Tự Cẩm

Chương 710: Nhắc nhở  




Hoàng Hậu nghe Khương Tự hỏi như vậy, cười ôn nhu: “Phúc Thanh à …… nó thích nhất là xem hoa đăng.”

Phúc Thanh công chúa từ nhỏ mắt bị tật, sau đó hơn mười năm không nhìn thấy thế gian rực rỡ sắc thái, sau lại được Khương Tự chữa khỏi đôi mắt, nhìn cái gì cũng thấy không đủ, cho dù nhìn chằm chằm con kiến chuyển nhà trên mặt đất cũng có thể cười ra tiếng, huống chi là hoa đăng lộng lẫy rực rỡ trên tết Nguyên Tiêu.

Hoàng gia không thể so với gia đình bình thường, vào ngày tết Nguyên Tiêu các công chúa không thể chạy ra đường cái ngắm đèn du ngoạn, nhưng có thể bước lên Tuyên Đức lâu ngắm đèn.

Tuyên Đức môn chính là cửa chính của hoàng thành, hướng Nam cửa lâu chính là mười dặm ngự phố (con phố thuộc về vua). Hai bên ngự phố lầu các san sát, khúc lan cửa son, đến ngày tết Nguyên Tiêu thải lâu đăng sơn* thắp lên, rực rỡ lung linh, đẹp không sao tả xiết, đặc biệt lấy thải lâu sơn trước cửa Tuyên Đức lâu là đồ sộ nhất.

Nhắc tới ái nữ, Hoàng Hậu nói không hết chuyện: “Bổn cung còn nhớ tết Nguyên Tiêu năm ngoái Phúc Thanh leo lên Tuyên Đức lâu ngắm đèn, khóc ướt hai cái khăn, cuối cùng bị kéo về cung……”

Khương Tự cười nói: “Đổi thành con nói không chừng khóc ướt ba cái khăn còn chưa đủ.”

Hai mắt của Phúc Thanh công chúa hồi phục thị lực vào năm ngoái, tết Nguyên Tiêu năm ngoái là lần đầu tiên nàng ngắm đèn trong nhiều năm qua, cảm xúc mất khống chế chính là nhân chi thường tình.

Kiếp trước Khương Tự phải tới sang năm mới từ Ô Miêu trở lại kinh thành, khi đó nàng sợ bị người phát hiện có liên quan với Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ, nên chỉ đóng cửa sống điệu thấp, ngay cả yến hội hoàng gia này nọ đều là có thể miễn thì miễn, sau lại nghe nói Đích công chúa duy nhất ngã xuống đài cao té chết.

Hoàng Hậu đau mất ái nữ chịu đả kích lớn, từ đó không còn ai dám nhắc tới Phúc Thanh công chúa nữa.

Nghĩ đến thiếu nữ tuy rằng mù nhưng tính tình lại ôn nhu kia, Khương Tự khó tránh khỏi áy náy, thầm nghĩ nếu như Phúc Thanh công chúa có thể nhìn thấy thì có lẽ sẽ không phát sinh ngoài ý muốn như vậy.

Hiện giờ đôi mắt Phúc Thanh công chúa hồi phục thị lực, còn sẽ phát sinh thảm họa hay không Khương Tự không thể xác định, lại không dám chủ quan.

Kiếp trước Phúc Thanh công chúa là một người mắt mù tại sao lại lên lầu ngắm đèn, bây giờ nghĩ lại lại là một việc kỳ quái.

Là Phúc Thanh công chúa muốn dùng lỗ tai nghe tiếng pháo hoa nhân gian náo nhiệt, hay là nói đó cũng không đơn thuần là ngoài ý muốn?

Vốn dĩ Phúc Thanh công chúa xảy ra chuyện không phải vào tết Nguyên Tiêu năm nay, nhưng Khương Tự không quên được giáo huấn vợ chồng Vĩnh Xương Bá chết thảm.

Kiếp trước trước khi nàng chết vợ chồng Vĩnh Xương Bá vẫn sống rất tốt, kiếp này bởi vì nàng thay đổi một số việc mà song song chết thảm, làm hại bạn tốt Tạ Thanh Yểu không có song thân.

Việc này như cho Khương Tự một hồi chuông cảnh báo: Trọng sinh mà đến, không phải tất cả thay đổi đều có thể mang đến kết quả tốt.

Nàng ra tay chữa khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa, ai biết được tai họa vốn nên phát sinh vào tết Nguyên Tiêu hai năm sau sẽ không xảy ra sớm đâu?

Cho dù bị Hoàng Hậu cho rằng ăn nói lung tung, nên nhắc nhở vẫn là phải nhắc nhở hai câu.

Hoàng Hậu còn đang nói đến đủ chuyện lý thú sau khi đôi mắt Phúc Thanh công chúa khỏi, Khương Tự lại không thể không cắt ngang bầu không khí hoà thuận vui vẻ này.

“Con hôm qua mơ một giấc mơ ——”

Khương Tự vừa mở miệng, Hoàng Hậu đã dừng lại, biểu cảm có chút khác thường.

Yến Vương phi lại nằm mơ?

Phải biết rằng mấy ngày trước để hai vị công chúa Phúc Thanh cùng Thập Tứ đến Yến Vương phủ để xác nhận Yến Vương phi có ở trong phủ hay không, kết quả hai vị công chúa ngay cả một câu nói cũng chưa nói được với Yến Vương phi đã phải ra về, nguyên nhân chính là Yến Vương phi được chỉ điểm trong mơ, cần phải ngậm miệng cầu phúc mới thể hiện thành tâm.

Nếu là trước khi Úc Cẩn chưa trở về, Hoàng Hậu đối với việc này chỉ có lắc đầu, nhưng khi Úc Cẩn mang theo Đông Bình Bá thế tử mạnh khỏe trở về, Hoàng Hậu liền kinh ngạc.

Hóa ra người khác nằm mơ chỉ là nằm mơ, mà Yến Vương phi nằm mơ đó là làm phép ……

Lại lần nữa từ trong miệng Khương Tự nghe được nằm mơ, Hoàng Hậu không thể không nghiêm túc, vội hỏi: “Nằm mơ thấy gì?”

“Mơ thấy khi công chúa ngắm đèn té bị thương ——”

Khương Tự lời còn chưa dứt, Hoàng Hậu đã đứng bật dậy, một khuôn mặt trở nên xanh mét: “Ngươi nói cái gì?”

Đối với phản ứng của Hoàng Hậu, Khương Tự cũng không ngoài ý muốn.

Phúc Thanh công chúa là nữ nhi duy nhất của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu còn xem trọng hơn cả bản thân, một khi xảy ra chuyện căn bản là không thể thừa nhận.

Hoàng Hậu hoàn toàn không thèm để ý thất thố, dùng sức cầm cổ tay Khương Tự: “Yến Vương phi, ngươi đến tột cùng mơ thấy cái gì?”

Khương Tự mím môi, có chút chần chờ.

Hoàng Hậu lấy lại phản ứng, lập tức phất tay ra hiệu cho cung tỳ hầu hạ lui ra, chờ trong phòng chỉ còn lại hai người, liền vội vã hỏi: “Phúc Thanh đến tột cùng làm sao?”

Khương Tự khó xử cắn cắn môi: “Chỉ là một giấc mơ mơ mơ hồ hồ, hình như là thân ở trong một biển đèn, Phúc Thanh không biết thế nào mà lại té ngã……”

Nàng khó mà nói Phúc Thanh công chúa ngã chết, cũng không dám nói kỹ càng tỉ mỉ, dù sao kiếp trước Phúc Thanh công chúa gặp hoạ cũng không phải phát sinh vào tết Nguyên năm nay, nàng nhắc nhở chỉ là để phòng ngừa vạn nhất.

Nếu sự tình phát triển đúng như vậy, không thể nghi ngờ sẽ đổi lấy sự cảm kích của Hoàng Hậu, nhưng nếu chuyện gì cũng không xảy ra, chỉ sợ Hoàng Hậu cũng sẽ trách tội trong lòng, cho nên không tiện nói quá chắc chắn.

Nhưng dù chỉ là nhắc nhở mơ hồ, cũng đã đủ làm cho Hoàng Hậu toát một thân mồ hôi lạnh.

“Chỉ là một giấc mơ linh ta linh tinh, tỉnh lại kỳ thật đã quên hơn phân nửa…… Con dâu vốn không nên nói ra làm người cười chê, chỉ là sự tình liên quan đến Phúc Thanh liền nhịn không được nói với mẫu hậu, mong rằng mẫu hậu chớ trách con hồ ngôn loạn ngữ ——”

Hoàng Hậu tốt xấu nhớ rõ thân phận của mình, kinh hãi ban đầu qua đi trên mặt khôi phục bình tĩnh, miễn cưỡng cười cười vỗ tay Khương Tự: “Ta sao lại trách ngươi được. Thà rằng tin là có còn hơn là không, nói không chừng chính là tiên nhân Bồ Tát mượn ngươi cảnh báo cho Phúc Thanh thì sao ……”

Giấc mơ của Yến Vương phi có thể không coi trọng sao? Nhất định không thể rồi!

Khương Tự thì lặng lẽ kéo kéo khóe miệng.

Hoàng Hậu đại khái quá sốt ruột đi, tiên nhân cùng Bồ Tát cũng không phải một đạo, nếu thật sự đi vào giấc mộng, nói không chừng sẽ đánh nhau trong giấc mơ của nàng ấy chứ.

“Mẫu hậu, thời gian đã không còn sớm, con dâu không quấy rầy ngài nữa.” Khương Tự nên nói đều đã nói, không tiện ở lâu trong cung, đoạn đưa ra lời cáo từ.

Hoàng Hậu tự mình tiễn Khương Tự đến cửa, dặn dò nội thị: “Đưa Vương phi ra ngoài, cẩn thận dẫn đường cho Vương phi.”

Mắt thấy nội thị cung cung kính kính dẫn đường cho Khương Tự, trên dưới Khôn Ninh Cung không khỏi sinh lòng cảm khái: Hoàng Hậu cũng thật coi trọng Yến Vương phi.

Mà lúc này trong lòng Hoàng Hậu đã là dời sông lấp biển, ở trong phòng đi tới đi lui, đột nhiên dừng lại, phân phó: “Mời Phúc Thanh công chúa tới đây.”

Phúc Thanh công chúa trở lại tẩm cung vừa mới thêu được nửa chữ “Thọ” đã bị gọi trở lại, đang không hiểu ra sao: “Mẫu hậu gọi nữ nhi quay lại có việc gì thế?”

Hoàng Hậu từ trên xuống dưới đánh giá nữ nhi, duỗi tay vuốt ve mái tóc Phúc Thanh công chúa, đem lời muốn nói nuốt xuống: “Không có việc gì, chính là xem con có lười biếng hay không.”

Cứ việc bà rất để ý giấc mơ của Yến Vương phi, nhưng bây giờ cứ thế mà nói không cho Phúc Thanh ngắm đèn e là quá đột ngột.

Thôi, vẫn là chờ đến tết Nguyên Tiêu hôm đó lấy lý do thân thể không khoẻ lưu lại Phúc Thanh làm bạn đi.

Hoàng Hậu có quyết định, tạm thời khôi phục bình tĩnh.

Rất nhanh thì đến đêm trước tết Nguyên Tiêu, Hoàng Hậu còn chưa kịp cáo ốm, Phúc Thanh công chúa mới từ Từ Ninh Cung qua đây, trước mặt  Đế Hậu vui mừng nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, Hoàng tổ mẫu nói năm nay ngài ấy cũng muốn lên Tuyên Đức môn ngắm đèn, vừa lúc con với Thập Tứ muội có thể cùng đi ——”