Tự Cẩm

Chương 96: Nước Giếng




Thời điểm giữa trưa, sau núi chùa Linh Vụ không thấy được cái bóng tăng nhân nào, chỉ có một vườn rau xanh xanh mơn mởn buồn bã ỉu xìu phơi nắng.

Khương Trạm đứng ở trong sơn dã trống trải nhìn chung quanh, rất nhanh liền nhìn thấy cách vườn rau không xa có một cái giếng nước.

Hắn bước nhanh đi qua, vịn vách giếng lạnh buốt cố lấy dũng khí, thăm dò nhìn vào bên trong.

Trong giếng sâu mà đen, thấy không rõ tình hình trong đó.

Khương Trạm dùng sức hít hít mũi.

Không ngửi được mùi vị gì cả.

Ánh mắt hắn rơi vào trên giàn khoan.

Hay là múc một thùng nước lên nhìn thử xem?

Khương Trạm duỗi tay cầm lấy tay cầm, chợt nhảy dựng lên xoay người sang chỗ khác.

Sau lưng cách đó không xa đứng một tăng nhân trẻ tuổi.

Sống lưng Khương Trạm lạnh toát, trên mặt lại xả ra nụ cười tươi rói: “ Sư phụ đứng ở sau lưng ta, làm ta giật cả mình.”

Tăng nhân trẻ tuổi chắp tay trước ngực vái chào Khương Trạm, hỏi: “ Thí chủ tại sao lại ở chỗ này? Phía sau núi chúng ta không mở cửa cho khách hành hương.”

“ Ấy, phải không?” Khương Trạm không dấu vết nhích vài bước sang một bên, kéo ra khoảng cách với tăng nhân trẻ tuổi, “ Giữa trưa ăn món sốt nổi danh nhất quý tự, răng má chảy nước miếng, thật sự là ăn quá ngon. Hỏi một vị sư phụ, sư phụ nói rau dại chế biến thành món sốt nhất định phải trồng ở sau núi quý tự rồi dùng nước giếng chuyên môn tưới, mới có thể trồng ra loại hương vị đó.”

Khương Trạm lòng tràn đầy đề phòng, biểu tình trên mặt lại rất tự nhiên: “ Sư phụ không biết chứ, người như ta không có yêu thích khác, chỉ thích ăn ngon. Nghe vị sư phụ kia nói xong, trong lòng liền ngứa đến không được, lúc này mới nhịn không được chạy đến nơi đây muốn nhìn xem rau dại kia có hình dáng gì, nước giếng uống vào là tư vị gì. Như vậy, chờ ta trở về nói không chừng cũng có thể mua được thì sao.”

Tăng nhân trẻ tuổi cười: “ Loại rau dại này là sư thúc chúng ta tìm được từ trong núi sâu nhiều năm trước rồi đem trồng ở chỗ này, địa phương khác cũng không có bán, chỉ sợ thí chủ phải thất vọng rồi.”

Khương Trạm quả nhiên là dáng vẻ cực kỳ thất vọng: “ Vậy hả, xem ra sau này muốn ăn món này một ngụm chỉ có thể đến quý tự thôi.”

Tăng nhân tuổi trẻ càng thêm tự đắc: “ Rất nhiều thí chủ cách một thời gian lại đến dâng hương, ngoại trừ hương hỏa trong chùa linh nghiệm, thì còn là vì ăn món canh này.”

Nỗi lo trong lòng Khương Trạm lặng lẽ buông xuống một nửa.

Nếu trong giếng thật sự có thứ gì đó không thể gặp người, lại có liên quan đến tăng nhân trước mắt, người này hẳn không rảnh để mà đắc ý đi.

Như vậy cũng tốt, chí ít giờ phút này cũng không lo sẽ bị đối phương diệt khẩu.

Nghĩ tới những điều này, Khương Trạm càng thêm buông lỏng, dứt khoát tám chuyện với tăng nhân trẻ tuổi: “ Đang giữa trưa, sao sư phụ không nghỉ ngơi cho tốt, lại chạy đến nơi đây?”

Trên khuôn mặt tuấn tú phi phàm của thiếu niên treo nụ cười tươi rói, không thể nghi ngờ là rất khiến cho người ta hảo cảm, tăng nhân tuổi trẻ nhịn không được phàn nàn nói: “ Rau dại này rất dễ hư, đến lúc này là phải tưới nước......”

Khương Trạm nghe xong thực vui vẻ.

Trò chuyện hồi lâu thì ra tăng nhân trẻ tuổi này cũng là bị xa lánh, chuyên làm công việc khổ cực này.

“ Thí chủ sớm rời đi đi, tiểu tăng phải làm việc rồi.” Tăng nhân trẻ tuổi đi về phía giếng nước, thuần thục quay tay cầm.

Tiếng vang cọt kẹt cọt kẹt truyền đến, không bao lâu một thùng nước được kéo lên.

Khương Trạm không khỏi rướn cổ nhìn.

“ Thí chủ?”

“ Sư phụ, trời nóng nực như vậy một mình ngươi múc nước rất mệt mỏi, ta cũng nhàn rỗi, giúp ngươi cùng nhau tưới nước đi.”

“ Này sao được?” Tăng nhân tuổi trẻ nhấc lên thùng nước đi về phía vườn rau.

Khương Trạm kiên nhẫn đuổi theo: “ Sư phụ đừng cự tuyệt mà, đây chính là một mảnh thành tâm của ta với Phật Tổ, nói không chừng Phật Tổ xem ở phần thành tâm của ta, tâm nguyện ưng thuận hôm nay rất nhanh liền có thể linh nghiệm đó.”

Nghe xong lời này, tăng nhân tuổi trẻ không tiện ngăn đón, liền gật gật đầu.

A Di Đà Phật, Phật Tổ minh giám, không phải hắn lười biếng đâu.

Nhìn qua giếng nước đen thui nhưng nước múc lên lại rất trong, thế nào cũng không ngửi ra mùi vị khác thường.

Một mảnh đất trồng rau tưới tám chín phần mười, Khương nhị công tử mệt như chó không chút hình tượng ngồi bẹt dưới đất thở dốc.

Hắn phải cùng Tứ muội hảo hảo bàn luận nhân sinh.

“ Hôm nay đa tạ thí chủ, thí chủ mau mau về nghỉ ngơi đi.”

Thấy Khương Trạm còn muốn khoe khoang, tăng nhân trẻ tuổi cười nói: “ Mặt thí chủ sắp phơi đến tróc da rồi.”

Khương Trạm: “......”

Thấy quả thực không có phát hiện khác thường, Khương Trạm phủi phủi bụi đất trên người đứng lên: “ Vậy ta trở về đây. Đúng rồi, còn không biết sư phụ xưng hô thế nào?”

Tăng nhân tuổi trẻ chắp tay trước ngực với Khương Trạm:” A Di Đà Phật, tiểu tăng Tứ Không.”

“ Tứ Không sư phụ, chúng ta hữu duyên gặp lại.” Khương Trạm rất có hảo cảm với tăng nhân trẻ tuổi, cười chắp tay chào từ biệt, nhưng trong lòng biết mấy lời khách khí này chỉ nói suông thôi, đợi rời khỏi chùa Linh Vụ, tất nhiên sẽ không còn qua lại với người trong chùa nữa.

“Gặp lại.” Tăng nhân trẻ tuổi đưa mắt nhìn Khương Trạm rời đi, ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi, rồi đi về phía giếng nước.

Hắn hôm nay tới sớm hơn mọi ngày rất nhiều, lại có thí chủ nhiệt tâm hỗ trợ, xem ra rất nhanh là đã có thể trở về nghỉ ngơi rồi.

Tăng nhân tuổi trẻ trải qua nghỉ ngơi khôi phục khí lực rất nhanh liền múc tiếp một thùng nước lên, thế nhưng lần này hắn lại không lập tức xách theo nước trở về, ngược lại nhìn chằm chằm thùng nước mắt lộ vẻ khiếp sợ.

Trong thùng nước đầy bảy tám phần, nước giếng vẫn trong veo như cũ, thế nhưng lại nhiều hơn một vật.

Đó là một chiếc giày.

Trong giếng làm sao lại vớt lên được chiếc giày?

Tăng nhân trẻ tuổi thần sắc kinh nghi bất định, nghĩ đến khả năng nào đó mặt lộ vẻ kinh hãi.

Không phải là vị sư huynh nào trượt chân rơi xuống nước chứ?

Không đúng mà, sáng nay lúc làm khóa buổi sáng cũng không nghe nói vị sư huynh nào vắng mặt ——

Tăng nhân trẻ tuổi thả thùng nước xuống, bước chân nặng nề tiến lên một bước, vịn vào cạnh giếng hướng phía dưới tìm kiếm.

“ Tứ Không, ngươi đang nhìn cái gì?” Một đạo thanh âm quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến, rơi vào trong tai tăng nhân tuổi trẻ lại cảm thấy sởn tóc gáy.

......

Khương Trạm lặng lẽ rời khỏi sau núi, lại phát hiện Khương Tự chờ ở cách đó không xa, bên người còn đứng Úc Cẩn.

Khương Trạm cười nghênh đón: “ Ơ, Tứ muội nghỉ trưa tốt rồi?”

“Nhị ca đi đâu?” Khương Tự trầm mặt hỏi.

“ Tùy tiện đi dạo nha.” Khương Trạm giương mắt nhìn trời, nói sang chuyện khác, “ Các ngươi sao lại ở cùng nhau?”

“ Trùng hợp gặp được, phát hiện Khương Nhị đệ đang làm chuyện tốt, liền không quấy rầy.”

Khương Trạm rất là xấu hổ: “Các ngươi đều thấy được à?”

“ Rời khỏi nơi này rồi nói sau, qua buổi trưa, rất nhanh hướng bên này sẽ có đông người.” Khương Tự nghiêm mặt nói.

Ba người trở về khách phòng, Khương Trạm hung hăng rót một bình nước mới dừng lại: “Tứ muội, muội không cao hứng cái gì vậy?”

Khương Tự nhíu mày: “ Nhị ca còn không biết xấu hổ đi hỏi. Một mình chạy lung tung đến sau núi nhà người ta, cũng không sợ có gì ngoài ý muốn?”

Khương Trạm còn chưa nói gì, Úc Cẩn lại cười khẽ một tiếng.

Nha đầu này thật đúng là chó chê mèo lắm lông, cũng không biết là ai hơn nửa đêm chạy đi theo dõi hán tử say.

Có điều —— Cái này đại khái chứng minh Khương Trạm trong lòng nàng cực kỳ quan trọng nhỉ?

Quan tâm sẽ bị loạn.

Úc Cẩn liếc Khương Trạm vẻ mặt ủy khuất một cái, bỗng nhiên trong lòng chua chua.

“ Tứ muội không biết chứ, sau khi các ngươi rời đi nữ quỷ báo mộng cho ta! Nhưng phía sau núi nơi đó cũng không có gì khác thường, ta cùng hòa thượng kia thay phiên múc mấy chục thùng nước, đến cái lông chim cũng chẳng vớt lên được.”

“ Cho nên nhị ca cũng không cần quan tâm mấy thứ này, chờ trời mát mẻ chút chúng ta liền đi đi thôi.”

Khương Trạm đành phải nhẹ gật đầu.

Nhưng bên ngoài trời vẫn chói chang, tiếng chuông chùa miếu lại chợt vang lên.