Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 132: Cầu cứu.




Khi Đoạn Vân Linh đang đắm chìm trong nỗi bi thương và tuyệt vọng vì chuyện hôn sự bất ngờ rơi xuống đầu, thì Đoạn Vân Hoa lại nổi trận lôi đình.

"Hôm nay, tổ mẫu thực sự đã gọi Đoạn Vân Linh đến sao?"

Tiểu nha hoàn đi dò la tin tức, e dè đáp: "Dạ... đúng ạ."

"Tổ mẫu gọi Đoạn Vân Linh qua để làm gì?" Trong lòng Đoạn Vân Hoa đã có câu trả lời, nhưng nàng không muốn tin, lập tức bật dậy chất vấn.

Tiểu nha hoàn vô thức lùi một bước, cắn răng đáp: "Nô tỳ... nô tỳ không nghe ngóng được ạ."

Là nha hoàn thân cận của Đoạn Vân Hoa, nàng biết rõ chuyện của Thanh Phong Quán. Giờ này, lão phu nhân gọi riêng Tam tiểu thư đến, còn có thể vì chuyện gì nữa đây?

Câu trả lời của tiểu nha hoàn như đổ thêm dầu vào lửa giận trong lòng Đoạn Vân Hoa.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lại là Đoạn Vân Linh!"

"Nàng ta chỉ là một thứ nữ, như khúc gỗ, gặp người ngoài còn không dám mở miệng nói chuyện. Tại sao Cố Xương Bá phu nhân lại chọn nàng ta?"

Đoạn Vân Hoa kích động, đôi tay siết c.h.ặ.t lấy cánh tay tiểu nha hoàn, lớn tiếng: "Ngươi nói xem, rốt cuộc tại sao?"

"Nô tỳ... nô tỳ thật sự không biết..." Giọng tiểu nha hoàn run rẩy.

Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, làm sao biết được nguyên do chứ?

"Ta không tin, ta phải đi hỏi tổ mẫu!" Đoạn Vân Hoa quay phắt người, định bước ra ngoài.

Tiểu nha hoàn sợ đến tái mặt, vội cản nàng lại: "Tiểu thư, xin tiểu thư đừng kích động! Chuyện này không phải do lão phu nhân quyết định, tiểu thư đi hỏi cũng vô ích mà thôi."

"Vô ích..." Đoạn Vân Hoa ngồi phịch xuống mỹ nhân tháp, sắc mặt đờ đẫn. "Vô ích sao..."

Chẳng lẽ chỉ vì mẫu thân bị hưu mà nàng không còn là gì nữa sao?

Đoạn Vân Hoa gục xuống mỹ nhân tháp, tuyệt vọng bật khóc.

---

Còn Đoạn Thiếu Khanh, khi về nhà sau buổi hạ triều, nghe lão phu nhân nói phủ Cố Xương Bá đã chọn Đoạn Vân Linh, hắn tỏ ra rất hài lòng với kết quả này.

"Linh Nhi cẩn trọng và nhu thuận, đến phủ Cố Xương Bá sẽ không gây ra chuyện gì sai trái."

Ngược lại, với tính cách mạnh mẽ của đích nữ, chỉ e khi chịu uất ức sẽ cãi lại mẹ chồng hoặc gây gổ với phu quân, đến lúc đó phủ Thiếu Khanh cũng sẽ bị liên lụy.

"Ta cũng nghĩ như vậy." Lão phu nhân mỉm cười hài lòng.

Đêm đó, trong phủ Thiếu Khanh, có người vui, cũng có người buồn.

Sáng hôm sau, Đoạn Vân Thần trở về trước.

Sau khi hỏi han việc học hành của đại tôn tử, lão phu nhân mỉm cười hỏi: "Nhị đệ con không về cùng con sao?"

"Dạ, Nhị đệ nói sẽ trở về cùng Thanh biểu muội." Đoạn Vân Thần bình thản đáp lời tổ mẫu, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Hắn đã nhìn ra, tổ mẫu rất vui khi thấy Nhị đệ và Thanh biểu muội thân thiết. Dù hắn không có ý gì với Thanh biểu muội, nhưng nghĩ đến người từng dành tình cảm cho mình nay sẽ trở thành thê tử của đường đệ, hắn không khỏi khó chịu.

Không lẽ không còn tiểu thư nào khác để cân nhắc sao? Tại sao tổ mẫu nhất quyết muốn giữ Thanh biểu muội lại trong nhà?



Đoạn Vân Thần nhớ lại lần gần đây hắn lén đến nhà ngoại thăm mẫu thân, tình cờ thấy Trúc biểu muội từ xa. Nàng vội vã quay lưng đi, để lại trong lòng hắn một nỗi xót xa.

Nếu ngày ấy tổ mẫu không ép hắn và Thanh biểu muội thành đôi, mẫu thân cũng sẽ không phải đi đến bước đường cùng, hắn và Trúc biểu muội cũng sẽ không thành ra thế này...

"Thần Nhi?"

Đoạn Vân Thần bừng tỉnh: "Tổ mẫu gọi con?"

Lão phu nhân cười hiền lành: "Đúng là con, đang nghĩ gì mà thất thần vậy?"

"Không có gì ạ. Tổ mẫu dạo này thế nào?"

"Rất tốt, mấy hôm trước còn đến Thanh Phong Quán vận động một chút."

Hai bà cháu trò chuyện vài câu, Đoạn Vân Thần liền hỏi: "Phụ thân hôm nay không ra ngoài chứ ạ?"

Ngày mười tháng Giêng, đúng là ngày nghỉ của các quan. Đoạn Thiếu Khanh hoặc sẽ ra ngoài gặp gỡ bạn bè, hoặc sẽ ở nhà nghỉ ngơi.

"Không ra ngoài."

“Vậy tôn nhi xin phép đi thỉnh an phụ thân.”

“Đi đi.” Đối với tôn nhi này, lão phu nhân thực sự yêu thương từ tận đáy lòng.

Đoạn Vân Thần cáo biệt lão phu nhân, đi đến chỗ Đoạn Thiếu Khanh. Sau khi phụ tử hai người trò chuyện, hắn lại đến thăm Đoạn Vân Hoa.

Ngày thường, mỗi khi Quốc Tử Giám được nghỉ, Đoạn Vân Hoa đều sớm đến Như Ý đường chờ ca ca trở về. Nhưng hôm nay không thấy bóng dáng muội muội đâu, Đoạn Vân Thần liền cảm thấy có điều bất an.

“Tiểu thư, đại công tử đến rồi.”

“Thỉnh vào.” Đoạn Vân Hoa mệt mỏi phân phó thị nữ: “Không được nhắc chuyện Thanh Phong Quan trước mặt đại công tử.”

Đoạn Vân Thần nhanh chóng bước vào, vừa nhìn thấy đôi mắt hơi sưng của Đoạn Vân Hoa, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.

“Nhị muội sao vậy?”

“Hôm qua không ngủ ngon thôi.” Đoạn Vân Hoa nuốt xuống mọi uất ức, nhẹ nhàng nói: “Đại ca ngồi đi.”

“Chỉ là không ngủ ngon thôi sao?” Đoạn Vân Thần ngồi xuống, ánh mắt đầy lo lắng: “Nhị muội đã khóc phải không? Có chuyện gì đã xảy ra?”

Đôi mắt Đoạn Vân Hoa lập tức đỏ hoe: “Ta nhớ mẫu thân.”

Nàng vốn là người nói năng thẳng thắn, nhưng cũng biết giữ thể diện. Ngay cả chuyện này cũng không dám thổ lộ với tam muội, làm sao có mặt mũi nói với đại ca đây?

Đoạn Vân Thần không nghi ngờ gì.


Bản thân hắn vẫn thường đau lòng khi nghĩ đến mẫu thân, huống hồ nhị muội chỉ là một nữ tử yếu đuối.

“Nhị muội dùng nước lạnh chườm mắt đi, kẻo lát nữa cả nhà dùng bữa lại bị phát hiện.”

“Biết rồi.” Đoạn Vân Hoa cúi đầu, giọng nói nghẹn ngào.

Nếu có thể, nàng thực sự không muốn đối mặt với Đoạn Vân Linh. Nhưng nếu hôm nay nàng không xuất hiện, sẽ càng khiến đối phương cười nhạo.

Khi cả nhà quây quần tại phòng ăn ở Như Ý Đường dùng bữa trưa, Tân Diệu nhạy bén nhận ra sự khác thường giữa Đoạn Vân Hoa và Đoạn Vân Linh.



Cả hai người dường như đều không vui, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đối với tâm trạng của Đoạn Vân Hoa, Tân Diệu chẳng mảy may bận tâm, nhưng Đoạn Vân Linh thì khác.

Trước đây, để có thể rời khỏi phủ Thiếu Khanh một cách thuận lợi, Đoạn Vân Linh đã giúp nàng, ân tình này, Tân Diệu cảm thấy cần phải đáp đền.

“Thanh Thanh, sách mới của tiên sinh Tùng Linh bao giờ xuất bản vậy?”

Tân Diệu nhìn về phía Đoạn Thiếu Khanh vừa hỏi.

Đoạn Thiếu Khanh kiềm chế sự ngượng ngùng, giải thích: “Ta đã xem *Họa Bì* của tiên sinh Tùng Linh, quả thật viết rất hay.”

Một số đồng liêu, thậm chí thượng cấp, vì thư quán của ngoại điệt nữ mà tìm đến trò chuyện, dò hỏi về sách mới của tiên sinh Tùng Linh, điều này hắn thực sự không ngờ.

“Sắp rồi.” Tân Diệu mỉm cười nhẹ nhàng với Đoạn Thiếu Khanh.

“Tân Diệu tiên sinh chuẩn bị phát hành sách mới, nhớ nhắn với cữu cữu một tiếng.”

Tân Diệu khẽ nhếch môi cười: “Đến lúc đó, sẽ gửi tặng đại cữu cữu mấy bản.”

Chỉ là không biết lúc ấy liệu còn tâm trạng để đọc sách hay không.

“Còn ta nữa, biểu muội đừng quên gửi cho ta.” Đoạn Vân Lãng vội vàng nói.

Lần này nụ cười của Tân Diệu càng chân thành hơn: “Được.”

Thấy đôi tiểu bối trò chuyện vui vẻ, lão phu nhân cười càng thêm từ ái.

Không ngoài dự liệu, tôn nhi và ngoại tôn nữ đúng là nước chảy thành sông, một đôi trời định. Sắp tới có thể kết thân với phủ Cố Xương Bá, phủ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng có thể quét đi vận xui mấy ngày nay.

Bữa trưa, trưởng bối tâm trạng đều rất tốt, chỉ có tiểu bối mỗi người mang một suy nghĩ.

Tân Diệu trở về Vãn Thanh cư, vừa định sai Tiểu Liên mời Đoạn Vân Linh sang chơi, thì Vân Linh đã đến.

“Linh biểu muội có tâm sự sao?” Tân Diệu hỏi thẳng.

Đoạn Vân Linh vành mắt đỏ lên, liếc nhìn Tiểu Liên.

Tân Diệu ra hiệu Tiểu Liên lui xuống.

Trong phòng không còn ai khác, Đoạn Vân Linh không kìm được mà rơi lệ: “Thanh biểu tỷ, ta phải làm sao đây? Tổ mẫu muốn gả ta cho thế tử Cố Xương Bá!”

Tân Diệu ngẩn người.

Mấy ngày nay nàng vẫn âm thầm mong Đới Trạch có thể mang đến tin tức hữu ích, không ngờ chuyện liên quan đến phủ Cố Xương Bá lại là chuyện này.

“Linh biểu muội, từ từ nói.”

Đoạn Vân Linh lau nước mắt, bắt đầu kể từ lần “tình cờ gặp gỡ” ở Thanh Phong Quán.

“Hai ngày nữa tổ mẫu sẽ đưa ta đến gặp phu nhân Cố Xương Bá, sau đó e là mọi chuyện sẽ được định đoạt… Ta từng nghĩ đến chuyện giả bệnh, nhưng dù có tránh được lần này, chọc giận tổ mẫu thì sau này cũng chẳng dễ sống…”

Đoạn Vân Linh bộc bạch sự bất lực và tuyệt vọng, ánh mắt hướng về phía Tân Diệu lóe lên một tia hy vọng.

Thanh biểu tỷ… liệu có cách nào không?