Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 8: Gia Tài.




Tân Diệu lần hôn mê này không chỉ kinh động đến lão phu nhân mà còn khiến Đại phu nhân Cảnh thị và Nhị phu nhân Chu thị lo lắng không yên.

Trên đường rời khỏi Vãn Thanh Cư, Cảnh thị vừa đi bên cạnh vừa ngạc nhiên nói lão phu nhân: "Không ngờ rằng nàng ấy đã quên mọi thứ, chỉ nhớ mỗi nhũ mẫu của mình."

Lão phu nhân lặng im hồi lâu rồi nhàn nhạt đáp: "Có lẽ lần này ngất đi giúp nàng dần dần nhớ lại mọi chuyện rồi."

Cảnh thị dừng chân, khóe môi khẽ nở nụ cười: "Nếu thật như vậy thì tốt quá, quên đi quá khứ cuối cùng cũng là điều bất tiện."

Lão phu nhân có vẻ đã mệt, không nói gì thêm, để nha hoàn dìu về Như Ý Đường.

Cảnh thị và Chu thị ở chỗ đường rẽ ai về nhà nấy, nụ cười bên môi cũng tan biến.

“Liên ma ma, ngươi nói xem, có phải biểu tiểu thư đã nhớ lại rồi không?”

Liên ma ma là người thân tín của Cảnh thị, nghe vậy chần chừ đáp: "Nghe nói bị thương ở đầu thì khó mà đoán được, có khi mãi không nhớ ra, cũng có khi bỗng chốc nhớ hết mọi chuyện. Mà biểu tiểu thư còn trẻ, hồi phục nhanh lắm..."

Trước mắt đã là Nhã Hinh viện nơi Cảnh thị sống, bà khẽ dừng chân rồi nhếch môi cười: "Phải, còn trẻ nên hồi phục nhanh."

Tại Vãn Thanh Cư, mùi thuốc chưa kịp tan, tiếng khóc của Phương ma ma và Tiểu Liên vẫn chưa dứt.

Phương ma ma khóc vì lâu ngày mới gặp lại tiểu thư, còn Tiểu Liên khóc vì lo sợ tính mạng tiểu thư bấp bênh, bơ vơ hoảng loạn.

Trong khung cảnh ấy, Tân Diệu lại có vẻ rất bình tĩnh: "Tiểu Liên, đi lấy cho Phương ma ma một chậu nước nóng để rửa tay rửa mặt đi."

Tiểu Liên vâng dạ, rồi mang một chậu nước nóng vào.

Phương ma ma rửa mặt, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tân Diệu, không nỡ dời mắt: "Ba năm không gặp, tiểu thư lớn rồi, cũng gầy đi nhiều."

Tân Diệu khẽ cười dịu dàng.

Nàng đã quyết định gọi Phương ma ma trở về từ lâu, và cũng đã bàn với Tiểu Liên không tiết lộ thân phận lúc này. Ba năm là thời gian đủ dài để thay đổi nhiều thứ, nàng tự tin rằng Phương ma ma sẽ không nhận ra.

“Tiểu thư, khi nãy người bảo với lão phu nhân rằng chỉ nhớ mỗi lão nô, là có ý gì vậy?” Thấy Tân Diệu có vẻ ổn, Phương ma ma lên tiếng hỏi điều nghi ngờ trong lòng.

Tân Diệu liếc nhìn Tiểu Liên một cái.

Tiểu Liên kể lại chuyện Khấu Thanh Thanh bị ngã núi mà mất trí nhớ, theo lời dặn trước của Tân Diệu, không hề hé lộ điều gì.



Nghe xong, Phương ma ma ôm lấy Tân Diệu khóc nức nở: "Tiểu thư chịu khổ rồi."

"Nhũ mẫu từ điền trang về cũng đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi đi, ta cũng hơi mệt." Tân Diệu nói khẽ.

"Lão nô không mệt, hôm nay lão nô sẽ ở bên tiểu thư, tiểu thư cứ yên tâm ngủ."

Tân Diệu khẽ gật đầu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Liên nhìn Phương ma ma kéo chăn đắp cho Tân Diệu, trong mắt vừa tràn đầy mong đợi vừa thấp thỏm lo âu.

Tiểu thư đã nói ba năm không gặp, lòng của Phương ma ma không chừng đã bị người khác lôi kéo, đợi xem thái độ của Phương ma ma rồi tính tiếp. Phương ma ma... liệu có làm họ thất vọng không?

Đêm dần buông xuống, thiếu nữ trên giường ngủ say, Phương ma ma trải đệm dưới đất, thỉnh thoảng lại thức dậy quan sát tình hình, gần như thức trắng cả đêm.

Đến sáng, mọi người ở các viện đến thăm đều ngạc nhiên khi thấy sắc mặt Tân Diệu có vẻ tốt, trong khi Phương ma ma, người mới đến hôm qua, đôi mắt thâm quầng trông như sắp ngã gục.

Trước những người đến thăm, dù lời nói không nhiều nhưng Tân Diệu vẫn lễ phép chu đáo. Trong mắt Phương ma ma, thiếu nữ trước mắt vẫn là cô bé nhạy cảm, ít nói sau khi mất đi song thân mà bà nhớ đến.

Về bên tiểu thư, Phương ma ma vốn định từ từ tâm sự, nhưng sau một ngày nhìn thấy, bà đã không kìm lòng nổi.

“Tiểu thư, lão nô có vài lời muốn nói với người.”

Tân Diệu ra hiệu cho Tiểu Liên lui xuống: “Nhũ mẫu muốn nói gì với ta?”

Phương ma ma lưỡng lự hồi lâu rồi bất chợt quỳ xuống, dốc lòng nói: “Lão nô biết mình đã xa tiểu thư lâu ngày, có nói gì cũng chưa chắc tiểu thư tin tưởng, nhưng lão nô xin thề với trời, nếu có ý đồ gây ly gián, lão nô sẽ bị trời tru đất diệt…”

Tân Diệu nắm lấy tay Phương ma ma đang giơ lên, dịu giọng: “Nhũ mẫu không nên thề độc như vậy. Người là nhũ mẫu của ta, là người gần gũi nhất với ta trên đời này, lời nhũ mẫu nói sao ta lại không tin được. Khi trước còn nhỏ, ta quá coi trọng sĩ diện, sau chuyện này mới hiểu được những người mình trân trọng mới là điều quan trọng nhất…”

Nói đến đây, giọng Tân Diệu nghẹn lại.

Phải rồi, chẳng có gì quan trọng hơn những người mình trân quý. Nhưng người nàng thực sự trân quý giờ đã không còn trên đời.

Phương ma ma cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tân Diệu, vừa khóc vừa cười: "Tiểu thư lớn rồi, lớn thật rồi..."

Bình tĩnh lại đôi chút, Phương ma ma liếc nhìn về phía cửa, hạ giọng hỏi: "Tiểu thư thật sự không nhớ gì về lúc ngã xuống núi sao?"

Tân Diệu khẽ lắc đầu.



“Tiểu thư vốn là người cẩn thận, không thể nào lại vô tình ngã xuống được. Lại nghe Tiểu Liên nói người vừa về phủ đã mời đại phu, rõ ràng thân thể không có gì đáng lo, vậy mà hôm qua lại đột nhiên đau bụng mà ngất đi. Lão nô không muốn nghĩ xấu, nhưng càng nghĩ càng thấy việc này không đơn giản, e rằng trong phủ này có người muốn hại tiểu thư…” Phương ma ma không dám rời mắt khỏi Tân Diệu, sợ trên mặt nàng lộ ra vẻ không tin hay giận dữ.

Nếu tiểu thư chán ghét bà thì bà một nhũ mẫu không đáng gì, nhưng nếu nghi ngờ của bà là thật, thì một tiểu thư đơn thuần không nơi nương tựa như nàng sẽ phải làm sao!

Phương ma ma chưa từng quên ngày mình bị đày đi điền trang, cũng chính vì chuyện này mà nghi ngờ trong lòng bà cứ mãi nảy sinh.

Tân Diệu im lặng nghe hết, giọng nói có chút do dự: "Không phải là ta không tin nhũ mẫu, nhưng người trong phủ Thiếu Khanh đều là thân thích của ta, mà ta cũng không từng đắc tội ai, ai sẽ muốn hại mạng ta chứ?"

Phương ma ma siết c.h.ặ.t bàn tay lành lạnh của nàng, giọng khàn đặc: “Tiểu thư, nhiều khi đắc tội người khác có khi không sao, nhưng vàng bạc châu báu mới là thứ khiến người ta mất mạng!”

Thiếu nữ ngơ ngác, như nghe thấy điều gì bất ngờ.

“Tiểu thư, lão nô cần mượn cây kéo.”

Tân Diệu bừng tỉnh, cất tiếng gọi: “Tiểu Liên, mang kéo đến đây.”

Tiểu Liên nhanh chóng bước vào, đưa cây kéo cho Phương ma ma, ánh mắt hướng về phía Tân Diệu, thoáng ẩn chứa chút lo lắng.

Nàng vốn không nghĩ ngợi nhiều, nhưng ở bên tiểu thư lâu ngày không khỏi học được cách suy nghĩ sâu xa hơn. Dù sao Phương ma ma cũng ba năm chưa gặp, lỡ như làm tổn thương tiểu thư thì…

Được Tân Diệu an ủi bằng ánh mắt, không hiểu sao lòng nàng lại bình yên trở lại, âm thầm lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Phương ma ma liền vén tà áo lên, tay cầm kéo dứt khoát cắt vào bên trong lớp lót áo, lấy ra một quyển sổ mỏng.

“Tiểu thư, người hãy xem qua.”

Tân Diệu nhận lấy quyển sổ còn vương hơi ấm từ tay Phương ma ma, mở ra, lập tức bị con số ghi đầu tiên làm cho kinh ngạc: Bạc một trăm linh hai vạn lượng...

Ngoài ra còn có điền sản và bất động sản được ghi rõ.

Tân Diệu cảm thấy quyển sổ mỏng này chợt trở nên nặng nề.

"Lúc ấy cấp bách, phu nhân đã bán tất cả những gì có thể, chỉ còn lại chút ít ghi trong quyển sổ này. Tiểu thư vào kinh ngoài trang sức mang theo còn có bạc triệu, cùng sổ điền sản..." Phương ma ma kể lại những chi tiết mà ngày xưa Khấu Thanh Thanh còn nhỏ không biết, cắn răng hỏi, “Tiểu thư có biết những bạc và đất đai này hiện giờ ở đâu không?”

Tân Diệu cúi đầu, giọng nhẹ tênh: “Ở trong tay ngoại tổ mẫu.”