Tự Cẩm

Chương 721: Quyết định 




" Thất ca không phải đang nói đùa đấy chứ?”

Úc Cẩn nhướng mày: “Sao thế, chẳng lẽ Bát đệ cảm thấy trong số huynh đệ chúng ta còn có ai ân ái hơn so với ta và Thất tẩu ngươi?”

Tương Vương theo bản năng lắc đầu.

Đương nhiên không có.

Đừng nói tới Tứ ca vội vàng ngủ với tiểu thiếp thông phòng để tranh thủ sinh nhi tử, Ngũ ca ba ngày hai quận bị Ngũ tẩu lấy dao phay đuổi giết, lại nghĩ đến dáng vẻ lãnh đạm của Lục tẩu, hiển nhiên tình cảm với Lục ca cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Cảm tình giữa Tam ca với Tam tẩu bị đuổi đi thủ hoàng lăng ngược lại không tồi, nhưng da mặt dày như lão Thất rốt cuộc hiếm thấy, trước mặt người ngoài đều hận không thể nhét Thất tẩu trên thắt lưng.

Nói lão Thất với Thất tẩu ân ái, cái này hắn tin.

“Đây không phải đúng rồi sao. Bát đệ cũng già đầu rồi, đến nay vẫn lẻ loi một mình, phụ hoàng triệu ngươi ta cùng tiến cung, chính là để cho Bát đệ hiểu được trên đời này phu thê ân ái có khối người, không phải ai cũng giống như Thôi đại cô nương sớm cho vị hôn phu đội nón xanh không nói, còn giết chết nam nhân mình từng thân mật trong đêm tân hôn rồi chạy lấy người ——”

Úc Cẩn nhắc tới Thôi Minh Nguyệt, mặt Tương Vương liền tái mét.

Sớm cho vị hôn phu đội nón xanh —— vị hôn phu kia là nói hắn đi?

Tức giận còn chưa dâng lên, lại bị câu nói phía sau dọa rụt lại: Lão Thất nói Chu Tử Ngọc là Thôi Minh Nguyệt giết?

Thôi Minh Nguyệt đào hôn, bị tên nô tài ngu xuẩn hắn phái đi giám thị xách về Tương Vương phủ, hắn đành phải giết người diệt khẩu xử lý thi thể. Xong rồi mới ngẫm lại, Thôi Minh Nguyệt có thể đào tẩu, mà Chu Tử Ngọc đã chết, không phải Thôi Minh Nguyệt ra tay còn có thể là ai?

Độc nhất lòng dạ đàn bà!

Tương Vương kinh hãi chính là tại sao Úc Cẩn biết được những việc này.

“ Sắc mặt Bát đệ sao lại khó coi như vậy?” Úc Cẩn quan tâm hỏi.

Bờ môi Tương Vương khô nứt: “Thất ca đừng nói linh tinh.”

Úc Cẩn xùy một tiếng bật cười: “Nói linh tinh? Bát đệ thật là đơn thuần, thế mà không nghe thấy những tin đồn này.”

“Tin đồn gì?” Tương Vương kìm lòng không được hỏi, không để ý đối phương nói mình đơn thuần.

Hắn rất vui vẻ người khác cho rằng hắn đơn thuần, tránh cho đem chuyện Thôi Minh Nguyệt mất tích nghĩ đến trên đầu hắn.

Úc Cẩn trong lúc vô tình toát ra cái nhìn đối với Tương Vương làm Tương Vương rất an tâm, không tự giác có hứng nói chuyện tiếp.

“Đều nói Chu Tử Ngọc là bị Thôi đại cô nương giết, còn nói Bát đệ vận khí tốt, tránh thoát một kiếp……”

Mặt Tương Vương càng tái hơn rồi.

Nói thật ra, hắn xác thật cũng coi như vận khí tốt, ngày đó nếu thật sự thuận lợi bái đường thành thân, nói không chừng ngày nào đó bị giết chết chính là hắn.

Nhưng đây tính là vận khí chó má gì, nếu như hắn không biết gì dính vào một độc phụ như vậy, biết đi đâu tìm người phân xử đây?

Thanh âm cảm khái của Úc Cẩn lại vang lên: “Bây giờ nghĩ lại, lời cổ nhân nói một chút cũng không sai, vẽ người vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng. Ngày thường nhìn Thôi đại cô nương đoan trang hiền thục, ai mà ngờ sẽ làm ra nhiều chuyện kinh thế hãi tục như vậy đâu. Bát đệ, đệ nói có phải hay không?”

Mặt Tương Vương đã từ trắng sang xanh, khó coi đến cực điểm.

Úc Cẩn đồng tình vỗ vỗ bả vai Tương Vương, trấn an nói: “Bát đệ vẫn nên nhìn về phía trước đi, cũng không cần một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nói không chừng phụ hoàng sẽ chọn cho ngươi một thục nữ ôn nhu thiện lương ngay cả con kiến cũng không đành lòng dẫm ấy chứ.”

An ủi xong, Úc Cẩn nhanh chân rời đi, lưu lại Tương Vương phát ngốc.

Thục nữ? Loại chuyện thuần túy dựa vào vận may này ai có thể bảo đảm? Vạn nhất phụ hoàng tuyển cho hắn chính là một Thôi Minh Nguyệt khác thì sao?

Vừa nghĩ như vậy, trước mắt Tương Vương liền biến thành màu đen, tuyệt vọng qua đi lại thầm mắng Úc Cẩn: Lão Thất thế này đâu phải an ủi, thuần túy là khoe khoang!

Hừ, cho là hắn không nghe nói gì sao, kỳ thật lão Thất đã sớm có tình ý với Thất tẩu, hiểu tận gốc rễ, lúc này mới có ân ái tốt đẹp như bây giờ.

Hiểu tận gốc rễ —— Tương Vương tức khắc nghĩ đến gì đó, dùng sức nắm tay.

Không được, hắn không thể ngồi chờ chết chờ phụ hoàng lung tung định ra hôn sự cho hắn được.

Hắn không phải không thành thân, nhưng không thể hai mắt bị bôi đen, hiểu nhà gái tận gốc rễ mới là bảo đảm!

Tương Vương do dự một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm, chuyển hướng lần nữa đi vào cửa cung.

Cho đến khi thân ảnh Tương Vương biến mất ở cửa cung, nơi xa mới lộ ra nửa người nam tử trẻ tuổi.

Úc Cẩn phát ra một tiếng cười khẽ.

Hắn quạt gió thêm củi đẩy Hoàng Hậu đến một bước này, phụ hoàng lại có hai nhân tuyển, chẳng lẽ hắn là kẻ ngốc may áo cưới cho người khác?

Cứ việc có chín phần nắm chắc trải qua hôm nay có thể thắng lợi, nhưng còn một phần hiểm hắn cũng không muốn mạo, cho nên mới có màn nói chuyện với Tương Vương vừa nãy.

Bằng không lấy tính tình Úc Cẩn, nào sẽ phí nhiều miệng lưỡi như vậy với Tương Vương.

Úc Cẩn không chút để ý thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

Lão Bát thật đúng là “ Đơn thuần”, nghe hắn nói vài câu liền tiến cung tìm lão cha hoàng đế. Ha hả, loại ngu xuẩn nghe vài câu lừa dối đã không nhìn rõ Đông Nam Tây Bắc này lão cha hoàng đế lại còn xếp vào suy xét, mắt có mù hay không?

Trong lòng Úc Cẩn lại lần nữa biểu đạt bất mãn với Cảnh Minh Đế không có mắt nhìn, hồi phủ bồi tức phụ.

Cảnh Minh Đế đang rối rắm đến gãi đầu, liền nghe nội thị bẩm báo nói Tương Vương cầu kiến.

Lão Bát vì sao đi mà quay lại?

Thời điểm mẫn cảm thế này, Cảnh Minh Đế sửng sốt một chút mới lệnh nội thị truyền Tương Vương tiến vào.

“Nhi tử thỉnh an phụ hoàng.” Tương Vương vừa tiến vào, đã hành một đại lễ.

Cảnh Minh Đế không khỏi nhíu mày: “Làm gì vậy?”

Vô sự hiến ân cần không phải cướp bóc cũng là trộm cắp, cứ việc lời này dùng trên người con mình có vẻ không thích hợp, nhưng lão Bát rời đi lại quay lại, còn hành đại lễ là muốn làm gì?

Hừ —— chẳng lẽ tiểu tử này nghe được tiếng gió?

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Cảnh Minh Đế tức khắc trầm xuống.

Tương Vương đứng dậy, liếc nhìn sắc mặt Cảnh Minh Đế, xúc động mới rồi tức khắc tắt hơn phân nửa.

Phụ hoàng thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, hắn lúc này quay lại nói, có phải có hơi vội vàng hay không?

Nghĩ như vậy, Tương Vương lại do dự.

“Lão Bát, ngươi đến tột cùng có chuyện gì?” Trên mặt Cảnh Minh Đế tuy khôi phục bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Trong lòng Tương Vương run lên, nói chuyện liền có chút lắp bắp: “Nhi tử…… Nhi tử mơ một giấc mơ ——”

Cảnh Minh Đế mở to mắt: “ Gì cơ?”

Gần nhất đều lưu hành nằm mơ sao?

Cái thứ nhất ông tin, cái thứ hai ông lại tin, cái thứ ba ông còn có thể tin?

Lão Bát đi mà quay lại, quả nhiên có vấn đề.

“Mơ thấy cái gì?” Cảnh Minh Đế ngữ khí nặng nề hỏi.

Vừa rồi Úc Cẩn nhắc tới Thôi Minh Nguyệt đã mang đến cho Tương Vương bóng ma thật lớn một lần nữa dâng lên, Tương Vương hạ quyết tâm, nói: “Mơ thấy Nguyệt Lão nói nhi tử trong vòng ba năm không nên cưới vợ ——”

“Cho nên?”

Dưới cái nhìn chăm chú thâm trầm của Cảnh Minh Đế, Tương Vương cố nén khẩn trương nói: “Nhi tử kỳ thật cũng cảm thấy giấc mơ này có chút hoang đường, nhưng nghĩ thà tin là có còn hơn là không, liền tới bẩm báo với phụ hoàng.”

Cảnh Minh Đế trầm mặc thật lâu, chậm rãi gật đầu: “Được, trẫm đã biết.”

Tương Vương ngẩn người.

Phụ hoàng dễ dàng đáp ứng như vậy? Sao lại cảm thấy có chút bất an nhỉ ……

Cho đến khi Tương Vương choáng váng trở lại Tương Vương phủ, còn có một loại cảm giác không yên, rồi lại nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào.

Rõ ràng mục đích của hắn đã đạt được, tâm tình hẳn phải vui sướng mới đúng.

Mà Cảnh Minh Đế sau khi Tương Vương rời đi không lâu, đem chung trà để lại trên bàn, xem như hạ quyết tâm.

Chính là lão Thất đi.