Tự Cẩm

Chương 760: Động sát tâm 




Đã từng, Khương Nhị lão gia chết sống đều không ngờ rằng hoàng tử mà chất nữ gả lại có thể có liên quan đến cái vị trí đó.

Một dã Hoàng tử lưng đeo thanh danh khắc Hoàng Thượng, từ nhỏ lớn lên ở ngoài cung, làm gì có khả năng làm trữ quân, thậm chí tiến thêm một bước làm thiên tử?

Nhưng thật không ngờ, tình thế lại biến hóa nhanh như vậy, Yến Vương lại có thể bình yên vô sự thành một trong bốn vị hoàng tử có cơ hội chạm vào vị trí đó, sao có thể không làm người ta mơ màng.

Đông Bình Bá phủ một khi thành Hậu tộc, đại ca sẽ được phong tước, vậy tước vị Đông Bình Bá coi như dư ra ——

Vừa nghĩ đến đây, Khương nhị lão gia đã kích động đến cả người phát run, trốn ở trong phòng vụng trộm uống sạch một bầu rượu làm dịu hưng phấn.

Lỗ Vương đắc ý hồi phủ khoe khoang với Lỗ Vương phi thì bị đuổi ra ngoài ngủ thư phòng một đêm, vì thế sáng sớm lúc dùng cơm sáng còn một bụng tức giận.

“Nữ nhân chính là không hiểu nỗi vất vả của nam nhân, ta hấp tấp chạy về nói cho nàng tin tức tốt này là vì cái gì? Còn không phải sợ nàng cảm thấy ở trong đám chị em dâu thân phận thấp nhất, trên mặt không vẻ vang à. Kết quả lại trái ngược, nàng không nghĩ xem hôm qua ta gặp cảnh ngộ bi thảm cỡ nào, thế mà còn tỏ thái độ cho ta nhìn, còn đuổi ta tới thư phòng ngủ, còn có thiên lý hay không……” Lỗ Vương lầm bầm, càng nói càng ủy khuất.

Lỗ Vương phi đen mặt vỗ bàn cái rầm, nhướng mày nói: “Vương gia chớ có thiếp vàng lên mặt bản thân, bây giờ ở trong mấy chị em dâu thân phận của ta cũng không có cao có được không.”

“Làm sao có thể? Lão Bát đã bị biếm thành thứ dân!”

Lỗ Vương phi một châm thấy máu: “Bát hoàng tử không cưới vợ.”

Lỗ Vương nhất thời xấu hổ.

Quá muốn nở mày nở mặt trước mặt cọp mẹ, nhất thời lại quên mất điều này, rõ ràng khi đối mặt với lão Bát giống như luôn có một tên tiểu nhân thời khắc nhắc nhở hắn vậy.

Lỗ Vương phi thấy Lỗ Vương suy nghĩ một đêm vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, tức giận nói: “Vương gia cho rằng ta để ý mấy cái này? Chàng chẳng lẽ còn chưa nghĩ thông, hôm qua rõ ràng chàng bị Yến Vương dùng làm mũi thương.”

Lỗ Vương vừa nghe lại lắc đầu: “Đã nói Nhị Ngưu là ta mang theo, tại sao lại nhắc đến lão Thất nữa?”

Nghĩ lại bởi vì hắn mang Nhị Ngưu đi mới làm lão Bát gặp hạn lớn, hắn còn cảm thấy rất đắc ý đây, công lao này sao có thể để lão Thất cướp mất được?

Lỗ Vương phi dựng ngược mày liễu, hận không thể véo cho Lỗ Vương thông minh ra: “Vương gia cũng không nghĩ xem chủ nhân Nhị Ngưu là ai? Yến Vương cố ý dẫn nó ra, thêm chút ra hiệu, Nhị Ngưu sẽ lập tức quấn lấy ngài……”

Lỗ Vương ngược lại hít khí: “Nhị Ngưu thông minh như vậy?”

Không phải chứ, Nhị Ngưu chặn đường uy hiếp chỉ là đang diễn trò?

Lỗ Vương phi lặng thinh, không nhẫn tâm nói rằng chỉ sợ Lỗ Vương còn không thông minh bằng Nhị Ngưu, ân cần dạy bảo nói: “Vương gia về sau cảnh giác chút đi, chớ có bị người bán còn giúp người ta đếm tiền.”

“ Biết rồi.” Lỗ Vương buồn bã ỉu xìu đáp lời, nghĩ đến khuôn mặt lười biếng tươi cười của Úc Cẩn, âm thầm mắng một tiếng.

Phi, hóa ra lão Thất cũng không phải thứ tốt gì!

Trong thư phòng Tề Vương phủ ánh đèn hiu hắt, Tề Vương một đêm không ngủ, đến sáng dưới mắt xuất hiện một quầng thâm đậm nét, thị nữ dùng trứng gà chín lột vỏ lăn một hồi lâu mới bớt chút.

“Lui ra đi.” Đối mặt với thị nữ tú lệ yểu điệu, Tề Vương lại không có tâm tư thưởng phong lộng nguyệt.

Dĩ vãng những việc này đều là Lý thị an bài, nhìn người nào cũng đều là dong chi tục phấn, hắn vì hiền danh đè nén thiên tính nam nhân, thường nhịn không được mơ màng. Mà nay Lý thị bị nhốt cấm không được ra khỏi viện, hắn có thể tùy tâm sở dục, ngược lại lại mất hứng thú.

Tỳ nữ có đẹp có thể đẹp hơn Yến Vương phi? Huống chi thiên hạ mỹ nhân ngàn vạn, dưới mắt có mấy tỳ nữ mỹ mạo lại có cái gì đáng để cao hứng?

So với hiện giờ, hắn tình nguyện vẫn như lúc Lý thị còn quản gia, giúp hắn quản lý Vương phủ đến gọn gàng ngăn nắp, bớt đi rất nhiều phiền não.

Tề Vương nhắm mắt, trong đầu hiện lên một con chó lớn.

Hôm qua lão Bát xảy ra chuyện, con chó này nổi lên tác dụng lớn nhất, mà kết quả không thể nghi ngờ là hướng phát triển có lợi cho lão Thất.

Nghĩ thêm một chút, lão Thất còn không chỉ có mỗi trợ lực Nhị Ngưu, nữ nhi của lão Thất vừa sinh ra đã được phụ hoàng ban thưởng danh hào, chờ lớn lên chút nữa nói không chừng sẽ dựa vào làm nũng giúp lão Thất tranh sủng, càng đừng nói còn có Yến Vương phi nhiều lần lấy lòng Hoàng Hậu, có thể nói lão Thất có thể trở thành con nuôi của Hoàng Hậu, không thể bỏ qua công lao của Yến Vương phi.

Lão Thất có thê nữ thậm chí chó nuôi tương trợ, mà hắn thì sao?

Mẫu phi bị lão Thất chọc tức thân thể suy sụp, Lý thị không còn dùng được còn chiếm lấy vị trí Tề Vương phi, ngay cả lão Bát thân cận với hắn cũng thành thứ dân……

Tề Vương càng nghĩ càng buồn bực, ánh mắt dần dần lạnh băng.

Không được, hắn không thể để Lý thị chiếm lấy danh phận kéo chân sau mãi được, là lúc nên suy xét để cho nàng ta “Bệnh chết” rồi, đến lúc đó lại mượn tang thê ngủ đông một thời gian, tốt nhất là kích động lão Lục với lão Thất đấu đá nhau, hắn sẽ ngồi sơn quan hổ đấu.

Tề Vương hạ quyết tâm, rất nhanh đã bắt tay an bài.

Tương Vương mới xảy ra chuyện, Tề Vương phi lập tức “Bệnh chết” có hơi gây chú ý, thời gian động thủ bị Tề Vương định vào một tháng sau, chính là lúc mọi người đã bớt nghị luận về Tương Vương.

Kinh thành lắm bát quái, thế nhân luôn dễ quên.

Ngày hôm ấy Tề Vương quyết định động thủ, do dự một chút, cuối cùng vẫn không sắp xếp cho Viện thư nhi đi gặp mặt Tề Vương phi lần cuối cùng.

Từ khi Lý thị bị nhốt lại, số lần Viện thư nhi nhìn thấy mẫu thân có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tề Vương băn khoăn nữ nhi bắt đầu hiểu chuyện, nếu đột nhiên bị sắp xếp đi gặp Lý thị, quay đầu Lý thị lại mất, chỉ sợ sẽ gieo vào trong lòng nữ nhi hạt giống hoài nghi.

Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cuộc gặp mặt này cũng không cần thiết nữa.

Chờ Lý thị chết đi, hắn cũng nên cẩn thận suy xét xem cầu thân với quý nữ nhà ai thì thích hợp nhất.

Tề Vương ngồi trong thư phòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ sắc trời chuyển tối.

Hắn cẩn thận đã quen, cho dù là ở trong phủ nhà mình, cho dù là đối phó một nữ nhân mất đi tất cả, lựa chọn lặng yên không một tiếng động động thủ vào ban đêm sẽ chắc chắn hơn là động thủ vào ban ngày.

Tháng ba xuân ấm, cỏ mọc chim kêu, chính là thời tiết tươi đẹp nhất trong năm, nhưng cảnh xuân tươi đẹp như vậy lại không hề lan đến toà sân viện hẻo lánh nhất Tề vương phủ.

Cảnh xuân có đẹp, cũng đã đến tuổi xế chiều, dường như không có dư lực bao phủ toàn bộ ngóc ngách.

Trong viện im ắng không có hơi người, chỉ có một gốc hoa hạnh nơi góc tường đã sớm nở tàn.

Bỗng nhiên một bà tử vén mành đi ra, nhổ một bãi nước miệng xuống đất: “Ta phi, thật sự coi bản thân vẫn là Vương phi cao cao tại thượng hả, cũng không tè một bãi rồi soi mặt thử, lại còn mặt mũi phát giận ——”

Đang nói, một nữ tử dung mạo tiều tụy như quỷ mị xuất hiện ở cửa.

Bà tử hét một tiếng, vỗ vỗ ngực mắng: “Giả nữ quỷ cái gì, rồi cũng có ngày thành ma cho coi!”

“Đi nói với Vương gia, ta muốn gặp Viện thư nhi.” Đối với bị bà tử nhục nhã, Tề Vương phi mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh nói.

Bà tử cười lạnh: “Nha, ngài còn tưởng là trước kia à, thư nhi còn phải sớm tối tới thỉnh an ngài?”

“Ngươi đi nói với Vương gia, ta muốn gặp Viện thư nhi!” Tề Vương phi nhấn mạnh, “Ta là mẫu thân của Viện thư nhi, ta muốn gặp nó!”

“Ngươi đừng có mà nằm mơ.” Bà tử trợn trắng mắt bước tới, một phen đẩy mạnh Tề Vương phi vào trong phòng.

Ngoài phòng là cảnh xuân mỏng manh, trong phòng là âm lãnh mục nát.

Giọng bà tử càng thêm sắc nhọn: “Tiểu Hồng, còn không trông kỹ nữ nhân điên này, ngươi liền chờ xui xẻo đi.”

Một người tỳ nữ nhỏ giọng nói: “Vương phi, ngài mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”