Tự Cẩm

Chương 608: Điểm đáng ngờ 




Vài tên nội thị lập tức vây quanh Thái Tử.

Thấy không còn chuyện gì, Nhị Ngưu khẽ gập chân sau ngồi xuống, nhàn nhã lắc đuôi.

Phan Hải bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người vái chào Nhị Ngưu một cái thật thấp: “Khiếu Thiên tướng quân đi về trước đi, quay đầu gia ta sẽ hảo hảo nói lời cảm tạ ngươi.”

Đến lúc này, ai còn nói Khiếu Thiên tướng quân chỉ là một con chó, hắn sẽ lập tức phát hỏa với người đó.

Một đám người như thủy triều rút lui khỏi Đông Cung, chỉ để lại đầy đất hỗn độn.

Thuần ca nhi ngửa đầu, hỏi cung tỳ: “ Phụ thân ta làm sai chuyện sao?”

Cung tỳ nắm chặt tay Thuần ca nhi, màu môi trắng bệch khuyên nhủ: “Thái tôn, ngài mau trở về đi thôi, để Thái Tử Phi nhìn thấy ngài như vậy sẽ lo lắng.”

Thái Tử Phi trước khi đi cố ý giao cho nàng chiếu cố tốt Thái tôn, không nghĩ tới Thái tôn vốn đã nằm ngủ lại đột nhiên thức dậy, khăng khăng muốn đi ra ngoài nhìn một cái, mặc nàng khuyên can như thế nào đều không khuyên được.

Cuối cùng Thái tôn vẫn nhìn thấy tình cảnh Thái Tử bị nội thị mang đi, cùng với Đông Cung bừa bãi lộn xộn.

“Thái tôn, ban đêm lạnh, nô tỳ mang ngài về phòng.”

Thuần ca nhi đứng bất động, lại hỏi: “ Phụ thân ta làm sai chuyện sao?”

Cung tì cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng không rõ lắm……”

Nàng chỉ biết Đông Cung xảy ra chuyện lớn, đến tột cùng là chuyện gì không phải một tiểu cung nữ như nàng có thể biết được.

Còn nữa, cho dù biết cũng không dám nói với Thái tôn.

Thuần ca nhi dường như cũng ý thức được điểm này, nói: “Trở về đi.”

Nó xoay người trước, bả vai nho nhỏ run lên, dường như đang đè nén tiếng khóc thút thít.

Cung tì giơ tay lau lau khóe mắt, nước mắt lạnh lẽo.

Thái Tử phạm tội, nhìn Phan công công xé rách mặt, chuyện phạm phải ắt không nhỏ, đến lúc đó mấy người ở Đông Cung bọn họ nói không chừng đều phải chôn cùng……

Cung tỳ không dám nghĩ tiếp, kéo Thuần ca nhi rời đi.

Càn Thanh cung, Cảnh Minh Đế đã chờ đến không kiên nhẫn, mà khi nội thị bẩm báo nói Phan công công mang theo Thái Tử tới đây, những không kiên nhẫn ấy nhất thời biến mất, thay thế chính là hốt hoảng.

Chẳng lẽ Phan Hải thật sự tìm ra người gỗ ở Đông Cung?

Bình ổn một lát, Cảnh Minh Đế mới mở miệng nói: “Gọi bọn họ tiến vào.”

Không bao lâu Phan Hải đi vào, sau đó là Thái Tử mặt như màu đất, bị mấy tên nội thị khiêng.

Vừa thấy sắc mặt Thái Tử xám trắng, tâm Cảnh Minh Đế liền lạnh một nửa, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Phan Hải.

Sắc mặt Phan Hải cũng chẳng đẹp là bao, đem người gỗ trình cho Cảnh Minh Đế: “Mời Hoàng Thượng xem qua.”

Cảnh Minh Đế nhìn thấy người gỗ kia ngực ghim kim tua, ánh mắt chợt co rụt, chờ lại nhìn thấy sinh thần bát tự trên người người gỗ, thanh âm đều run lên: “ Phát hiện ở nơi nào?”

Phan Hải liếc Thái Tử một cái, nhẹ giọng nói: “Người gỗ là Khiếu Thiên tướng quân phát hiện, chôn ở trong chậu hoa trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ của Thái Tử……”

“Súc sinh!” Cảnh Minh Đế bỗng nhiên đứng dậy, ngón tay chỉ Thái Tử.

Thái Tử quỳ liệt trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết nói: “Phụ, phụ hoàng, nhi tử sai rồi, nhi tử thật sự biết sai rồi……”

Cảnh Minh Đế nhắm lại hai mắt, bên tai là tiếng Thái Tử xin tha, nhưng thanh âm này lại làm ông càng thêm phẫn nộ, phẫn nộ đến mức tận cùng liền thành bi thương.

Đây là đích trưởng tử ông coi trọng nhất, từ khi vừa sinh ra đã trao ngôi vị trữ quân, chọn lựa kỹ càng thần tử tới dạy dỗ, nhưng ai biết cuối cùng lại làm ra sự tình hành thích vua giết cha.

Ông tiếp thu giáo huấn lập trữ lấy ái của tiền triều dẫn đến đại loạn, chẳng lẽ là sai rồi sao?

Cảnh Minh Đế mở to mắt, thanh âm mỏi mệt: “ Cung nữ kia, là ngươi bóp chết?”

Người Phan Hải phái đi Tĩnh Nhạc đường kiểm tra thực hư nguyên nhân cung nữ chết đã trở về phục mệnh, cũng may bên kia chưa hoả táng thi thể, rất dễ dàng nghiệm ra nguyên nhân cung nữ chết.

Thân mình Thái Tử run lên, không lên tiếng.

“Nói, có phải do ngươi bóp chết hay không!”

Người trở về phục mệnh nói trên cổ cung nữ có vết bóp rõ ràng, hung thủ trừ Thái Tử ra cơ hồ không có khả năng là người khác.

Toàn thân Thái Tử run lên, nhận mệnh nói: “Là, là nhi tử……”

Đón nhận sắc mặt xanh mét của Cảnh Minh Đế, Thái Tử hoảng loạn cực kỳ, vội nói: “Phụ hoàng, đều là tiện nhân kia mê hoặc nhi tử, nhi tử nhất thời hồ đồ a ——”

Cảnh Minh Đế đã tức giận đến nói không ra lời.

Đến bây giờ, Thái Tử có tâm hại ông là ván đã đóng thuyền, nhưng ông vẫn như cũ không tin đây chỉ là trùng hợp.

Thái Tử muốn hại ông, đúng lúc có một tiểu cung nữ biết được phương pháp người gỗ hại người, lại vừa vặn bị một tiểu cung nữ khác phát hiện, hai cung nữ này vẫn là đồng hương.

Nói không chừng trong cung này còn có đồng lõa của Đóa ma ma, cung nữ kia chính là bị đồng lõa của Đóa ma ma khuyến khích, sau đó Thái Tử liền mắc câu……

Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm Thái Tử, hận đến ngứa răng.

Vô luận Thái Tử chủ động sinh ra tâm tư này cũng tốt, hay bị người xui khiến cũng được, đều không thể tha thứ.

Ánh mắt Cảnh Minh Đế dừng ở trên người gỗ, thần sắc biến ảo không chừng.

Chính là một khúc gỗ làm thành người gỗ như vậy, thật sự có thể đưa người vào chỗ chết?

Đối với cái này, Cảnh Minh Đế có lòng nghi ngờ.

Nếu nói là cổ trùng, ông còn tin tưởng, dẫu sao những con trùng đó quả thật ở trong cơ thể người, muốn tạo thành tổn thương cho người ta dễ như trở bàn tay.

Những hoài nghi này chỉ sợ phải tra từ trên người cung nữ mật báo kia.

“Dẫn Thái Tử đi đi.”

Thái Tử vẻ mặt hoảng sợ: “Phụ hoàng, nhi tử thật sự sai rồi, ngài tha thứ nhi tử được không ——”

Cảnh Minh Đế quay đầu đi chỗ khác.

Rất nhanh Thái Tử đã bị kéo xuống.

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi quỳ xuống, trán kề sát đất mà hành một đại lễ, bình tĩnh nói: “Con dâu có tội, con dâu thân là Thái Tử Phi lại không kịp thời khuyên nhủ Thái Tử, khiến Thái Tử phạm phải đại sai, thỉnh cầu cùng tội với Thái Tử. Chỉ cầu phụ hoàng thương xót cho Thuần ca nhi, để nó được tiếp tục lớn lên …… “

Nói tới đây, Thái Tử Phi rốt cuộc không còn cách nào bảo trì bình tĩnh, thanh âm nghẹn ngào.

Tình huống xấu nhất quả nhiên đã xảy ra, Thái Tử cư nhiên muốn hành thích vua!

Nam nhân ngu xuẩn này hại mình thì thôi, nhưng nếu như hại Thuần ca nhi, nàng thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!

Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm Thái Tử Phi một lát, thở dài: “Thái Tử Phi, ngươi về Đông Cung trước đi, chăm sóc Thuần ca nhi cho tốt.”

Thái Tử Phi cả người run lên, cung cung kính kính đáp một tiếng vâng, lui xuống.

Trong phòng một trận trầm mặc.

Một hồi lâu, Hoàng Hậu hỏi: “Hoàng Thượng, người gỗ này nên xử lý như thế nào?”

“Gọi cung tỳ kia tới.”

Hồng Ngọc quỳ xuống trước mặt Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế không lên tiếng, Hoàng Hậu hỏi: “Người gỗ đã tìm được, ngươi có biết nên xử lý như thế nào mới có thể khiến người gỗ không còn hại người nữa không?”

Hồng Ngọc liếc nhanh người gỗ một cái, cúi đầu thật sâu: “Xóa sinh thần bát tự trên người người gỗ, lại đem phá hủy người gỗ là được.”

Đế hậu liếc nhau.

Cảnh Minh Đế cho Phan Hải một ánh mắt.

Phan Hải hiểu ý, vung tay lên: “Mang người đi!”

Hồng Ngọc kinh hãi: “Hoàng Thượng ——”

Phan Hải an ủi nói: “Chớ sợ, còn có chút chuyện muốn hỏi ngươi.”

Hồng Ngọc rất nhanh bị mang xuống.

Đế hậu trầm mặc thật lâu.

Không biết qua bao lâu, Hoàng Hậu mở miệng: “Hoàng Thượng, Thái Tử Phi cùng Thái tôn ——”

Ở trong lòng bà, Thái Tử đã không khác gì người chết, vô luận Hoàng Thượng có yêu thương coi trọng Thái Tử như thế nào, việc hành thích vua giết cha độc ác đều là việc không có cách nào tha thứ, có thể ban cho Thái Tử một cái chết toàn thây đã là không tệ rồi.

Chỉ là đáng tiếc cho Thái Tử Phi cùng Thái tôn……

Cảnh Minh Đế thần thái mỏi mệt, tựa như nháy mắt già đi mấy tuổi, nhẹ giọng nói: “Lòng ta hiểu rõ.”