Tiết mục biểu diễn của Vô Thương không khỏi khiến người ta sáng mắt, tay áo màu xanh nhạt dính mực nước, nàng vũ động trên một tờ giấy Tuyên siêu cấp lớn. Một bên khiêu vũ, một bên vẽ tranh, miệng còn hát một khúc dịu dàng mà thê lương. Vô Thương hoàn toàn đắm chìm trong màn biểu diễn của mình mà không hề nhìn xuống dưới khán đài đầy ánh mắt kinh diễm.
Lâm Mặc Uyên gắt gao cắn môi, nhìn hành động của Vô Thương mà trong lòng chua xót nói không nên lời, ngươi đang cố tình khiến ta hối hận phải không?
Đúng vậy, ta rất hối hận! Biết vậy đã chẳng làm!
Móng tay cắm sâu vào thịt nhưng không có chút cảm giác, nữ tử trước mặt tên Vô Thương đã lấp đầy mắt của nàng.
Nàng sa đọa là lỗi của mình!
Lâm Mặc Uyên không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, vẻ ôn nhu của nàng, ngượng ngùng nhỏ nhẹ kêu tên mình.
Khi đó, nàng là nha hoàn, Lâm Mặc Uyên là chủ tử.
Còn giờ, nàng là kĩ nữ, Lâm Mặc Uyên tương đương với khách làng chơi.
Chuyện buồn cười làm sao!
Nhưng mọi thứ xảy ra hôm nay thì nàng có quyền trách ai? Là chính nàng hung hăng cự tuyệt, thậm chí không thương tiếc đuổi người ta ra khỏi nhà, nhưng không ngờ sẽ có kết quả như hiện tại, nàng thật sự sai rồi sao?
Tuy rằng đang biểu diễn nhưng ánh mắt của Vô Thương luôn đặt ở một người trên đài.
Vẫn là loại mùi hương của dược liệu trước đây, cho dù cách xa nhau như vậy nhưng nàng tựa như vẫn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia.
Chính là người này, nàng hận hắn vô tình, hận hắn lạnh lùng, hận hắn cho nàng hiểu được, tình yêu là thương nhớ như thế nào.
Hai người rõ ràng quen biết nhưng không thể nhìn nhận nhau, có mấy người biết nguyên do trong đó?
- Lão đại, ta thích Vô Thương này! - Nguyệt Chi Loạn xem rất hưng phấn, nàng đang mặc váy ngắn màu xanh, vẫn còn ít mùi vị tiểu cô nương.
Hoa Chi Phá yên lặng liếc nhìn Nguyệt Chi Loạn một cái, không ngờ tên nhãi Loạn Loạn mặc loại quần áo này lại có chút phong tình của Tiểu Thanh:
- Ngươi muốn đi tường sau lưng Ly Tuyệt nhà ngươi?
Phong Chi Lâu dào dạt đắc ý vung tay áo dài:
- Tiểu Thanh, tướng công nhà ngươi sẽ tức giận, ngươi chớ có hồng hạnh ra tường!
Tuyết Chi Lạc yên lặng trợn mắt nhìn ba người, không thèm quan tâm đến các nàng, nàng đang rất khó chịu, vì sao nàng phải diễn Bạch nương tử? Lại còn diễn cùng Lâu súc sinh, rất bi kịch!
- Ngươi biết cái gì, Ly Tuyệt nhà ta ôn nhu hiền thục, nàng sẽ không để ý. Đương nhiên, ta cũng chỉ là thưởng thức thuần túy, không có ý niệm bất lương gì trong đầu - Nguyệt Chi Loạn giọng nói rất nghiêm túc, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất tiếc hận.
- Loạn Loạn, nhãn lực của ngươi càng ngày càng kém, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được Vô Thương muội muội và Lâm Mặc Uyên có quan hệ không hề bình thường sao? - Hoa Chi Phá rất bất đắc dĩ lắc đầu - Từ sau khi Vô Thương lên diễn thì sắc mặt Lâm Mặc Uyên lập tức thay đổi, ngươi xem, hai tay nàng nắm chặt thành quả đấm chứng tỏ nội tâm bất an, còn Vô Thương dù không có biểu cảm gì, nhưng thời gian nàng nhìn Lâm Mặc Uyên rõ ràng nhiều hơn so với những người khác. Điều này chứng minh cái gì? Có gian tình!
- Lão đại, ngươi thật uy vũ, thế mà cũng bị ngươi nhìn ra, không hổ là Hoả Nhãn Kim Tinh! - Nguyệt Chi Loạn rất bội phục - Tề Thiên Đại Thánh! - Kỳ thật nói cho oai chứ Tề Thiên Đại Thánh chính là một con khỉ, nói tiếp cho hiểu, kỳ thật chính là một súc sinh......
Trong lúc bốn người nói cười ồn ào thì tiết mục của Vô Thương đã kết thúc tốt đẹp. Không thể không nói, Vô Thương thật sự rất tài hoa, tiết mục này cũng là hạng nhất.
- Loạn Loạn, Vô Thương dùng tay áo vẽ thì so với thư pháp của Ly Tuyệt nhà ngươi cũng không kém hơn bao nhiêu! - Tuyết Chi Lạc cau mày, nữ nhân Vô Thương này quả thật rất cường đại, nàng vốn nghĩ nàng ta chỉ có ngón nghề đàn tỳ bà là tốt.
- Lạc Lạc, Vô Thương dùng tay áo múa thì so với Du Lăng nhà ngươi cũng không kém hơn bao nhiêu! - Nguyệt Chi Loạn không thể để người khác dìm hàng Ly Tuyệt nhà nàng, muốn dìm thì cũng là ta dìm, sao đến lượt người khác!
Từng đợt trầm trồ khen ngợi qua đi, tứ cầm thú trụ vững trước áp lực, bước lên vũ đài. Chuyện này liên quan đến mặt mũi bản thân, đến mặt mũi tứ đại hoa khôi, thật không còn gì tốt hơn!
Vì lí do thời gian nên vở kịch bị áp lực thêm n lần, nên lược bỏ đều đã bỏ, không nên lược bỏ cũng đã bỏ. Dù sao thì chuyện xưa này đại ý chính là nói chuyện Bạch nương tử báo ân Hứa Tiên, chuyện chủ tớ tình thâm với Tiểu Thanh, sau đó bất hạnh vạn phần gặp phải Pháp Hải dửng mỡ không có việc gì làm, Pháp Hải giơ gậy đánh gãy đôi uyên ương.
Tuy rằng đã lược bỏ rất nhiều chỗ nhưng tận dụng thiết bị hiện đại cũng đã cứu vãn không ít. Đặc biệt là lúc Tuyết Chi Lạc hát bài 'Thiên niên đẳng nhất hồi', hát nhép giống bản gốc như đúc, âm nhạc cũng truyền ra từ người nàng như thật. Đây là kết quả của việc biết sử dụng dụng cụ!
(http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ngan-Nam-Doi-Mot-Hoi-Luu-Tu-Linh/ZWZF0BO6.html)
Hát đoạn Tuyết Chi Lạc bí mật thò tay vào người vặn nhỏ âm lượng, miệng đối khẩu hình.
Tại sao có bài này? Thực đúng dịp, lúc Hoa Chi Phá nhàm chán đã tải, nhưng chưa bật lần nào.
Phải nói là ở hiện đại có rất nhiều chuyện gặp hàng ngày nhưng lại không thể nhìn thấy ở cổ đại. Cho nên người trên đài dưới đài đều nhất thời kinh sợ như thấy thần thánh. Đặc biệt là Tuyết Chi Lạc toàn thân mặc trang phục cung đình màu trắng, khí chất lạnh nhạt, rất xinh đẹp!
Nguyệt Chi Loạn cũng vì nghe qua bài này đâm nghiện nên Hoa Chi Phá đành biên tập thêm một đoạn giữa người chèo thuyền và khách nhân.
(https://www.youtube.com/watch?v=hTomFMkKehc)
"Người chèo thuyền:
A~~ a~~
A~~ a~~
Tây Hồ mĩ cảnh tam nguyệt công a ai~
Xuân vũ như tửu liễu như yên a ai~
Người chèo thuyền và Tiểu Thanh:
Hữu duyên thiên lí lai tương hội
Vô duyên đối diện thủ nan khiên
Thập niên tu đắc đồng bàn độ
Bách niên tu đắc cộng chẩm miên
Nhã thị thiên nha niên nha hữu tạo hóa
Bạch thủ đồng tâm tại nhãn tiền
Nhã thị thiên nha niên nha hữu tạo hóa
Bạch thủ đồng tâm tại nhãn tiền
La là lá..."
Âm nhạc tuyệt diệu phối hợp với ngữ pháp mới mẻ độc đáo, bốn người phối hợp ăn ý, trong lúc nhất thời khiến người ta không tải kịp.
Tuy rằng đã lược bỏ rất nhiều nhưng kịch tình trọng yếu vẫn được giữ lại, cho nên người xem vẫn có thể nhìn ra cốt truyện. Không thể không nói, đối với người cổ đại, vở kịch này quả thực là nghệ thuật đột phá, là một sự kiện cách tân quan trọng. Mà tứ cầm thú chính ở thời khắc này đã khắc dấu trong lòng khán giả.
- Các nàng... - Mặt lạnh của Vị Triều đã bị thay thế bằng vẻ không thể tin được, ba người cạnh nàng cũng như vậy – Thật sự đây là các nàng hát? Chuyện xưa này... - Thật thảm thiết khôn cùng.
Niệm Khanh cũng bị chấn động, nhưng dù gì nàng cũng đã gặp qua rất nhiều chuyện lớn nên lập tức phục hồi bình thường:
- Thể loại âm nhạc này đến từ đâu? - Quay đầu lại nhìn về phía ba người nhưng ai cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết.
- Thật không thể tưởng tượng được, các nàng có thể nghĩ và làm được đến mức này, xem ra chúng ta đã quá coi thường các nàng, cũng không phải không có chút tài năng! - Du Lăng tán dương gật đầu – Biểu hiện của Lạc Nhân rất tốt, rất khó nhìn ra Bạch nương tử chỉ là nàng đang diễn – Cùng khí chất lúc bình thường thì quả thực không một chút giống nhau.
Ly Tuyệt gật đầu, nhìn người giữa sân, ánh mắt rất phức tạp, Tiểu Thanh nghịch ngợm đáng yêu kia thật sự là kẻ vô sỉ miệng văng bừa bãi Nguyệt Chi Loạn?
Phong Chi Lâu văn nhược thanh tú, Hoa Chi Phá ti bỉ vô sỉ, Tuyết Chi Lạc ôn nhu lịch sự tao nhã, Nguyệt Chi Loạn linh động nghịch ngợm, thật khiến người ta khó tưởng tượng nổi đây là bốn cầm thú không có việc gì liền làm loạn, miệng không từ bất kì từ ngữ nào, tư tưởng xấu xa đầy người ngày thường, nhưng dù có biến đổi bề ngoài thế nào thì cũng chỉ là mặt người tâm cẩu.
Màn kịch này khiến cho người xem diễn trực tiếp đều sáng mắt, đội giám khảo cũng lâm vào trầm tư mê man, cái này đã quá khả năng nhận thức của bọn họ.
Tứ đại hoa khôi cũng hiểu biết được thêm một chút về bốn người kia, một lần nữa, trong lòng các nàng đưa ra một kết luận:
Cho dù là cầm thú cũng có chỗ dùng được.