Tự Cẩm

Chương 93: Bình An Phù




Người đi tới không thể quen thuộc hơn.

Khương Trạm giật mình hô: “ Dư Thất ca.”

Úc Cẩn như mới phát hiện mấy người Khương Trạm, lộ ra biểu tình ngoài ý muốn: “ Khương Nhị đệ sao lại tới đây?”

Khương Trạm chỉ Khương Tự bên người: “ Ta bồi muội muội tới dâng hương. Dư Thất ca tại sao lại ở chỗ này?”

“ À, ta cũng tới dâng hương.” Úc Cẩn cười quét Khương Tự một chút, không nhìn nhiều liền thu hồi ánh mắt, một bộ quy củ thủ lễ.

“ Dư Thất ca làm sao lại chạy tới đây dâng hương?” Khương Trạm liếc tiểu sa di một cái, cũng không cảm thấy tiểu sa di nơi này lanh trí hơn tiểu sa di trong chùa miếu kinh thành bao nhiêu, sao mà người này tới người nọ tất cả đều chạy tới chùa Linh Vụ vậy?

Úc Cẩn cười nói: “ Nghe nói nơi này rất linh nghiệm, cho nên mới tới cầu xem sao.”

“ Tiểu sư phụ, nơi này của các ngươi cầu gì thì linh nghiệm nhất thế?” Khương Trạm hậu tri hậu giác hỏi.

Tiểu sa di cười ngọt ngào, cái lỗ thiếu răng cửa trực tiếp lọt gió: “ Nhân duyên nha, đương nhiên là nhân duyên.”

Thí chủ tuấn tú thế mà sao lại hỏi cái loại vấn đề ngốc nghếch này nhỉ?

Khương Trạm khẽ giật mình, bỗng nhiên nhìn nhìn Khương Tự, lại nhìn Úc Cẩn.

Cầu duyên?

Tứ muội kêu hắn bồi ra ngoài dâng hương thế mà lại là cầu duyên?

Trong chớp nhoáng này, Khương nhị công tử chẳng những không cảm thấy thú vị, ngược lại có chút nghẽn tim.

Mệt hắn còn hấp tấp đi theo, làm nửa ngày còn không chừng tiện nghi cho tên vương bát đản nào đó.

“ Dư Thất ca thế mà còn tin cái này.” Không nỡ phát cáu với muội muội, Khương Trạm quay qua chế giễu Úc Cẩn, “ Huynh lớn hơn ta không bao nhiêu, đã nóng vội cưới vợ rồi à?”

Úc Cẩn mỉm cười liếc nhìn Khương Tự một chút, ý cười thật sâu: “ Phải rất cấp bách, cô nương tốt chậm một bước sẽ bị người khác chọn ngay. Cho nên ta đi cầu một cái, thành tâm thì linh mà.”

Hắn phải đến Nam Cương xa xôi nhiều năm, thật vất vả mới tuôn ra chút manh mối, có tư cách trở lại kinh thành tranh thủ điều mình muốn, kết quả lại chờ đến tin tức nàng đã đính hôn.

Khi đó, hắn suýt chút nữa đã muốn xách đao đi băm tên biểu đệ đồ bỏ kia rồi, thế nhưng người khác nói Khương Tứ cô nương tương đối hài lòng với cửa hôn sự này.

Vì thế hắn tạm thời lưu lại cái đầu chó của biểu đệ.

Cũng may đến cuối cùng chuyện chung thân của bọn họ không thành, vào khoảnh khắc nghe nói bọn họ từ hôn, hắn có một loại cảm giác như được sống lại.

Khi đó hắn liền thề đời này sẽ không buông tay nữa, vô luận dùng thủ đoạn gì, hắn nhất định không phải Khương Tự thì không thể.

Hắn không tin nam nhân khác sẽ giống như hắn dùng mạng nghĩ đến cô nương kia.

Nếu hôn nhân là lệnh của phụ mẫu lời của bà mối, nàng vốn dĩ không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân cùng nàng đính hôn, càng chưa nói tới vui vẻ, vậy hắn vì cớ gì mà không thể trở thành người kia?

Hắn sẽ kiên nhẫn đợi đến khi nàng gật đầu, sau đó cầu được phụ hoàng tứ hôn, mà không phải dùng thánh chỉ ép nàng cùng hắn bái đường.

Thời khắc quan trọng nhất của cả đời nữ tử, hắn hi vọng nàng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chờ mong.

Khương Trạm hứng thú: “ Nói như vậy, Dư Thất ca có người trong lòng?”

“ Ừ.” Úc Cẩn nhẹ nhàng lên tiếng.

“ Dư Thất ca không phải mới đến kinh thành sao, thế mà đã có người trong lòng? Mau nói đó là cô nương nhà ai, nói không chừng ta còn có thể hỗ trợ đó.” Khương Trạm truy vấn.

Luôn cảm thấy Dư Thất ca xuất hiện ở đây quá trùng hợp, gia hỏa này sẽ không phải đánh chủ ý lên Tứ muội chứ?

Úc Cẩn cười cười: “ Đã sớm quen biết.”

Khương Trạm nghe xong nhẹ nhàng thở ra: “ Thì ra là thanh mai trúc mã à, vậy ta đây không giúp được gì rồi, Dư Thất ca huynh phải cố gắng nha.”

Úc Cẩn trịnh trọng gật đầu: “ Ừ, ta sẽ.”

Khương Tự yên lặng nghe, trong lòng cảm thấy chua chát.

Đương triều Thất hoàng tử chưa quá mười hai đã đi Nam Cương, thanh mai của hắn ngoại trừ Thánh nữ A Tang còn có thể là ai?

A Tang chết, hắn lùi lại mà cầu việc khác trêu chọc một người có dung mạo tương tự là nàng, cùng Quý Sùng Dịch xem như kẻ tám lạng người nửa cân.

Nàng thật đúng là tam sinh hữu hạnh, trước sau đụng phải hai kẻ si tâm.

“ Nhị ca, Dư công tử, các ngươi từ từ trò chuyện, ta đi dạo trước đây.”

Úc Cẩn há miệng muốn nói điều gì, bị Khương Trạm kéo lại: “ Khó được tình cờ gặp gỡ. Dư Thất ca, chúng ta uống trà đi.”

Khương Tự mắt không chớp đi lướt qua Úc Cẩn.

Không nhìn hắn? Úc Cẩn mặt không đỏ hơi thở không gấp, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

Khương Tự lảo đảo một chút.

“ Cô nương ——”

A Man chưa kịp phản ứng, Úc Cẩn đã nhanh hơn một bước đỡ lấy Khương Tự, sau đó rất nhanh buông tay ra lui lại một bước, một bộ dạng chính nhân quân tử: “ Khương cô nương cẩn thận.”

Khương Tự: “......”

“ Tứ muội, có phải muội mệt mỏi không? Nếu không khỏe thì vào phòng nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi dạo.”

“ Không cần, nhị ca cứ bồi Dư công tử uống trà thật tốt đi.” Khương Tự ngay cả mắt đều chưa quét Úc Cẩn lấy một cái, bước nhanh rời đi.

Hỗn đản này kiếp trước không có vô sỉ như vậy mà, chẳng lẽ là nàng kiếp trước quá dễ dụ, không có cơ hội biểu hiện ra ngoài?

Khương Tự càng nghĩ sắc mặt càng đen.

“ Khương cô nương có phải có hiểu lầm với ta không?” Úc Cẩn khe khẽ thở dài, “ Khương Nhị đệ là công tử Bá phủ, có lẽ Khương cô nương cảm thấy Khương Nhị đệ không thích hợp làm bạn với người bằng hữu như ta.”

Khương Trạm nghe xong, vội vàng thay Khương Tự giải thích: “Tứ muội ta không phải người như thế, muội ấy chính là tính tình lạnh, Dư Thất ca đừng so đo với muội ấy nhá.”

Xem ra quay đầu phải khuyên nhủ Tứ muội thật tốt, cũng nên cho hắn mấy phần mặt mũi, khách khí với ân nhân cứu mạng của hắn một chút nhỉ.

Tiểu sa di lại được một túi kẹo bông tuyết rất nhanh trí đi ở bên người Khương Tự, giới thiệu với nàng tình huống trong chùa.

“ Tiểu sư phụ, nơi nào có thể cầu Bình An phù?”

“ Nữ thí chủ mời theo tiểu tăng.”

Tiểu sa di rất nhanh dẫn Khương Tự tới một gian Thiên Điện.

Trong điện khách hành hương ra ra vào vào, nối liền không dứt, trên một hàng kệ tận cùng bên trong treo đầy phù Bình An hình dạng khác nhau, bên cạnh có một tăng nhân đang gỡ xuống một cái Bình An phù đưa cho khách hành hương xếp ở phía trước nhất.

“ Ngày thường cũng náo nhiệt như vậy sao?” Khương Tự không có vội vã tiến lên, im hơi lặng tiếng nghe ngóng tin tức từ trong miệng tiểu sa di.

“ Ngày thường không có nhiều người như vậy, phù Bình An gặp năm mới có, nữ thí chủ đúng lúc đến kịp đó.” Tiểu sa di ăn kẹo, ngay cả tươi cười cũng ngọt lịm, “ Nữ thí chủ muốn cầu phù Bình An gì, tiểu tăng có thể xếp hàng thay thí chủ.”

“Hả, Bình An phù còn phân chủng loại sao?”

“ Đương nhiên, có cầu thân thể bình an, cũng có cầu nhân duyên trôi chảy, có mấy loại cơ.”

“ Vậy ta có thể cầu hết được không?”

Tiểu sa di do dự một chút, xem mặt mũi ở hai túi kẹo gật đầu: “Nữ thí chủ muốn bao nhiêu bỏ chút tiền hương dầu, Phật Tổ liền không so đo ngươi lòng tham rồi.”

Rất nhanh mấy cái Bình An phù bắt tới tay, ánh mắt Khương Tự dừng ở bốn chữ ‘ Bình an cát tường ‘ viết trên Bình An phù, chậm chạp không dời đi.

Bình An phù lấy được từ trên người nữ thi chính là loại này!

“ Cái Bình An phù này, chủ yếu bảo hộ cái gì?”

Tiểu sa di nhìn lướt qua, cười nói: “ Thí chủ cầu loại phù Bình An này ít lắm. Nữ thí chủ ngài nhìn thấy dòng Phạn văn dưới mấy chữ "Bình an cát tường" này không? Đây là mật chú trừ tà của Phật gia chúng ta, bình thường người từng gặp qua chuyện ngoài ý muốn mới sẽ cầu loại phù này bảo hộ bình an.”

Khương Tự giật mình trong lòng.

Tiểu nương tử mười ba mười bốn tuổi xuất thân phú hộ thân hào từng gặp chuyện ngoài ý muốn, phạm vi đã rút nhỏ đi rất nhiều.

Khương Tự ném cái liếc mắt cho A Man.

A Man cười hì hì nói: “ Tiểu sư phụ không phải nói nơi này cầu duyên linh nghiệm nhất sao, ta thấy loại Bình An phù này ngoài tiểu nương tử như cô nương của chúng ta thì không còn ai cầu nữa.”

“ Không có nha, cô nương của Lý lão gia Đại Dương trấn tháng trước vừa mới cầu qua đó, có điều vị nữ thí chủ kia có một thời gian không có tới rồi.”