Tự Cẩm

Chương 778: Mượn đao 




Chờ đến giữa tháng Tư, trời xem như nóng lên, trong cung đâu đâu cũng có thể nhìn thấy nữ tử mặc váy áo mùa hè nhẹ nhàng.

Hiền phi cuối cùng cũng có thể đi ra Ngọc Tuyền cung, nhưng vẫn mặc một thân váy lụa dày.

Tuy là như thế, đứng ở chỗ trống trải ngoài Ngọc Tuyền cung, bà ta vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Bà ta rất rõ, hơi lạnh này không phải đến từ gió đầu hạ, mà là đến từ trong lòng, đến từ trong xương cốt.

Niệm tưởng trong lòng không còn, thân thể suy sụp, tự nhiên trong ngoài đều là lạnh.

“Nương nương, giao lộ gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.” Cung tì nhắc nhở nói.

Hiền phi vén lại cổ áo, nhẹ giọng nói: “Đi Từ Ninh Cung.”

Những lời hôm đó Thường ma ma nói, bà ta luôn cảm thấy có thâm ý khác.

Mấy năm nay Thái Hậu dường như có chút thay đổi, không ru rú trong nhà giống như trước kia nữa.

Mấy ngày nay Hiền phi cũng không dễ chịu, lại nhớ kỹ lời Thường ma ma nói ở trong lòng, thân thể khá hơn một chút liền lập tức tới Từ Ninh Cung thỉnh an.

Mới đi được nửa đường, Hiền phi đã bắt đầu thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.

Cung tì lộ vẻ lo lắng: “Nương nương, ngài nghỉ ngơi một chút đi.”

Hiền phi xua tay: “Nghỉ cái gì, đi thỉnh an Thái Hậu mà đi trễ ra cái gì.”

Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng tới Từ Ninh Cung.

Thái Hậu đang để hai vị công chúa thay phiên đọc cố sự cho bà nghe, nghe nói Hiền phi tới, liền mở mắt nói: “Mời Hiền phi tiến vào.”

Không bao lâu, Hiền phi đi vào, cung cung kính kính thỉnh an Thái Hậu.

“Ban ghế ngồi cho Hiền phi.”

Một cung tì chuyển đến một cái ghế con, đặt ở bên cạnh Hiền phi.

Hiền phi ngồi xuống.

Thái Hậu cười nói: “Ngươi hãy chờ một lát, Phúc Thanh kể sắp xong rồi.”

Thanh âm thanh thúy êm tai của thiếu nữ lại lần nữa vang lên, Hiền phi yên lặng nghe, nhận ra đây là một cố sự hoàn toàn xa lạ.

“Hoàng tổ mẫu, đọc xong rồi.” Phúc Thanh công chúa đọc xong một trang cuối cùng, vẫn chưa thỏa mãn.

Hiển nhiên câu chuyện này làm Phúc Thanh công chúa rất yêu thích.

Một bên Thập Tứ công chúa vẫn an an tĩnh tĩnh, không có cảm giác tồn tại gì.

Thái Hậu ra hiệu cung tì thu hồi thoại bản, vẻ mặt từ ái nói: “Hai người các ngươi đi về trước đi.”

Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa hành lễ với Thái Hậu và Hiền phi, rồi cùng rời đi.

Thái Hậu cười mở miệng trước: “Bây giờ thoại bản càng ngày càng thú vị, nghe nói là xuất từ thư trai của một nhà gọi là Lục Xúy Hoa Trai ở ngoài cung, lần đó Thường ma ma ra cung dâng hương mang về cho ai gia mấy quyển giải buồn, không biết ngươi có nghe qua chưa?”

Hiền phi cười ngượng ngùng: “Thiếp ở lâu thâm cung, kiến thức hạn hẹp, chưa có nghe qua.”

Thái Hậu hơi gật đầu, mang theo vài phần cảm khái: “Đúng vậy, ở lâu thâm cung, ngoài cung liền trở nên hoàn toàn xa lạ.”

Hiền phi nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

Trước kia Thái Hậu vốn cũng không thân cận với bà ta, hoặc nên nói với vị phi tần nào cũng đều như thế, hiện giờ cùng bà ta nhàn thoại việc nhà, không khỏi làm người ta cảm thấy khó hiểu.

“Các ngươi lui ra đi.” Thái Hậu tiếp nhận ly trà cung tì dâng lên, một câu đuổi hết người hầu hạ ra ngoài.

Hiền phi tay bưng một chén trà nóng, nội tâm lo sợ bất an.

“Ngươi cũng rất ít về Quốc Công phủ nhỉ?” Thái Hậu nhấp một ngụm trà, tùy ý hỏi.

Hiền phi vội nói: “Chỉ từng về thăm nhà một lần vào tám năm trước.”

Thái Hậu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ai gia nhớ ra, khi đó phụ thân ngươi bị bệnh.”

Hốc mắt Hiền phi nóng lên, chậm rãi gật đầu.

Năm ấy truyền đến tin phụ thân bệnh nặng, vì có thể gặp mặt phụ thân lần cuối cùng, bà ta đưa ra thỉnh cầu về thăm nhà với Hoàng Thượng.

Khi đó ở trong cung bà ta là người đắc ý nhất, Hoàng Thượng cũng cho bà ta thể diện, rất thống khoái đáp ứng.

Đó là lần cuối cùng bà ta nhìn thấy phụ thân, cũng là lần cuối cùng về nhà.

Nghĩ đến những điều này, Hiền phi càng thêm cảm thấy không cam lòng.

Nhiều năm thâm cung khổ tịch, không nhịn đến địa vị của nữ nhân trước mắt, lại là vì cái gì?

“Về sau ngươi có muốn về thăm nhà, chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa?”

Hiền phi kinh ngạc nhìn Thái Hậu, hoàn toàn không thể tin được lời này là từ trong miệng đối phương phun ra.

Nhưng trong phòng này chỉ có hai người, không hề có người thứ ba, không phải Thái Hậu lại có thể là ai?

Không biết có phải ảo giác hay không, có lẽ bởi vì Thái Hậu ngồi ở nơi hơi tối, khiến biểu tình của Thái Hậu thoạt nhìn có chút âm trầm.

Thái Hậu như vậy làm Hiền phi nhìn mà trong lòng phát run, nào còn loại ấm áp một già hai trẻ ngồi quây quần đọc sách như lúc bà ta vừa tới nữa.

Thái Hậu nhìn chằm chằm Hiền phi: “Sao lại không trả lời?”

Hiền phi càng sờ không thấu tâm tư Thái Hậu, lúng ta lúng túng nói: “Thái Hậu nói phải, thiếp hiện giờ thân thể không tốt, chịu không nổi xóc nảy như vậy——”

Thái Hậu cười cười: “Cho dù ngươi chịu được, Hoàng Thượng chỉ sợ cũng sẽ không đáp ứng.”

“Thái Hậu ——” Hiền phi khiếp sợ càng sâu.

Thái Hậu đến tột cùng có ý gì? Ngày ấy để Thường ma ma ám chỉ bà ta tới đây thỉnh an quả nhiên không đơn giản……

“Hiền phi, trong lòng ngươi rõ ràng, địa vị của ngươi và Tề Vương ở trong lòng Hoàng Thượng đã không bằng lúc trước, thậm chí có thể nói là bị ghét bỏ.”

Hiền phi ngồi không yên, từ ghế con đứng dậy, mặt tái nhợt nói: “Thiếp ngu dốt, xin Thái Hậu chỉ rõ.”

“Chỉ rõ?” Thái Hậu hỏi lại.

Hiền phi gật đầu: “Thái Hậu nhân từ khoan hậu, sẽ nói với thiếp lời này tất nhiên thâm ý sâu sắc, chỉ là thiếp ngu dốt nghĩ mãi mà không rõ, còn xin ngài chỉ rõ cho.”

Thái Hậu cười: “Ai gia có chuyện, muốn mượn tay ngươi làm.”

Trong lòng Hiền phi giật mình, rũ mắt nói: “Có thể giúp Thái Hậu làm việc là vinh hạnh của thiếp, không biết ngài có gì phân phó?”

Thái Hậu chậm rãi nhấp hai ngụm trà, đặt chung trà lên bàn, không nhanh không chậm nói: “Ai gia muốn mạng Phúc Thanh. ”

Chén trà Hiền phi bưng trong tay trực tiếp rớt xuống, vỡ tan tành, nhưng bấy nhiêu đó đều không kinh hãi bằng tâm tình bà ta giờ phút này.

Bà ta lui về sau hai bước, khiếp sợ nhìn Thái Hậu, tựa như chưa bao giờ quen biết nữ nhân đứng ở địa vị tối cao này.

Bà ta có nghe lầm hay không?

“Làm sao, bị dọa rồi?” Thái Hậu liếc Hiền phi một cái, ngữ khí lãnh đạm.

Hiền phi hơi há mồm: “Thiếp ——”

Thái Hậu cười lạnh: “Ai gia còn tưởng rằng ngươi đã không có gì để mất, không còn gì sợ hãi nữa.”

“Thái Hậu, thiếp không rõ ——”

“Không cần ngươi rõ, ai gia chỉ hỏi ngươi có làm hay không.”

Hiền phi trắng mặt chậm chạp không trả lời, nhạy bén bắt giữ được một tia sát ý trong đáy mắt Thái Hậu.

Trong lòng bà ta nhất thời run lên, tỉnh táo lại: Nếu Thái Hậu đã nói với bà ta lời này, nếu bà ta không đáp ứng, sau khi rời khỏi Từ Ninh Cung chỉ sợ cũng sống không lâu.

Ý thức được điểm này, Hiền phi cắn môi nói: “Phúc Thanh chính là Đích công chúa, là tròng mắt của Hoàng Hậu, thiếp chỉ sợ rất khó tìm được cơ hội…… Cho dù có cơ hội xuống tay, muốn toàn thân mà lui cũng thiên nan vạn nan ——”

Thái Hậu cười: “Ai gia chỉ muốn không có liên quan đến Từ Ninh Cung.”

Ý trong lời nói, sau khi Hiền phi động thủ sống hay chết, bà ta hoàn toàn không thèm để ý.

Hiền phi kinh ngạc đến cực điểm.

Thái Hậu nhẹ gõ mặt bàn, giọng mang thương hại: “Thân thể của ngươi, chỉ sợ dầu hết đèn tắt đi?”

Cả người Hiền phi chấn động, gắt gao nhìn chằm chằm Thái Hậu.

Bà ta đã bịt miệng ngự y, Thái Hậu như thế nào lại biết tình trạng thân thể của bà ta?

Trước kia, mỗi khi bệnh nhẹ đau nhức bà ta luôn muốn làm ầm lên để được Hoàng Thượng thương tiếc chú ý, mà tới lúc thật sự bệnh thật, bà ta chỉ muốn gắng được ngày nào hay ngày đó, cưỡng ép chính mình khỏe mạnh trước mặt người khác.

Thanh âm già nua lại lần nữa vang lên, nghe ra lại có chút xa lạ: “Dùng tia hồi quang của một người sắp chết như ngươi đổi lại ai gia trợ giúp Tề Vương một tay, ngươi cảm thấy không có lời sao?”