Tự Cẩm

Chương 631: Kinh hãi 




Editor: Khuynh Vũ

Hơn một ngàn lượng bạc, đây cũng không phải một số lượng nhỏ.

Đương nhiên, dù sao Tề Vương phi cũng đường đường là thân Vương phi, số bạc lớn hơn con số này cũng đã từng qua tay, nhưng dùng một ngàn lượng bạc để quyên tiền hương khói, thì thật sự làm nàng ta đau như cắt thịt.

Tề Vương phi chuẩn bị tiền hương khói là bốn trăm lượng, mà con số này vẫn là nàng ta cắn răng bỏ ra.

Nàng ta quyên bốn trăm lượng, còn chưa được một nửa số tiền mà Yến Vương phi quyên, sự chênh lệch này thật sự là quá lớn……

Trong lòng Tề Vương phi đảo điên, miễn cưỡng duy trì để không làm bản thân thất thố, âm thầm an ủi chính mình: Thôi, ít hơn nhiều thì cứ ít hơn nhiều đi, lần này bị Yến Vương phi hạ thấp, lần sau bổ sung vào là được, mà chỉ sợ Yến Vương phi cũng chỉ có cơ hội phong quang một lần như vậy thôi.

Vừa nghĩ như vậy, Tề Vương phi liền thấy dễ chịu hơn, thần sắc cũng dần dần khôi phục như thường.

Lúc này tăng nhân đã đếm xong chồng ngân phiếu mà A Man dâng lên, nhấc bút ghi chép trên Sổ Công Đức: Yến Vương phi quyên tiền hương khói một ngàn tám trăm lượng.

“Một ngàn tám trăm lượng?” Tỳ nữ của Tề Vương phi che miệng kinh hô.

Tề Vương phi hung hăng trừng tỳ nữ một cái, sắc mặt rốt cuộc cũng thay đổi, cả người tức giận đến phát run.

Khương thị nhất định là cố ý làm nàng ta khó xử!

Lại không phải lễ tết, bình thường một lần dâng hương quyên ít tiền hương khói để không mất mặt là được rồi, nào có ai vừa ra tay đã là một ngàn tám trăm lượng!

Một ngàn tám trăm lượng, không lẽ Khương thị muốn đúc một bức tượng Phật nhỏ bằng vàng luôn hay sao?

Nếu nói trước đó cho rằng Khương Tự quyên bạc cùng lắm chênh lệch sáu trăm hoặc một ngàn lượng bạc còn có thể khiến Tề Vương phi miễn cưỡng an ủi bản thân một phen, nhưng hiện giờ con số chênh lệch cách xa như vậy thật sự là làm nàng ta không xuống đài được.

Nàng ta chỉ chuẩn bị bốn trăm lượng bạc, ngay cả một nửa số lẻ của người ta cũng không bằng  …… Mất mặt, thật sự là quá mất mặt.

Giờ khắc này, Tề Vương phi hận Khương Tự tận xương.

Rõ ràng quyên mấy trăm lượng tiền hương khói đã không ít rồi, vì sao nhất định phải làm cho nàng ta khó xử như vậy?

Tiện nhân Khương thị quả nhiên đáng chết!

Tăng nhân chắp tay trước ngực thi lễ với Khương Tự: “Vương phi khẳng khái, Phật Tổ chắc chắn phù hộ Vương phi mọi chuyện đều như ý.”

Khương Tự vân đạm phong khinh, đáp lại khách khí: “Tiền bạc đều là tục vật, có thể để Phật Tổ nhìn thấy thành ý của tín nữ, đó là phúc khí của tín nữ.”

Tăng nhân thầm than Yến Vương phi biết cách nói chuyện, rồi nhìn về phía Tề Vương phi.

Khương Tự cũng nhìn theo, biểu tình cười như không cười.

Con ngươi Tề Vương phi co lại, suýt nữa tức muốn nổ phổi.

Khương thị tiện nhân này thật sự là cố ý, làm nàng ta khó xử sau đó còn khiêu khích!

Mắt lạnh nhìn phản ứng của Tề Vương phi, Khương Tự nhẹ nhàng thở dài.

Đến bây giờ Tề Vương phi mới xác định là nàng cố ý, thật đúng là trì độn mà.

Đả kích đối thủ mà không bị đối thủ phát hiện, cái này giống như áo gấm đi đêm vậy, không thể nghi ngờ là thiếu đi rất nhiều thống khoái.

Tề Vương phi coi như giữ được trầm ổn, nhưng tỳ nữ lại không chịu được, nhịn không được kêu một tiếng: “Vương phi ——”

Tiền hương khói Vương phi chuẩn bị đang ở chỗ nàng ta, sư phụ người ta đều đang nhìn, vậy bốn trăm lượng này là lấy ra, hay là không lấy ra đây?

Tề Vương phi khẽ gật đầu.

Hiện tại ngoại trừ da mặt dày quyên ra, thì còn biết làm sao bây giờ?

Muốn bỏ nhiều hơn nữa cũng không có mà bỏ, càng kéo dài lại càng xấu hổ hơn.

Đến lúc này, Tề Vương phi chỉ có thể liên tục tự an ủi bản thân: Nhịn qua hôm nay thì tốt rồi, Khương thị chết rồi, ngoại trừ tăng nhân ở đây ra thì còn có ai biết chuyện hôm nay nữa?

Không ai biết, vậy chuyện mình từng mất mặt sẽ không gọi là mất mặt nữa.

Tỳ nữ từ trong tay áo lấy ra số tiền hương khói đã chuẩn bị tốt, giao cho tăng nhân.

Tăng nhân chỉ liếc một cái, đã viết lên Sổ Công Đức: Tề Vương phi quyên tiền hương khói bốn trăm lượng.

Tỳ nữ xấu hổ đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, nhanh chóng nhìn Tề Vương phi một cái.

Tề Vương phi cố gắng chống đỡ để mặt không đổi sắc, trong lòng hối hận không thôi: Sớm biết như thế, cho dù không cắn răng bỏ thêm một ít, thì cũng sẽ đem ngân phiếu đổi thành mệnh giá mười lượng bạc, đến lúc đó sẽ có một xấp nhỏ, nhân lúc tăng nhân kiểm kê thì bỏ đi. Nào để đến nông nỗi giống như bây giờ, người ta liếc mắt một cái đã đếm xong……

“A di đà phật.” Tăng nhân niệm một tiếng Phật hiệu với Tề vương phi xem như nói lời cảm tạ, trừ cái đó ra không có nhiều lời.

Tuy nói tiền bạc là tục vật, nhưng không có những tục vật này, sao có thể cho thấy thành tâm đối với Phật Tổ? Không có sự so sánh nhiều ít giữa tục vật, lại như thế nào nhìn ra người nào thành tâm với Phật Tổ hơn?

Chậc chậc, Tề Vương phi quyên tiền hương khói còn không bằng số lẻ của Yến Vương phi. Đều là Vương phi, nhưng chênh lệch cũng thật quá lớn.

Tăng nhân cảm khái trong lòng, đưa hai người đến phòng cho khách nghỉ ngơi.

“Hai vị Vương phi nghỉ ngơi một hồi đi, lát nữa sẽ có thức ăn chay đưa tới.”

“Làm phiền sư phụ.” Tề Vương phi hơi gật đầu.

Chờ tăng nhân rời đi, Tề Vương phi đè xuống toàn bộ lửa giận, cười nói với Khương Tự: “Thất đệ muội ăn đồ ăn chay của chùa Bạch Vân bao giờ chưa? Đồ ăn chay của chùa Bạch Vân chính là tuyệt ——”

“Ăn rồi.” Khương Tự nhẹ nhàng bâng quơ đánh gãy Tề Vương phi lảm nhảm.

Tề Vương phi cứng người, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn với câu trả lời của Khương Tự.

Sau khi Khương thị gả đến Yến Vương phủ, hình như cũng không nghe nói đã từng đi chùa Bạch Vân.

Khương Tự thấy thế cười cười: “Tứ tẩu khả năng không biết, lúc ta chưa lấy chồng từng cùng đại tỷ tới chùa Bạch Vân, đối với lần đó có thể nói là ấn tượng khắc sâu.”

“Ấn tượng khắc sâu?”

“Phải nha, trên đường trở về xe ngựa mà Đại tỷ ngồi mất khống chế, sau lại tra ra là bởi vì có cây châm dài đâm vào mông ngựa, nên ngựa mới nổi điên. Ta giận quá, trực tiếp bẩm báo với Thuận Thiên Phủ luôn, cuối cùng tra ra manh mối, là do tên súc sinh Chu Tử Ngọc vì muốn trèo cành cao mà mưu hại Đại tỷ ta……”

Theo từng lời Khương Tự nói ra, sắc mặt Tề Vương phi càng lúc càng khó coi.

Nàng ta nhớ lại, chuyện Chu Tử Ngọc mưu hại vợ cả lúc ấy nháo rất ầm ỹ, cuối cùng đánh mất tiền đồ không nói, cả người cũng điên điên khùng khùng, còn phá hủy hôn lễ của Tương Vương cùng Thôi Minh Nguyệt ——

Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Vương phi càng sôi trào.

Kết cục sau cùng của Chu Tử Ngọc cực kỳ thê thảm, mặc dù dân chúng tầm thường không để ý, nhưng một người sống sờ sờ như Thôi Minh Nguyệt lại đột nhiên biến mất, mấy người bọn họ vẫn biết rõ ràng, đều suy đoán là vào đêm đại hôn Thôi Minh Nguyệt hại Chu Tử Ngọc xong, liền chạy trốn.

Nhìn Khương Tự tươi cười nhợt nhạt, đáy lòng Tề Vương phi phát lạnh: Nàng ta sao lại quên mất, nữ nhân trước mắt này chính là ngọn nguồn tạo thành vận mệnh bi thảm của Chu Tử Ngọc!

Lúc trước nếu không có Khương thị báo quan, thì sự việc Chu Tử Ngọc mưu hại vợ cả làm sao có thể phơi bày khắp thiên hạ?

Khương Tự cười tủm tỉm hỏi Tề Vương phi: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ác giả ác báo. Tứ tẩu, ngươi nói có phải là đạo lý này không?”

Tề Vương phi gượng cười gật đầu: “Thất đệ muội nói phải.”

Trong lòng lại lần nữa hạ quyết tâm, hôm nay nhất định không thể để Khương thị sống sót, miễn cho đối phương có cơ hội xoay người. Nàng ta cũng không muốn trở thành Chu Tử Ngọc thứ hai, càng không muốn trở thành Thôi Minh Nguyệt thứ hai.

Không đúng, còn có Vinh Dương trưởng công chúa! Bởi vì Khương thị đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng, từ đó tra ra lúc Vinh Dương trưởng công chúa còn trẻ đã từng mưu hại mẫu thân của Khương thị, Vinh Dương trưởng công chúa bị biếm thành thứ dân sau đó lại bị Thôi tướng quân một kiếm giết chết.

Sắc mặt của Tề Vương phi trắng bệch, trong đầu xoay vòng một ý niệm: Khương thị thật là đáng sợ, nhất định phải giết chết nàng ta mới an tâm!

Chờ không bao lâu thì tăng nhân bưng đồ ăn chay tới, vô luận là Khương Tự hay là Tề Vương phi đều không có bao nhiêu khẩu vị, ăn uống qua loa nghỉ ngơi một hồi, rồi rời sơn chùa lần nữa ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị trở về thành.