Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 138: Đi mời Hạ Đại nhân.




Đối với Đoạn Thiếu Khanh, nữ nhi nào gả vào phủ Cố Xương Bá cũng như nhau. Nếu không phải gả tam nữ nhi mà có thể tiết kiệm hai mươi vạn lượng bạc, kẻ ngu mới không đồng ý.

Hắn đã có tính toán để lấy lại số bạc mang đi, nhưng cần chờ thời cơ. Dẫu vậy, khoản bạc lớn như thế mà ngày ngày nằm ngoài tay hắn thì lòng hắn không yên, tiết kiệm được hai mươi vạn lại càng tốt hơn.

Lão phu nhân không ngờ con trai mình đồng ý nhanh đến vậy, chỉ liếc hắn một cái trách móc.

Đoạn Thiếu Khanh liền nháy mắt ra hiệu.

Dù không hài lòng, lão phu nhân vẫn thở dài:

"Thôi được, cứ theo ý con."

Nha đầu này có thể vì Tam nha đầu mà nhường bớt hai mươi vạn lượng, xem ra vẫn không thoát khỏi sự ngây thơ và nghĩa khí của trẻ con.

Lão phu nhân ngẫm nghĩ, thấy mối quan hệ giữa cháu gái và cháu trai thứ hai khá thân thiết, nếu sau này kết thành phu thê thì số bạc ấy cũng không chạy ra ngoài nhà mình được.

Tự an ủi như vậy, nhưng trong lòng lão phu nhân vẫn đau xót không thôi.

“Ngày mai có thể đưa cho ta sáu mươi vạn lượng không?” Tân Diệu hỏi thẳng Đoạn Thiếu Khanh.

Dù Đoạn Thiếu Khanh không tỏ vẻ gì, nhưng ý đồ của hắn làm sao giấu được ánh mắt nàng.

Chẳng qua là muốn dùng số bạc này để tạm thời giữ nàng ở lại, sau đó tìm cơ hội đoạt lại, thậm chí mưu hại nàng mà thôi.

Kế hoạch của đối phương rất rõ ràng. Với hắn, số bạc lớn này chỉ là tạm giao cho nàng giữ. Với nỗi lo mất chức và bị bãi quan, hắn chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý trước đã.

Đoạn Thiếu Khanh nghiến răng đáp:

"Ta sẽ cố gom đủ cho ngươi."

Tân Diệu khẽ nhún gối:

"Đa tạ ngoại tổ mẫu, đa tạ đại cữu cữu."

Lão phu nhân tuy trong lòng đầy điều muốn nói với Đoạn Thiếu Khanh, nhưng chỉ khẽ bảo:

"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi."

"Thanh Thanh cáo lui."

Đợi Tân Diệu rời đi, lão phu nhân lập tức sa sầm mặt:

"Con đồng ý nhanh như vậy là sao? Phu nhân Cố Xương Bá thích là Linh Nhi kia mà."

"Mới chỉ gặp vài lần, chẳng qua là có chút ấn tượng tốt thôi, chứ không phải không thể thiếu Linh Nhi."

"Vậy nếu dẫn Hoa Nhi đến, nhỡ đâu phu nhân Cố Xương Bá không hài lòng thì sao?"

"Hiện giờ thế tử Cố Xương Bá vừa làm trò cười lớn, muốn tìm một mối hôn nhân thích hợp cũng không dễ. Nếu không phải vậy thì họ đã chẳng nghĩ đến phủ Thiếu Khanh ta, vốn chẳng qua lại gì nhiều. Chỉ cần Hoa Nhi biểu hiện không quá tệ, phu nhân Cố Xương Bá dù có không hài lòng cũng khó lòng bỏ qua cơ hội kết thân này."

Lão phu nhân khẽ gật đầu.

Hai mươi vạn lượng bạc, dù cho hôn sự với phủ Cố Xương Bá không thành, thì tính ra cũng đáng giá.

"Con chuẩn bị sẵn sáu mươi vạn lượng đi, tránh để Thanh Thanh gây chuyện."



Lão phu nhân bực mình:

"Nói là cho nó năm mươi vạn lượng trước thôi, con lại đáp ứng cái rụp."

Đoạn Thiếu Khanh cười khổ:

"Nếu không khiến nó hài lòng, nó sẽ làm náo loạn khiến con mất chức, cả phủ Thiếu Khanh bị vạn người chỉ trích. Khi đó, nhà ta chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?"

Dù là năm mươi hay sáu mươi vạn lượng, đợi đến khi nha đầu đó c.h.ế.t đi, tất cả cũng sẽ quay về tay ta.

Nhưng hiện giờ, Đoạn Thiếu Khanh không muốn để lão phu nhân biết hắn đã có sát tâm với đứa cháu gái này.

Lão phu nhân nghe xong, tức giận nói:

"Ta không ngờ được, nha đầu này lại là kẻ vô tình vô nghĩa như vậy."

"Vẫn là mẫu thân quá yêu chiều nó."

Lão phu nhân không vui:

"Sao? Ta thương nó cũng sai sao? Mẹ nó mất sớm, nó là cốt nhục duy nhất của muội muội ngươi."

"Mẫu thân thương nó không sai, nhưng nếu đứa trẻ biết điều, hiểu ơn thì không sao, còn nếu nó thiên tính vô tình, trọng lợi, chẳng phải sẽ bị nuôi dưỡng thành kẻ đầy tham vọng sao?" Đoạn Thiếu Khanh nhân cơ hội này gieo vào lòng lão phu nhân một mầm nghi ngờ.

Lão phu nhân nhíu mày, như đang suy tư điều gì đó.

Rời khỏi phòng Như Ý, Tiểu Liên nhận ra hướng đi có gì đó không đúng, liền hỏi: "Tiểu thư, không trở về Vãn Thanh Cư sao?"

Nàng cùng tiểu thư đi đến chỗ đại lão gia rồi lão phu nhân, nhưng đều đứng ngoài, không rõ bên trong đã xảy ra cuộc đấu trí gì.

Lẽ nào tiểu thư thực sự có thể chỉ dựa vào một cuốn sách mà lấy lại gia sản của Khấu tiểu thư sao?

Tiểu Liên nghĩ mãi cũng không dám tin.

"Không về Vãn Thanh Cư, chúng ta đến thư quán."

"Đến thư quán?" Tiểu Liên kinh ngạc, bắt đầu lo lắng về kết quả cuộc thương lượng của Tân Diệu với hai mẹ con Đoạn Thiếu Khanh.

Mỗi lần trở về phủ Thiếu Khanh, tiểu thư đều ở lại một ngày rồi mới quay lại thư quán. Chẳng lẽ lần này đã xảy ra chuyện gì không hay?

“Đàm phán xong rồi. Ngày mai sẽ trả ta sáu mươi vạn lượng bạc. " Tân Diệu không có gì phải giấu giếm Tiểu Liên, bởi số tiền này vốn dĩ thuộc về Khấu Thanh Thanh.

Tiểu Liên bất giác khựng lại, suýt nữa vấp ngã.

Một bàn tay đưa ra, đỡ nàng đứng vững: "Đừng kích động."


"Tiểu thư!" Tiểu Liên che miệng, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Sáu mươi vạn lượng bạc, tiểu thư thật sự đã đòi lại toàn bộ gia tài thay tiểu thư nhà nàng!

Tân Diệu vỗ nhẹ cánh tay Tiểu Liên: "Cẩn thận, đừng để người trong phủ Thiếu Khanh nhìn thấy. Nếu thật sự muốn khóc, đợi đến khi nhận được tiền rồi hãy khóc."

Tiểu Liên luống cuống lau nước mắt: "Tiểu thư, vậy chúng ta trở về thư quán…"

Tân Diệu hạ thấp giọng, nhưng ngữ khí vẫn điềm tĩnh: "Phòng người không thừa. Về thư quán an toàn hơn."



Mặc dù lý trí cho rằng Đoạn Thiếu Khanh không hành động ngay lúc này, nhưng lỡ hắn là kẻ bất chấp lẽ thường thì sao? Khi còn lựa chọn, không cần thiết phải tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm.

Tiểu Liên mặt mày tái nhợt: "Tiểu thư, chẳng lẽ họ…"

"Về thư quán rồi nói."

Tiểu Liên gật đầu, bước chân vội vàng hơn.

Khi hai người đi đến cửa lớn, gác cổng mỉm cười hỏi: "Biểu tiểu thư muốn ra ngoài sao?"

Tân Diệu dừng lại, cũng mỉm cười đáp: "Đột nhiên nhớ ra ở thư quán có việc, nên phải quay về trước. Phiền ngươi thay ta báo với ngoại tổ mẫu một tiếng."

Tiểu Liên lập tức rút từ trong túi ra một mảnh bạc vụn, nhét vào tay gác cổng.

"Sao lại nhận tiền của biểu tiểu thư, đây vốn là bổn phận của lão nô…" Miệng thì từ chối, nhưng tay gác cổng lại nhanh chóng thu bạc vào.

Ra khỏi cổng phủ Thiếu Khanh, Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng ra ngoài được."

Tân Diệu không nhịn được bật cười: "Đừng căng thẳng như thế. Phủ Thiếu Khanh vừa muốn thể diện, vừa muốn giữ danh tiếng, không đến mức làm chuyện ngang ngược. Trở về thư quán chỉ là phòng ngừa bất trắc mà thôi."

"Tiểu thư, vậy ngày mai đến phủ Thiếu Khanh, thật sự có thể nhận được tiền?" Tiểu Liên vẫn không dám tin, một số tiền lớn như thế phủ Thiếu Khanh lại cam tâm giao ra.

Tân Diệu quay đầu, nhìn lại phủ đệ nguy nga, cười khẩy: "Họ còn có thứ quan trọng hơn phải bảo vệ."

Huống hồ, sáu mươi vạn lượng này trong mắt Đoạn Thiếu Khanh, có lẽ chỉ là giao tạm cho nàng giữ mà thôi.

Khi về đến thư quán, Tân Diệu không trực tiếp quay lại Đông viện, mà từ cổng chính bước vào.

“Quý khách…" Lưu Chu nhìn rõ là Tân Diệu, khựng lại: "Đông gia, hôm nay không phải người đã về phủ Thiếu Khanh sao? "

"Có chút việc. " Tân Diệu quan sát khắp đại sảnh, hỏi Lưu Chu: "Hôm nay Hạ đại nhân có đến không?"

"Không có. Gần đây Hạ đại nhân dường như đến ít hơn."

Tân Diệu cũng nhận thấy điều đó.

Từ sau lần nói chuyện về Quế di, Hạ đại nhân bỗng ít lui tới. Lần sau quay lại thư quán cũng là vì truy đuổi một chứng vật bị thế tử Cố Xương Bá làm hỏng, sau đó lại không thấy xuất hiện nữa.

Điều này khiến Tân Diệu vừa nhẹ nhõm, vừa cảm thấy chút không quen.

"Lưu Chu, ngươi có biết phủ Trường Lạc Hầu ở đâu không?"

Hôm nay quan viên được nghỉ, Tân Diệu đoán rằng Hạ đại nhân có khả năng cao đang ở nhà.

Với dáng vẻ không mấy dư dả của Hạ đại nhân, hẳn là sẽ không đi trà lâu tửu quán vui chơi.

"Đông gia muốn tìm Hạ đại nhân?"

"Ừm, tìm ngài ấy có chút việc."

Tiểu nhị phấn khích: "Tiểu nhân dù chưa từng đến đó, nhưng có thể hỏi đường! Đông gia yên tâm, tiểu nhân nhất định mời được Hạ đại nhân đến đây!"

"Vậy phiền ngươi." Tân Diệu mỉm cười.

Hồ chưởng quầy nhìn Lưu Chu lao đi như bay, mặt nghiêm túc lau chiếc bàn tính mới.