Tự Cẩm

Chương 90: Cự Tuyệt




Úc Cẩn cơ hồ là lấy tâm tình bái thần thánh mà chờ đợi đáp án kia.

Hắn thận trọng từng bước, cẩn thận từng li từng tí tới gần nàng, đã muốn hỏi như vậy rất lâu rồi.

Nếu như nàng nguyện ý, hắn sẽ vượt mọi chông gai giải quyết hết thảy chướng ngại ngăn ở trên đường thành thân của bọn họ.

Nếu như nàng không nguyện ý —— Hắn tự nhiên sẽ đợi đến khi nàng nguyện ý.

Câu nói này bị Úc Cẩn nhẹ nhàng hỏi ra, Khương Tự trôi qua khiếp sợ ban đầu, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Hắn quả nhiên lại như kiếp trước tưởng dỗ dành nàng mơ mơ hồ hồ gật đầu, chỉ có điều kiếp trước nàng tốt xấu cũng có thân phận thánh nữ Ô Miêu, mà bây giờ lại là cô nương Bá phủ mới lui hôn.

Nếu nàng thật sự gật đầu, hắn còn có thể kiệu lớn tám người khiêng cưới nàng làm Vương phi hay không?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Khương Tự, sau đó đầu óc càng lúc càng thanh tỉnh.

Một kiếp này, nàng sẽ không tiếp tục cho hắn cơ hội thừa cơ leo lên nữa.

“ Ta không nguyện ý, loại vui đùa này xin Dư công tử đừng mở nữa.” Khương Tự vươn tay, dùng mu bàn tay chà chà cái trán bị hôn qua.

Trong nháy mắt đó, nàng như nhìn thấy ánh sáng trong mắt thiếu niên đối diện bỗng nhiên ảm đạm đi, nhưng lại giống như chỉ là hoa mắt, định thần lại, đối phương vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh.

“ Dưa hái xanh không ngọt, nếu Khương cô nương đã không nguyện ý ta phụ trách, vậy quên đi, chúng ta vẫn tiếp tục đề tài vừa rồi là được. “Úc Cẩn điềm nhiên như không có việc gì nói.

“ Thống khoái nói đi, chuyện Dư công tử bắt gặp ta vào tối nay, đến tột cùng muốn thế nào? “ Vừa rồi đột nhiên xuất hiện một cái hôn làm Khương Tự rối lòng, luôn cảm thấy người trước mắt từ sợi tóc đến bàn chân đều tản ra nguy hiểm.

“ Ta muốn biết tính toán kế tiếp của Khương cô nương.”

Nha đầu này gan to bằng trời, nửa đêm canh ba dám chạy đến địa phương xa lạ giả thần giả quỷ, ai biết kế tiếp còn sẽ làm ra chuyện kinh người gì nữa không.

“ Ta sẽ đi chùa miếu dâng hương, vì những nữ tử vô tội chết thảm cầu phúc.”

“ Chỉ như vậy?”

“ Chỉ như vậy. Đến lúc đó nhị ca ta cũng sẽ đi cùng ta, cho nên Dư công tử không cần nhọc lòng.”

Khương Tự cũng không có dự định hướng Úc Cẩn xin giúp đỡ.

Nếu đã quyết định kiếp này cách hắn thật xa, loại hành vi gặp chuyện lại tìm người ta hỗ trợ này sẽ không hay.

“ Khương cô nương chắc chắn vị Chân đại nhân kia sẽ thay Tú nương tử giải oan?”

Khương Tự cười cười: “ Có câu nói kêu làm hết sức mình nghe thiên mệnh, ta đã làm điều ta có thể làm rồi.”

“ Chân đại nhân là người đọc sách thánh hiền, có lẽ sẽ không tin tưởng mấy chuyện quỷ thần.”

“ Một vị quan tốt chân chính vì dân làm chủ, gặp loại sự tình này thà rằng tin là có.”

Cho nên nàng mới muốn đến chùa Linh Vụ một chuyến, tìm ra người nhà của một nữ tử bị hại khác.

Liên tiếp có người đến cáo trạng Trường Hưng Hầu thế tử, cáo vẫn là cùng một sự kiện, dù người không tin quỷ thần cũng sẽ dao động.

“ Xem ra Khương cô nương rất có lòng tin với Chân đại nhân.”

Khương Tự nghe xong lời này, trong lòng cảm khái.

Phải nói rằng, lòng tin của nàng với Chân đại nhân kỳ thật bắt nguồn từ người trước mắt này.

Nàng thừa nhận, người trước mắt mặc dù trên mặt tình cảm chọc ghẹo nàng, nhưng phương diện khác lại khiến nàng rất an tâm.

Bằng không, nàng cũng sẽ không động tâm......

“ Ta cần phải trở về, chuyện tối nay mong rằng Dư công tử nói lời giữ lời, đừng nhắc đến với nhị ca ta.”

Úc Cẩn cùng đi ra ngoài.

Khương Tự hơi dừng bước: “Dư công tử không cần tiễn nữa.”

Úc Cẩn cười chỉ chỉ Nhị Ngưu nằm trong sân: “ Để Nhị Ngưu đưa các ngươi trở về đi.”

Nhị Ngưu đi tới, lấy lòng ngửi ngửi tay Khương Tự.

Khương Tự trầm mặc một chút, gật đầu.

Trơ mắt nhìn Khương Tự đồng hành cùng Nhị Ngưu đi xa, Úc Cẩn vẫn đứng ở trong sân không nhúc nhích.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn tay mình, trong đầu hiện lên tình cảnh thiếu nữ duỗi tay lau trán.

Nàng dường như so với trong tưởng tượng của hắn còn ghét bỏ hắn hơn.

Loại tư vị này thật sự là không dễ chịu mà.

Úc Cẩn lấy khăn tay ra đè lên vết thương bị móng tay đâm rách nơi lòng bàn tay, trên cái khăn tuyết trắng rất nhanh liền bị dính máu.

Đêm đã khuya.

Nhị Ngưu trở lại, thấy Úc Cẩn còn đứng ở trong sân, mang theo kinh hỉ tiến tới đảo quanh hắn.

Úc Cẩn duỗi tay kéo hai cái lỗ tai của Nhị Ngưu, thở dài: “ Sao còn không bằng ngươi làm cho người ta ưa thích chứ?”

Thật sự là người không bằng chó!

Nhị Ngưu ư ử kêu hai tiếng, cụp đuôi.

Nó làm người khác ưa thích có tội sao? Nó vô tội mà!

Hải Đường Cư, A Xảo một lần lại một lần nhìn về phía đồng hồ nước, gấp đến độ xoay vòng.

Đều đã lúc này rồi, sao mà cô nương còn chưa trở lại chứ? Hay là xảy ra chuyện rồi?

Thật không nên tùy ý để cho cô nương cùng với A Man hồ nháo!

Lúc A Xảo đang hối hận một trăm lần, cổng rốt cục truyền đến động tĩnh.

A Xảo cơ hồ là chạy vội mà ra, đón Khương Tự cùng A Man vào.

“Cô nương, hù chết tiểu tỳ.” A Xảo nhìn Khương Tự từ trên xuống dưới, gặp nàng vô sự, trực tiếp bật khóc.

Khương Tự trấn an vỗ vỗ cánh tay A Xảo: “ Tốt rồi, không có việc gì, nước nóng chuẩn bị xong chưa?”

A Xảo liên tục gật đầu.

Lần trước cô nương nửa đêm trở về liền muốn tắm rửa, nàng có kinh nghiệm rồi.

Ông trời phù hộ, hi vọng về sau loại kinh nghiệm này đừng có tiếp tục phát huy tác dụng nữa.

Toàn bộ thân thể đắm chìm trong thùng tắm nhiệt khí lượn lờ, Khương Tự mệt mỏi đến nỗi ngay cả đầu ngón tay đều chẳng muốn động.

Mệt mỏi này không phải là bởi vì chuyện của Tú nương tử, mà bắt nguồn từ nam nhân kia.

Đối với Úc Thất mà nói, nàng là thay thế phẩm của người trong lòng đã chết, đột nhiên sau khi phát hiện nàng tồn tại liền hao tổn tâm cơ cũng muốn đạt được, để bổ khuyết khoảng trống rỗng trong lòng.

Mà đối với nàng mà nói, hắn là nam nhân duy nhất nàng từng động tâm, sớm chiều ở chung làm một năm đôi vợ chồng ân ái.

Nàng như vậy, mỗi lần giao phong với hắn làm sao có khả năng chiếm được thượng phong?

Thật sự là không biết tiến lên!

Khương Tự hai tay che mặt chậm rãi chìm vào trong nước, ảo não nghĩ đến.

Hôm sau, một tiếng thét chói tai vang lên phá vỡ Vương gia trang bình yên.

Vương gia trang phần lớn là người họ Vương, đi lên trên đều là tổ tông, thôn trưởng Vương gia trang tự nhiên là họ Vương.

Nhà Vương trưởng thôn là hộ duy nhất trong thôn xây gạch xanh nhà ngói, năm ngoái sau khi người vợ kết tóc chết vì nghèo hèn liền cưới từ thôn bên cạnh một tiểu quả phụ trong veo như nước, nàng dâu vừa mới mười tám mười chín tuổi.

Sáng hôm nay tiểu tức phụ đi ra ngoài đổ nước, vừa mở cửa ra liền thấy cái mông trắng bóng.

Chậu nước kia trực tiếp giội thẳng vào cái mông trắng bóng kia, theo sát chính là tiếng thét chói tai làm tất cả hàng xóm láng giềng đều bị hấp dẫn bu đến vây xem.

“ Ối giời, đây không phải Lão Cẩu Thặng độc thân đầu thôn tây hay sao.”

Đều là cùng một thôn, cho rằng lột sạch thì không nhận ra ư?

“ Trời ạ, trên mông Cẩu Thặng sao còn bị chém một đao thế? Sẽ không phải là nhớ thương tiểu tức phụ của thôn trưởng, bị thôn trưởng chém chứ?”

Vương thôn trưởng sắc mặt tái xanh nghe thôn dân nghị luận, trong thời gian tương lai dài dằng dặc, đem lão độc thân chơi trò lưu manh nằm ở cửa nhà hắn thu thập một lần lại một lần.

Một buổi sáng náo nhiệt như vậy lại không có ai chú ý tới đậu hủ Tây Thi từng được vinh dự là một cành hoa trong thôn mang theo một bao quần áo nhỏ lặng lẽ rời làng. Thẳng đến vài ngày sau, mới có người hậu tri hậu giác ý thức được bà điên bị mất nữ nhi dường như đã rất lâu không xuất hiện.

Khương Tự sáng sớm thức dậy đi thỉnh an Phùng lão phu nhân, trở lại Hải Đường Cư lại ngủ thêm một giấc, gần đến trưa mới tính mở mắt ra.

A Man mang đến một tin tức tốt: “ Cô nương, A Phi trở về rồi.”

~~ Ha ha, ta bạo chương ~~