít. Mặc dù có một chút gọi là liên quan tới địa cầu kỳ. Địa cầu kỳ là nơi tập hợp của tất cả các loại nguyên tố bao gồm địa hỏa thủy phong là chính. Trong đó có thành phần không thể thiếu dó chính là sinh mạnh, là sự sống… Hắn thông qua song tu cùng với Tiểu Y Tiên và luyện chế pháp bảo mà lĩnh ngộ được một chút. Chỉ cần một chút nữa là hắn có thể đột phá. Điều mà hắn vui vẻ khi xác định phương hướng luyện chế pháp bảo, có lẽ đằng cấp cao nhất đó chính là sáng tạo ra sinh mạng chứ không phải đơn thuần là tạo ra pháp bảo không.
Thanh Sơn trấn sau sự kiện Mạc Ngân cùng với Tiểu Y Tiên rời đi hoàn toàn đã trấn động toàn bộ Thanh Sơn trấn. Mễ Đặc Nhĩ cũng ra chiêu bài rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn không ngờ họ lại tìm được một nữ y sư khác cũng khá xinh đẹp mặc dù không biết y thuật của nàng có cao siêu hay không. Mễ Đặc Nhĩ: Vạn Dược Trai còn bổ xung thêm ngoài trừ thuốc chữa thương còn có nhất phẩm đan dược. Điều này đã khiến cho toàn bộ lính đánh thuê ở đây kinh động. Không ngờ ở Thanh Sơn trấn nho nhỏ lại có xuất hiện thứ này.
Sau khi Tiêu Sơn trở lại Thanh Sơn trấn, hắn đem một đám pháp bảo đưa cho Mễ Đặc Nhĩ: Vạn Dược trai. Đem toàn bộ mấy thứ này chuyển giao cho Nhã Phi. Dù sao hắn có lệnh bài cao cấp của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc nên hầu như không có gặp bất cứ khó khăn gì cho việc chuyện đổi này.
Tình ra đã gần một tháng trôi qua…
Đặc Mễ Nhĩ gia tộc
Một thiếu phụ mặc áo bào đỏ, phía dưới cái bụng của nàng đang nhô lên. Nàng đưa bàn tay trắng nõn xoa xoa cái bụng của mình. Nàng đứng ở một khu vực hoa viên nhỏ ngước mặt lên nhìn bầu trời. Khuôn mặt của nàng hiện nay đang mang vài phần lo lắng u sầu. Một thiếu phụ đứng bên cạnh nàng lên tiếng nói: “Nhã Phi, ngươi còn làm gì ở đây a!? Cẩn thận một chút kẻo ảnh hướng tới thai nhi!?”
Một thiếu phụ trung niên ăn mặc giản đơn đi về phía nàng. Trong tay trung niên mỹ phụ có một bát canh nhỏ. Thấy trung niên mỹ phụ đi đến, nữ nhân xinh đẹp vội vàng đứng lên nói: “Tiêu bá mẫu!”
Trung niên mỹ phụ cười nói: “Cẩn thận chút! Ngươi bây giờ đang mang thai, ngươi phải cẩn thận một chút cẩn thận động thai khí. Đúng rồi vừa rồi ngươi gọi ta là gì!?”
Hai má nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu đỏ hơi hồng lên, nàng lên tiếng nói: “Mẫu thân!”
Trung niên mỹ phụ thấy vậy cười nói: “Vậy mới phải chứ!?” Người này chính là mẫu thân của Tiêu Sơn. Nàng hiện giờ đang ở luôn Mễ Đặc Nhĩ gia tộc chăm sóc cho Nhã Phi. Mặc dù tại Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, nàng có nghe nhiều tin đồn không tốt về mối quan hệ giữa Nhã Phi và một lão nhân nào đó. Khi nghe xong lão nhân tiền bối kia là sư phụ của Tiêu Sơn, nàng cũng yên tâm hơn. Ngoài ra hôm đó chính nàng vào phòng thấy được một vết máu đỏ, rõ ràng lần Tiêu Sơn cưỡng bức không phải nói là hai tình tương duyệt, Nhã Phi là lần đầu tiên. Sau khi nghe được Tiêu Sơn giải thích nàng cũng không có định kiến về nàng dâu này. Hơn nữa nàng còn muốn Nhã Phi gọi mình một tiếng mẫu thân cho thân thiết hơn. Nguyên nhân chính là năm xưa nàng muốn có thêm muội muội cho Tiêu Sơn đáng tiếc phụ thân Tiêu Sơn mất sớm.
Trung niên mỹ phụ đưa bát canh tẩm bổ cho thiếu phụ mặc áo đỏ. Nhã Phi mỉm cười nhận lấy, nàng nhẹ nhàng nâng lên chén canh tẩm bổ húp từng ngụm. Sau đó Nhã Phi khe khẽ thở dài. Nhìn thấy Nhã Phi thở dài, trung niên mỹ phụ mắng một tiếng: “Tiểu tử kia, thật là! Thê tử của nó đang mang bầu vậy mà không ngoan ngoãn ở nhà đi còn đi lịch luyện cái gì nữa chứ!? Cả tháng rồi mà không có hồi âm chút nào!?”
Nhã Phi đang muốn lên tiếng nói thì một tiểu thị nữ mặc áo xanh bước vào hậu hoa viên, nàng cung kính với hai người: “Tiểu thư, lão phu nhân!”
Nhã Phi thấy được tiểu thị nữ mặc áo xanh này thì tò mò hỏi: “Lan Nhi, có chuyện gì vậy!?”
Tiểu thị nữ đưa ra một cái nhẫn. Nhã Phi tò mò nhìn về phía cái nhẫn. Cái nhẫn có khắc huy hiệu của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Tiểu thị nữ mỉm cười nói: “Tiểu thư, có tin tức của cô gia*. Thứ này là của cô gia đưa cho tiểu thư!” (cô gia ý chỉ Tiêu Sơn, trượng phu của Nhã Phi. Bởi vi Nhã Phi cùng với Tiêu Sơn chưa có tổ chức hôn lễ thế nên tiểu thị nữ vẫn gọi Nhã Phi một tiếng tiểu thư!)
“Nga” Hai người trong mắt đều xuất hiện sự ngạc nhiên sau đó là sự vui mừng. Khuôn mặt Nhã Phi đang trở nên u sầu thì lúc này chẳng khác nào hoa đào đón gió xuân. Nàng mừng rỡ nói: “Cái gì!? Lan Nhi có tin tức của hắn!?”
“Vâng!” Tiểu thị nữ gật đầu, nàng đưa lấy chiếc nhẫn nói: “Theo như miêu tả của người chúng ta thì thanh niên đem thứ này muốn chuyển riêng cho tiểu thư rất có thể là cô gia!”
Nhã Phi không nhịn được vội vàng túm lấy chiếc nhẫn. Tinh thần lực của nàng nhanh chóng dò xem chiếc nhẫn. Ở trong chiếc nhẫn là vô cùng nhiều các loại đồ đạc linh tinh. Trong đó có cả y phục nội y của phụ nữ, có cả kiếm, có cả y phục v.v…
Một cái thứ ngọc màu đỏ nho nhỏ nằm gỏn gọn ở ngay vị trí trung tâm kèm theo một mảnh giấy nhỏ. Nó rất bắt mắt nàng cho nàng phát hiện được ra ngay. Nó là hình hai cái trái tim đan xen vào nhau làm bằng ngọc giản hơn nữa được dùng thứ gì đó phủ lên làm cho nó có màu đỏ chói sáng. Nhã Phi cầm mảnh giấy nhỏ thì thấy được viết: “Dùng thần thức!”
Nhã Phi thử dùng thần thức liên lạc vào chiếc ngọc giản hình trái tim thì nàng thấy được một thanh niên tuấn tú đang đứng ở đó. Hắn đứng ở một không cảnh đầy hoa. Trên khu vực rộng lớn đám hoa được sắp xếp theo mấy chữ: “Nhã Phi, ta yêu nàng!” Mấy chữ rõ to đập vào mắt của Nhã Phi.
Thanh niên kia mỉm cười nhìn nàng, hắn là một ít thần thức của Tiêu Sơn tạo ra, hắn cười một nụ cười đầy yêu thường nhìn nàng nói: “Nhã Phi, ta yêu nàng! Yêu nàng! Yêu nàng… Thực sự yêu nàng! Hài…” Thanh niên khe khẽ thở dài một hơi: “Nhã Phi, ngươi có nhớ lão công của mình không thế!? Lão công nhưng rất nhớ ngươi nga! Nhớ ngươi đến mức ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên. Nhớ đến mức mà mỗi lần nhìn trời cũng nhớ ngươi, nhìn đất cũng nhớ ngươi, nhìn hoa cũng nhớ ngươi…” Thanh niên đem những lời hoàn toàn ghê tởm nhất nói ra, sau đó cú cuối hắn chốt một câu đầy thô tục: “Đến đi ỉa lão công cũng nhớ ngươi nga!”
Thanh niên cười nhìn nàng nói: “Lão bà của ta, yêu ngươi chết. Đúng rồi, hẳn mẫu thân ta biết được nàng có bầu sẽ đến chăm sóc cho nàng đi. Giúp ta gửi lời đến mẫu thân của ta.” Thanh niên dùng ngón tay gãi gãi sống mũi của mình, hắn mìm cười nói: “Đúng rồi mấy thanh kiếm cùng với y phục ở đó ta đã ghi rõ chú thích dành cho ai. Nàng đem chúng phân phối đến đám tiểu tử kia giúp ta…”
“Ngọc giản này không thể lưu trữ quá nhiều thông tin. Bất quá ta chỉ nói mấy điều như sau. Nhã Phi, bảo bối của ta, lão bà của ta… Ta yêu ngươi chết! Thật sự rất nhớ ngươi. Hắc, hắc… nhớ đến lỗi mà đem mấy thứ của ngươi dùng hết rồi nga. Mấy thứ ấy ngày ngày ta đều đem ra ngửi nha. Hiện giờ chúng cũng không còn mũi của ngươi nữa…”
“Tiểu lão bà, có biết lão công bây giờ muốn làm gì hay không!? Lão công hy vọng mau sớm đánh thắng Vân Lam tông trở về sau đó trên người của lão bà ngươi hung hăng mà chà đạp, hung hăng mà yêu thương ngươi… Lão công muốn nàng vì lão công ta mà rên rỉ những tiếng dâm đãng nhất. Ta sẽ hung hăng dùng cây nhục bổng mạnh mẽ mà xâm nhập trong cơ thể của nàng. Mạnh mẽ mà yêu nàng, mạnh mẽ thơm nàng…”
“Hắc, hắc… Ngoan ngoãn ở nhà chờ, chờ đến khi ta trở về nga. À quên, nhớ tắm rửa sạch sẽ sau đó nằm ở trên giường chờ lão công của nàng trở về nga!”
Đọc xong mấy dòng này, Nhã Phi không biết nên khóc hay lên cười nữa. Nhưng từ trong lời nói của thanh niên kia, Nhã Phi biết được hắn vẫn có nàng, vẫn yêu thương nàng, vẫn nhớ về nàng. Nàng cầm trong tay chiếc ngọc giản mà ngơ ngẩn một chút. Bất chợt âm thanh của trung niên mỹ phụ đánh thức nàng: “Nhã Phi, ngươi làm sao vậy!?”
“Ách!” Nhã Phi nhìn về phía trung niên mỹ phụ thì hai má ửng đỏ. Nàng mỉm cười, một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Lời nói thô tục của Tiêu Sơn không ngờ lại là liều thuốc vô cùng hữu dụng với nàng. Nhã Phi nhìn về phía trung niên mỹ phụ nói: “Mẫu thân, không có việc gì!”
Nói xong nàng quét qua chiếc nhẫn thì thấy đám y phục được sắp xếp thành một hàng. Trong đó có ghi rõ người đầu tiên mà hắn tặng cho không ngờ là mẫu thân của hắn. Một bộ y phục màu xanh lam nhẹ nhàng, nó phối hợp với mấy màu trắng khác khiến cho bộ y phục trở nên quý phái hơn. Nhã Phi mỉm cười hướng về phía trung niên mỹ phụ nói: “Mẫu thân, là lão công, hắn gửi thư về cho chúng ta!”