Tự Cẩm

Chương 67: Dưới Hoa Chôn Cốt




Khứu giác của Khương Tự trời sinh mẫn cảm, từ sau khi học được bí thuật ở chỗ trưởng lão Ô Miêu thì ở trong mắt thường nhân cơ hồ có thể sử dụng ‘ Thần kỳ’  để hình dung.

Dù Thược Dược như lửa, mùi hương thơm ngào ngạt, thì vẫn như cũ không thể chặn được từng luồng từng luồng mùi thối xông vào trong chóp mũi của nàng.

Thứ mùi đó nàng đã ngửi qua, là thi xú ( mùi hôi thối của thi thể).

Khương Tự sở dĩ muốn tới Trường Hưng Hầu phủ, biết rõ núi có hổ mà vẫn xông vào núi hổ, chính là muốn dò xét xem nguyên nhân nào khiến Trường Hưng Hầu thế tử Tào Hưng Dục và Khương Thiến có thể làm ra loại chuyện khiến người ta khó có thể tin đó với nàng.

Đó là khúc mắc của nàng, nếu như không cởi bỏ thì cũng có thể làm cho người hại nàng phải chịu trừng phạt, bằng không nàng sẽ vĩnh viễn không thể tiêu tan.

Có một số việc có thể trôi qua, có thể nghĩ thoáng, nhưng có một số việc thì phải đối mặt, đi giải quyết, mới có thể thoát khỏi ác mộng.

Cho nên nàng chủ động tới, chủ động tới gần địa phương này, chủ động tới gần đôi vợ chồng này.

Thế nhưng nàng dù đã làm tốt chuẩn bị đầy đủ, lại không nghĩ rằng dưới khoảnh Thược Dược nở lộng lẫy này lại chôn thi cốt.

Khương Tự vô ý thức dùng mũi chân nghiền bùn đất.

Thi xú kia thấm vào lớp bùn đất này, thậm chí là đã thấm vào trong từng lớp từng lớp cánh hoa Thược Dược dày đặc này rồi cũng nên.

Loại mùi này không phải hai ba ngày là có thể hình thành, nhưng lại lộ ra mới mẻ quỷ dị, phảng phất như một cỗ thi thể vừa mới được chôn xuống không lâu, từ trên thi thể nở ra Thược Dược hoa lộng lẫy.

Sắc mặt Khương Tự lại trắng thêm mấy phần.

Đến lúc này, nàng cũng không cảm thấy sợ, chỉ là tầng tầng sóng khí đánh tới mùi thi xú nồng đến khiến nàng buồn nôn, làm cho nàng cơ hồ không khắc chế được cảm giác muốn nôn.

“ Tứ muội, muội không thoải mái?” Khương Tiếu phát hiện Khương Tự là lạ, ánh mắt từ Thược Dược xinh đẹp lại có chút yêu dị từ tốn thu hồi lại.

Khương Tự thở chậm, miễn cưỡng nở nụ cười: “ Ta vẫn tốt.”

Khương Tiếu nhíu mày nhìn Khương Tự, tiện tay giật xuống một cách hoa Thược Dược văn vo ở đầu ngón tay.

Chất lỏng đỏ nhạt dính lên lòng bàn tay trắng muốt của Khương Tiếu.

Ánh mắt Khương Tự không khỏi rơi vào trên ngón tay của Khương Tiếu.

Khương Tiếu tiện tay vò nát cánh hoa đón gió ném đi, cúi đầu ngửi ngửi đầu ngón tay, cười nói: “ Nhắc tới cũng kỳ, ta mặc dù thích hoa Thược Dược, nhưng lại không thích mùi hương của hoa này. Tứ muội, có phải muội cũng ngửi không quen, cho nên mới không thoải mái hay không?”

Khương Tự ngẫm lại mùi thi xú vô khổng bất nhập kia, nhìn nhìn lại màu đỏ nhạt trên lòng bàn tay Khương Tiếu, dùng sức cắn cắn môi khắc chế cảm giác buồn nôn, miễn cưỡng cười nói: “ Rất nhiều mùi ta đều ngửi không quen.”

“ Vậy chúng ta liền đi đi thôi, muội mà nói sớm ngửi không quen ta liền không kéo muội đến đây rồi.” Khương Tiếu ở trong Bá phủ mặc dù nói không lại ba câu với Khương Tự là sẽ làm ầm lên, nhưng ra ngoài vậy mà lại tự nhiên kéo gần khoảng cách.

Tỷ muội một phủ, ra bên ngoài đương nhiên phải giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau.

Khương Tiếu phóng khoáng sáng sủa, lại không ngu ngốc, đã sớm từ trong thái độ khác lạ của Khương Thiến đối với Khương Tự phát giác ra mấy phần cổ quái rồi.

Khương Tự đứng ở chỗ cũ bất động, giọng nói vừa chuyển nói: “ Mặc dù rất nhiều mùi ngửi không quen, nhưng mùi hương của Thược Dược ta vẫn ngửi được.”

Chôn dưới mảnh hoa Thược Dược này đến tột cùng là thi cốt của người hay là thi thể của chó mèo linh tinh, nàng nhất định phải biết rõ ràng.

Nếu muốn biết rõ ràng, nàng sẽ còn tới gần nơi này, giờ phút này đương nhiên không thể nói với Khương Tiếu là nàng ngửi không quen mùi của hoa Thược Dược được.

Nếu là như thế, nàng mà còn tới gần nơi này liền sẽ thành hành vi khác thường.

“ Tứ muội, ta hỏi muội, giữa muội và Nhị tỷ đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Khương Tiếu từ xa nhìn ba người Khương Thiến đang leo lên núi giả, hạ thấp giọng hỏi.

Thấy Khương Tự không nói, Khương Tiếu cười lạnh: “ Ngươi kêu tỷ ta đuổi Lục muội đi, tỷ ta thế mà ngay cả một chữ "Không" cũng không dám, điều này quá kì quái, đừng có nói với ta Nhị tỷ đối với ngươi so với tỷ muội ruột còn thân hơn, ta không phải đồ ngốc.”

Khương Tự trầm mặc thật lâu, nhìn chăm chú lên Thược Dược hoa rực rỡ nở rộ khẽ thở dài: “ Phải nha, ta cũng kỳ quái đây. Tam tỷ có biết, trước khi mắt của tổ mẫu chưa bị bệnh Nhị tỷ đến Bá phủ đã sớm mở miệng mời ta đến Hầu phủ làm khách hay không.”

Khương Tiếu khẽ giật mình, càng thêm tò mò.

Các nàng đều là cùng nhau nhận được thiếp mời, nhưng lại không biết Khương Thiến đã sớm mời Khương Tự rồi.

Đây có phải nói rõ, người Nhị tỷ muốn mời vốn chính là Khương Tự hay không?

Ý nghĩ này ở trong lòng Khương Tiếu vừa chuyển, nàng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự mỉm cười: “ Cho nên ta liền muốn thử xem, thành ý của Nhị tỷ đối với ta đến cùng có mấy phần, không nghĩ tới ——”

“ Không nghĩ tới Nhị tỷ thành ý mười phần.” Khương Tiếu tiếp lời nói.

“ Đúng nha, thành ý mười phần.” Khóe môi Khương Tự nhếch lên giễu cợt.

Hành động mờ ám của vợ chồng Khương Thiến nàng nhất định phải bắt tới, cho nên nàng không ngại để cho Khương Tiếu thấy được một phần chân tướng trước.

“ Vậy rốt cuộc là vì cái gì đây?” Khương Tiếu như có như không đá đá cánh hoa rơi xuống bụi cỏ bên chân, biểu tình càng ngưng trọng thêm, “ Ta luôn cảm thấy không phải chuyện gì tốt. Tứ muội, ở trong Hầu phủ muội và ta thường ở cùng một chỗ đi, ở lại hai ngày chúng ta liền nhanh đi về.”

Khương Tự tuy biết Khương Tiếu có tính tình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nhưng cũng không ngờ tới Khương Tiếu có thể nhanh chóng không kể hiềm khích lúc trước mà tính toán thay nàng như vậy, sau khi cảm động xong thì từ chối: “ Cái này cũng không cần, ta đường đường chính chính đến Hầu phủ làm khách, Nhị tỷ chẳng lẽ lại còn khó xử ta?”

Chuyện nàng cần làm quá nguy hiểm, để Khương Tiếu phát hiện ra vài phần không thích hợp là vì sau khi vạch trần chân tướng sẽ có người giúp nàng nói chuyện, cũng không nghĩ hiện tại sẽ kéo Khương Tiếu vào trong nguy hiểm.

Khương Tiếu hiển nhiên bị lời này của Khương Tự chọc tức, chỉ tay ấn trán nàng một cái, buồn bực nói: “ Ngươi có phải ngốc không thế?”

Làn da thiếu nữ vô cùng mịn màng, bị Khương Tiếu chọc một cái như thế, trên trán trơn bóng nhất thời xuất hiện một cái dấu đỏ.

Khương Tiếu há to miệng, phiền muộn đá đá bụi cỏ bên chân.

Sao trước kia lại không biết Khương Tự là một con bé mong manh vậy nhỉ, chỉ đụng một cái vậy mà liền hiện dấu đỏ, rất giống như nàng khi dễ người vậy.

“ Ý ——” Khương Tiếu xoay người từ dưới đất nhặt lên một vật, “ Đây là cái gì?”

Trong tay Khương Tiếu cầm chính là một cây trâm, dưới ánh mặt trời hiện ra màu sắc cổ xưa.

“ Cây trâm này làm bằng vật liệu gì vậy, không phải vàng không phải bạc......” Khương Tiếu buồn bực đánh giá cây trâm trong tay.

Ánh mắt Khương Tự đột nhiên lãnh lệ hẳn.

Đây là một cây trâm đồng!

Trâm đồng rất phổ biến.

Những nữ tử nhà bình dân cũng thích chưng diện, nhưng không phải mỗi nhà đều có điều kiện đặt mua trâm vàng trâm bạc, trâm đồng như vậy, mộc trâm thậm chí trúc trâm liền thành lựa chọn lui mà cầu thứ khác.

Thế nhưng là đây là địa phương nào?

Đây là Trường Hưng Hầu phủ, đừng nói các chủ tử, cho dù là nha hoàn bà tử có đầu có mặt đeo đều là trâm vàng chủ tử thưởng, mà dưới nhất đẳng nữa thì sẽ đeo trâm bạc.

Dù là nha hoàn bà tử làm công việc khổ nhất mệt nhất không có trâm bạc mang cũng chướng mắt loại trâm đồng này, tình nguyện lựa chọn trâm hoa hay hoa lụa sáng ngời tinh xảo.

Trái tim Khương Tự đập dồn dập mấy lần, toát ra một suy đoán lớn mật: Nếu như dưới mảnh hoa Thược Dược này chôn chính là thi cốt người, như vậy cây trâm đồng này có phải là của người bị hại hay không?

“ Cái này hình như là trâm đồng mà.” Khương Tiếu dò xét một lát, rốt cục nhận ra được.

Lúc này một giọng nói mang theo ý cười lành lạnh vang lên: “ Hai vị muội muội làm gì đây?”

Khương Tự lấy làm kinh hãi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai từ trong tay Khương Tiếu đoạt lấy trâm đồng nhét vào trong tay áo.

Cách đó không xa, Trường Hưng Hầu thế tử Tào Hưng Dục một thân trường sam màu xanh nhạt trên mặt ý cười nhìn qua hai người.