Chu cô nương khóc một hồi lâu, vụng về lau nước mắt, lộ ra đôi mắt đỏ hoe:
“Thật xin lỗi…”
Nàng cũng chẳng rõ mình xin lỗi vì điều gì, chỉ là nhìn đôi mày thanh thản trước mắt thiếu nữ, trong lòng bất giác sinh ra một tia hy vọng.
“Chu cô nương, chuyện của cô ta cần nghĩ thêm xem làm thế nào mới thỏa đáng, cô kiên nhẫn chờ một chút có được không?”
Tân Diệu dịu dàng khuyên nhủ, bỗng nhớ tới Hạ Thanh Tiêu.
Hắn cũng từng khuyên nàng nhẫn nại, đừng liều mạng báo thù, chắc hẳn cũng mang tâm tình như vậy đi?
Chu cô nương cúi mắt trầm mặc hồi lâu, khẽ gật đầu.
Tân Diệu liền dặn Tiểu Liên đưa Chu cô nương vào phòng nghỉ ngơi, rồi bảo Thạch Đầu tới Bắc Trấn Phủ Ty gửi thư cho Hạ Thanh Tiêu.
Hôm nay, trên phố khắp nơi đều vang vọng tiếng báo hỉ, người đánh trống gõ chiêng rộn ràng náo nhiệt. Thạch Đầu tình cờ gặp một đoàn người, tò mò ngước mắt nhìn vài lần, nhưng không dám trì hoãn việc đưa thư.
Hạ Thanh Tiêu nhận được thư, liền cưỡi ngựa đến Thư quán Thanh Tùng.
“Hạ đại nhân, Đông gia mời ngài qua Đông Viện nói chuyện.”
Lưu Chu vừa thấy Hạ Thanh Tiêu bước vào, liền tiến lên thấp giọng nói.
Hạ Thanh Tiêu biết giờ này Tân Diệu gọi mình ắt có chuyện quan trọng, bèn sải bước đến Đông Viện.
Tân Diệu đang chờ dưới gốc cây lớn trong viện.
Ánh nắng xuyên qua tán lá rậm rạp, đổ bóng lốm đốm lên bàn đá, ghế đá. Một lớp ánh sáng mờ nhạt phủ lên vạt áo, đuôi tóc thiếu nữ, tạo thành một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng.
Hạ Thanh Tiêu bất giác dừng chân, ánh nắng gay gắt dần khiến mắt hắn hơi cay xè.
Tân Diệu đứng dậy, bước tới chào hỏi:
“Hạ đại nhân.”
Hạ Thanh Tiêu giật mình thoát khỏi cảm xúc bất chợt, trở lại dáng vẻ trầm ổn thường ngày:
“Tiểu thư gọi ta, có việc gì?”
Tân Diệu mời Hạ Thanh Tiêu ngồi xuống ghế đá dưới tán cây, rồi mới hỏi:
“Hạ đại nhân, người ngài phái đến Định Bắc đã có hồi âm chưa?”
Định Bắc cách kinh thành không xa, phi ngựa truyền tin chỉ cần hai ngày là đủ.
“Đã nhận được thư hồi đáp.”
Ánh mắt Hạ Thanh Tiêu thoáng vẻ khác lạ:
“Thư viết rằng, dân chúng Bình Thành khen ngợi và cảm kích các quan viên cứu trợ thiên tai như Khánh Vương hết lời.”
Bình Thành là phủ thành của Định Bắc, cũng là trung tâm toàn bộ Định Bắc.
Kết quả này khiến Hạ Thanh Tiêu ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng không thấy bất ngờ.
“Họ sẽ điều tra kỹ khu vực Bắc Tuyền, xác minh lời người thanh niên đó nói có chính xác không…”
Hạ Thanh Tiêu tiếp tục kể về các sắp xếp sau đó.
Vốn dĩ hắn không muốn nói nhiều những chuyện này, bởi đây là đặc thù của Bắc Trấn Phủ Ty. Nhưng ngày đó nàng liều mình đi tìm cái chết, thực sự đã khiến hắn kinh hãi.
“Hạ đại nhân, hãy sai người điều tra một chút về trấn Thái Bình.”
Hạ Thanh Tiêu nghe Tân Diệu đột nhiên nhắc đến một trấn nhỏ ở Định Bắc, trong lòng cảm thấy bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra Khấu cô nương gọi mình đến hôm nay hẳn là có liên quan đến trấn Thái Bình.
Tân Diệu không để hắn nghi hoặc quá lâu, liền kể về chuyện Chu cô nương:
“Hôm nay, Khánh Vương lại xuất hiện, có một cô nương định ám sát hắn, nhưng trước khi nàng động thủ, ta đã ngăn lại…”
Hạ Thanh Tiêu lặng lẽ nghe hết câu chuyện, trong đôi mày khẽ hiện lên cơn giận dữ.
Kẻ dám đồ sát cả một trấn, dùng từ "mất hết nhân tính" để miêu tả cũng còn thấy chưa đủ.
“Hạ đại nhân, giờ ngoài người thanh niên tự xưng là nhi tử huyện thừa, còn có thêm một cô nương họ Chu. Ngài thấy phải xử lý thế nào mới thỏa đáng đây?”
Tân Diệu tuy mời Hạ Thanh Tiêu tới bàn bạc, nhưng trong lòng lại không có ý định để cô nương họ Chu diện kiến với Hạ Thanh Tiêu.
Chu cô nương muốn lấy mạng Khánh Vương, nàng cũng muốn lấy mạng Khánh Vương. Mà Hạ đại nhân vốn dĩ là người ngoài cuộc, giảm thiểu sự xuất hiện của hắn, cuối cùng vẫn là tốt cho hắn hơn.
“Trước tiên, hãy an bài Chu cô nương ở một nơi ngoài thư quán, đợi người của ta điều tra xong chuyện ở trấn Thái Bình rồi tính tiếp.”
Tân Diệu gật đầu, đáp ứng.
Trước lúc rời đi, Hạ Thanh Tiêu không nhịn được hỏi: “Hôm nay Khánh Vương đến thư quán, không làm khó dễ gì Khấu tiểu thư chứ?”
“Không, bị ta lấy vài lời qua loa ứng phó rồi.”
“Vậy thì tốt. Trước khi Định Bắc có động thái gì, nàng hãy bảo Chu cô nương cố gắng tránh mặt Khánh Vương một chút.”
Sau đó, Tân Diệu an bài Chu cô nương tại một căn nhà dân không xa thư quán, còn Hạ Thanh Tiêu thì phái người âm thầm canh giữ, để tránh phát sinh biến cố.
Đến buổi chiều, lúc Tân Diệu định nghỉ ngơi một lát, người của phủ Thiếu khanh lại tới.
Đoạn Vân Thần đề tên bảng vàng, mời nàng về phủ một chuyến.
Tiên Sinh Tùng Linh đã lọt vào tầm mắt hoàng gia, giờ đây Tân Diệu lại càng cần thân phận Khấu Thanh Thanh để làm lá chắn. Do vậy, nàng không tìm lý do từ chối, dẫn theo Tiểu Liên về phủ Thiếu khanh.
Vì cái c.h.ế.t của Cố Xương Bá, phủ Thiếu khanh không dám giăng đèn kết hoa chúc mừng, nhưng nét vui mừng của toàn phủ vẫn không giấu được.
Lão phu nhân vốn bị đả kích mà bệnh liệt giường mấy ngày, giờ cũng đã phấn chấn hơn, mỉm cười nghe lời chúc tụng, tiền thưởng như nước chảy không ngừng được phát xuống.
Trong đám cháu chắt, Tân Diệu chỉ thấy Đoạn Vân Linh và Đoạn Vân Nhạn.
“Đại biểu ca của con đang cùng đồng niên dạo phố chúc mừng chưa về, nhị biểu ca thì ở Quốc Tử Giám không được nghỉ phép.” Nhắc đến hai cháu trai, lão phu nhân mỉm cười, nhưng khi nói tới Đoạn Vân Hoa, sắc mặt liền nhạt đi, “Nhị biểu tỷ con nhiễm phong hàn, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Tân Diệu nhận ra thái độ của lão phu nhân đối với nàng đã cải thiện.
Từ sau khi Thái Hậu nhắc đến hôn sự của nàng trong lễ Nguyên Đán, lão phu nhân vẫn luôn lạnh nhạt, điều này nàng cảm nhận được rất rõ ràng.
Cảm giác của Tân Diệu không sai, lão phu nhân quả thật đã dần thay đổi cách nhìn với đứa cháu ngoại này.
Giấc mơ kết thân làm một nhà không thành, lão phu nhân lại nghĩ tới sáu mươi vạn lượng bạc mà cháu gái đã mang đi, càng thêm khó chịu. Từ đó, bà nhìn nàng không vừa mắt. Nhưng cái c.h.ế.t của Cố Xương Bá khiến tiền đồ của nhị tôn nữ mờ mịt, thậm chí cả phủ Thiếu khanh cũng bị liên lụy. Đứa cháu ngoại lọt vào mắt hoàng gia này, nếu gả được vào một gia đình tử tế, cuối cùng vẫn có thể trở thành một sự trợ lực.
Đoạn Vân Thần đề tên bảng vàng, tuy thứ hạng không cao, nằm ngoài hai trăm, nhưng với tuổi tác của hắn mà thi đỗ được đã là xuất sắc.
Tân Diệu chúc mừng vài câu, lão phu nhân cười rạng rỡ, trong chốc lát lại toát ra vẻ hòa thuận tình thâm giữa bà cháu.
Nói là chúc mừng Đoạn Vân Thần, nhưng hắn uống rượu với đồng niên rồi mới về.
Tân Diệu muốn về thư quán, Đoạn Vân Thần chủ động nhận việc đưa nàng về.
“Không cần phiền đến đại biểu ca.”
Đoạn Vân Thần kiên trì: “Thanh biểu muội vì ta mà đến chúc mừng, giờ trời đã tối, ta đưa muội về cũng là lẽ nên làm.”
Lão phu nhân thấy vui vì mối quan hệ giữa hai người hòa hoãn, cũng nói: “Để đại biểu ca con đưa về đi. Sau này hắn cũng không phải ngày ngày vùi đầu đọc sách nữa, sẽ có thời gian thôi.”
Đề tên trên bảng vàng, sau đó vào điện thí gần như đã chắc chắn. Đoạn Vân Thần xem như đã xong khổ học, chuẩn bị bước vào con đường quan trường.
Tân Diệu không từ chối nữa.
Khắp nơi trong thành đã thắp đèn, nhưng trên phố vẫn tấp nập người qua lại.
Đến Thư quán Thanh Tùng, Tân Diệu bước xuống xe, nhạt nhẽo gật đầu với Đoạn Vân Thần: “Ta đến nơi rồi, đại biểu ca về đi.”
Đoạn Vân Thần đã có chút men say, bóng đêm mờ ảo dường như khiến hắn thêm can đảm. Nhìn cô nương thần sắc lãnh đạm, hắn buột miệng nói ra những lời đã giữ trong lòng rất lâu.
“Thanh biểu muội, ta thấy muội thay đổi rất nhiều.” Hắn ngừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp, “Giống như muội đã trở thành một người khác.”
Đi theo sau Tân Diệu, Tiểu Liên bỗng nín thở.