Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 142: Thu phục thanh hỏa kim trảo ma ưng




Tử tinh dực sư vương lúc này thấy được thanh hỏa kim trảo ma ưng đuổi theo mình thì nó càng vỗ cánh mạnh hơn đẩy cao tốc độ của mình bay về phía trước. Cả người thanh hỏa kim trảo ma ưng lúc này bốc lên ngọn lửa màu xanh ngập trời, nó hét lớn một tiếng: “Tử tinh tinh dược sư vương, nếu như ngươi còn tôn nghiêm vậy thì quay lại cùng bản vương quyết đấu một phen!?”

Tử tinh dực sư vương lúc này tăng hết tốc độ đạt đến mức cao nhất, nó vừa bay vừa hét lớn: “Tôn nghiêm, tôn nghiêm cái rắm! Thanh hỏa kim trảo ma ưng ngươi chờ chết đi! Bản vương cần gì cùng với một con chim chết so tôn nghiêm cơ chứ!?”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận, cánh nó đập vô cùng nhanh, ngọn lửa trên người nó bốc lên rừng rực, nó tức giận gào thét: “Tử tinh dực sư vương ngươi thật là vô liêm sỉ!” Vừa nói ra câu này khỏi miệng, thanh hỏa kim trảo ma ưng cũng toàn lực phát động ra tuyệt chiêu tăng tốc của mình. Toàn thân của nó giống như một viên đạn bắn về phía hướng của tử tinh dực sư vương.

Vút!

Tử tinh dực sư vương lúc này nghe thấy được một âm thanh xé gió ngang tai của nó, tử tinh dực sư vương bị âm thanh này làm cho giật mình. Hiện giờ nó kinh hãi toàn thân điều động lực lực lượng của mình giảm đi tốc độ. Lúc này tử tinh dực sư vương phát hiện được ở phía trước nó là một con chim toàn thân bốc ra ngọn lửa xanh ngập trời, trong con mắt của con chim đang bốc lửa này, tử tinh dực sư vương phát hiện được sự tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

Phụt!

Một âm thanh nho nhỏ vang lên, từ miệng của thanh hỏa kim trảo ma ưng một ngọn lửa màu xanh da trời bắn về phía tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương ngay lập tức tránh thoát, nó muốn lách người chạy sáng một bên hy vọng có thể tránh thoát được thanh hỏa kim trảo ma ưng. Hiển nhiên thanh hỏa kim trảo ma ưng phát hiện được ý đồ của tử tinh dực sư vương làm sao cho nó toại nguyện, bất kể tử tinh dực sư vương chạy kiểu gì thì thanh hỏa kim trảo ma ưng cũng đứng trước mặt nó tiến hành tấn công phủ đầu.

Tử tinh dực sư vương gầm lên một tiếng: “Hống, thanh hỏa kim trảo ma ưng đừng có trách bản vương!” Đột nhiên tử tinh dực sư vương toàn thân phát ra tử sắc quang mang vô cùng nồng đậm. Thanh hỏa kim trảo ma ưng thấy vậy ngưng trọng đề phòng, nó cả người cũng bốc ra ngọn lửa hừng hực chuẩn bị ngưng tụ ra một con phượng hoàng lửa.

Tử tinh dực sư vương toàn thân tử sắc quang mang thu liễm vào bản thân, nó đã xúc thế hét lớn: “Tử tinh phong…” Sau đó đột nhiên nó phóng về một bên khác chay trốn. Con phượng hoàng lửa lúc này đã được xúc thế lúc này không ngờ tử tinh dực sư vương lại xoay người bỏ trốn.

Thanh hỏa kim trảo ma ưng điên cuồng kêu lớn: “Tử tinh dực sư vương ngươi dám trêu trọc bản vương! Bản vương ngày hôm nay dù có bị thương nặng cũng nhất quyết phải lột da uống máu ngươi…” Nói xong nó vỗ cánh của mình đuổi theo tử tinh dực sư vương.

Tử tinh dực sư vương thấy vậy vỗ cánh, miệng của nó biểu hiện như người mà cười lớn tiếng: “Khà, khà… con chim chết ngu ngốc ngươi với bản vương so sánh thì vẫn còn non lắm!” Nói xong tử tinh dực sư vương toàn thân bốc lên ngọn lửa rừng rực, thương thế nó vô cùng nặng nhưng nó vẫn toàn lực phát động bay về phía trước.

Lúc này nó đã đến một khu vực, thanh hỏa kim trảo ma ưng đang ở phía sau lưng đuổi sát nút. Bất ngờ tử tinh dực sư vương vọt xuống phía dưới trốn vào một lùm cây. Thanh hỏa kim trảo ma ưng lúc đó lại phát ra tuyệt chiêu tăng tốc cực nhanh của mình ai ngờ vọt qua xa thân thể của tử tinh dực sư vương. Tử tinh dực sư vương lúc này ngay lập tức đã chui vào trong rừng cây phía dưới trốn không biết lúc nào rồi.

Thanh hỏa kim trảo ma ưng thấy được tử tinh dực sư vương chui vào phía dưới thì vỗ mạnh cánh gầm thét: “Tử tinh dực sư vương, ngươi nghĩ như vậy là có thể trốn được bản vương sao!?” Cả người thanh hỏa kim trảo ma ưng bốc ra ngọn lửa hừng hực. Nó đột nhiên vỗ mạnh cánh, từ phía cánh của nó từng đốm lửa bắn ra, hàng ngàn đốm lửa biến thành những mũi tên lửa bắn xuống phía dưới cánh rừng.

Oanh! Oanh!...

Phía dưới cánh rừng lúc này phát ra những âm thanh nổ vô cùng lớn. Toàn bộ rừng cây bị đánh phá tan hoang. Đôi mắt của chim ưng sắc ben quét qua toàn bộ khu vực tử tinh dực sư vương một lần nhưng lại không phát hiện được bất cứ thân ảnh nào. Nếu như có phát hiện thân ảnh nào đó thì tử tinh dực sư vương chỉ phát hiện được một vài thân ảnh của mấy con ma thú cấp thấp mà thôi.

Thanh hỏa kim trảo ma ưng hống khiếu lên một tiếng lớn: “Hống, tử tinh dực sư vương, ngươi ở đâu mau cút ra đây cho bản vương!” Thanh hỏa kim trảo ma ưng kêu lớn tiếng nhưng không ngờ lại không có bất cứ âm thanh đáp lại có chẳng qua chỉ là mấy tiếng kêu sợ của mấy con ma thú cấp thấp mà thôi.

“Hừ” Thanh hỏa kim trảo hừ nhẹ một tiếng, từ trong lỗ mũi của nó phát ra ngọn lửa nho nhỏ. Hai cánh vỗ nhè nhẹ, nó từ từ hạ xuống khu vực của nó đang bị phá vỡ. Bàn chân của nó chạm đất, hai cánh của nó thu lại nhìn cảnh hoang tàn cây cối đổ nát cháy đen khắp nơi. Lúc này, bàn chân của nó rảo bước đến mảnh đất nóng bị lửa thiêu đốt nhưng nó lại không có phát hiện được bất cứ âm thanh nào ngay cả mùi của tử tinh dực sư vương cũng tại nơi này tiêu biến.

Hai con mắt của thanh hỏa kim trảo ma ưng nheo lại. Bất chợt ở mảnh đất phía trước xuất hiện một ánh sáng, đôi mắt của nó nheo lại nhìn về phía trước. Đột nhiên nó cảm giác được nguy hiểm từ cái vòng ánh sáng kỳ lạ có năm màu và hình ngôi sao đang sáng lên kia. Thanh hỏa kim trảo ma ưng kêu lên một tiếng: “Quác!” Ngay sau đó nó đập cánh mạnh lên xoay người với ý đồ bỏ chạy.

Không biết âm thanh từ đâu dội vào trong tai của nó: “Đã chậm!” Vòng ánh sáng hình sao lúc này sáng lên một cách rực rỡ, đoàn ánh sáng ngũ sắc từ vòng ánh sáng đó lóe lên bắn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng. Sau khi ánh sáng bắn ra thì vòng ánh sáng cũng ảm đạm xuống, thanh hỏa kim trảo ma ưng kêu lớn một tiếng: “Quác!” nó tăng nhanh tốc độ muốn tránh đi đoàn ánh sáng này.

Thanh hỏa kim trảo ma ưng lác ra được đoàn ngũ sắc ánh sáng đáng tiếc được đoàn ngũ sắc ánh sáng lúc này giống như có trí tuệ đổi hướng bắn vào trong người của thanh hỏa kim trảo ma ưng. Khi đoàn ánh sáng này tiến vào trong cơ thể của thanh hỏa kim trảo ma ưng thì nó cảm giác được có một mối liên hệ nào đó khá là kỳ quặc mà nó không thể diễn tả được.

Quác!

Đột nhiên từ trong đầu của nó một trận đau đớn đến kịch liệt truyền lên đầu của nó. Thanh hỏa kim trảo ma ưng ngay lập tức từ trên trời rơi xuống phía dưới đất. Thân mình của nó hung hăng đập mạnh lên đất phát ra một tiếng: “Rầm”. Bởi vì thân hình của nó có chút lớn khiến cho bụi mù bay khắp nơi. Qua đôi mắt của nó nhìn về hướng dòng suối ở gần đó thì phát hiện được một thanh niên mặc áo da dài đến gót chân màu xanh da trời để hở ngực trần, một thiếu nữ mắc y phục màu trắng.

Thiếu nữ với mái tóc màu đen mượt mà búi tóc lên với khuôn mặt xinh xắn làn da trắng nõn. Toàn thân của nàng ướt sũng khiến cho từng đường cong trên cơ thể của nàng trở nên vô cùng mê người.

Thiếu niên với mái tóc bạch kim ướt sũng xõa xuống phía dưới, khuôn mặt của hắn tuấn tú, mày kiếm mắt sáng. Hắn lúc này có vài phần ngông nghênh đang khoanh tay đi về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng: “Thanh hỏa kim trảo ma ưng xem ra là ma thú cấp sau trung giai thực lực tương đương với cường giả đấu hoàng lục tinh, great, không tệ chút nào!”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng cảm giác đầu lúc này đang xuất hiện một cơn đau nhói, nó không nhìn được tu vi của hai người này sâu hay cạn đầu óc có chút mông lung. Khi hình ảnh dần dần rõ dần thì nó phát hiện được hai người này, người thiếu niên hắn không rõ nhưng người thiếu nữ thì nó hoàn toàn biết. Thanh hỏa kim trảo lúc này co quắp trên mặt đất hỏi: “Hai vị tiền bối ta không biết đã đắc tội với hai vị tiền bối chỗ nào a!?”

Thiếu niên khoanh tay lại lắc lắc đầu, hắn phất tay ra, ngay lúc đó ở trong không khí xuất hiện một con tử tinh dực sư vương. Thanh hỏa kim trảo ma ưng lúc này nhìn thấy được thần thông của thiếu niên kia thì càng giật mình kinh hãi. Đây là thủ đoạn gì chứ? Thanh hỏa kim trảo ma ưng toàn thân run lên bần bật.

Thấy được thanh hỏa kim trảo ma ưng co quắp ở phía dưới, tử tinh dực sư vương cười lớn: “Hahaha, chim chết, ngươi lần nầy thật tốt hưởng thụ a. Thế nào!? Tư vị bị người bắt giam không tệ đi!?” Cái đầu của tử tinh dực sư vương lắc lắc lư, nó mặc kệ thương thế trên người của bản thân lúc này khinh bỉ nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng. Cái đuôi nó quay về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng phe phẩy trước mặt thanh hỏa kim trảo ma ưng.

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nhìn cái vẻ mặt dương dương tự đắc của tử tinh dực sư vương thì kêu lớn lên một tiếng. Toàn thân nó bốc lên ngọn lửa lớn, tử tinh dực sư vương lúc này ngay lập tức nhảy lùi lại đề phòng. Bất chợt thanh hỏa kim trảo ma ưng cảm giác được đầu nó như muốn nổ tung, nó giống như có người đang dùng búa tạ nện vào đầu của nó vậy. Thanh hỏa kim trảo ma ưng đau đớn quằn quại.

Tử tinh dực sư vương cười khà khà đứng từ xa nhìn về phía nó: “Thế nào, ngươi định đánh bản vương sao?” Nó đưa bàn tay lên làm giống như con người hẩy hẩy: “Đến đây đi, đến đây mà đánh bản vương a! Bản vương đứng im tại đây cho ngươi đánh này!”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng giận dữ gằn từng chữ: “Ngươi…”

Thiếu niên khoanh tay lại nhìn về phía tử tinh dực sư vương trừng mắt một cái. Nhìn thấy cái trừng mắt của thiếu niên tử tinh dực sư vương ngay lập tức im lặng cũng không có tiếp tục dám trêu trọc thanh hỏa kim trảo ma ưng. Thiếu niên thở ra một hơi hướng về phía thiếu nữ lên tiếng nói: “Tiên Nhi giúp ta chữa trị cho đại miêu một chút đi!”

Thiếu nữ mỉm cười gật đầu nói: “Vâng!” Nàng cũng nhìn thoáng qua thanh hỏa kim trảo ma ưng nói: “Phu quân, ngươi cẩn thẩn một chút!”

Thiếu niên nhìn về phía thiếu nữ mỉm cười, trong ánh mắt của hắn tràn đầy yêu thương nói: “Tiên Nhi ta biết!” Hắn khoanh tay lại bước sát gần vào thanh hỏa kim trảo ma ưng. Thanh hỏa kim trảo ma ưng lúc này run lên, nó cảm nhận được từ người thiếu niên nhận được sát khí, ý nghĩ muốn giết.

Thanh hỏa kim trảo ma ưng run lên, nó lên tiếng sợ hãi nói: “Tiền bối, ta không có ý đả thương tử tinh dực sư vương, hy vọng…”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng chưa nói hết thì thiếu niên đã ngắt lời nó, hắn lạnh lùng lên tiếng nói: “Thần phục hoặc là chết!?”

Nghe được mấy lời của thiếu niên thì thanh hỏa kim trảo ma ưng run lên. Nó ngước nhìn về phía thiếu niên nhỏ bé mà tu vi của hắn bao bọc bởi một luồng khí chấn động mà hắn không biết tên, đôi mắt của nó ánh lên nét tức giận. Thiếu niên kia cảm nhận được trong mắt của con chim ưng này chứa đầy sự phẫn nộ thì hắn hừ nhẹ một tiếng. Thanh hỏa kim trảo ma ưng cảm giác được đầu của mình đau đớn giống như búa bổ, nó chỉ hy vọng cơn đau này nhanh chóng hết mà thôi.

Âm thanh của thiếu niên kia giống như thần chết vang vọng truyền tới tai của nó: “Thần phục hoặc là chết!”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng run lên, nó mím chặt cái mỏ lại sau đó nói: “Ta… ta thần phục!” Nó nghĩ rằng dù sao người này thu phục được tử tinh dực sư vương hiển nhiên thực lực không hề yếu. Với nó đi theo thiếu niên này có lẽ không phải là một việc xấu.

Thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Tốt!” Hắn nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Bỏ ra toàn bộ phòng ngự ngay cả mặt tâm thần nếu không chết!”

Âm thanh chữ chết vang dội vào trong tai của thanh hỏa kim trảo ma ưng, nọ nhẹ nhàng nhắm mặt lại, nó toàn bộ buông lỏng tinh thần tùy vào thiếu niên kia. Bất chợt nó cảm giác được phía trán của mình dính một thứ gì đó ngay sau đó đầu của nó chợt nhói đau một cái nhưng rất nhanh cơn đau này tản mát đi.

Thanh hỏa kim trảo ma ưng chớp chớp đôi mắt nhìn vè phía thiếu niên, nó bây giờ rõ ràng cảm nhận được nó cùng với thiếu niên này có một sự liên kết vô cùng kỳ dị. Nó đối với thiếu niên là sự phụ thuộc hơn nữa nó cảm thấy chỉ cần một ý nghĩ của thiếu niên này cũng khiến cho linh hồn của nó hoàn toàn tan vỡ. Nó nhìn về phía thiếu niên mặc dù nó muốn giết thiếu niên này nhưng lại cảm nhận thấy mình lại không thể xuất hiện bất cứ một ý nghĩ nào có ý tổn thương với thiếu niên.

Bất chợt một âm thanh làm cho nó có chút tò mò: “Cảm ơn chủ mẫu!”, thanh hỏa kim trảo ma ưng quay đầu về phía âm thanh phát ra. Con mắt của thanh hỏa kim trảo ma ưng hoàn toàn mở to nhìn về phía đó. Thiếu nữ lúc này rời tay khỏi thân mình của tử tinh dực sư vương, nàng khe khẽ mỉm cười hòa ái. Tử tinh dực sư vương lúc này thương thế hoàn toàn không có lưu lại. Nếu như trên bộ lông và cánh phân ra khu vực nhạt màu hơn thì thanh hỏa kim trảo ma ưng chắc sẽ không tin tử tinh dực sư vương vừa bị thương nặng.

Tử tinh dực sư vương lúc này hướng về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng cười nhạo nói: “Đến đây, đến đây chiến với bản vương một trận!”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng hỏi, trong giọng nói của nó chứa đầy kinh hãi: “Như thế nào, như thế nào mà… thương thế của ngươi…!?”

Tử tinh dực sư vương lên tiếng cười ngạo nói: “Việc này có khó gì chứ!? Sau này ngươi sẽ còn thấy nhiều khả năng đặc biệt hơn của chủ mẫu và chủ nhân a!

Thiếu niên lắc lắc đầu, hắn nhìn về phía tử tinh dực sư vương tức giận lên tiếng nói: “Đủ rồi đại miêu tốt nhất không nên làm trò. Sau này thanh hỏa kim trảo ma ưng sẽ cùng với ngươi đều là sủng thú của ta và Tiên Nhi thế nên tốt nhất ngoan ngoãn một chút. Sau này nếu các ngươi muốn đánh nhau ta không quản chỉ cần không chết là được!”

Nghe được lời này tử tinh dực sư vương run lên, con mắt của nó to tròn nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên thở ra một hơi nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Tiên Nhi nhờ nàng một chút chữa trị cho con chim lớn này!”

Tiểu Y Tiên mỉm cười gật đầu nói: “Được!” Thiếu nữ đi về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng, hai tay của nàng chống eo nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Thương thế thật nặng a nếu không có ta ngươi mười ngày nửa tháng may ra thương thế mới khá hơn chút!”

Thanh hỏa kim trảo ma ưng nghe thấy vậy hướng về phía Tiểu Y Tiên nhìn, sau đó nó cố gắng đứng dậy, đôi cánh của nó phẩy phẩy khiến cho bụi mù tiêu tán. Nó tò mò nhìn về phía Tiểu Y Tiên lên tiếng hỏi: “Ngươi… chủ mẫu ngươi là một y sư!”

Thiếu nữ mìm cười hòa ái nhìn về phía hắn nói: “Đúng vậy!”

Tử tinh dực sư vương khinh thường nhìn về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng lên tiếng nói: “Chủ mẫu không những là một thần y mà còn là một luyện dược sư!”

Nghe được lời này thanh hỏa kim trảo ma ưng kinh hãi lên tiếng hỏi: “Chủ mẫu là một luyện dược sư!?”

Tử tinh dực sư vương cười khoe khoang nói: “Bản vương còn cần phải nói dối ngươi sao!?”

Thiếu niên khoanh tay lại ngước nhìn về phía hai con ma thú, hắn cũng không có nói gì tiếp tục quan sát mà thôi. Thiếu nữ lúc này bay về phía con ma thú thanh hỏa kim trảo ma ưng. Con thanh hỏa kim trảo ma ưng lúc này hoàn toàn bị y thuật của Tiểu Y Tiên làm cho tinh thần kinh hãi. Nó thấy được những vết thương giống như những con run nhanh chóng chuyển động nối liền với nhau, chỉ trong vài giây vết thương nhanh chóng liền lại hơn nữa lông mới còn mọc ra ngoài.

Ở đằng sau một hắc sam thiếu niên lấp trong bóng tối nhìn về phía trước kinh hãi lên tiếng hỏi: “Thật sự là quá thần kỳ đi!”

Âm thanh khàn khàn nói chuyện với hắn: “Thật sự thần kỳ, vi sư cũng chưa từng thấy loại y thuật nào cao mình như vậy có thể làm cho thương thế của người ta liền ra trong nháy mắt. Trong sách cổ có một số loại đan dược có khả năng như vậy nhưng y thuật này vi sư chưa từng thấy bao giờ!?”

Thiếu niên nhìn về phía hai con ma thú mà liếm liếm mép nói: “Dễ dàng thu phục hai con ma thú làm sủng thú đây là cường giả mạnh mẽ đến bức nào a!? Di, không đúng…” thiếu niên nhìn về phía lam y thiếu niên kinh hãi lên tiếng hỏi: “Là hắn…”

Âm thanh khàn khàn lên tiếng nói: “Tiểu Viêm tử nhận ra rồi sao? Đúng là hắn! Hắn chính là tộc đệ của ngươi Tiêu Sơn!”

Tiêu Viêm run run thanh âm lên tiếng nói: “Làm sao có thể!?”

Âm thanh của Dược Lão hướng về phía Tiêu Viêm nói: “Sư phụ đoán đằng sau Tiêu Sơn nhất định là một thế lực thần bí vô cùng lớn. Hài…” Dược Lão khe khẽ thở dài sau đó lên tiếng nói: “Tiểu Viêm tử ngươi cũng đừng quá lo lắng với công pháp kia ngươi nhất định sẽ có một ngày chiến thắng hắn…”

Bất chợt thiếu niên mặc y phục màu lam đột ngột quát lớn: “Là ai, cút ra đây cho ta!”

Nghe được lời nói này Tiêu Viêm giật mình lên tiếng nói: “Hắn… hắn phát hiện ra chúng ta, sư phụ!?”

Từ trong rừng một người mặc áo đen lúc này bay về phía thiếu niên. Thiếu niên mặc lam y nheo mắt nhìn về phía hắc bào nhân thấy được sau lưng của hắc bào nhân xuất hiện một đôi cánh bằng đấu khí hóa thành.

Nhìn thấy có người bay ra tử tinh dực sư vương nghi kị đề phòng, nó lúc này hô lên lớn tiếng nói: “Ngươi là ai mà dám theo dõi chúng ta!?”

Thiếu niên bất chợt lên tiếng mở miệng nói: “Lăng lão, ngươi đi theo dõi ta!?”

“Nga” Âm thanh khàn khàn từ lão nhân mặc hắc bào đáp xuống phía dưới. Lão nhân nhìn về phía thiếu niên lên tiếng hỏi: “Tiêu Sơn thiếu gia, đã lâu không gặp!”

Thiếu niên có chút khó chịu mở miệng hỏi: “Lăng lão, là Huân Nhi tiểu thư cho người theo dõi ta hay sao!?”

Hắc bào lão nhân nhìn về phía thiếu nữ đang chữa thương thì hoàn toàn kinh hãi. Thiếu nữ lúc này đã ngừng lại chữa thương thế cho thanh hỏa kim trảo ma ưng, khuôn mặt đề phòng nhìn về phía lão nhân hỏi: “Phu quân, người này là ai vậy!?”

“Một người quen cũ!” Thiếu niên nhàn nhạt bình đạm trả lời.

Khóe mắt hắc bào lão nhân hơi nghiêng về phía sau mình cùng không để ý đến điểm này, lão nhân mỉm cười lên tiếng hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiêu Sơn thiếu gia, thiểu thư đây cũng là muốn tốt cho thiếu gia mà thôi!”

Thiếu niên khoanh tay lên tiếng cười lớn: “Ha, muốn tốt cho ta sao!? Thôi đi theo dõi thì đúng hơn!”

Lão nhân cũng không tức giận chỉ mỉm cười lên tiếng nói: “Tiêu Sơn thiếu gia, tiểu thư mấy tháng nay đều không có tin tức của ngươi rất là lo lắng chẳng qua chúng ta chỉ muốn đảm bảo an toàn của thiếu gia ma thôi!”

Thiếu niên khóe miệng giật giật, hắn nhếch mép lên tiếng nói: “Đủ rồi! Lăng lão cảm ơn lão đã quan tâm, nhờ lão truyền lời về với Huân Nhi ta có thể tự lo lắng cho an nguy của mình cái kiểu theo dõi này quả thực giống như phạm nhân vậy ta không thích chút nào. Hơn nữa, ta có tự tin có thể bảo vệ mạng sống của ta!”

Hai hàng lông mày của Lăng lão hơi nhíu lại, hắn nhìn về phía thiếu niên mặc lam y sau đó nhìn về phía thiếu nữ mặc áo trắng. Vừa rồi lão nhân nghe được thiếu nữ mặc áo trắng này gọi Tiêu Sơn là phu quân thì lão có chút giật mình, lão khe khẽ thở dài cung kính nói: “Thiếu gia ta đã biết!” Nói xong đôi cánh của hắn rung lên bay lên không trung.

Thiếu niên khe khẽ thở ra một hơi nhìn về phía thiếu nữ sau đó mỉm cười nói: “Phu nhân lại phải nhờ nàng rồi!”

Thấy được cái nhìn đầy yêu thương của thiếu niên, thiếu nữ vừa rồi còn định hỏi hắn Tiêu Huân Nhi là ai bất quá lúc này thấy vẻ mặt của hắn như vậy nàng cũng không có tiện hỏi. Thiếu nữ chỉ nhè nhẹ gật đầu sau đó tiến về phía thanh hỏa kim trảo ma ưng chữa thương.

Sau khi chữa thương xong cho thanh hỏa kim trảo ma ưng, thiếu niên mang theo thiếu nữ nhảy lên người tử tinh dực sư vương sau đó lên tiếng nói: “Được rồi chúng ta đi thôi! Trở lại sơn cốc…” Tử tinh dực sư vương đập mạnh cánh bay về phía trước, thanh hỏa kim trảo ma ưng sát vai mà qua.

Thiếu niên lúc này ở phía sau nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào lòng ngửi mùi hương từ người nàng đang tỏa ra, Thiếu nữ cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực của hắn.

Mặt trời lúc này đã xuống núi, hắc sam thiếu niên nhìn về phía cảnh này lúc này trong lòng vẫn còn rung động vẫn chưa yên tĩnh trở lại. Hắn hít một hơi thật sâu cố lấy lại trấn tĩnh. Hắn nắm chặt tay lại sau đó lẩm bẩm nói: “Tiêu Viêm ta nhất định sẽ có một ngày vượt qua ngươi! Ngươi chờ cho ta!”