Tú Cầu Không Có Mắt

Chương 8




Đại thiếu gia Lý gia cùng đám người Trương Kính không quản được Đường Mính Khả, bởi vì mấy ngày gần đây Dược trang lại có đại sự, vật được đưa tới Dược trang không biết bị ai đoạt đi, đáng hận hơn người nọ làm sao cũng không tra ra được. Dược trang chuyện vụn vặt đều là do Nhị thiếu gia quản lí, có chuyện lớn mới gọi Đại thiếu gia quyết định, thời gian trước khó chịu nên không quản chuyện Dược trang, hôm nay miếng thịt béo không có, khó tránh khỏi tức giận, đem Nhị thiếu gia kêu đến dạy dỗ rồi dạy dỗ.

Đường Mính Khả không ai chú ý đến dẫn Tô Mi Niệp du ngoạn hậu viện Lý gia mấy ngày, vẫn không biết hạ thủ chỗ nào, Tứ di thái kia rất được sủng ái, nếu để Đại thiếu gia chủ động buông tay, quả thực quá khó khăn, chỉ có thể lên ý tưởng giúp Nhị thiếu gia cường đoạt. Tô Mi Niệp có thu hoạch, Nhị di thái nhìn an tĩnh ôn hòa, nhưng là người không an phận.

Lúc này vị trí thê của Đại thiếu gia còn trống, mọi người đều không có con, vì vị trí thê kia tranh đấu có thể tưởng tượng được, chẳng qua là Tứ di thái thản nhiên, không hề lấy lòng ai, Đại thiếu gia ngủ ở chỗ Ngũ di thái mấy đêm cũng không bất mãn, nghĩ đến thật đúng là trong lòng chỉ có Nhị thiếu gia, không hề muốn lấy Đại thiếu gia.

Ngũ di thái dùng mọi cách lấy lòng Đại thiếu gia, Nhị di thái lại lấy lòng bà bà, nương của Đại thiếu gia, Tam di thái có nữ nhi.

"Ta cảm thấy, Tứ di thái kia đi theo Nhị thiếu gia mới tốt, nàng nhìn Nhị thiếu gia cũng là một kẻ si tình, bị người âm mưu mới cưới một thiếp, không hề giống Đại thiếu gia, luôn miệng nói yêu Tứ di thái, lại qua phòng mấy di thái kia, sau cưới Ngũ di thái, thật không biết nói sao" Đường Mính Khả ngồi ở bên bàn vừa nói suy nghĩ trong lòng mình.

"Từ xưa tới nay nam tử đều như vậy, Nhị thiếu gia đúng là hiếm thấy. Nghe nói gần đây Dược trang mất một miền núi, ta đoán Nhị thiếu gia gây nên, giá mua núi chỉ có bọn họ biết, nghĩ đến Đại thiếu gia có hoài nghi, hôm nay yên lặng theo dõi diễn biến, phái Võ Đang cũng ở đây, chỉ sợ Nhị thiếu gia làm việc có chút khó khăn" Tô Mi Niệp theo Đường Mính Khả nói. Nhưng Đường Mính Khả lại xoay chuyển chủ đề.

"Đúng vậy đúng vậy, những người đó đã quên dạy ta điểm huyệt" Đường Mính Khả có chút oán trách.

"Nàng không ngại đi mượn sách y thuật, học một ít huyệt vị, có thể tập được một hai" Tô Mi Niệp đề nghị, Đường Mính Khả luôn miệng khen ngợi, lập tức đi tìm Nhị thiếu gia.

"Niệp Niệp nói, đại ca ngươi gần phát hiện hành động ngươi, ngươi phải cẩn thận chút. Ta cùng Niệp Niệp mong đợi ngươi đoạt lấy Dược trang, cưới Tứ di thái kia" Đường Mính Khả đi thẳng vào vấn đề, làm Nhị thiếu gia sợ đổ mồ hôi, "Ngươi ở chỗ này nói bậy bạ gì đó?"

"Ngươi mới nói bậy, ta tới mượn sách thuốc, phái Võ Đang luôn ngó chừng ngươi, cũng không dạy ta điểm huyệt, ta tự mình học thôi. Ngươi là Nhị thiếu gia Dược trang, sẽ không có sách thuốc chứ?" Đường Mính Khả nói chuyện không lớn, chuyển chủ đề cũng mau, làm Nhị thiếu gia có chút không biết làm sao,"Dược trang của ta cũng không phải chỗ chữa bệnh, làm sao có sách thuốc, ngươi muốn tìm thuốc gì, ta có thể giúp một tay"

"Chẳng lẽ một quyển cũng không có?" Đường Mính Khả có chút thất vọng.

"Có, nhưng không liên quan đến huyệt vị, ngươi xem cũng vô dụng" Nhị thiếu gia coi như kiên nhẫn giúp nàng tìm sách, sợ nàng không tin, còn lật vài tờ cho nàng nhìn.

"Không ngại không ngại, trước xem một chút" Đường Mính Khả đem mấy quyển sách thuốc cầm ở trên tay, nàng mới nhìn không mấy lần đầu có chút choáng váng, chữ rậm rạp chằng chịt, thật đúng là khó coi, nhưng lại sợ bị cười nhạo, trước tiên cầm lên, "Nghe Niệp Niệp nói, đối phó với đại ca ngươi không dễ dàng, phải tốn rất nhiều tiền, ta những thứ khác có lẽ không giúp được, ngược lại tiền có thể giúp, ngươi cần không?"

"Ngươi vì sao phải giúp ta?" Nhị thiếu gia cảm thấy mình và Đường Mính Khả không quen, quả thực không nghĩ ra vì sao phải giúp mình, mình lớn lên ở Dược trang, trừ hai ba thủ hạ trung thành, đều không thèm nhìn mình, chứ đừng nói tới giúp hắn, nhìn Đường Mính Khả trong ngày thường đối với đại ca cùng Lục Cửu không khách khí, đối với nàng coi như chút hảo cảm, nhưng cũng sợ trúng âm mưu.

"À, ta thấy ngươi cùng Tứ di thái tình đầu ý hợp lại không thể ở cùng nhau, thay các ngươi nóng lòng thôi. Niệp Niệp nói nếu ngươi cứ như vậy, ngươi cùng Tứ di thái không thể bên nhau, cho nên ta muốn ngươi trước tiên phải đoạt lấy Dược trang mới được" Đường Mính Khả nói xong làm bộ vỗ vai Nhị thiếu gia.

"Ta cùng nàng hữu duyên không phận, nàng hôm nay cũng không thương ta, còn nói ta chặt đứt suy nghĩ. Ngươi hôm nay nói như vậy, ta không biết làm thế nào cho phải. Ta tuy nhớ nàng, lại không thể làm hư chuyện của nàng" Nhị thiếu gia thở dài có chút không biết làm sao, hắn tuy không biết Đường Mính Khả làm sao biết nhiều chuyện như vậy, trong lòng đối với hắn không có phòng bị, cái này có chút kỳ quái, lúc nào lớn mật như vậy.

"Nàng có chuyện gì tốt, nàng cũng muốn ngươi, đại khái sợ ngươi xảy ra chuyện mới nói như thế, Niệp Niệp nói nàng đối với đại ca ngươi không có tâm ý, nàng không có thai sợ là có ẩn tình khác, ngươi yên tâm, nàng nhất định tới với ngươi" Đường Mính Khả tìm cái ghế ngồi xuống, an ủi Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia nghe rất là kích động, "Có ẩn tình gì?"

"Niệp Niệp nói đại khái có thuốc gì đó có thể không mang thai, ta luôn thấy nàng len lén uống thuốc, nhưng không thấy nàng bị bệnh, tất nhiên khả nghi" Nhị thiếu gia nghe, xoay người tìm một quyển sách dược thảo, nhanh chóng lật ra, cũng không quên hỏi tiếp, "Nàng len lén uống, ngươi như thế nào biết được?"

"Ta là đại hiệp, đương nhiên là lén lút nhìn" Nếu không phải những ám vệ kia đem nha đầu giữ cửa đánh ngất xỉu, Đường Mính Khả thân thủ tuyệt đối không thể trốn trước cửa sổ, hướng bên trong nhìn. Nếu không phải là như thế, Tô Mi Niệp cũng sẽ không để cho nàng đi, nếu không Đường Mính Khả nhất định bị người đánh bay ra ngoài.

Đợi Nhị thiếu gia tìm được mấy vị thuốc kia, cuối cùng tin lời Đường Mính Khả, "Ngươi nếu muốn sách thuốc, ta sai người giúp ngươi tìm một chút".

"Được a, ngươi để cho người tìm cho ta thật nhiều" Đường Mính Khả nghe hắn có thể giúp mình tìm sách, dĩ nhiên là đáp ứng, lại lo lắng hắn tìm tới sách tràn đầy chữ, nhìn làm cho người nhức đầu.

"Ngươi có muốn sách huyệt vị hay không?" Nhị thiếu gia nghi ngờ nhìn Đường Mính Khả, suy nghĩ Đường Mính Khả chẳng lẽ là muốn tìm xuân cung đồ đi, sách thuốc đều là hình a, lại nghĩ đến Tô Mi Niệp, "Ngươi cùng Tô cô nương là..."

Đường Mính Khả còn không có suy nghĩ ra sách thuốc còn có thể làm gì, nghe được Nhị thiếu gia hỏi như thế, vội vàng bỏ xuống vấn đề, trả lời: "Nàng là nương tử của ta. Chúng ta đã bái đường" Nhị thiếu gia nhìn chằm chằm Đường Mính Khả hồi lâu mới nói, "Khó trách", cũng không biết là khó trách cái gì, chỉ nói Đường Mính Khả yên tâm là được. Đường Mính Khả yên tâm.

Đường Mính Khả mở ra sách thuốc trên tay, nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì, cầm lấy đưa cho Tô Mi Niệp, "Niệp Niệp, nàng đọc cho ta nghe đi".

Sách thuốc cỡ nào khô khan, chưa nghe được bao nhiêu, Đường Mính Khả gục xuống bàn ngủ, Tô Mi Niệp cũng không đánh thức nàng, chẳng qua là phủ thêm áo cho nàng, lật sách thuốc xem.

Mấy ngày kế tiếp, Dược trang lại mất một khoản làm ăn lớn, khổ nổi không chứng cớ nào, Đại thiếu gia không có chứng đối với Nhị thiếu gia, ngay cả sư muội Lục Cửu là Lý Họa Đào cũng chạy tới.

Lý Họa Đào nhìn Đường Mính Khả không vừa mắt, một nam tử, cho dù đã thành thân không thể suốt ngày ở bên nương tử đi, không có chút tiền đồ nào. Thấy Đường Mính Khả thường đi hậu viện, mỗi ngày đi theo nàng, cũng may Đường Mính Khả đi nhìn một chút, không có như trước kia trộm nhìn cái gì đó, nếu không thì bị bắt tại trận. Lý Họa Đào mấy lần đi theo không phát hiện cái gì, quang minh chính đại đi cùng. Tuy nói nàng nhận định Đường Mính Khả chính là kẻ ngốc, không thể khinh thường.

"Ngươi không đi giúp đại ca ngươi, mỗi ngày đi theo ta làm gì?" Đường Mính Khả thật sự bị Lý Họa Đào làm phiền, tại sao đi chỗ nào cũng đều có nàng.

"Ta chính là sợ ngươi làm cho đại ca ta thêm loạn mới đi theo ngươi, ngươi cho rằng ta nguyện ý đi theo ngươi a, ngốc suốt ngày không biết làm những gì" Lý Họa Đào không hề biết Đường Mính Khả là nữ tử, nếu không sẽ không đi quản nàng.

"Ta thích làm gì thì làm, ngươi không phải là ai đó của ta, liên quan gì tới ngươi?" Đường Mính Khả cảm thấy Lý Họa Đào thật sự là chướng mắt, mấy ngày này Tô Mi Niệp không thể kiềm chế đắm chìm trong sách thuốc, mình rỗi rãnh đi dạo khắp nơi, Lý Họa Đào lại theo chân, so với những nha đầu trong vương phủ càng phiền, còn một bộ dáng xem thường như vậy.

"Người nào thích quản ngươi a, ngươi cho ngươi là ai a. Ngươi không có chuyện gì tới Dược trang làm gì? Nhất định là có mưu đồ gây rối!" Lý Họa Đào không phải người ngốc như Đường Mính Khả, đáng thương Tô cô nương, đáng thương gả cho người như vậy.

"Ta là muốn tới học điểm huyệt, ngươi cho là ta thích sống ở chỗ này a, sân thì hơi lớn, hoa lại xấu như vậy, người còn phiền như vậy" Đường Mính Khả quyết định mấy ngày nữa đi tìm Nhị thiếu gia kia đòi sách thuốc, lại đi hỏi Trương Kính lãnh giáo mấy cái, quả thực không muốn gặp lại Lý Họa Đào.

"Bí kíp Võ Đang làm sao dạy cho ngươi, ngươi đừng mơ tưởng" Lý Họa Đào còn chưa nói xong liền bị Đường Mính Khả điểm huyệt, nàng quả thực không nghĩ tới Đường Mính Khả sẽ điểm huyệt, gặp mấy ngày này, nhìn Đường Mính Khả rõ ràng là người không biết võ công, mình lại bị hắn điểm trúng, thật sự đáng hận.

"Ngươi quả nhiên là có mưu đồ gây rối! Học lén bí kíp Võ Đang, ngươi tốt nhất làm ta đứng yên, nếu không ngươi chết chắc" Lý Họa Đào thử giải khai huyệt đạo, nhưng không có kết quả, trong lòng có chút gấp, Đường Mính Khả làm sao học chiêu này, mình còn không biết.

"Ngươi nói mưu đồ gây rối, đang ám chỉ gì?" Vừa nói Đường Mính Khả sờ cằm híp mắt, vòng quanh Lý Họa Đào hai vòng. Lý Họa Đào nóng lòng rất sợ súc sinh này làm chuyện gì, không dám mở miệng nữa, chỉ hung tợn trừng mắt Đường Mính Khả, lại thấy Đường Mính Khả gật đầu một cái, "Ừm, sắc đẹp này không tệ lắm, nếu bán vào thanh lâu còn đáng giá mấy đồng tiền, đáng tiếc tính tình này quá kém, nếu nháo xảy ra án mạng ta không bồi thường nổi".

Nói xong, Đường Mính Khả đến gần, Lý Họa Đào vội vàng la lên, "Ngươi không được tới, ngươi muốn làm gì!" Đường Mính Khả từ phía sau lưng kéo nàng vào một chỗ không có người, Lý Họa Đào nước mắt trực rơi, nhưng không la gì nữa.

"Ngươi khóc cái gì a, ta nhìn bên kia có nhiều người đi ngang qua, ngươi muốn đứng ở đó, thì có người mưu đồ gây rối, ngươi cứ yên tâm ở đây ngây ngô tốt lắm" Vừa nói Đường Mính Khả muốn đi, Lý Họa Đào nhanh chóng kêu nàng, "Ngươi đi đâu?"

"Ta không đi ở nơi này chờ ngươi giải huyệt đánh ta sao?" Đường Mính Khả khinh bỉ nhìn Lý Họa Đào, nếu không phải Lý Họa Đào bây giờ bộ dáng đáng thương, mình mới không phản ứng nàng.

"Ngươi giúp ta giải huyệt đạo, ta không đánh ngươi" Lý Họa Đào thật đúng cho rằng Đường Mính Khả ngốc, Đường Mính Khả không cho là như vậy, "Ngươi cho rằng ta ngốc nha, ta mới không tin ngươi, ngươi mới vừa rồi còn nói muốn đánh chết ta".

"Vậy cái này ngươi học từ đâu?" Lý Họa Đào thấy hắn không giúp mình giải huyệt, đổi chiêu lôi kéo hắn.

"Ta thấy Lục Cửu dùng một lần thì học được" Lý Họa Đào nhận định Đường Mính Khả học trộm, chỉ thấy hắn không có thừa dịp người gặp nguy làm bậy, coi như là quân tử, quyết định nói chuyện này với đại sư huynh rồi tính.

"Ta thật sự không đánh ngươi, nếu không ngươi trói tay chân ta rồi giải huyệt" Đường Mính Khả thấy Lý Họa Đào không có dáng vẻ đánh người, vẫn có chút không tin, tìm sợi dây đem Lý Họa Đào trói lại tay chân, giải huyệt xong nhấc chân chạy đi.