Kỳ Phong cũng không để ý lời Diệp Lạc Thần nói, hắn chỉ xuất ra một chiếc gương nhìn xem rốt cuộc Lạc Thần sư huynh đã làm gì trên gương mặt mình.
Thật ra Kỳ Phong là có thể sử dụng thần niệm đi kiểm tra một chút nhưng mà hắn không có làm, hắn chỉ đơn giản dùng một chiếc gương bình thường mua từ Dịch Thần Phường Thị ra soi mà thôi.
Gương vừa xuất ra, đưa mắt nhìn vào trong gương lập tức hiện lên một khuôn mặt thập phần xa lạ. Khuôn mặt tròn tái nhợt như người bệnh lâu năm không thấy ánh mặt trời, cái này co thể nào là gương mặt mình sao?
Đưa tay sờ sờ lên mặt, cảm xúc mát lạnh truyền đến lòng bàn tay cực kỳ rõ ràng làm cho Kỳ Phong không thể không xác nhận đây chính là xúc cảm từ trên gương mặt mình chính xác truyền đến.
Một cảm giác khiếp sợ dâng lên trong lòng. Nếu trước đây Xà Vương Huyên cho hắn dịch dung không tính là đẹp nhưng vẫn có cảm giác giả tạo, nếu là người tinh ý nhất định sẽ nhìn ra, nhưng với cái khuôn mặt này đến hắn cũng không tin đây thật sự chỉ là giả. Một cái khuôn mặt bệnh tái nhợt gầy yếu thanh niên đến hắn nhìn cũng không thèm liếc mắt thêm một cái.
Nghĩ đến đây Kỳ Phong âm thầm đau khổ, không phải hắn chỉ là mời y Tích Cốc Đan thôi sau, thiệt là…Lạc Thần sư huynh, với khuôn mặt của ta vậy mà huynh cũng có thể xuống tay được.
Cầm gương lại lần nữa đưa lên soi soi, sau đó lại cảm thán một câu: “Chỉ là xấu chết đi được.”
Tính ra thì với cái khuôn mặt này nói chung nhìn cũng không có cảm thấy chán ghét, mặc dù nhìn qua có vẻ tái nhợt nhưng với một đôi môi mọng đỏ cùng đôi mắt phượng câu nhân không cách nào che dấu cộng khí chất xuất trần vốn đã ăn sâu vào trong xương tủy, nên cho dù có là khuôn mặt người bệnh thảm hại lại cũng không đến nỗi doạ người đi.
Nếu không phải biết trước đây là do kiệt tác của Lạc Thần sư huynh, có khi Kỳ Phong cũng không dám tin đây là khuôn mặt chính mình.
“Chậc…nhìn thế nào cũng tín là một nhược công tử a.”
Kỳ Phong vì suy nghĩ của mình mà tự cảm thấy rùng mình, thở ra một hơi lại rất nhanh thu hồi cảm xúc, đoan đoan chính chính nghe lệnh người kia ở lại bên trong phi hành linh khí, bởi vì lo lắng lại cũng không cách nào tu luyện, qua một lúc lâu phi hành linh khí lại lần nữa chấn động mạnh.
Kỳ Phong tay nắm chặt thành quyền, hắn biết bên ngoài khả năng đã xảy ra chuyện, uy áp mạnh mẽ chấn động như vậy, cấm chế bên ngoài có khả năng không duy trì được bao lâu.
“Cũng nên ra ngoài rồi.”
Trên tay chiếc gương vừa lúc biến mất, Kỳ Phong cũng không quảng khi Lạc Thần sư huynh biết hắn không nghe lời thì phản ứng sẽ là như thế nào cũng không đi nghĩ, hắn chính là cấp tốc lao ra.
Kỳ Phong tuy là biết Diệp Lạc Thần tu vi cao thâm, chỉ là hắn cũng không có yên tâm, thay vì ngồi chờ tự mình ra bên ngoài tổng cảm thấy yên tâm một chúc, chỉ có thể ở xác nhận Lạc Thần sư huynh không có vấn đề gì là tốt rồi.
Người đến không biết là ai, nhưng nếu người là nhằm về phía hắn mà đến, vậy thì hắn cũng nên cho người nọ biết, Kỳ Phong hắn cũng không phải là người dễ trêu chọc như vậy, nhưng nếu là vì Lạc Thần sư huynh mà đến vậy thì hắn có thể âm thầm tương trợ cũng tín là trả một phần nhân tình cho người ta là được đi.
Chuẩn bị một chút, Kỳ Phong lập tức lao ra bên ngoài.
Diệp Lạc Thần sử dụng phi hành linh khí là đồ vật tư nhân, không có cờ hiệu nhận biết cho thấy là người của một tông môn hay một đại gia tộc nào.
Đơn giản mà nói đối với người khác đập vào trong mắt thì đây rõ ràng chính là phương tiện di chuyển của người tu chân nào đó có thế lực một chút ra ngoài làm việc chỉ là không muốn để người nhận biết mà thôi.
Lại nói lần này Diệp Lạc Thần đi ra ngoài là vì việc tư nên cũng không mặc đạo bào tông môn Dịch Thần Tông mà chỉ đơn giản mặc trên mình là một bộ pháp y bình thường, tu vi quanh thân lại cũng không hiện. Cho nên với người không có mắt mà nói, một cái không có gì tông môn lại đi rêu rao ngồi phi hành linh khí thập phần chói mắt, đây chính là muốn chọc người đỏ mắt a.
“Mà Lạc Thần sư huynh là người có thể dễ dàng trêu chọc sao? Không có khả năng đi.”
…………………………
Lại nói đến Diệp Lạc Thần từ trong khoang phi hành khí đi ra bên ngoài, nhìn thấy phía trước có ba người đứng trên pháp khí chặn lại phi hành linh khí của mình đang giơ pháp khí chuẩn bị lần nữa công kích.
Đây cố tình gây sự? Ánh mắt rét lạnh nhìn về phía ba người vừa mới phi hành linh khí run động là do bọn họ làm đi.
Nếu Kỳ Phong hiện tại nhìn thấy cũng sẽ rất ngạc nhiên đi, Đây là biểu hiện bình thường mà một người ôn nhu như Lạc Thần sư huynh của hắn nên có sau? Ánh mắt lạnh lẽo như một vị chiến thần đối chiến địch nhân, khác xa hoàn toàn với ánh mắt khi đối diện Kỳ Phong, mặt dù khi đối diện mọi người ánh mắt Diệp Lạc Thần là hoàn toàn băng lãnh nhưng cũng không đáng sợ như thế này. Đáng tiếc Kỳ Phong hiện tại còn ở bên trong khoan phi hành linh khí nên biểu hiện của Diệp Lạc Thần lúc này hắn là hoàn toàn không có nhìn thấy.
Diệp Lạc Thần chưa bao giờ uỷ khuất chính mình, y cũng không quan tâm người đến là loại người nào, y chính là không thèm để vào mắt. Bất kể người đó là ai có thân phận gì, nếu đã muốn đi tìm chết, vậy thì y chỉ có thể thành toàn bọn họ.
Diệp Lạc Thần cũng không nói nhiều, y một lời không hợp chính là công kích đi qua.
Kỳ Phong vừa ra bên ngoài nhìn thấy một màn triền đấu, linh lực chớp động cách đó không xa giữa Diệp Lạc Thần cùng một người y phục quái dị tu vi cao thâm, cách đánh của người này lại thập phần quỷ dị. Kỳ Phong nhìn Diệp Lạc Thần bắt đầu có chút lo lắng.
Cũng không phải Kỳ Phong không tin tưởng vào năng lực của Diệp Lạc Thần, ít ra hắn cũng đã từng nhìn thấy Diệp Lạc Thần cùng Biên Bức vương triền đấu qua, lại cũng đã từng nhìn thấy y đối phó nhóm người hắc y nhân, chỉ là những người đó cũng không phải có tu vi cao thâm như cái người quái dị này.
Lúc này Kỳ Phong còn đang quang kháng lại nghe thấy một tiếng thét dài:
“Kỳ nhi….”
Kỳ Phong chưa biết có chuyện gì xảy ra đã bị một luồn linh lực đánh mạch vào tầng cấm chế làm hắn nhất thời lảo đảo một cái, cả người nhộn nhạo khó chịu, hắn lập tức đều động linh lực ổn định cơ thể lại nhìn về phía đối diện cách đó không xa.
Kỳ Phong trong nháy mắt cả người cảm thấy rùng mình. Hắn chỉ xem Diệp Lạc Thần triền đấu mà không chú ý ở cách đó không xa còn có hai người y phục cũng kỳ dị không kém đang ở cầm pháp khí tuỳ thời có thể lao vào công kích bất cứ lúc nào.
Lại chỉ nghe phía đối diện người đối với người bên cạnh nói một câu:
“Giết chết cái tên bệnh nhược đó cho ta.”
Đối diện có hai tên ăn mặc kỳ dị khuôn mặt gồ ghề vô cùng xấu xí, cả hai tên đều đứng trên pháp khí có hình dáng như chiếc lục lạc to lớn vừa nhìn qua đã biết những người này cũng không phải dạng gì người tốt.
Một tên có tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà tên còn lại đứng ở bên cạnh có tu vi cao hơn một bậc lại là Kim Đan sơ kỳ mà người vừa ra lệnh không phải ai khác cũng chính là tên Trúc Cơ trung kỳ kia.
Kỳ Phong đối với người hô đánh hô giết mình chỉ xem bằng nữa con mắt. Đối với Kỳ Phong, với người muốn giết mình hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ hạ thủ lưu tình. Nếu đã muốn giết hắn vậy phải xem có bản lĩnh giết hắn hay không đã.
Lo sợ Diệp Lạc Thần nhìn ra mình có vấn đề, xa xa Kỳ Phong dùng thần niệm nhìn thấy Diệp Lạc Thần còn đang bị quấn trong một đoàn hắc ảnh lờ mờ nhận ra bên trong đoàn hắc ảnh tựa hồ có rất nhiều dị vật đang dao động nhưng lại không nhìn ra là thứ gì.
Mở rộng Tử Nhãn nhìn kỹ. Sâu...như thế nào lại có rất nhiều sâu, lại nhìn Diệp Lạc Thần cũng không có bị ảnh hưởng bởi những con sâu nhỏ hắn lúc này mới yên tâm nhưng cũng nhanh chóng thu hồi Tử Nhãn không dám lại nhìn nhiều thêm nữa.
Người này là ai, tu vi có như vậy cao thâm có nghĩa người đánh nhau với Lạc Thần sư huynh thực lực ngang bằng Lạc Thần sư huynh, khả năng là Nguyên Anh kỳ đi.
Thu hồi tầm mắt, những người này nói giết người cũng phải có lý do có được hay không? Chưa gì đã hô đánh hô giết. Hắn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra lại bị một đường linh lực đánh vào trên cấm chế.
“Kỳ nhi, cẩn thận…”
Vận linh lực bảo hộ toàn thân, lại nhìn Diệp Lạc Thần đang ở điên cuồng xử xuất linh lực lại không thể trong chóp mắt bức lui kẻ quái dị, Kỳ Phong trong lòng nôn nao. Không thể giúp gì cho Diệp Lạc Thần, Kỳ Phong trong lòng nhất thời ảo não không thôi.
"Ầm..."
Phi hành linh khí bị dao động mạnh, cố tình bị công kích thêm lần nữa khả năng cấm chế sẽ bị phá. Kỳ Phong đứng bên trong cấm chế tay nắm thật chặt, ánh mắt trở nên sắc bén.
Kỳ Phong không muốn Diệp Lạc Thần vì mình mà bị phân tâm. Nghĩ đến đây Kỳ Phong ánh mắt lập tức thay đổi.
“Những người này là đi tìm chết. Đã muốn chết vậy hắn chỉ có thể thành toàn.” Vì thế Kỳ Phong lập tức làm ra quyết định.
Chỉ là Kỳ Phong còn chưa có ra tay lại nghe tên Trúc Cơ phía đối diện lại lần nữa chỉ về phía Kỳ Phong đối với tên Kim Đan sơ kỳ bên cạnh ra lệnh:
“Đem hắn bắt lại, người kia đã chú ý đến hắn như vậy, đừng để hắn chết, ta muốn hắn sống không bằng chết.”
"Vâng, thiếu chủ."
"Hơ...tên Trúc Cơ vừa nghe thấy Lạc Thần sư huynh quan tâm lo lắng cho hắn vậy thì có liên quan gì đến y lại nhất thời thay đổi chủ ý tạm thời lưu mạng không muốn hô giết hắn nữa à?"
“Chậc...đây là cái tình huống gì a? Lạc Thần sư huynh, huynh đây là trêu chọc cái lạn hoa đào gì rồi?” Kỳ Phong trợn trắng mắt cả người nhất thời như muốn hoá đá.
Kỳ Phong còn chưa tiêu hoá xong những người này vì sau lại trở lời như trở bàn tay lại thấy một đoàn hắc ảnh đánh vào trên cấm chế.
Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng kêu tê tâm liệt phế van lên, cấm chế trên phi hành linh khí trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh tan.