Tự Cẩm

Chương 678: Sát khí ám dạ 




Khương Tự có dự cảm, nếu như biết được hai quẻ ngôn còn lại là gì, có lẽ là có thể cởi bỏ được bí mật Đóa ma ma ở trong cung khuấy gió nổi mưa.

Nhưng chuyện này nàng không thể hỏi Đại trưởng lão.

Chuyện Đóa ma ma nàng và A Cẩn biết rõ, nhưng mấy người Đại trưởng lão lại không biết.

Tâm phòng người không thể không có, với Đại trưởng lão tâm tình của Khương Tự rất phức tạp, có tôn kính, có cảm kích, đồng thời không thể thiếu phòng bị.

Nàng thậm chí còn nghĩ, kiếp trước lưu lạc Ô Miêu có lẽ cũng không đơn giản.

“A Cẩn, chàng có biết ba quẻ ngôn mà Thái Thượng trưởng lão Ô Miêu lưu lại là gì không?”

Úc Cẩn kinh ngạc giật giật đuôi lông mày: “Ta làm sao biết được.”

Không hiểu sao cảm thấy có chút nguy hiểm là thế nào?

“Không biết?” Khương Tự nheo mắt, cười như không cười nhìn hắn.

Úc Cẩn bị nhìn đến chẳng hiểu ra sao, dự cảm nguy hiểm càng mãnh liệt hơn, đón lấy áp lực cười gượng nói: “Đương nhiên là không biết rồi, đây hẳn xem như là tuyệt mật của Ô Miêu đi.”

“Nhưng chàng biết rất nhiều bí thuật Ô Miêu.”

Úc Cẩn cứng lại.

“Chàng còn biết Thánh Nữ A Tang đã chết.”

Cổ họng Úc Cẩn bắt đầu phát ngứa, nhịn không được muốn ho khan.

“ Chàng còn có Thánh Nữ lệnh của A Tang.”

Úc Cẩn xoa xoa mặt, bắt lấy tay Khương Tự: “A Tự, nàng nghe ta giải thích!”

Khương Tự cong cong khóe môi: “Được.”

Úc Cẩn ngẩn ngơ.

Dễ dàng đáp ứng như vậy?

Khương Tự đẩy hắn, dỗi nói: “Chàng giải thích nha!”

Đồ ngốc này, cho hắn cơ hội giải thích còn phát ngốc, chẳng lẽ nhất định muốn kéo nhỏ của nàng hầu hạ?

“Ta giải thích……” Úc Cẩn hoàn hồn, nhất thời lại không biết phải nói từ đâu, “Việc này nói ra thì rất dài ——”

Khương Tự xoa xoa tay: “Nói ngắn gọn.”

Không mang theo kéo nhỏ bên người xác thật thất sách.

“ Khi ta mới tới Nam Cương, có một lần bị lạc ở trong rừng chướng khí, trong lúc vô tình đã cứu A Tang ——”

Đón nhận con ngươi đen trầm của Khương Tự, Úc Cẩn sờ sờ sống mũi, ngượng ngùng nói: “Được rồi, ta từ xa nhìn thấy một nữ hài tử rất giống nàng gặp nạn, tưởng là nàng, chạy như bay qua cứu……”

Khương Tự nâng mí mắt.

A Cẩn dùng ba chữ “Chạy như bay” rất hay.

Liếc Khương Tự một cái, Úc Cẩn vội nói: “Cứu xong rồi liền biết không phải là nàng.”

Khương Tự lấy tay chống cằm, nổi lên lòng hiếu kỳ: “Lúc trước chúng ta cũng chỉ gặp mặt có một lần, mà ta với A Tang lại giống nhau như thế, chàng làm thế nào xác định đó không phải ta?”

Vành tai Úc Cẩn ửng đỏ, lúng ta lúng túng nói: “Dù sao chính là biết.”

Hắn đương nhiên không có khả năng nói cho A Tự, bọn họ tuy rằng gặp mặt ít, nhưng nàng đã xuất hiện trăm ngàn lần trong giấc mơ của hắn, đặc biệt là càng lớn, giấc mộng ấy càng dần khắc sâu.

Tức phụ mà mình nhận định, sao có thể nhận sai.

“Sau đó thì sao?”

Úc Cẩn hơi giật mình, sau đó nói: “ Sau khi cứu A Tang xong vốn tưởng rằng sẽ không còn gặp nhau, không nghĩ tới Đại trưởng lão Ô Miêu lại đặc biệt nhiệt tình, cố ý phái người tới cảm tạ ta, sau đó ngày Tết sẽ luôn nhận được lễ vật của bọn họ. Có một lần chúng ta chuẩn bị đánh một trận chiến mai phục, cần giải quyết chướng khí tạo thành bối rối, ta đến Ô Miêu xin giúp đỡ, Đại trưởng lão không chút do dự liền ra tay giúp đỡ, thường xuyên qua lại liền quen thuộc……”

Dò xét liếc nhìn Khương Tự một cái, hắn cảm thấy còn có thể nói tiếp: “Hơn ba năm trước, tỳ nữ A Lan của Thánh Nữ A Tang đột nhiên hoang mang rối loạn tới tìm ta, nói Đại trưởng lão có việc gấp muốn ta đi một chuyến, chờ ta chạy qua mới phát hiện thì ra là A Tang đã xảy ra chuyện ——”

“A Tang làm sao?” Khương Tự mím môi hỏi.

Đối với nguyên nhân chân chính A Tang chết, nàng cũng không rõ lắm.

Úc Cẩn nhíu nhíu mày: “Nhìn không giống như là sinh bệnh, ngược lại như là ——”

Thấy Úc Cẩn chần chờ, Khương Tự truy vấn: “Như gì?”

“ Người tẩu hỏa nhập ma vì luyện thần công trên thoại bản.”

Rõ ràng đang nói đến đề tài nghiêm túc, Khương Tự lại suýt nữa bật cười, đành phải nhẹ nhàng mím môi bảo trì bình tĩnh.

Úc Cẩn sợ Khương Tự không rõ, kiên nhẫn giải thích nói: “Giống như người tập võ chúng ta, tập luyện không đúng có lẽ sẽ bị nội thương, nhưng tẩu hỏa nhập ma đều là chuyện xưa, giờ cũng không còn tồn tại ——”

Khương Tự mỉm cười: “Ta chỉ buồn bực chừng nào thì chàng xem thoại bản.”

Úc Cẩn cứng lại, ngượng ngùng nói: “Long Đán thích xem, ta chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, tùy tiện lật chút chút.”

Hắn là nam tử bình tĩnh cơ trí, sao có thể trầm mê xem thoại bản được.

“ Trước khi A Tang lâm chung có nói gì với chàng không?” Đối với hành vi quăng nồi cho Long Đán của Úc Cẩn, Khương Tự không tỏ ý kiến, tiếp tục đề tài trước đó.

Úc Cẩn nghiêm mặt: “Đương nhiên sẽ không nói gì với ta, chỉ là cho ta một Thánh Nữ lệnh. Ta nghĩ Ô Miêu có rất nhiều thần kỳ, tương lai có lẽ có lúc dùng tới, liền nhận lấy.”

“Thánh Nữ lệnh xác thật rất hữu dụng, chàng cứ thế mà trả lại có chút đáng tiếc.” Khương Tự lẩm bẩm nói.

Úc Cẩn ôm người vào trong lòng, thích ứng khuôn mặt thiếu niên xa lạ kia, cười nói: “Nghĩ đến có thể mang nàng về nhà, liền không có gì đáng tiếc nữa ——”

Nói tới đây, hắn nhớ tới thái độ hận không thể để hắn nhanh nhanh dẫn người đi của Đại trưởng lão Ô Miêu, xấu hổ kéo kéo khóe miệng.

Hùng hổ đi đòi người, hạ quyết tâm cho bằng được, kết quả đối phương hận không thể vui vẻ đưa tiễn, chênh lệch trong đó không thể nói hết.

“A Cẩn, hôm nay nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai chúng ta vẫn là tách ra đi đi. Ta đi với lão Tần, Long Đán, chàng mang theo Nhị ca ta.”

Khương Tự là chuồn êm ra ngoài, hồi kinh cùng Úc Cẩn một khi bị phát hiện sẽ phiền toái.

Úc Cẩn không phản đối, nhẫn nhịn nói: “ Chuyện cứu người về sau giao cho Long Đán bọn họ, không cần thiết tự mình ra mặt.”

Hôm nay cứu một thiếu niên đuổi thi, ngày mai cứu một thiếu niên cưỡi ngựa, trên đời thiếu niên lang nhiều như vậy, cứu hết được sao?

Làm một người nam nhân lấy thân báo đáp với ân nhân cứu mạng, hắn biết rõ tính nguy hiểm khi cứu người lung tung.

Còn về tộc trưởng Tuyết Miêu, một lão nam nhân miệng cóc, mắt đậu xanh, hắn căn bản không để trong lòng, dù sao cũng phải giết chết.

Khương Tự gật gật đầu, không vạch trần người nào đó lòng dạ hẹp hòi.

Năm đó nếu không phải nàng hảo tâm cứu đồ ngốc nào đó, có lẽ sẽ không có hiện giờ.

Chờ đến tối, thấy Khương Tự vẫn không có ý định bỏ dịch dung, Úc Cẩn nhịn không được nhắc nhở: “Nên ngủ rồi.”

Khương Tự buồn cười liếc Úc Cẩn một cái: “Ngủ đi.”

“Cái đó …… Như vậy ta có chút không quen……”

Tuy biết là A Tự, nhưng dùng một khuôn mặt thiếu niên, ôm vẫn có chướng ngại nha.

Khương Tự đẩy ra cái tay duỗi tới: “Thành thật ngủ đi, luôn cảm thấy sẽ không thuận lợi như vậy, vẫn là cẩn thận hơn hết.”

Lấy Ô Miêu cầm đầu mười mấy bộ tộc đều có thủ đoạn, mà Thánh Nữ thuận lợi xuất quan ắt sẽ thay đổi cục diện nào đó đã hình thành mấy năm nay. Một khắc bọn họ còn chưa rời xa Nam Cương, đều không thể thiếu cảnh giác.

Úc Cẩn hậm hực đáp ứng.

So với an toàn, chuyện khác xác thật có thể thư thả.

Khụ khụ, tuy rằng hắn cảm thấy không cần thả, nhưng vẫn là nghe A Tự đi —— người nào đó tiếc nuối thu hồi những tâm tư đó.

Rất nhanh thì đến đêm khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng gió cũng đều dừng lại, chỉ có bóng đen cành lá lắc lư chập chờn in xuống trên cửa sổ.

Một con trùng màu đen như con rắn nhỏ lặng yên không một tiếng động từ khe cửa chen vào, uốn lượn bò về phía giường.