Tự Cẩm

Chương 806: Chuyện cũ




Đuôi lông mày của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân vô thức giật giật, nhìn Khương Tự một cái thật sâu.

Khương Tự nhẹ nhàng cắn cắn môi, trái tim treo lên.

Đã nói đến trình độ này rồi mà bà ngoại vẫn không chịu nói ra chuyện cũ, nàng chỉ đành tìm đường ra khác.

Bầu không khí ngưng trệ trong chớp mắt, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân rốt cuộc mở miệng: “Ta với Thái Hậu không tính là trở mặt.”

Khương Tự khẽ giật mình, không chớp mắt nhìn Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cười khổ: “Ít nhất cũng không phải kiểu xa cách bình thường vì đã xảy ra chuyện xấu gì đó.”

Khương Tự nhịn không được hỏi: “Nhưng con nghe nói bà ngoại và Thái Hậu vốn là bạn rất thân, gắn bó khăng khít, vì sao sau này lại hiếm khi qua lại ạ?”

Chẳng lẽ chỉ bởi vì Thái Hậu tiến cung nên không tiện?

“Gắn bó khăng khít……” Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lẩm bẩm nhẩm lại, vẻ mặt có chút cổ quái.

“Bà ngoại?” Khương Tự chỉ sợ Nghi Ninh Hầu lão phu nhân thật vất vả mới mở ra hộp nói lại đóng lại, không khỏi gọi một tiếng.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân thu hồi suy nghĩ, nhìn biểu tình khẩn trương của ngoại tôn nữ cười tự giễu: “Vấn đề chính là nằm ở chỗ gắn bó khăng khít đó, nhưng chuyện này nói ra thật sự có chút hoang đường……”

Khương Tự ngoan ngoãn đấm chân cho Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, ôn nhu nói: “Bà ngoại, ngài cứ việc nói là được, dù sao cũng không có người ngoài nghe thấy.”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân khẽ gật đầu, nét cổ quái trên mặt càng sâu hơn, nói ra một câu long trời lở đất: “Ta cảm thấy bà ấy giống như đã đổi người!”

Tay Khương Tự run lên, dùng sức cắn môi không dám lên tiếng.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân ánh mắt mông lung, lâm vào hồi ức: “Ta với Thái Hậu là bạn thân, phần giao tình này cho đến lúc ta lấy chồng cũng không phai nhạt, khi đó Thái Hậu thường xuyên tới Hầu phủ làm khách. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào ta liền cảm thấy bà ấy có chút khang khác, rõ ràng dung mạo, cử chỉ thậm chí thói quen động tác nhỏ đều không hề thay đổi, nhưng ta vẫn cứ có loại cảm giác này, luôn cảm thấy bà ấy không phải là bà ấy……”

Sắc mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân có chút khó coi, bình tĩnh nhìn Khương Tự: “Tự Nhi, cái loại cảm giác này con có thể lý giải được không?”

Ánh mắt Khương Tự hơi lóe, không trả lời.

Kỳ thật Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cũng không cần đáp án, thở dài, tiếp tục nói: “Mỗi lần nhìn bà ấy, ta liền cảm thấy rõ ràng bên ngoài là túi da của bạn thân, linh hồn nhỏ bé bên trong lại không phải, ta thậm chí còn nghĩ có phải bà ấy cũng giống như mấy chuyện xưa trong thoại bản dã sử đã nói bị cô hồn dã quỷ chiếm dụng thân thể rồi không nữa……”

Nói đến đây, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cười khổ: “Mấy chuyện ly kỳ đó chung quy chỉ là chuyện xưa thôi, ta cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi, mới có thể có ý nghĩ cổ quái như vậy. Nhưng suy nghĩ cứ đồng thời  sinh ra không có cách nào loại bỏ, đến khi đối mặt với người đó trong lòng ta chỉ có sợ hãi, cũng bởi vì vậy mà trở nên xa cách.”

“Nói như vậy, lúc ấy Thái Hậu cũng không biết ý nghĩ của ngài?” Khương Tự đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, bình tĩnh hỏi.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân lắc đầu: “Ta đương nhiên sẽ không nói, loại ý tưởng này quá vớ vẩn, sao có thể nói ra.”

Khương Tự lý giải gật gật đầu.

Nếu một bằng hữu quan hệ không tồi chạy tới hỏi nàng có phải đã bị cô hồn dã quỷ bám vào người hay không, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy người này có bệnh.

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân yêu thương xoa xoa tóc Khương Tự, thở dài: “Nếu không phải nha đầu ngươi truy hỏi, bà ngoại chắc chắn sẽ mang theo chuyện này vào trong quan tài.”

Để hậu bối biết khi còn trẻ bà từng có ý nghĩ li kinh phản đạo như thế, bà không cần mặt mũi nữa sao?

Khương Tự ngước mắt nhìn Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, nghiêm mặt hỏi: “Bà ngoại, ngài có nghĩ rằng, có lẽ cảm giác của ngài là đúng hay không?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân chấn động, khàn giọng nói: “Tự Nhi, sao ngươi lại có suy nghĩ này?”

“Bà ngoại chỉ sợ không biết, Phúc Thanh công chúa ở trong cung nhiều lần bị người ám hại, mỗi một lần đều có quan hệ với Từ Ninh Cung, thậm chí Thập Tứ công chúa còn bởi vậy mà bỏ mạng. Nếu nói chuyện này có liên quan đến Thái Hậu, nhưng Thái Hậu mọi thứ viên mãn, cơ hồ không có chuyện không như ý, làm người ta nghĩ không ra có lý do gì mà lại phải dây dưa đến chết không ngừng với một cô công chúa. Con nghĩ trăm lần cũng không ra, nghe xong bà ngoại nói lại có suy nghĩ mới ——”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nghe Khương Tự nói đến kinh tâm động phách ở trong cung, không khỏi hãi hùng khiếp vía, vội hỏi nói: “ Suy nghĩ gì?”

Khương Tự mím môi, trầm trọng nói: “Nếu ngay từ đầu Thái Hậu đã không phải Thái Hậu chân chính thì sao? Như vậy người dùng trăm phương ngàn kế thay thế Thái Hậu chân chính tiến cung chắc chắn là có âm mưu, hơn nữa toan tính không nhỏ. Cứ như vậy, những chuyện nghĩ không ra đã có thể giải thích.”

Mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân đầy vẻ khiếp sợ: “Thái Hậu không phải Thái Hậu, vậy bà ta là ai?”

Khương Tự trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: “Bà ngoại không phát hiện ra điểm đáng ngờ khác?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu: “Chỉ có cảm giác không đúng, với cả không lâu sau bà ấy đã tiến cung, từ đó về sau hầu như không có qua lại, nhiều lắm là ngày tết ngoại mệnh phụ tiến cung thỉnh an mới gặp mặt, có thể phát hiện được gì.”

Thấy bên Thái Hậu không còn hỏi được gì, Khương Tự chuyển đề tài: “Con còn nghe nói lúc ấy có một nữ tử dị tộc ở tại Hầu phủ?”

Mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân khẽ biến sắc, thân thể theo bản năng căng cứng.

Khương Tự hơi dừng, rồi lại hỏi: “Giữa vị nữ tử dị tộc đó cùng Thái Hậu có từng xảy ra sự kiện gì đặc biệt không? Sau đó lại đã đi đâu?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhìn Khương Tự một cái thật sâu, hoàn toàn trầm mặc.

Khương Tự không dám thúc giục, rũ mắt chờ đợi.

Trong phòng ánh sáng không sáng lắm, thanh âm của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nghe có chút hư vô.

Khương Tự nghe bà nói từng chữ từng chữ: “Kỳ thật, vị nữ tử dị tộc đó mới là bà ngoại con.”

Khương Tự bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.

Dung mạo của nàng và A Tang tương tự nhau nên nàng cũng từng có một vài suy đoán, nhưng nghe bà ngoại chính miệng nói ra lời này trong lòng vẫn khó tránh khỏi nhấc lên sóng to gió lớn.

Lời gian nan nhất đã nói ra, lời kế tiếp Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nói thông thuận hơn nhiều: “Năm ấy ta ra ngoài đạp thanh gặp nạn, may mắn được một nữ tử dị tộc cứu, thấy bà ấy lẻ loi một mình phiêu bạt khắp nơi liền mang về Hầu phủ ở…… Sau đó bà ấy kết duyên với một người đọc sách vào kinh đi thi, người đọc sách đó thi rớt sau đó biến mất không thấy, kết quả không bao lâu bà ấy phát hiện mình có thai, sinh hạ một đôi nữ nhi sinh đôi.”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân nhìn Khương Tự thở dài: “Một người trong đôi tỷ muội sinh đôi đó chính là mẫu thân A Kha của con.”

“Một người khác đâu?”

“Không thấy.”

“Không thấy?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cười khổ: “Đúng vậy, ngay ngày thứ hai bà ngoại con sinh xong bà ấy đã biến mất không thấy tăm hơi, cũng biến mất theo còn có tỷ tỷ trong tỷ muội sinh đôi, mà muội muội thì bị bỏ lại ở Hầu phủ. Khi đó ta cũng sắp sửa lâm bồn, nửa tháng sau sinh hạ một nữ lại bất hạnh chết non, vì thế giữ nữ nhi của bà ngoại con lưu lại làm nữ nhi của mình nuôi nấng.”

Nữ nhi không liên quan đến vấn đề tranh đấu tước vị, tranh giành gia sản, bồi dưỡng tốt rồi dùng một món đồ cưới gả đi đối với gia tộc mà nói là trợ lực không tệ, Nghi Ninh Hầu lão phu nhân làm như vậy chẳng có gì là lạ.

“Bà ngoại, ngài có biết bà ấy là người ở đâu không?”

Nghi Ninh Hầu lão phu nhân trầm mặc một chớp mắt rồi nói: “Bà ấy hẳn là người Ô Miêu.”