Sắc mặt Tuyết Chi Lạc rất không tốt, từ lúc thấy quần áo Du Lăng mặc liền làm mặt lạnh.
- Vì sao không mặc màu đỏ? - Rõ ràng hợp với màu đỏ như vậy, sao còn muốn mặc màu sắc khác?Quần áo trên người Du Lăng trừ bỏ màu đỏ thì những màu khác nàng đều không nuốt được!
- Hả? Vì sao ta nhất định phải mặc hồng y? – Du Lăng có chút khó hiểu, tuy rằng nàng yêu hồng y là chuyện thật nhưng cũng không thể lúc nào cũng mặc đồ đỏ được, nàng còn thấy thời gian nàng mặc đồ đỏ quá nhiều, bình thường ngoài tân nương ra thì không có mấy nữ tử mặc hồng y mỗi ngày.
- Bởi vì ta thích! – Tuyết Chi Lạc nói lời này như chuyện hiển nhiên, Lạc Lạc không cảm thấy có gì không đúng, ai bảo nàng cố chấp với màu đỏ như vậy, đã muốn đạt tới mức độ điên cuồng rồi!
Chuyện ngươi thích đâu có liên quan tới ta! Tới lượt Du Lăng xem thường:
- Lạc Nhân, ngươi thích tỷ tỷ mặc đồ đỏ như vậy sao? – Lạc Nhân (người có máu biến thái), cái tên này thật không sai. Nàng thích.
Lạc Nhân? Tuyết Chi Lạc đầu đầy hắc tuyến, cái biệt danh biến thái kia truyền qua chất giọng mềm mại của Du Lăng làm cho nàng không thể không nổi da gà.
- Ngươi hợp với màu đỏ! – Tuyết Chi Lạc không phản bác biệt danh Du Lăng đặt cho mình, cũng không phản bác chuyện nàng ta tự nhận là tỷ tỷ, bởi vì Du Lăng quả thật lớn hơn nàng.
Hơn nữa, một ngự tỷ yêu mị điển hình cũng sẽ không thích bị chỉ trích nặng nề.
Du Lăng nhìn vẻ mặt thành thật của Tuyết Chi Lạc thì chỉ biết lắc đầu, sao nàng lại đi nuông chiều một người như thế này?
- Đúng rồi, ngươi muốn học vũ đạo gì? - Không phải Du Lăng không xem trọng Tuyết Chi Lạc, chỉ là nàng cho rằng nếu dạy Tuyết Chi Lạc loại mà nàng hay nhảy thì quả thực không hợp!
- Tùy! – Tuyết Chi Lạc vẻ mặt không quan tâm nhún vai, còn muốn sao, nàng là bị ép lên Lương Sơn, hơn nữa nàng thật sự không có thiên phú về khiêu vũ, đánh nhau không thành vấn đề, còn dùng khiêu vũ tao nhã mà sống thì chắc bốn cầm thú các nàng không ai làm được.
Du Lăng bị chữ nàng vừa mở miệng nói làm thiếu chút nữa cứng họng:
- Nếu ta đây cái gì cũng không dạy thì sao?
- Không sao cả, chúng ta có thể uống trà tâm sự cả ngày! – Tuyết Chi Lạc gật đầu tâm đắc với đề nghị của mình – Nếu vậy ngươi đừng dạy ta múa, dạy cái khác được không?
- Cái gì? Ngươi muốn tỷ tỷ ta dạy ngươi cái gì? – Du Lăng tò mò nhìn chằm chằm nàng.
- Ta thấy khinh công của Niệm Khanh cao như vậy thì Du Lăng ngươi hẳn cũng không kém phải không? Ta thấy lúc ngươi múa, thân nhẹ như yến, động tác yêu cầu cao đối với ngươi mà nói cũng quá dễ dàng, ngươi cũng có võ công phải không? - Tuyệt đối có! Tuyết Chi Lạc dùng ánh mắt ngươi-đừng-gạt-người nhìn Du Lăng, ý tứ rất rõ ràng: Ngươi đừng phủ nhận, đánh chết ta cũng không tin.
- Ôi chao, cái gì cũng chưa học được đã bắt đầu để ý tới tỷ tỷ ta – Du Lăng không khỏi nhìn Tuyết Chi Lạc với cặp mắt khác xưa, có thể nghĩ được vậy thì người này cũng không phải quá ngốc! - Về phần võ công gì đó thì ngươi sẽ không muốn học đâu, ta thấy ngươi cũng không có thiên phú về cái này, vẫn nên an phận học thứ khác đi, hai tháng sau tiếp tục làm tiểu tư.
Nói thật Du Lăng đối với Tuyết Chi Lạc cũng không có ấn tượng gì lớn, chỉ biết nàng là 'huynh đệ' của Hoa Chi Phá, mà nàng cũng không có ý định tìm hiểu. Đối với ai theo nàng học nghệ cũng không có vấn đề, người nào mà không phải học? Chẳng qua thấy hai nàng kia đều đã có mục tiêu nên nàng liền cố nhận Tuyết Chi Lạc, không ngờ người này không chút nào để ý đến việc học tập, Du Lăng thực sự bắt đầu hứng thú với Tuyết Chi Lạc.
Nghe được hai chữ tiểu tư thì Tuyết Chi Lạc đã nghĩ đến một ngàn lượng vẫn đang thiếu nợ, sau đó lại nghĩ đến mục tiêu ăn bám phú bà để trả nợ. Nhưng nhìn đến Du Lăng khuyết thiếu đi một thân hồng y thì toàn thân nàng không có chút động lực:
- Hôm nay không có tâm trạng, để ngày mai đi!
Du Lăng vừa nghe xong liền trầm mặc, thiên hạ này còn có đạo lý sư phụ dạy đồ đệ mà đồ đệ ra sức khước từ sao? Nàng còn đánh cược với Niệm Khanh nên sau hai tháng nàng muốn dạy cho được tuyệt nghệ của nàng, cũng không cần người kia đến được trình độ tuyệt đỉnh nào đó, nhưng bộ dáng của chống chế của người kia bây giờ thì làm sao nàng chịu nổi!
- Không có tâm trạng? Được thôi, ta chắc phải đi nói một tiếng với Niệm Khanh, ta thấy ngươi vẫn là muốn đi bán thân đây – Du Lăng nói xong xoay người muốn đi, không ngờ tay áo bị kéo, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt a dua tươi cười của Tuyết Chi Lạc.
- Không có tâm trạng? Sao có thể? Có thể cùng Du Lăng tỷ tỷ học là nguyện vọng suốt đời của ta! – Tính Tuyết Chi Lạc vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ cần nghe được hai chữ Niệm Khanh thì trong lòng liền nơm nớp lo sợ, nhớ tới việc cuộc sống của bốn người các nàng bi thảm như thế này đều là nhờ người kia ban tặng, suýt nữa còn bị buộc đi bán thân thì làm sao nàng có thể không e ngại Niệm Khanh?
- Thật không? – Du Lăng ngữ điệu khoan thai còn thêm nét cười yêu mị, Tuyết Chi Lạc nhìn thấy thì tim nhảy lên một cái, yêu nghiệt! Quả nhiên là yêu nghiệt!
Xưa có Ðát Kỷ họa quốc, nay có Du Lăng dụ hoặc nàng, hai chuyện đều cùng một cấp bậc.
Bởi vậy có thể thấy được, bây giờ nàng gặp bao nhiêu nguy hiểm.
- Đương nhiên, Du Lăng tỷ tỷ chính là ánh sáng chỉ đường trong đời ta, chiếu sáng lên bước đường ta đi! - Đương nhiên, nếu ngươi mặc đồ đỏ thì càng tốt!
Vừa nãy chưa nhìn kĩ mà chỉ lo xem màu sắc quần áo nàng mặc, nay khuôn mặt mỹ nhân liền phóng đại trước mắt mình làm tim Tuyết Chi Lạc không chịu nổi đập mạnh, mĩ mạo kia, đặc biệt là ánh mắt kia, chính là giết người không đền mạng.
- Bỏ đi, hôm nay tạm tha cho ngươi - Du Lăng vung mạnh tay, vẻ kẻ cả không hề so đo - Học võ ngươi không biểu diễn được, một khi đã như vậy, ta sẽ dạy ngươi... múa kiếm!
Người này thật quá ý tứ, vừa nãy còn bởi vì màu sắc trang phục của nàng mà xìu mặt, mới bị dọa một câu liền bắt đầu lấy lòng như điên, thật đúng là mười phần không biết xấu hổ.
- Ngươi nhìn cẩn thận! - Bàn tay trắng nõn giơ lên, lấy từ trên tường xuống một thanh bảo kiếm, nắm chuôi chậm rãi rút kiếm ra.
Hàn quang lạnh lẽo, âm khí dày đặc. Tuy rằng trên thân kiếm không có máu, nhưng Tuyết Chi Lạc vẫn cảm thấy trên thân kiếm màu bạc kia mờ ảo phiếm hồng.
Tay cầm kiếm của Du Lăng khẽ run, chậm rãi ra khỏi phòng tiến vào sân tiểu viện của nàng. Ánh mặt trời chói gắt khiến nàng híp mắt, tay vung lên, kiếm quang chợt lóe.
Cũng không biết lão thiên gia có phải vì để hợp với tình hình hay vì phong thái mỹ nhân không mà trong nháy mắt, lá xanh trong viện bị thổi rơi xuống, trong lúc nhất thời, lá cây bị gió cuốn đầy trời, Du Lăng đã quên đi tất cả xung quanh, nàng chỉ nhìn trường kiếm mà múa, tựa như đang ở trong mộng.
Từ nhanh tới chậm, từ chậm thành nhanh, mắt Tuyết Chi Lạc nhìn theo không dứt.
Đây là võ công! Nhanh có thể giết địch, chậm có thể trở thành Kiếm vũ.
Du Lăng quả nhiên cũng có võ công! Xem tư thế của nàng thì có vẻ nàng giỏi về kiếm pháp.
Tuyết Chi Lạc xem với vẻ mặt mê man, đây là cảnh giới nhất vũ kiếm khí động tứ phương (mỗi lần múa kiếm khí làm bốn phương rung động) chăng!
- Thế nào? - Thu hồi bảo kiếm, nhìn Tuyết Chi Lạc đã muốn ngây ngốc, Du Lăng đắc ý cười, nàng cũng biết mị lực của mình không giống người thường.
- Đẹp! Đáng tiếc... - Vẻ mặt Tuyết Chi Lạc thực bối rối - Ngươi nói xem, sao ngươi không mặc hồng y! Sẽ càng thêm khuynh quốc khuynh thành! - Đáng tiếc! Rất đáng tiếc! Quả thực là chuyện đáng tiếc nhất trên đời! Không được, nàng nhất định phải cố gắng ăn bám được Du Lăng để nàng ta mặc hồng y mà nàng chung tình, sau đó vì nàng mà múa một lần! Nếu không, nàng chết cũng không nhắm mắt!
Du Lăng đầu hắc tuyến, đã không biết nên nói gì nữa.
Người này đối với màu đỏ thật đúng là...
Cố chấp biến thái!