Tự Cẩm

Chương 619: Tin dữ 




Quân Đại Chu và quân Nam Lan giao chiến ở một bến đò, tình hình chiến đấu dị thường thảm thiết, hai bên đều thương vong thảm trọng.

Trên danh sách tướng sĩ bỏ mình, Cảnh Minh Đế thình lình phát hiện một cái tên quen thuộc: Nhi tử của Đông Bình Bá Khương Trạm.

Cảnh Minh Đế xoạt đóng lại danh sách thật dài, trước mắt hiện ra bóng dáng của người trẻ tuổi nọ.

Khuôn mặt tuấn lãng, con ngươi sáng ngời, còn có nụ cười sáng sủa kia.

Khi ở trên đại điện ông hỏi người trẻ tuổi kia muốn thưởng cái gì, người trẻ tuổi kia nói làm nam nhi không tiếc thân mình, hộ vệ quốc thổ Đại Chu.

Cũng vì lời này đả động ông, ông mới gật đầu đồng ý thỉnh cầu của người trẻ tuổi kia.

Nhưng bây giờ, tên của người trẻ tuổi lại xuất hiện trên danh sách tướng sĩ bỏ mình, mà hắn là con trai độc nhất của Đông Bình Bá, thân huynh trưởng duy nhất của Yến Vương phi …… Cảnh Minh Đế đau đầu, nhắm mắt trầm ngâm thật lâu mới mở ra, nhìn về phía Phan Hải.

Phan Hải hơi hơi khom người: “Hoàng Thượng có gì phân phó?”

Cảnh Minh Đế trầm mặc một chút rồi mở miệng: “Trước gọi Yến Vương tiến cung.”

“Vâng.”

Úc Cẩn nhận được truyền triệu, có hơi không thể hiểu được.

Gần nhất hắn cái gì cũng không làm nha, đang yên lành lại bị gọi tiến cung làm gì?

Bởi vì đoán không ra, nên lần này khi nhìn thấy Cảnh Minh Đế, Úc Cẩn có vẻ phá lệ thành thật.

“Nhi tử gặp qua phụ hoàng.”

Cảnh Minh Đế liếc Úc Cẩn một cái thật sâu, thanh âm hơi trầm xuống: “Tới rồi.”

Úc Cẩn nghe xong, càng cảm thấy không thích hợp, rũ mắt hỏi: “Không biết phụ hoàng gọi nhi tử đến đây, có gì dặn dò?”

Tầm mắt Cảnh Minh Đế rơi xuống danh sách đặt ở trên bàn, sau một lúc lâu, đem danh sách kia cho Úc Cẩn: “ Xem một chút đi.”

Tiếp nhận danh sách, trong lòng Úc Cẩn đột nhiên sinh ra dự cảm không lành, nhanh chóng lật xem những cái tên đó, rất nhanh đã thấy được một hàng chữ quen thuộc.

Mấy chữ bình thường ấy lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể, làm sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng nhợt.

Bàn tay cầm đao kiếm vô cùng kiên định bắt đầu run rẩy.

Cảnh Minh Đế không nói một lời, yên lặng nhìn Úc Cẩn.

Sau một hồi, ánh mắt Úc Cẩn mới từ trên danh sách dời đi, nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế mở miệng: “Đông Bình Bá phủ bên kia, trẫm sẽ phái Phan Hải tiến đến trấn an, còn về tức phụ ngươi nơi đó, ngươi nói với nó đi.”

Úc Cẩn giật giật môi, có loại xúc động muốn ở laik trong cung không đi.

Hoàng đế lão tử nói cái gì?

Muốn hắn nói với A Tự Khương Trạm chết trận?

“Sao?”

Úc Cẩn dùng sức nắm chặt quyền, nói thẳng: “Nhi tử không mở miệng được.”

Cảnh Minh Đế tán đồng thở dài.

Con trai độc nhất của người ta, ai mở miệng được đây.

HAI người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không hé răng.

Không khí nhất thời vô cùng ngưng trệ, Phan Hải âm thầm lau mồ hôi.

Huynh trưởng của Yến Vương phi chết trận, đây thật đúng là muốn mạng mà.

Mặc dù Cảnh Minh Đế có cảm giác sâu sắc tiếc nuối, nhưng chung quy cũng trải qua lắm mưa nhiều gió, trước đó không lâu còn ban chết cho thân nhi tử kia, so sánh với cái này còn kém một tầng, vì thế trước mở miệng nói: “Đi thôi, ngươi nói với tức phụ ngươi, dù sao cũng tốt hơn so với nó nhận được tin từ Đông Bình Bá phủ bên kia.”

Úc Cẩn cắn cắn môi, đem danh sách nhẹ nhàng giao cho Phan Hải: “Nhi tử cáo lui.”

Hắn xoay người đi tới cửa, đột nhiên lại quay lại.

Cảnh Minh Đế hơi ngạc nhiên: “ Sao vậy?”

“Phụ hoàng, nhi tử muốn biết kỹ càng tỉ mỉ quá trình đã xảy ra, còn có di thể của cữu huynh khi nào có thể chở về kinh thành.”

Muốn hắn cứ thế trở về khô khan nói với A Tự Khương Trạm đã chết, đừng nói A Tự không thể tiếp thu, hắn cũng không thể.

Cái tên ngốc vô tâm vô phế, trong mắt đều là người tốt kia làm sao lại chết chứ?

Chuyện này cực kỳ không thích hợp, rõ ràng hắn đã âm thầm phái người bảo hộ……

Cảnh Minh Đế nghe xong Úc Cẩn nói, nhìn Phan Hải một cái.

Phan Hải nói: “Trước mắt báo về chỉ có nhiêu đó, tình hình cụ thể chỉ sợ còn phải đợi hai ngày mới có tin tức truyền đến.”

Cảnh Minh Đế một lần nữa nhìn về phía Úc Cẩn, chậm rãi nói: “Trở về đi, một khi phía Nam có tin tức sẽ thông báo cho ngươi.”

Úc Cẩn trầm mặc thật lâu, rồi chắp tay: “Nhi tử cáo lui.”

Ra cửa cung, gió lạnh ùa tới, thổi trúng gương mặt lạnh buốt của Úc Cẩn.

Đã bắt đầu mùa đông, trời càng ngày càng lạnh, lại không lạnh bằng tâm hắn giờ phút này.

Sau khi trở về hắn nên nói với A Tự như thế nào?

Mặt trời chỉ ló ra một nửa, một nửa còn lại bị mây mù dày đặc che khuất, rõ ràng là buổi sáng, sắc trời lại tối thui, tựa như màn đêm muốn buông xuống.

Trở lại vương phủ, Úc Cẩn không lập tức tới Dục Hợp Uyển, mà là gọi Lãnh Ảnh tới.

“Chủ tử có gì phân phó?”

“ Người đi theo đến phía Nam âm thầm bảo hộ Khương Trạm, là thủ hạ của ngươi đi.”

“Dạ.”

“Phía Nam truyền đến cấp báo, Khương Trạm chết trận, ngươi không nhận được tin tức gì?”

Trên khuôn mặt nhất quán không có biểu tình gì của Lãnh Ảnh lộ ra vài phần khiếp sợ, một hồi lâu mới nói: “Ti chức không có nhận được bất kỳ tin tức gì cả.”

“Ngươi tự mình dẫn người đi tra, xem người âm thầm bảo hộ Khương Trạm sống hay chết.” Úc Cẩn cắn răng nói.

“Vâng.”

Úc Cẩn đứng dậy, lúc này mới đi về phía Dục Hợp Uyển.

Ngày xưa con đường từ thư phòng tiền viện đi thông Dục Hợp Uyển hắn luôn chê quá dài, nhưng lúc này đây lại cảm thấy quá ngắn.

Dừng chân ở cửa, Úc Cẩn nghĩ: Sao nhanh như vậy đã đến rồi?

Đúng lúc A Man đi ra, buồn bực nói: “Vương gia sao không đi vào?”

Này không giống tác phong của Vương gia nha, ngày xưa tới gặp chủ tử đều chờ không được thông truyền, trực tiếp đã đi vào.

Úc Cẩn ngại A Man nói nhiều, liếc nàng một cái, nhấc chân đi vào.

A Man không hiểu ra sao chớp chớp mắt. 

Vương gia đây là làm sao vậy?

Nghĩ nghĩ, nàng dứt khoát yên lặng theo đi vào.

Công việc để tối rồi làm không muộn, nhìn xem nguyên nhân Vương gia khác thường mới là đứng đắn, luôn cảm thấy tình hình không đúng.

Khương Tự đang dỗ A Hoan chơi.

A Hoan hơn năm tháng, đối với mẫu thân trêu đùa luôn rất nể tình mà toét miệng cười, thậm chí cười khanh khách ra tiếng.

Nghe tiếng cười của nữ nhi, Úc Cẩn hơi dừng bước, tâm tình càng thêm nặng nề, trên mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài, đi qua bồi Khương Tự cùng nhau chơi với nữ nhi.

Khương Tự lại phát hiện vài phần khác thường, ra hiệu vú nuôi đưa A Hoan đi.

Tuy rằng mới hơn năm tháng, theo lý còn chưa đến lúc hiểu biết, nhưng A Hoan phát hiện chính mình bị ôm đi lập tức méo miệng gào lên.

Vú nuôi do dự nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự tuy đau lòng, lại không đổi ý, nhàn nhạt nói: “Mang tiểu quận chúa đi xuống đi.”

Chờ tiếng khóc A Hoan dần dần cách xa, Khương Tự nhìn về phía Úc Cẩn: “Có phải có việc gì rồi không?”

Úc Cẩn ánh mắt hơi lóe: “Nàng đã nhìn ra?”

“ Tiếng bước chân của chàng nặng nề hơn so với ngày thường.”

Nghe Khương Tự nói như vậy, trong lòng Úc Cẩn càng thêm hụt hẫng.

A Tự ngay cả biến hóa rất nhỏ của tiếng bước chân của hắn cũng đều có thể phát hiện, có thể thấy được chân chính đặt hắn ở trong lòng, mà hắn lại không có bảo vệ tốt huynh trưởng của A Tự ……

Hổ thẹn, thống khổ, do dự…… Đủ loại cảm xúc đan xen trong mắt hắn.

Khương Tự ngồi thẳng người, thần sắc càng thêm nghiêm túc: “A Cẩn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Ngày thường A Cẩn cũng không phải người hay do do dự dự.

Nghĩ như vậy, trái tim Khương Tự trầm xuống.

Úc Cẩn mấp máy môi mỏng, thanh âm hơi khàn: “Phía Nam truyền đến cấp báo ——”

“Sau đó đâu?” Trái tim Khương Tự không khống chế được nhảy dồn dập mấy cái, sinh ra dự cảm không lành.

Úc Cẩn hạ quyết tâm, nói ra: “Khương Trạm…… Tên Khương Trạm xuất hiện trên danh sách tướng sĩ bỏ mình!”