Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 29




Tứ đại hoa khôi nhìn trò khôi hài vừa xảy ra phía dưới, sắc mặt vốn không tốt của các nàng cũng nhu hòa dần, bốn người kia cũng không phải không chút hiểu biết như các nàng vẫn tưởng! Mặc dù có nhiều người theo đuổi các nàng nhưng có thể đứng ra vì các nàng nói chuyện thì có mấy người? Từ đầu tới cuối cũng chỉ có bốn người này!

Đối chọi gay gắt với Thiên Nặc Bảo, đối chọi với tú bà khí thế bức người dưới lầu, bốn người này tuy rằng biết bản thân đang trong thế hạ phong cũng không muốn sửa miệng, nói các nàng không cảm động là giả, tức giận vừa rồi cũng mất đi không ít.
- Ha ha, thủ đoạn của tứ đại hoa khôi thật sự quá hay, ngay cả vài tên tiểu tư cũng đối với các ngươi nhớ mãi không quên! – Sắc mặt Tái Kim Hoa hơi khó coi, vốn muốn mời các nàng đến xem Vô Thương để uy hiếp nhưng không ngờ lại bị bốn người kia phá hủy, tú bà chết tiệt này, làm ăn kiểu gì không biết!
- Tái lão bản, ngươi cũng nghe hắn nói rồi đấy, trai chưa vợ gái chưa chồng, hắn ái mộ ta thì ta có cách nào chứ? - Niệm Khanh nói như chuyện đương nhiên, không cảm thấy chút xấu hổ, dù sao thì người thích nàng cũng nhiều lắm, sao có thể liệt kê hết được! Nhưng chỉ có một người có vẻ độc đáo mà thôi, giọng nói có chút ôn nhu mà bản thân nàng cũng không hay.
- Đúng vậy, chỉ là không ngờ hắn mở mồm mà cũng không quên màu đỏ - Du Lăng cười uống một ngụm trà, nhớ tới mấy ngày ở chung với mình, người kia bị bản thân lấy cớ ngược đãi, sau đó người nọ nhìn thấy nàng một thân hồng y xong lập tức khôi phục như ban đầu, tinh thần sảng khoái khiến nàng không biết nên khóc hay nên cười.
- Người này, bá đạo hiếm có! – Mặt Ly Tuyệt hơi ửng đỏ, nàng ta lại dám nói trắng trợn "Ly Tuyệt, ta đã định rồi", không sợ nàng sẽ không thích nàng ta hay sao? Da mặt thật sự là quá dày!
Vị Triều suy ngẫm về lời của Phong Chi Lâu, ánh mắt vốn lạnh lùng chậm rãi có thêm ôn nhu, mở miệng muốn nói lại không biết nên nói gì.
Tái Kim Hoa nhìn bộ dạng bốn người các nàng thì trong lòng lại buồn bực, chỉ có thể đem oán khí ngập trời trút lên người tú bà kia, đồ vô dụng! Việc nhỏ như vậy mà cũng không làm xong, giữ ngươi còn có tác dụng gì? Tiếp tục đi tiếp khách cho ta!
Tú bà đáng thương không biết vận mệnh của mình vì bốn người trước mặt mà lại rơi vào đen tối.
Hoặc có thể nói, ngay cả ông trời cũng hy vọng nàng không lãng phí cánh tay ngọc của mình!




- Fuck! Thái độ gì vậy! - Nguyệt Chi Loạn phủi nếp nhăn trên quần áo, nhìn lại Phẩm Hương Các sau lưng mà nhổ một bãi nước miếng - Ta nhổ này! Lần sau có mời ta cũng không thèm đến đây! - Khó có dịp được giả trang thành công tử có tiền, vậy mà lại bị đuổi ra trước mặt nhiều người như vậy, con mẹ nó, hắc điếm!
Phong Chi Lâu lại không cảm thấy gì:
- Ha ha, các ngươi thấy sắc mặt của tú bà kia không? Ôi, thật đẹp, giống hệt tắc kè hoa! Loạn Loạn, miệng của ngươi quả nhiên ác độc! Ta thích! - Dùng cây quạt che khuất mặt chỉ để lộ một đôi mắt như dâm tặc, trêu ghẹo Nguyệt Chi Loạn.
- Thường thôi thường thôi, so với Lâu đệ ngươi thì ta lại mặc cảm! - Nguyệt Chi Loạn chắp tay, đắc ý nói, nàng cũng biết được chuyện mắng người rất thoải mái! Đáng tiếc vẫn không đủ độc!
- Chà chà quá khen quá khen! Mọi người cũng vậy - Phong Chi Lâu đáp lễ, học văn nhân chơi.
Tuyết Chi Lạc nhẹ giọng cười, buổi tối hôm nay quả nhiên có ý nghĩa, thực vui vẻ!
- Ta khẳng định là Vô Thương cô nương kia đã có ý trung nhân - Nhớ tới biểu hiện của Vô Thương, Hoa Chi Phá lại thì thào lẩm bẩm.
- Bất kể nàng thế nào thì mọi người đều có mệnh của mình! - Phong Chi Lâu không quan tâm khoát tay – Nam nhân kia trong tình huống như thế mà cũng không muốn chịu xuất hiện thì chắc cũng không phải là mặt hàng tốt đẹp gì, có khả năng còn ghét bỏ thân phận của Vô Thương nữa! Ta chỉ có thể nói, nữ tử si tình nhưng tình lang bạc bẽo, thật đáng buồn! Thật đáng tiếc!
Bốn người cãi nhau ầm ĩ trên đường, đang muốn về nhà thì không ngờ lại bị một người ngăn cản. Người này hơi lùn, tuổi có chút nhỏ.
- Tiểu muội muội, ngươi ngăn chúng ta làm gì? - Phong Chi Lâu nhờ ánh trăng mà thấy rõ tiểu la lị (con gái chưa dậy thì) trước mặt, chậc chậc, mặt mũm mĩm, mắt thật to, bộ dạng hiểu chuyện, thật đáng yêu!
- Đại ca ca, ngươi muốn cái này không? - Tiểu la lị rõ ràng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, không chút hoang mang lấy ra một cái bình nhỏ từ sau lưng.
- Đây là cái gì? - Phong Chi Lâu hoàn toàn như một ông chú biến thái, ánh mắt đầy tò mò nhìn tiểu la lị.
- Mụ mụ nói, cái này gọi là Kim Thương Không Ngã hoàn, chỉ cần là nam nhân thì đều thích! - Tiểu la lị nói, vẻ mặt tự nhiên, ngây thơ không biết có chỗ nào không đúng - Đại ca ca, ngươi muốn hay không? Mụ mụ nói, cái này rất lợi hại! Thật đấy!
Phong Chi Lâu sốc, ba cầm thú phía sau cũng sốc. Thuốc cường dương phiên bản cổ đại? Còn do một tiểu cô nương bán? Mụ mụ nàng nói...... Vị mụ mụ ấy, cường đại như vậy? Mẹ đẻ hay là mẹ kế vậy!
Phong Chi Lâu xấu hổ cười cười:
- Ha ha, đại ca ca không cần, ngươi tìm người khác đi - Nếu người khác hỏi nàng như vậy thì nhất định đã bị đánh bể đầu, chỉ là tiểu la lị này... quên đi, trẻ con không hiểu chuyện!
Tiểu la lị vừa nghe Phong Chi Lâu nói không cần thì nụ cười vốn có trên mặt lập tức biến mất:
- Ngươi không phải là nam nhân?
- Ta là nam nhân hay không thì ảnh hưởng gì đến ngươi! - Phong Chi Lâu thật muốn vả vào miệng tiểu la lị, nhưng nàng dù xấu cũng không đến độ đánh một đứa nhỏ dù đứa nhỏ này rõ ràng giống người lớn.
- Xì, hóa ra là thái giám! Lãng phí thời gian của ta! - Tiểu la lị hung hăng lật mặt với Phong Chi Lâu, hướng ba người liên quan phía sau xem thường một cái rồi mạnh mẽ rời khỏi, để lại bốn người đang hóa đá.
Đứa nhỏ này... cũng xuyên không đến phải không!
- Con...con... con nhãi đó nói ta là thái giám! – Phong Chi Lâu thoát khỏi trạng thái hóa đá, ngón tay run run chỉ hướng tiểu cô nương rời khỏi rồi lại chỉ vào mình – Con mẹ nó, ta giống thái giám sao!
- Không! Ngươi giống gay! - Ba người trăm miệng một lời.
- Cút! – Phong Chi Lâu hướng các nàng tung một cước - Các ngươi mới gay! Cả nhà các ngươi đều gay!
- Ha ha, Lâu à, đừng nóng giận! Ai bảo ngươi không mua Kim Thương Không Ngã kia? - Hoa Chi Phá phá đá xong nói, không quên nhìn thoáng qua hạ bộ của Phong Chi Lâu - Không biết ăn xong có thể dài ra hay không?
- Ngươi đi chết cho ta! Ta mua làm gì chứ? Ta không phải là nam! - Phong Chi Lâu nghe được lời nói đáng khinh kia của Hoa Chi Phá thì càng kích động – Nếu ngươi muốn dài ra thì ta đi mua cho ngươi!
- Lâu! Lời này sai rồi! - Nguyệt Chi Loạn vẻ tiếc hận vỗ vai Phong Chi Lâu - Ai nói nữ thì không thể sử dụng? Ngươi rất nông cạn! – Nhìn về phía Tuyết Chi Lạc, Lạc, tới phiên ngươi!
Dưới cái nhìn chăm chú tóe lửa của ba người thì Tuyết Chi Lạc ho khan hai tiếng rồi chậm rãi nói:
- Đúng vậy, Loạn nói lung tung lại chuẩn! Kim thương, kim thương, kim thương là cái gì?
Phong Chi Lâu dùng ánh mắt khỉnh bỉ nhìn Tuyết Chi Lạc, ngươi hỏi kim thương là cái gì? Ngươi từ nhà trẻ đến?
- Cho nên bảo ngươi nông cạn ngươi còn không thừa nhận! Một nam một nữ ở cùng một chỗ thì chuyện xảy ra kế tiếp là kim thương, hai nam nhân ở cùng một chỗ, chuyện đó cũng là kim thương, vậy thì hai nữ nhân ở cùng một chỗ thì sao? Đích thực là kim thương! - Nói xong dựng ngón giữa làm một kí hiệu mà người nào thế kỉ hai mươi mốt cũng đều biết.
Ba người đồng loạt như gặp quỷ! Thánh thần ơi, sao không cho sét đánh chết tên đáng khinh này đi!
- Cho nên, Lâu, ngươi mua cũng có thể dùng! Nếu là đan dược thì mài thành phấn, nếu là phấn lại càng đỡ tốn sức, sau đó cho vào nước, một liều không đủ thì hai liều, hai liều không đủ thì ba liều, đây chính là cái được gọi là Kim Thủ Chỉ! Ngón tay dính đầy bột là Kim Thương Không Ngã! - Tuyết Chi Lạc đột nhiên rất bội phục tài trí bản thân, Kim Thủ Chỉ (một chiêu thức võ công) thế mà lại bị nàng bẻ cong thành như vậy, thiên tài!
Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Nguyệt Chi Loạn chỉ cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh, ngoài giòn trong mềm.
Lạc, ngươi quả thực là con chiên ngoan của dâm đạo!