Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 112: (Phiên ngoại): Tâm tình của tiểu công chúa





Hoàng Phủ Hạnh, tiểu công chúa của Thiên Minh Quốc, mười sáu xuân xanh, điêu ngoa tùy hứng, lấy trêu cợt làm vui vẻ cho mình.
Ở trong cuộc sống của nàng, người nàng sùng bái nhất, kính yêu nhất là tỷ tỷ của nàng, Hoàng Phủ Khanh.
Còn nhớ rõ sáu năm trước, tam vương phản loạn, khi đó tiểu công chúa được hoàng tỷ Hoàng Phủ Khanh ôm vào trong ngực, nhìn dưới thành chiến đấu hăng hái đẫm máu, chém giết đầy trời, nơi nơi là cơ thể đã cụt một phần chân tay, dọa nàng đem mặt chôn ở ngực tỷ tỷ không đành lòng nhìn tiếp, trong mũi là mùi máu tươi không phân tán, bên tai là tiếng chỉ huy trấn định tự nhiên của hoàng tỷ, nàng lặng lẽ ngẩng đầu, trước mắt là Hoàng Phủ Khanh tóc dài tung bay, ở trong ánh chiều tà sinh hào quang sáng quắc.
Sau đó hoàng tỷ giao tiểu công chúa cho hoàng đế ca ca, cởi bỏ trang sức màu đỏ mặc vào võ trang, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn khiến tiểu công chúa say đắm.
Hoàng đế ca ca kỳ thật cũng không lớn hơn nàng nhiều, cũng chỉ hơn hai tuổi mà thôi, đều là hài tử tóc để chỏm, nếu không có Hoàng Phủ Khanh thì giang sơn này sợ rằng sớm đã đổi chủ.
Hoàng tỷ là trưởng nữ của hoàng hậu quá cố, là bào tỷ (chị ruột) của hoàng đế ca ca, năm ấy nàng chẳng qua cũng chỉ mười tám năm hoa nhưng lại gánh vác trọng trách giang sơn, phụ tá hoàng đế ca ca còn chưa ngồi chắc ngôi vị, trừ bỏ gian thần nịnh bợ, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, bất luận là đối nội hay đối ngoại cũng chưa từng nương tay.
Đợi đến khi hoàng đế ca ca có thể chống đỡ giang sơn thì nàng công thành lui thân, phiêu nhiên rời đi không có chút quyến luyến.
Hoàng tỷ nói nàng mệt mỏi. Cho nên nàng cứ vậy mà đi, nói rằng muốn đi hưởng thụ cuộc sống chưa từng hưởng thụ qua.
Đương nhiên hiện tại cẩn thận nghĩ lại lại cảm thấy năm đó hoàng tỷ rời đi là vì tuổi đã lớn dần, đã đến tuổi thích hợp để thành hôn, có cảm giác là nàng trốn tránh đám lão nhân nhìn chằm chằm nàng đến đỏ mắt trên triều đình, vì thế hệ tiếp theo, hoàng tỷ trở thành đối tượng để tranh giành ở khắp nơi.
Nhưng khi hoàng tỷ vừa đi, kế sách của bọn họ liền thất bại, quay lại đánh về phía hoàng đế ca ca, cũng không biết đây có phải là tính toán tốt của hoàng tỷ không?
Hoàng tỷ đi thì đi đi, còn để Vệ Vân Tịch đáng ghét kia đến làm bạn với nàng, đây không phải là tìm phiền phức cho nàng sao!
Vệ Vân Tịch kia căn bản không cùng một đường với nàng, nói thì ít, quản thì nhiều, thế này không được thế kia không được, còn lấy hoàng đế ca ca và hoàng tỷ ra áp nàng.
Công chúa thì nhất định phải thục nữ sao? Công chúa sẽ không được sôi nổi? Công chúa sẽ giọng nói nhỏ nhẹ?

Dựa vào cái gì chứ! Hả? Hả?Hả! Nàng ta nghĩ nàng ta là ai chứ!
Vệ Vân Tịch, ta ghét ngươi!
Tiểu công chúa là một người thù dai, đặc biệt là đối với người nàng ghét. Vì thế, đấu trí so dũng khí trở thành trao đổi 'tốt đẹp' giữa nàng và Vệ Vân Tịch lúc đó.
Bất quá, hiển nhiên là chỉ số thông minh và tình yêu của tiểu công chúa không đủ cao, hai người giao phong nàng vẫn hay bị vây thế hạ phong, cho nên nàng cũng càng khẳng định tâm tình nàng hận Vệ Vân Tịch.
Ba chữ Vệ Vân Tịch quả thực khiến nàng nghiến răng thành tiếng, hận không thể lột da ăn thịt uống máu cho thỏa mối hận trong lòng!
Đương nhiên, tiểu công chúa không biết là có một loại tình cảm tên là hoan hỉ oan gia, còn có một loại tình cảm tên là từ hận sinh yêu, cũng có cái là yêu ngươi nên khi dễ ngươi.
Vệ Vân Tịch đối với tiểu công chúa đã không còn là không nhìn quen như lúc trước mà là dung túng sủng nịch. Nhưng tiểu công chúa hay nổi nóng thì tuyệt đối không nhìn ra nổi, cho dù nhìn ra nàng cũng sẽ không tin, nàng tình nguyện tin kỳ quan thiên cổ heo cái có thể leo cây, kiến dẫm chết voi còn hơn. Cho nên đấu chết Vệ Vân Tịch là mục đích duy nhất lúc nàng còn sống.
Nay Vệ Vân Tịch cư nhiên ném tú cầu tìm phu, điều này sao có thể không khiến nàng thoải mái cười to?
Tiểu công chúa thập phần ác độc kỳ vọng tướng công tương lai của Vệ Vân Tịch vừa xấu vừa già, mặt rỗ, hói đầu lé mắt, mũi khoằm, vô sỉ hạ lưu đáng khinh, tốt nhất là hay chảy nước miếng, hàng đêm lưu luyến thanh lâu, luôn nhìn phát khinh thường Vệ Vân Tịch. Như vậy thì nàng liền thích!
Vì thấy cảnh này, tiểu công chúa thay đổi nam trang, tâm tình kích động thực sự. Đối với người nàng ghét thì nàng không dư sức khiêm nhường với không nhìn quen.
Chờ đợi mãi, rốt cuộc tiểu công chúa nhìn thấy Vệ Vân Tịch xuất hiện. Đồ cưới đỏ lửa, mũ phượnng che rèm, gót chân hoa sen bước từng bước như đi về phía mình, tại đáy mắt không thấy rõ kia tựa hồ có gợn nước nhộn nhạo, nụ cười nháy mắt khuynh thành. Trong nháy mắt, trái tim tiểu công chúa đột nhiên không ngừng nhảy lên.
Vệ Vân Tịch như vậy hình như mình chưa từng thấy qua. Là mình cho tới giờ lười để ý hay là theo bản năng xem nhẹ?
Cho tới nay chỉ thấy Vệ Vân Tịch mặc đồ trắng, thản nhiên không thay đổi quá nhanh nhưng lại có thể đem ăn gắt gao mình, chán ghét sự quản giáo của nàng, càng chán ghét vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian của nàng. Cho nên chính là nhìn nàng không vừa mắt.
Nay Vệ Vân Tịch một thân đồ cưới, đỏ xinh đẹp, đỏ quyến rũ, khiến mắt mình mông lung. Vệ Vân Tịch như vậy xứng với cái loại nam nhân vừa già vừa xấu, không đúng phải không? Chỉ cần nghĩ như vậy liền cảm thấy là lạ, tựa hồ nhớ tới năm tháng nàng làm bạn với mình, có cười, có hận, có khóc, cũng có vui vẻ.
Chính mình...có phải hơi quá độc ác hay không?
Ngay tại lúc tiểu công chúa rối rắm, tú cầu kia nhanh nhẹn rơi xuống, như con bướm bay lượn trong bụi hoa.
...Ta thu hồi lời nói trước kia, hy vọng Vệ Vân Tịch có thể tìm một tướng công tốt! Trong nháy mắt tiểu công chúa đã nghĩ như vậy. Chỉ là khi nhìn đến tú cầu trong tay mình... choáng.
Người gọi là tướng công tốt chẳng lẽ chính là mình sao!
Hoa Chi Phá, ngươi điên rồi! Nếu hoàng tỷ bỏ rơi ngươi thì ta không thể không chỉnh chết ngươi!
Nàng với Vệ Vân Tịch? Sao có thể! Cho dù ta không hận nàng nhưng không đến mức thành thân cùng nàng đâu! Hơn nữa, ta là công chúa, ta là nữ nhân mà, này! Thế này...bảo ta đối mặt với Vệ Vân Tịch thế nào đây!
Động phòng? Đùa cái gì vậy! Hai nữ nhân? Động phòng như thế nào! Ngươi động một cái cho ta xem!
Tiểu công chúa tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình định chen vô giúp vui lại đem chính mình đắp vào, lại còn bị người đánh hôn mê nâng vào tân phòng, điều này bảo nàng làm sao chịu nổi!
Vệ Vân Tịch, ta thu hồi ý nghĩ lúc trước. Ghét ngươi quả nhiên không thể thay đổi. Ngươi xem đi, ta thay đổi một cái liền đem chính mình đắp vào.
Vệ Vân Tịch, nếu cóthể ta sẽ ghét ngươi một vạn năm.