Tú Cầu Không Có Mắt

Chương 4




Hai người nghỉ ngơi một ngày, lại đi vào rừng sâu núi thẳm, hứng thú của Đường Mính Khả có chút tiêu giảm, ngay cả con ngựa đi cũng không đếm xỉa tới, Đường Mính Khả một bên sờ thiết côn, một bên thầm mắng những người kia đều gạt người, căn bản không có giang hồ.

Xa xa phía trước có người đi tới, lập tức nhận thấy ăn mặc võ trang, còn trang bị kiếm, Đường Mính Khả vội vàng giục ngựa đi lên, chắc hẳn là người trong giang hồ.

Những người đó thấy có người tới thì thả chậm tốc độ, thấy hai người kia là hướng về phía mình, liền dừng lại, Đường Mính Khả dừng lại quan sát một phen, mới chậm rãi nói, " Các ngươi là hành tẩu giang hồ sao? "

Hắc y đi đằng trước đầu tiến lên một bước, ôm quyền nói, " Chúng ta là phái Võ Đang, ta tên Trương Kính, đây là sư đệ ta Lục Cửu ". Nói xong, nam tử mặc đồ trắng ở sau lưng tiến lên ôm quyền tỏ ý chính là Lục Cửu.

Lục Cửu bắt đầu quan sát hai người, liền biết hai người tuyệt đối không phải người trong giang hồ, hắn cùng sư huynh hành tẩu giang hồ nhiều năm, quen biết bao nhiêu người, hai người này chắc chắn không có võ, xem ra tiểu thư nhà nào đó ham chơi thôi, nhìn thấy Tô Mi Niệp tuy ngồi ở lưng ngựa vẫn là một bộ dáng tiểu thư khuê các, tướng mạo xuất chúng, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nhìn vài lần đều bị Đường Mính Khả xem ở trong mắt, trong lòng có chút cao hứng, " Lục thiếu hiệp cảm thấy Niệp Niệp rất đẹp sao?".

Tô Mi Niệp không để ý ánh mắt Lục Cửu như thế nào, cũng không trốn tránh, ngược lại nghe câu hỏi Đường Mính Khả, không nhịn được ở bên hông nàng nhẹ nhàng bấm một cái. Lục Cửu có chút quẫn bách, Trương Kính liền giảng hòa, " Hai vị tiểu thư thiên nhân chi tư*, sư đệ nhìn thêm vài lần cũng bình thường, mong tiểu thư không trách cứ "

( thiên nhân chi tư: có phong thái người trên trời)

Đường Mính Khả nào có ý trách cứ, nàng vốn dĩ cảm thấy được người khác khen nương tử của mình đẹp mắt cũng chính là khen chính mình, lại có thể chứng minh không phải mình ngốc, Trương Kính nói, Đường Mính Khả ngược lại không biết đây là ý gì, chỉ có thể học Trương Kính bộ dáng ôm quyền nói, " Ta tên Kha Mính Đường, đây là nương tử của ta Tô Mi Niệp, không biết các ngươi muốn đi nơi nào?".

Còn không đợi Trương Kính đáp lời, Lục Cửu bật cười, " Nào có nữ tử gọi nữ tử là nương tử, ngươi ngốc sao?".

Đường Mính Khả vừa nghe thực sự tức giận, nhưng chỉ giận tái mặt nói, "Ngươi mới ngốc. Ta đã cùng Niệp Niệp bái đường"

Lục Cửu cười nhạo, xem ra mình thật đúng là gặp kẻ ngốc, " Nguyên lai là tiểu nữ hài diễn kịch a. Hahahaha, ngươi không thể nói khắp nơi, chắn chỗ đi Tô cô nương ngày sau".

Đường Mính Khả trừng mắt, giơ tay lên muốn đem thiết côn đánh Lục Cửu, Lục Cửu ra tay nhanh hơn, điểm huyệt đem Đường Mính Khả đứng yên, " Kha cô nương, cái này gọi là điểm huyệt, ngày sau hành tẩu giang hồ không thể lỗ mãng như vậy, nếu gặp phải người xấu, hôm nay có thể đem các ngươi bắt đi làm áp trại phu nhân. Ngược lại đáng tiếc Tô cô nương độc nhất vô nhị đây".

Trương Kính giơ tay lên tỏ ý Lục Cửu lui về phía sau, Lục Cửu mới im lặng, Trương Kính lên tiếng, " Hai vị cô nương, tính tình sư đệ ta thích đùa giỡn, nhưng không có ý xấu, lỗ mãng hai vị mong cô nương thứ lỗi " Nói xong phất tay giải huyệt Đường Mính Khả.

Đường Mính Khả thuận thế vung tay lên, đem Trương Kính đứng yên, " Đây chính là điểm huyệt? Chiêu thức này thật dễ học ". Ra tay làm ngay cả Tô Mi Niệp cũng sợ hết hồn, xem ra Đường Mính Khả rất có thiên phú võ học. Trương Kính không tin, Tam Thập Cửu Kiều Tề Điểm Đầu* là bí kíp gia truyền của Võ Đang, đệ tử mấy năm nay chưa hề thấy người nhân tài, hôm nay Lục Cửu thủ pháp không thể làm mình đứng yên, Kha cô nương này vừa tiếp xúc liền biết, có lẽ là may mắn đi.

(Tam Thập Cửu Kiều Tề Điểm Đầu: tên chiêu thức điểm huyệt)

Lục Cửu hướng Trương Kính giải huyệt, nhưng không giải được huyệt, đành phải hướng Đường Mính Khả cúi đầu, " Kha cô nương, mới vừa rồi ta không đúng, nếu tức giận hướng tới ta, không liên quan tới sư huynh ta, xin cô nương thả hắn ". Nói xong ôm quyền cúi mình, Đường Mính Khả cũng không làm khó hắn, lập tức giải huyệt cho Trương Kính, trong lòng suy nghĩ chiêu này trái lại tác dụng. Nhưng không nghĩ tới nếu không phải Trương Kính không có chuẩn bị, Đường Mính Khả như thế nào có thể nhanh mau hơn hắn đâu.

" Đa tạ Kha cô nương. Lần này chúng ta muốn đi Lư Sơn, không biết cô nương muốn đi đâu? " Trương Kính không tức giận, vẫn tao nhã lễ độ.

" Lư Sơn có náo nhiệt gì? " Đường Mính Khả không đáp hỏi ngược lại, cũng muốn đi Lư Sơn tham gia náo nhiệt.

" Ngược lại không có náo nhiệt gì, là có người nhờ vả đi Dược trang xử lý chuyện riêng thôi ".

" Chúng ta không có chuyện gì, chúng ta đi theo nhìn một chút tốt lắm " Đường Mính Khả đại khái là nghe không hiểu ý Trương Kính, không hiểu chuyện riêng nói đến chính là không muốn nàng đi cùng, nhưng khi nàng nói như vậy, Trương Kính trong lòng tính toán, không có gì đáng ngại, liền đồng ý. Lục Cửu cũng vừa lòng, dọc theo đường đi trêu chọc Kha Mính Đường một chút, chưa nói có giai nhân Tô Mi Niệp đồng hành. Quên đi tình huống mới vừa rồi.

Dọc theo đường đi, Đường Mính Khả không ngừng quấn Trương Kính hỏi chuyện điểm huyệt, Trương Kính cũng hỏi gì đáp nấy, chẳng qua là đối với chiêu thức môn phái nói qua loa, còn ôm một tia may mắn, Kha Mính Đường không phải chân chính biết. Đường Mính Khả vừa nghe mỗi một môn phái đều có thủ pháp điểm huyệt riêng, điểm huyệt cũng coi là một chiêu thức uyên thâm, âm thầm quyết định ngày sau phải học, biết điểm huyệt cái gì cũng không sợ.

Tô Mi Niệp có chút không yên lòng, đi theo như vậy có quá mức lỗ mãng hay không, suy nghĩ một chút Trương Kính tính tình thận trọng, không bằng hướng Lục Cửu hỏi thăm, " Lục công tử, xin hỏi Dược trang có chuyện riêng gì muốn xử lý ".

Lục Cửu vừa nghe Tô Mi Niệp hướng hỏi, trong lòng mừng không kể xiết, " À, Đại thiếu gia của Dược trang, một thê năm thiếp huyên náo, sợ bị Nhị thiếu gia Dược trang đoạt đi, mới bảo chúng ta đi qua. Muội muội Đại thiếu gia là sư muội của chúng ta, chúng ta đương nhiên không thể từ chối".

Tô Mi Niệp vừa nghe, thực sự là chuyện riêng, cũng yên lòng, nếu liên quan võ lâm quyền thế, nước đục này không dễ dàng làm rối lên như vậy. Bên này Tô Mi Niệp nhẹ nhõm, Đường Mính Khả nghe nhíu mày, thật vất vả gặp mấy người trên giang hồ, đi tới chỗ không có người võ lâm nên làm. Những đại hội võ lâm kai, hận yêu tình cừu làm sao cách xa mình như vậy chứ, xem ra vẫn là gạt người, người trong giang hồ quản những chuyện vô ích.

" Thê thiếp ầm ỉ như thế nào? Các nàng muốn đem Dược trang bị mất đi?" Đường Mính Khả chưa từ bỏ ý định, suy nghĩ trong đó nhất định là có người trong giang hồ quấy nhiễu, như vậy mình mới có thể phát huy tài năng.

" Thê sinh hai nữ hài nhi, không có nam hài nhi liền bị vắng vẻ, tồn tại trên danh nghĩa. Mấy thiếp kia nghĩ chiếm đoạt thiếu gia, đoạt lấy vị trí thê kia. Tứ di thái được sủng ái nhiều nhất, Đại thiếu gia thực sự yêu thích, đáng tiếc không có thai. Ngũ di thái trước đây không lâu có thai, vì muốn đoạt lòng Đại thiếu gia, thường nói sau này đứa bé sinh ra cho Tứ di thái, thiếu gia vui mừng hàng đêm ngủ lại nơi đó, nhưng không nghĩ sinh ra đố kỵ, không biết là ai đã hạ thủ, đem thai nhi độc chết. Chúng ta đi vì chuyện này ".

Trương Kính chậm rãi giải thích, những chuyện này mọi người ở Lư Sơn đều biết, sớm nói các nàng nghe, ngày sau ít phiền toái.

" Lúc nào mới vài thiếp đã hỗn độn như vậy, theo ta, Dược trang giao cho hắn cũng thất bại, còn không bằng giao cho Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia tốt nhất nên chuyên tâm quản thê thiếp " Ngoài Trương Kính cùng Lục Cửu dự liệu, Đường Mính Khả bất giác nan giải, trách Đại thiếu gia kia, Tô Mi Niệp cũng nghĩ như vậy. Thê thiếp nhiều đi nữa có thể bằng Đường Hoàng sao? Đường Mính Khả cảm thấy, hoàng huynh nhà mình nhiều phi tử như vậy cũng có thể sống yên ổn với nhau, lại không trở ngại đại sự giang sơn, Đại thiếu gia Dược trang như vậy, không có năng lực.

" Nhị thiếu gia kia là người nham hiểm, không thể đem Dược trang giao cho hắn. Đại thiếu gia trạch tâm nhân hậu* mới biến thành như vậy, lần này biết rõ, sau này sẽ không có nữa. Dược trang nhất định là Đại thiếu gia làm tốt, bằng không hạ nhân sẽ không trung thành với Đại thiếu gia ". Lục Cửu không nhịn được chen miệng vào, chỉ sợ Kha Mính Đường ngốc đến Dược trang nói bậy làm mất mặt.

( trạch tâm nhân hậu: Ý nói trong trái tim ẩn chứa sự nhân hậu).

Đường Mính Khả không phản ứng Lục Cửu, quay đầu lại cùng Tô Mi Niệp nói chuyện, Lục Cửu chỉ cười cười, nghe Tô Mi Niệp nói chuyện.

" Niệp Niệp, sau này ta học chiêu điểm huyệt của các môn phái, ta sẽ vô địch thiên hạ " Đường Mính Khả vừa nói vừa khoa tay múa chân, Tô Mi Niệp đỡ eo Đường Mính Khả sợ nàng té xuống.

" Tiểu Khả thông minh như vậy, điểm huyệt vừa tiếp xúc đã học được, ta đi theo bên người Tiểu Khả, thật yên tâm " Đường Mính Khả nghe xúc động khẽ hát khúc ca. Lục Cửu mấy lần cùng Tô Mi Niệp nói chuyện, Tô Mi Niệp chỉ nói qua loa, trong bụng có chút không vui.

Vào khách điếm, Lục Cửu vội vàng giúp đem hành lý Tô Mi Niệp cầm lên lầu, lại đưa cơm thức ăn lên, ân cần hỏi han không chịu đi, Đường Mính Khả không nhịn được, " Ngươi nếu có rãnh rỗi, nên suy nghĩ chuyện Dược trang kia. Niệp Niệp là nương tử ta, ta tất nhiên chăm sóc nàng tốt, không cần ngươi phí tâm. Ngươi nếu không chịu đi, đừng trách ta điểm huyệt đem ngươi ném ra ngoài ".

Tuy nói buổi chiều Đường Mính Khả đem Trương Kính điểm trụ, có thể Lục Cửu không chút kiêng kỵ nào, Lục Cửu cảm thấy coi như nàng biết điểm huyệt, thân thủ nàng bây giờ vẫn không thể tới gần mình. Nhìn đến Tô Mi Niệp, sợ Tô Mi Niệp khó chịu, vội vàng lui ra ngoài.

" Niệp Niệp nàng xem, bọn họ đều sợ ta. Ngày sau nếu có người khi dễ nàng, nàng nói tới tên ta" Đường Mính Khả đắm chìm trong mộng đại hiệp của mình, Tô Mi Niệp cũng không vạch trần, nghĩ tới hoàn cảnh như vậy có chút cảm thấy buồn cười, cũng làm cho trong lòng ấm áp.

Nằm ở trên giường, Tô Mi Niệp mới vừa nhắm mắt, Đường Mính Khả xông tới, " Niệp Niệp, nàng còn chưa hôn ta đâu ". Tô Mi Niệp nhắm hai mắt không dám mở ra, tiểu tổ tông này quả thật muốn mỗi ngày hôn sao, có thể trong lòng mình luôn thấp thỏm, lần này giao phó tâm tư ra, nếu nàng chẳng qua là chơi đùa, chính mình kết cục như thế nào.

" Niệp Niệp nàng không thích ta sao? " Đường Mính Khả thấy Tô Mi Niệp không có động tĩnh, bĩu môi rất là ủy khuất, trong lòng nghĩ mình không có chọc Niệp Niệp mất hứng.

" Vậy nàng thích ta sao?" Tô Mi Niệp nghe lời Đường Mính Khả mở mắt ra, nhìn bộ dạng đáng thương của Đường Mính Khả, có chút không đành lòng. Đường Mính Khả vừa nghe ngồi thẳng người, như có chút kinh ngạc.

" Dĩ nhiên thích a. Ta thích nhất Niệp Niệp. So với hoàng tỷ hoàng huynh hoàng đệ hoàng muội thích hơn " Đường Mính Khả nhìn Tô Mi Niệp, vẻ mặt thành thật.

" Ngồi dậy làm gì, không sợ lạnh sao? Mau nằm xuống " Tô Mi Niệp vội vàng kéo Đường Mính Khả nằm xuống, giúp nàng đắp kín chăn, thở dài, có chút không biết làm sao, Đường Mính Khả làm sao biết ý thích trong miệng mình đây. Sợ nàng không chịu ngủ, không nàng dây dưa, cúi đầu xuống ở trán nàng hôn một cái.

" Hôn nơi này " Đường Mính Khả không thuận theo, chỉ môi của mình. Tô Mi Niệp không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống lại hôn một cái trên môi của nàng, Đường Mính Khả ôm lấy cổ nàng không cho nàng ngẩng đầu, nụ hôn này sâu hơn.

Đường Mính Khả nhẹ nhàng mút lấy môi Tô Mi Niệp, lại đưa lưỡi ra liếm liếm môi nàng, theo kẽ hở giữa môi chui vào, Tô Mi Niệp cả kinh hơi mở mắt ra, nhìn thấy Đường Mính Khả mặt đầy nghiêm túc cùng động tình, Đường Mính Khả thừa dịp Tô Mi Niệp ngẩn người lưỡi cạy ra răng nàng, cùng lưỡi Tô Mi Niệp không ngừng dây dưa cùng nhau.

Tô Mi Niệp trầm luân trong nụ hôn này, đã sớm không biết mới vừa suy nghĩ gì, cảm thấy có nước miếng giữa môi chảy ra, theo khóe môi Đường Mính Khả chảy xuống.

Cho đến khi không thở nổi, hai người mới kết thúc miệng lưỡi dây dưa. Tô Mi Niệp tựa vào đầu vai Đường Mính Khả, đưa tay lau bên môi ướt át của Đường Mính Khả, hơi thở chưa ổn định, mặt nóng như lửa, trái tim như từ trong miệng nhảy ra ngoài.

" Niệp Niệp, ta thật giống như tới kinh nguyệt " Đường Mính Khả giọng nói còn có chút khàn khàn, mặt hồng hồng không biết là động tình hay ngượng ngùng. Tô Mi Niệp không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi lấy tiết khố sạch sẽ cùng túi vải tro rơm rạ* đưa Đường Mính Khả, Đường Mính Khả đem tiết khố kia giấu ở một bên, không cho Tô Mi Niệp nhìn, nàng nói, " Giống như không phải, không có màu đỏ " Lại đem túi vải tro rơm rạ đưa cho Tô Mi Niệp.

(túi vải tro rơm rạ: người thời xưa thường dùng một túi vải bọc tro vào làm băng vệ sinh).

Tô Mi Niệp cảm thấy mặt lại nóng lên vài phần, mở miệng nói: " Đó không phải là kinh nguyệt, là cái khác " Mở miệng mới biết giọng nói khàn khàn. Những thứ này Tô Mi Niệp tất nhiên so với Đường Mính Khả hiểu biết, nàng tính ra đã ba lần thành hôn, trước khi thành thân ma ma dặn dò chuyện này như thế nào không biết.

" Đó là cái gì? " Đường Mính Khả đợi Tô Mi Niệp nằm xuống lại quấn tới.

" Ta cũng không biết, chỉ biết lúc động tình mới có " Tô Mi Niệp nhắm hai mắt không muốn để ý Đường Mính Khả, Đường Mính Khả lại không cho nàng cơ hội ngủ, " Vậy nàng mới vừa rồi có không? " Đợi Tô Mi Niệp khẽ gật đầu một cái mới an tâm ngủ. Tô Mi Niệp không có buồn ngủ, siết chặt tay ôm bên hông, khó mà ngủ.