Tự Cẩm

Chương 775: Cục diện 




Tề Vương rõ ràng đã bị Cảnh Minh Đế chèn ép, bách quan huân quý tự nhiên cũng đã nhìn ra, cứ như vậy, Lỗ Vương, Thục Vương, Yến Vương lập tức trở thành đối tượng mọi người chú mục.

Lỗ Vương vui vui vẻ vẻ trở lại trong phủ, nói với Lỗ Vương phi: “Bồi gia uống một chén.”

Lỗ Vương phi hất mày liễu: “Vương gia có việc vui?”

Lỗ Vương ngồi xuống, cười đến xán lạn: “Vậy mà cũng bị nàng nhìn ra, hôm nay tâm tình xác thật không tồi.”

“Vương gia nói nghe thử, cũng cho ta cao hứng lây.”

Lỗ Vương hưng phấn: “Ta còn tưởng rằng thành Quận vương nhìn mấy người bọn họ đều phải thấp hơn một đầu, không nghĩ tới thế mà phong quang đi lên, hôm nay gặp được vài người còn khách khí với ta đấy, trước kia lúc ta là Thân vương cũng chưa thấy bọn họ như vậy ——”

Lỗ Vương phi liếc một cái xem thường: “Người khác khách khí một chút, Vương gia đừng quá tưởng thật.”

Lỗ Vương vừa nghe đã không vui: “Lão Bát và lão Tứ trước sau thất thế, chỉ còn lại ta, lão Lục, lão Thất ba người bình yên vô sự, nghĩ lại trong ba người chúng ta ta còn lớn tuổi nhất, những người đó có thái độ cung kính với ta thì làm sao nào?”

“ Ý của Vương gia là ——”

Lỗ Vương cười đắc ý: “Chẳng lẽ ta chỉ có thể làm Quận vương? Nói không chừng vận may tới còn có thể lên làm Thái Tử á ——”

Lỗ Vương phi bật cười ra tiếng tới.

“Cười cái gì?”

Lỗ Vương phi thu hồi ý cười, liếc Lỗ Vương một cái, đằng đằng sát khí nói: “Ta khuyên Vương gia chớ có mơ mộng hão huyền, làm Thái Tử phải dựa vào vận khí? Không nói người khác, liền nói Tề Vương, bao nhiêu năm rồi ẩn nhẫn cẩn thận, cũng không biết nguyên nhân thế nào đã bị phụ hoàng ghét bỏ, Vương gia cảm thấy mình có thể ẫn nhẫn hơn Tề Vương? Hoặc là nói Vương gia muốn làm người như Tề Vương?”

Lỗ Vương run run, nhanh chóng lắc đầu.

Hắn mới không cần làm người như lão Tứ, chuyện khi còn nhỏ bắt hắn gánh trách nhiệm hắn còn ghi hận cả đời đây.

Loại người như lão Tứ, hắn chỉ muốn “Phi” một tiếng.

Lỗ Vương phi sợ Lỗ Vương chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Ta với Vương gia là phu thê, Vương gia là lên như diều gặp gió hay là mất mạng ta đều nhận, nhưng nữ nhi của chúng ta thì làm sao bây giờ?”

Nàng nói xong, xoa xoa bụng nhỏ: “Huống chi trong bụng còn có một đứa đâu ——”

“Nàng nói cái gì?” Lỗ Vương cả kinh, sau đó đại hỉ, ôm chầm Lỗ Vương phi hôn cái chụt, “Nói như vậy ta sắp có con trai?”

Lỗ Vương phi nghiêng đầu né tránh: “Nào biết là trai hay gái…… Với cả là con trai lại như thế nào? Nếu như Vương gia xen vào tranh đấu, sinh con trai ra cũng là chịu tội ——”

Lỗ Vương liên thanh nói: “Không xen vào, không xen vào!”

Lỗ Vương phi lặng lẽ thở phào.

Nam nhân này thấy chút ánh mặt trời liền xán lạn, không có đầu óc đó mà cứ đòi đi tìm đường chết, đây không phải lấy tính mạng cả nhà ra đùa giỡn sao.

Một lát sau, Lỗ Vương bình phục tâm tình kích động, cười hì nói: “Nàng có thai, vậy ta đi ngủ thư phòng nha. Cái kia…… Cũng không cần nhiều, an bài một Hồng Tụ Thiêm Hương là được.”

“Không nhiều?” Lỗ Vương phi liếc xéo Lỗ Vương.

Lỗ Vương cảm thấy cơ hội khó được, chỗ tốt nhất định phải tranh thủ, cười gượng nói: “Một người không nhiều lắm đi?”

“Không, rất nhiều.”

“Hả?”

Lỗ Vương phi từ trong giỏ thêu lấy ra một cái kéo, đập xuống trước mặt Lỗ Vương, cười lạnh nói: “Vương gia nghĩ quá nhiều rồi!”

Rất nhanh trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Nhóm tỳ nữ canh giữ ở ngoài cửa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bày tỏ thái độ tập mãi thành thói quen.

So với Lỗ Vương phủ gà bay chó sủa, Thục Vương phủ lại quạnh quẽ hơn nhiều.

Thục Vương cùng Thục Vương phi không hợp, lúc này đương nhiên sẽ không đi tâm sự với Thục Vương phi, mà là tự giam mình trong thư phòng, suy nghĩ chuyện xảy ra gần đây.

Càng suy nghĩ, càng hoảng hốt.

Ngày đó lão Thất trước bị gọi tiến cung ăn mắng, sau đó lão Tứ lại bị truyền tiến cung, sau đó nữa quan viên ủng hộ lão Tứ liền bị thương nặng…… Lão Tứ xui xẻo có phải có liên quan đến lão Thất không?

Còn có sự kiện lão Bát, rõ ràng cũng là lão Thất tính kế, cố tình lão Ngũ còn cướp vào người mình ——  nghĩ đến Lỗ Vương ngu xuẩn, Thục Vương lắc lắc đầu.

Như vậy xem ra, hắn với lão Thất mới là người có cơ hội nhất.

Thục Vương hưng phấn nho nhỏ qua đi, ý thức được một sự kiện khủng bố: Nói như vậy, hắn chẳng phải sẽ thành đối đầu chính diện với lão Thất?

Không, không, hắn còn chưa làm tốt chuẩn bị vạn toàn, hiện tại còn chưa thể cứng đối cứng với lão Thất đâu.

Thục Vương tự giam mình ở thư phòng nửa ngày, rốt cuộc nghĩ thông suốt: Hắn còn phải từ từ chuẩn bị thật tốt, cứ để lão Thất phong quang một thời gian đi.

Mà Đông Bình Bá phủ bên kia, Khương Nhị lão gia lại bẻ ngón tay tính tính: Lỗ Vương, Thục Vương, Yến Vương…… Tê, khả năng Yến Vương lại ngày càng lớn hơn rồi!

Tâm ghen ghét của Khương Nhị lão gia với Đại phòng lại bành trướng một vòng.

Ghen ghét thì ghen ghét, lấy lòng là cần thiết, Khương nhị lão gia quyết định xách theo bầu rượu đi tìm Đại ca uống rượu.

An Quốc Công phủ bên này, An Quốc Công trịnh trọng dặn dò An Quốc Công phu nhân Vệ thị: “ Chuyện Tề Vương chớ có lộ ra với mẫu thân, miễn cho lão nhân gia ngài buồn phiền.”

Vệ thị gật gật đầu, bất an nói: “Quốc công gia, về sau chúng ta nên làm cái gì bây giờ ——”

An Quốc Công cười lạnh: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Tự nhiên là nên làm gì thì làm đó. Lúc muội muội chưa tiến cung làm phi chúng ta chính là Quốc Công phủ kế thừa, chẳng lẽ chỉ vì một ý nghĩ viển vông mà chạy trên con đường ngoại thích?”

“Nhưng mà ——”

“Không nhưng nhị gì cả, bà cũng thu hồi những tâm tư đó đi, quản lý tốt Quốc Công phủ mới là đứng đắn.” An Quốc Công cảnh cáo Vệ thị, trong lòng đều có cân nhắc.

Tuy ông luôn không muốn xen vào sự kiện đoạt đích, nhưng An Quốc Công phủ là nhà ngoại Tề Vương, trong mắt  thế nhân tự nhiên chính là người ủng hộ Tề Vương, nếu Tề Vương cùng vị Vương gia nào đó đấu đến như nước với lửa, một khi bị thua, An Quốc Công phủ sẽ có khả năng gặp tai ương.

Mà hiện tại lại có khác.

Cơ hội của Yến Vương càng lúc càng lớn, một khi Yến Vương thượng vị, An Quốc Công phủ dù sao cũng là nhà ngoại có huyết mạch liên hệ với hắn, cho dù Yến Vương đã ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu cũng không thể phủ nhận điểm này.

Chỉ cần An Quốc Công phủ không làm gì quá phận, Yến Vương không có đạo lý ra tay với An Quốc Công phủ.

Mà nếu Yến Vương bại bởi các hoàng tử khác, bởi vì Yến Vương đã ghi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, vị hoàng tử thượng vị cũng sẽ không gây khó dễ cho An Quốc Công phủ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Vương cùng các hoàng tử khác tranh đến tinh phong huyết vũ đối với An Quốc Công phủ không có ảnh hưởng gì, nếu Tề Vương vẫn như thế, An Quốc Công phủ khả năng sẽ bình yên.

Ừm, Tề Vương vẫn cứ như vậy đi.

Thân là cữu phụ của Tề Vương An Quốc Công lại một lần nữa kiên định với ý nghĩ không giúp đỡ Tề Vương.

Có cơ hội, bất động thanh sắc giúp Yến Vương một phen ngược lại cũng có thể.

“Hiền phi bên kia, khi bà tiến cung thỉnh an thì khuyên nhủ muội ấy vài câu, an phận thủ thường mới là phúc khí.”

Vệ thị đáp ứng, chuyển ngày liền tiến cung thăm Hiền phi, lại lấy một lý do thoái thác khác.

“Nương nương biết chuyện của Tề Vương chứ?”

Hiền phi nghe Vệ thị hỏi như vậy, trong lòng trầm xuống, bất động thanh sắc hỏi: “Chương Nhi làm sao vậy?”

Ngày mùng một tháng tư Thái Hậu ngất xỉu, bà ta có nhận được tin tức, còn chuyện sau đó thì không tiện tìm hiểu.

Có Thái Hậu cùng Hoàng Hậu ở đó, đối với phi tần mà nói, có vài tin tức trong cung còn bế tắc hơn ngoài cung nhiều.

Vì thế, mấy ngày nay Hiền phi vẫn luôn đợi tin tức của Tề Vương, nhưng Tề Vương mãi vẫn không tiến cung thỉnh an bà ta.

Vệ thị ánh mắt lấp lóe, thấp giọng nói: “Hiện tại đều truyền Tề Vương thất thế ——”