Hôn mê nên Kỳ Phong không biết, hiện tại hắn đang ở trong một không gian rộng hơn mười ngàn thước vuông, xa xa có ngọn núi nhỏ đơn độc, xung quanh không gian hoàn toàn trống rổng, không, toàn bộ không gian không có lấy một thực vật nào ngoại trừ một đoá tử liên đang sinh trưởng giữa hồ nước là thực vật duy nhất trong không gian kia xem như là có sự sống tồn tại, hiện giờ có thêm Kỳ phong hắn nữa mà thôi.
Hiện tại Kỳ Phong hắn dù đang hôn mê nhưng thần trí hắn lại cực kỳ thanh tĩnh nên hắn đang nhận hết đau đớn tột cùng, đến cơ hồ muốn chết lặng nhận mệnh và hắn không thể cử động.
Hắn đang nằm dưới đáy hồ, đang cảm nhận từng đợt xé rách, xương cốt gần như vỡ vụn, gân cốt máu thịt nức gãy từng đoạn đau đớn không gì tả xiết, nhưng rồi lại như được nước hồ gột rữa chữa trị, từng dòng khí màu tím len lỗi vào căn cốt của hắn, đem xương cốt vỡ tan liền lại, gân cốt đứt đoạn cũng được nối liền và từng chút mở rộng hơn ra.
Huỳnh Kỳ Phong thề là hắn sống từng ấy năm nhưng chưa bao giờ trải qua cái loại đau đớn giầy dò kinh hoàn như thế bao giờ, với hắn đây đúng thật là cơn ác mộng, người của hắn lúc này vừa đau vừa nóng như bị thiêu đốt, nếu hai tay mà có thể động hắn thật muốn trực tiếp bốp chết chính mình.
Kỳ Phong nghĩ “còn định tra tấn hắn đến khi nào mới chịu dừng, sao không để cho hắn trực tiếp chết đi”.
Cơ thể của hắn cứ phải luôn trải qua quá trinh tái tạo lại liên tiếp như vậy cho đến ba ngày sao, trong ba ngày này dường như ông trời cảm ứng được lời kêu gào thảm khóc trong lòng hắn mới kết thúc, thôi không tra tấn hành hạ Huỳnh Kỳ Phong hắn nữa.
…….
Kỳ Phong vẫn chưa tỉnh lại mà cơ thể hắn hiện giờ như được tắm trong làn nước thanh mát, như có ai đó đang tiêm vào cơ thể hắn một loại thần dược mà thần dược này chảy đến đâu trên cơ thể hắn thì cả người hắn đều tràn đầy sinh lực đến đó.
Kỳ Phong không biết là hiện giờ nhìn từ bên ngoài cả người hắn được bao bộc trong dòng khí màu tím trong rất quỷ dị.
Huỳnh Kỳ Phong không có mở mắt ra, nếu như mà bây giờ hắn có thể mở mắt ra nhìn chắc để hắn khiếp sợ đến ngất đi lần nữa mất, khi mà nhìn thấy hiện tượng quỷ dị lấy hắn là người bình thường thì không thể nào tin được, vì những máu thịt trên người hắn tràn ra xung quanh hồ toàn bộ điều bị cây tử liên hoa ở giữa hồ cuốn đi dung nhập hoàn toàn vào trong cốt hoa không để lại một chút dấu vết nào.
Hiện tại Kỳ Phong đang bị vây trong bóng tối, hắn cũng không biết mình bị vây trong bóng tối hắc ám này đã bao lâu thời gian nữa, hắn chỉ biết cơ thể của hắn hiện tại đã không còn đau nhức nữa rồi nhưng vì cớ gì hắn còn không có tỉnh lại.
Để Huỳnh Kỳ Phong hoãn sợ không thôi là có một luồn thông tin mãnh liệt tràn vào trong đại não của hắn làm cho đầu hắn trướng đau đến cơ hồ muốn nổ tung, hắn đang phải cố gắn tiếp thu khối lượng thông tin không lồ này.
Không biết qua bao nhiêu lâu thời gian hình ảnh thông tin này cuối cùng cũng kết thúc.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một người nam nhân mặc y phục xanh đang phiêu miễu từ từ bay đến gần hắn.
Kỳ Phong nhận ra theo như trong trí nhớ thì đây chính là phụ thân của khối thân thể này.
Phản ứng đầu tiên của Kỳ Phong khi nhìn thấy phụ thân của khối thân thể này là: “Nam nhân này rất đẹp, nam nhân có vẽ đẹp không chân thực thế này thật sự còn có thể gọi là người sao”.
“Không, đây hẳn là tiên nhân, là thiên tiên mới đúng a”
Kỳ Phong trong đầu nghĩ như thế nhưng trên khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh đứng đó mà không biểu lộ ra một chúc thất thố nào.
Thấy Kỳ Phong không phản ứng, Lam Thanh nhìn Kỳ Phong với ánh mắt từ ái, lên tiếng:
“Phong nhi, đã lâu không gặp”.
Kỳ Phong giật mình giọng nói êm diệu này, ánh mắt từ ái này nhưng lại không phải thật sự dành cho mình, Kỳ Phong cuối đầu che dấu cảm xúc qua vài giây lúc ngước mặt lên đã là một mảnh bình tĩnh.
Đưa mắt nhìn người nam nhân đẹp tựa thiên tiên lại không thể nhìn ra được tuổi thật này, ngay lập tức có một cổ xúc động từ trong tim hắn mãnh liệt tuôn trào ra.
Kỳ Phong biết đây cũng không phải là cảm xúc thật sự của hắn mà là cảm xúc từ tâm nguyện của nguyên chủ khi được gặp lại người thân, nhưng Kỳ Phong biết đây cũng là tâm niệm của hắn, linh hồn của hắn dung hợp vào thân thể này nên hắn nghĩ phụ thân của thân thể này cũng là phụ thân của Huỳnh Kỳ Phong hắn.
Hít sâu một hơi nhìn về phía nam nhân, Kỳ Phong xúc động đáp: “Phụ thân”.
Đưa tay chạm vào mái tóc của con, Lam Thanh rất là bất đắt dĩ, hắn đời này tiếc nuối duy nhất là Phong nhi của hắn a.
“Phong nhi thời gian qua con sống có tốt không”
Không có câu trả lời, Kỳ Phong rất muốn gào lên nhưng hắn không thể, “một đứa bé mười tuổi đột ngột rời xa người thân, vậy hỏi đứa bé đó sống có tốt không?”.
Lam Thanh biết con mình sống không tốt, hắn cũng không có cách nào.
Trước đây biết mình không còn nhiều thời gian nữa, hắn đem một phần ký ức cùng tách một phần thần hồn đưa vào trong không gian, ẩn tại Phong Lam Cầm dùng huyết mạch phong ấn lại, hắn không ngờ đến lúc Phong nhi nhận được truyền thừa lại chịu nhiều đau đớn như vậy mà hắn chỉ có thể đứng nhìn không cách nào can thiệp vào được, vì nếu hắn mạnh mẽ dừng lại truyền thừa thì thần trí của Phong nhi có lẽ sẽ hỏng mất.
Dừng lại mạch suy nghĩ Lam Thanh đưa mắt nhìn Kỳ Phong, vẫn là ánh nhìn từ ái hỏi:
“Phụ thân không châm sóc được cho con, Phong nhi con có trách phụ thân không?”
Nói đùa hắn từ lúc năm tuổi cũng đã sống một thân một mình hắn còn có thể trách ai sao.
Kỳ Phong lắc đầu nói: “Phong nhi sống rất tốt, con không trách phụ thân”.
Kỳ Phong hiện tại mới biết được có phụ thân quan tâm thương yêu là cỡ nào hạnh phúc, với hắn là cỡ nào xa xỉ.
Lam Thanh biết mình không còn nhiều thời gian nữa, hắn thật luyến tiếc giờ khắc này, thời khắc vĩnh viễn phải rời đi này.
Kỳ Phong dùng sức nhìn về phía chiếc bóng đang dần tan biến, cố gắng khắc hoạ hình bóng người vào trong tâm trí, giọt nước mắt cố kiềm nén đến cuối cùng vẫn lăn dài. Mà kì lạ thay giọt nước mắt không rơi xuống mà được dòng tử khí cuống lấy đưa vào tử liên hoa.
Cùng lúc đó Kỳ Phong lần nữa rơi vào bóng tối.